Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 41: Muốn ăn hàng nóng của anh



Bên trong xe càng thêm tĩnh lặng, Bạch Mộc Ninh siết chặt đầu ngón tay vì căng thẳng, trái tim cậu đập loạn nhịp trong lồng ng.ực như thể sắp nhảy ra ngoài tới nơi.

Cậu chột dạ không dám nhìn Văn Cảnh, sợ rằng chỉ cần đối mắt với anh thôi thì sẽ lộ ra thân phận nội gián ngay.

Trước đây Bạch Mộc Ninh từng chơi trò Ai là nội gián, khi chơi cứ hễ bốc trúng thẻ bài nội gián thì cậu đều giấu mình cực kỳ tốt, trụ vững đến ván cuối cùng và giành chiến thắng.

Nhưng bây giờ nó lại khó khăn hơn gấp mấy lần so với trò chơi khi ấy, có quá nhiều yếu tố không thể xác định, lại còn mệt não hơn rất nhiều.

Cậu vẫn luôn che giấu rất tốt, vậy mà bỗng dưng lại có một Giang Thanh Từ nhảy ra khiến mọi thứ rối tung lên.

Trong lòng cậu không ngừng mắng chửi Giang Thanh Từ là đồ trà xanh, nếu cậu biết gì thật thì cứ nói thẳng ra hết đi, còn chơi trò úp úp mở mở câu sự chú ý của người khác làm gì?

Còn không thì tự thú luôn đi! Dù sao cũng đỡ hơn phải chịu dằn vặt trong lòng. Ai mà biết Giang Thanh Từ đang toan tính điều gì chứ?

Trong lòng Bạch Mộc Ninh cuộn trào sóng lớn, cậu đã nghĩ đến mọi kết cục, cùng lắm thì bị đánh một trận rồi bị tống xuống xe, cũng chẳng có gì đáng sợ cả.

Dạo này cậu da dày thịt béo hơn rồi, bị đánh cũng không sao.

Đúng lúc Bạch Mộc Ninh chuẩn bị chấp nhận mọi kết cục tồi tệ nhất, Văn Cảnh đang giữ im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Không có, cảm ơn đã quan tâm." Văn Cảnh nói bằng giọng điệu lịch sự đầy vẻ khách sáo. Khóe môi anh tuy hơi cong lên như đang cười, nhưng nụ cười ấy chẳng chạm đến đáy mắt, rõ ràng đó chính là vẻ mặt giả tạo quen thuộc của anh.

Từ góc độ này có thể thấy Văn Cảnh không thích người tên Giang Thanh Từ, cũng không tin những gì cậu ta nói.

Bạch Mộc Ninh thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lần này coi như thoát rồi.

Nhưng cậu vẫn còn vài ải nữa phải qua, đây cũng chỉ mới giữ được cái mạng nhỏ này tạm thời mà thôi.

Giang Thanh Từ còn muốn nói gì đó nữa nhưng bị Văn Kỳ cắt ngang đổi chủ đề.

Sau hơn mười phút ngồi xe, bọn họ cũng đến khách sạn đã định. Lúc Văn Kỳ và Giang Thanh Từ cùng xuống xe, Bạch Mộc Ninh lập tức cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, đến cả hơi thở cũng ngọt ngào hơn.

Bạch Mộc Ninh nghĩ, cuối cùng quả bom hẹn giờ cũng đi rồi, thật là thoải mái biết bao.

Trên đường trở về, Văn Cảnh hỏi Bạch Mộc Ninh muốn đi đâu.

Bạch Mộc Ninh hiểu câu hỏi này, Văn Cảnh muốn cậu theo mình về nhà, nhưng không hỏi thẳng để cậu có quyền lựa chọn hơn.

Nếu không có gì xảy ra, chắc chắn Bạch Mộc Ninh sẽ đến nhà Văn Cảnh.

Ký túc xá chỉ có một mình cậu, không biết sao mà dạo này Lý An Triệt không trở về, một mình cậu ở cũng chán, ở nhà Văn Cảnh ít nhất còn có người trò chuyện, giường cũng êm hơn.

Nhưng chuyện đã thành ra như vậy, làm sao cậu còn dám ở một mình với Văn Cảnh nữa?

Bây giờ cậu chỉ muốn tìm anh Chu để hủy đơn, rồi nói lời chia tay với Văn Cảnh.

Bạch Mộc Ninh xốc lại cảm xúc một chút rồi nói: "Anh Cảnh, em muốn về ký túc xá, dạo gần đây bạn em xảy ra chút chuyện nên em muốn ở bên cạnh cậu ấy."

Cậu nghĩ, nói vậy cũng không hẳn là nói dối. Lý An Triệt đúng là có chuyện, cậu định về rồi liên lạc xem tình hình thế nào, tại sao dạo này lại không chủ động tìm cậu.

"Có cần anh giúp không?"

Bạch Mộc Ninh vội vàng xua tay: "Không cần đâu, chỉ là thất tình thôi."

Văn Cảnh "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, anh chở cậu đến cổng trường rồi mới dừng xe lại, nhưng không để cậu xuống xe ngay mà giữ lại bên trong.

Bạch Mộc Ninh chột dạ, ngơ ngác hỏi: "Anh Cảnh, sao vậy?"

"Anh có chuyện muốn nói với em."

Văn Cảnh đột nhiên nghiêm túc như vậy khiến tim Bạch Mộc Ninh như nhảy lên tận cổ họng, chẳng lẽ anh ấy đã nghi ngờ cậu rồi sao?

Bạch Mộc Ninh căng thẳng nuốt nước bọt, lắp bắp: "Chuyện... chuyện gì?"

Văn Cảnh nắm lấy tay cậu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay: "Hôm nay em cứ đổ mồ hôi suốt, sao lại căng thẳng như vậy?"

Bạch Mộc Ninh rút tay mình về không cho Văn Cảnh nắm nữa, Văn Cảnh là bác sĩ Đông y biết bắt mạch, một mạch tượng có thể phân tích được rất nhiều thứ, cậu sợ rằng Văn Cảnh sẽ phát hiện ra cậu nói dối.

"Không căng thẳng sao được?" Bạch Mộc Ninh hơi đỏ mặt, cố gắng tỏ ra thoải mái: "Anh cứ thế này suốt, anh Cảnh, em yếu thận thật đó, thật sự yếu mà!"

Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Ninh thừa nhận mình bị thận yếu, mặt mũi cũng không cần nữa rồi.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp Văn Cảnh bị anh chẩn đoán mình bị thận yếu, lúc đó có đánh chết Bạch Mộc Ninh cũng không thừa nhận.

Bây giờ chỉ mới hai tháng trôi qua, cậu đã không còn dám mạnh miệng vậy nữa.

Đàn ông thì cần gì sĩ diện, yếu thận cũng chẳng sao, còn hơn là bị chơi đến chết.

"Rốt cuộc anh muốn nói gì thế?"

Văn Cảnh tắt máy, nghiêng người nói: "Có một vài chuyện giờ có thể nói cho em rồi."

Bạch Mộc Ninh im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.

"Người gọi cho anh vào dịp Tết Dương lịch là Văn Kỳ, thằng bé không tìm thấy Giang Thanh Từ nên nhờ anh điều tra. Ban đầu anh không định giúp nhưng nó cứ nài nỉ mãi."

"Trước đây anh không nói vì đó là chuyện của họ, anh không can thiệp."

"Nhưng bây giờ đã liên quan đến anh, nên anh muốn nói với em một tiếng."

Từ liên quan này khiến cho Bạch Mộc Ninh cảm thấy bất an, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo: "Liên quan thế nào?"

"Văn Kỳ và Giang Thanh Từ có kế hoạch ra nước ngoài sống. Giang Thanh Từ để hết giấy tờ ở chỗ anh trai cậu ta nên nhờ anh giúp làm lại giấy tờ, còn hỗ trợ họ xuất ngoại."

"Vậy là các anh âm mưu chuyện này trong thư phòng à?" Bạch Mộc Ninh thoáng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải đang nói xấu cậu.

Văn Cảnh khẽ nhướng mày, không hài lòng với cách dùng từ ngữ đầy vẻ nghi ngờ của cậu: "Âm mưu?"

"Không cho em nghe thì là âm mưu rồi."

Bạch Mộc Ninh không rõ họ cần Văn Cảnh giúp những gì, chỉ có thể nghĩ đến chuyện làm giấy tờ giả: "Anh à, làm giấy tờ giả là phạm pháp đấy."

Văn Cảnh không nhịn được mà cười xoa đầu cậu: "Nghĩ gì vậy? Anh không làm chuyện phạm pháp đâu."

"Anh có vài mối quan hệ, có thể giúp họ xử lý hợp pháp."

Câu này nghe thế nào cũng không giống lời một bác sĩ nói ra, khiến Bạch Mộc Ninh càng tò mò về thân phận của Văn Cảnh: "Anh Cảnh, anh có thật là bác sĩ không đấy?"

"Không thì là gì?"

Bạch Mộc Ninh nhìn chăm chú vào mắt Văn Cảnh, bốn mắt giao nhau, được một lúc cậu lại vội vàng dời đi.

Cậu nghĩ dù Văn Cảnh có là bác sĩ hay không cũng không liên quan tới cậu, dù sao cũng phải chia tay nên không cần thiết phải hỏi rõ ràng làm gì.

"Thật ra anh cũng không muốn giúp họ, cái người tên Giang Thanh Từ đó nhìn không hề đơn giản, Tiểu Kỳ còn chưa hiểu hết con người cậu ta."

Bạch Mộc Ninh không nói gì, nhưng cậu đồng tình với quan điểm của Văn Cảnh.

Có lẽ đây cũng là lý do tại sao Bùi Thư Thần mãi không thể thích Giang Thanh Từ nổi.

Mọi người đều có thể nhận ra Giang Thanh Từ không hề đơn thuần như vẻ ngoài, chỉ có mỗi Văn Kỳ là không biết.

-

Về đến ký túc xá, Bạch Mộc Ninh ngồi xuống ghế, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện từ đầu, dần dần làm rõ tình thế rối ren trước mắt.

Bây giờ cậu có hai chuyện cần phải làm, một là hủy đơn trả lại tiền, phân rõ giới hạn cùng với anh Chu kia. Hai là phải chia tay với Văn Cảnh, mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa rồi.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Bạch Mộc Ninh cầm điện thoại, liên hệ với anh Chu để nói chuyện về việc hủy đơn, đồng thời chuyển trả lại toàn bộ số tiền đã nhận.

Hai tháng qua, cậu đã tiết kiệm được một khoản, ngoài tiền lương còn có hai mươi nghìn tệ tiền bồi thường từ vụ trộm lần trước.

Cộng thêm những đơn lẻ tẻ nhận bên ngoài, sau khi trả lại tiền cho anh Chu, cậu vẫn còn hơn mười nghìn để trang trải cuộc sống.

Cuối năm còn được phát thêm một khoản lương, cuộc sống của Bạch Mộc Ninh đã xem như khá hơn trước nhiều.

Mãi lúc lâu sau anh Chu mới trả lời lại tin nhắn, anh ta hỏi lý do tại sao Bạch Mộc Ninh lại làm vậy.

Bạch Mộc Ninh chỉ nói vì nhà có việc chứ không nói rõ nguyên nhân thật sự.

Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến Văn Cảnh, cậu không muốn kéo anh vào cho nên phải giải quyết càng sớm càng tốt.

Anh Chu nhận tiền xong thì không nói gì nữa, cuộc trò chuyện cũng kết thúc ở đó.

Cắt đứt dễ dàng như vậy khiến Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng phải thuyết phục khô cả miệng nữa chứ.

Chuyện tiếp theo là chia tay với Văn Cảnh.

Bạch Mộc Ninh nghĩ chi bằng cứ nói thẳng ra là xong, sau khi đồng ý chia tay, cậu sẽ lập tức nghỉ việc rồi rời khỏi Kinh Nam và sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.

Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh quyết định ngày mai sẽ tìm Văn Cảnh để chia tay.

-

Tối đến, Bạch Mộc Ninh liên tục nhắn tin cho Lý An Triệt, thế nhưng cậu ấy không hề trả lời tin nhắn WeChat, gọi điện cũng không nghe máy, không biết phải làm sao?

Hiếm khi nào Lý An Triệt mới như vậy, khiến Bạch Mộc Ninh không khỏi cảm thấy lo lắng.

Cậu sắp phải đi rồi, Lý An Triệt là người bạn duy nhất của cậu ở Kinh Nam nên cậu muốn chào nhau một tiếng trước khi đi.

Nghĩ như vậy nên sáng hôm sau Bạch Mộc Ninh quyết định tìm đến nhà Lý An Triệt.

Khi đi thang máy lên lầu, cậu đứng sững lại khi thấy trên cửa nhà dán niêm phong của tòa án. Bạch Mộc Ninh đứng ở cửa một lúc lâu sau mới hoàn toàn tin chắc rằng Lý An Triệt thật sự đã gặp chuyện.

Mang theo tâm trạng nặng nề đến phòng khám Tam Vấn, Bạch Mộc Ninh vẫn không ngừng thử liên lạc với Lý An Triệt.

Mãi đến giữa trưa Lý An Triệt mới gọi lại cho cậu.

"Ninh à, bây giờ tớ đang tìm người ở nơi khác, không tiện mở máy, cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ không sao đâu." Lý An Triệt nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu không tận mắt thấy nhà bị niêm phong thì có lẽ Bạch Mộc Ninh đã tin thật rồi.

Khó khăn lắm mới liên lạc được Lý An Triệt, Bạch Mộc Ninh nôn nóng hỏi: "Lý An Triệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta có còn là anh em tốt nữa không? Sao nhà cậu gặp chuyện lớn như vậy mà không nói cho tớ?"

Lý An Triệt im lặng một thoáng, sau đó giọng nói trầm xuống: "Cậu biết rồi à?"

"Tớ đến nhà tìm cậu."

Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng một lúc lâu, sau đó Lý An Triệt mới nói: "Ninh à, mai tớ về, tới lúc đó sẽ nói chuyện với cậu."

"Được, cần tớ giúp thì cứ nói đừng ngại nhé."

Cúp điện thoại rồi nhưng trong lòng Bạch Mộc Ninh vẫn nặng nề không thôi, chuyện mà gia đình Lý An Triệt gặp phải chắc chắn không hề nhỏ, cậu có thể giúp được gì đây?

-

Tối tan làm, Bạch Mộc Ninh đi thẳng đến nhà Văn Cảnh, hôm nay Văn Cảnh xin nghỉ, nói là bên phía Giang Thanh Từ xảy ra chuyện nên Văn Kỳ gọi anh sang.

Văn Cảnh đi cả một ngày trời, không biết việc đó đã giải quyết xong chưa, Bạch Mộc Ninh không gọi điện mà mang theo tâm trạng nặng nề đó đến thẳng nhà, chờ anh về rồi giải quyết mọi chuyện.

Đứng trước cửa nhà Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh bấm chuông cửa, tiếng chuông vang lên mãi một lúc lâu nhưng bên trong chẳng có động tĩnh gì.

Xem ra anh vẫn chưa về nhà.

Bạch Mộc Ninh ngồi xổm trước cửa không vào trong, cậu muốn chờ Văn Cảnh ở đây.

Văn Cảnh đã cài vân tay của cậu vào khóa cửa, chỉ cần đặt ngón tay lên là được, nhưng tình hình đã như thế này rồi, Bạch Mộc Ninh cảm thấy có một ranh giới vô hình nào đó.

Cậu không nên vào nữa, hai người sắp không còn là gì của nhau, cậu lấy tư cách gì để vào nhà người ta kia chứ?

Không hiểu sao, vừa nghĩ đến chuyện chia tay với Văn Cảnh mà ngực Bạch Mộc Ninh cảm giác nghẹn lại, cứ như có một cục đá đè nặng trong đó khó chịu vô cùng.

Cậu ngồi xổm ở đó, trong đầu toàn là những ngày tháng khi cậu bên cạnh anh.

Ở cạnh nhau vui vẻ biết bao, mỗi khoảnh khắc đều ngập tràn yêu thương.

Đột nhiên mắt cậu cay xè, tầm nhìn dần trở nên nhòe đi.

Bạch Mộc Ninh giật mình bởi chính sự bi thương đột ngột của mình, chẳng phải chia tay thôi sao, buồn cái gì chứ?

Chẳng lẽ sợ Văn Cảnh đánh mình à?

Cũng có thể.

Cậu vội lau khô nước mắt, cúi đầu lướt điện thoại để phân tán sự chú ý, cười cợt vô tư lự một lúc, cảm giác buồn bã vô cớ cũng dần bị xua tan.

Khoảng bảy giờ, Văn Cảnh mới về đến nhà.

Anh đứng trước mặt Bạch Mộc Ninh, nhíu mày hỏi: "Sao không vào nhà?"

Bạch Mộc Ninh tắt điện thoại đứng dậy cười đáp: "Em muốn chờ anh về."

"Em có thể gọi cho anh mà."

Bạch Mộc Ninh theo sau Văn Cảnh bước vào nhà. Bên trong đèn đã bật sáng, cậu liếc nhìn một cái rồi nói: "Sợ làm phiền anh."

Văn Cảnh cởi áo khoác ra, quay người lại nhìn về phía cậu rồi nghiêm túc đáp: "Em có thể làm phiền anh."

Trong lòng Bạch Mộc Ninh bỗng thấy ấm áp, bao nhiêu cảm xúc mà cậu cố nén nhịn lại sắp trào dâng.

"Anh Cảnh, em muốn...."

Văn Cảnh vừa thay giày vừa đi vào trong: "Lát nữa rồi nói nhé, anh đi tắm đã."

"...?"

Vất vả lắm Bạch Mộc Ninh mới gom đủ dũng khí vậy mà bị cắt ngang.

"Dạ, em đợi anh."

Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, đến điện thoại cũng không buồn nghịch, chỉ lo lắng chờ đợi Văn Cảnh trong suốt mười phút.

Cửa phòng tắm mở ra, Văn Cảnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra ngoài, toàn bộ phần thân trên lộ rõ trước mắt.

Anh vừa cầm khăn lông lau tóc, vừa nhìn qua Bạch Mộc Ninh rồi hỏi: "Em muốn nói gì với anh?"

Phải công nhận một điều rằng dáng người của Văn Cảnh tuyệt đẹp, cơ bắp săn chắc tràn đầy sức mạnh.

Thế nhưng lúc này, Bạch Mộc Ninh không có tâm trạng để thưởng thức, vì toàn bộ sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi hình xăm bên vai trái của anh.

Đó là một con rồng xanh đen quấn lấy vai và cánh tay trông sống động như thật, nó mang theo một loại áp lực vô hình khiến người ta sợ hãi.

Bạch Mộc Ninh lập tức ngây người, quên mất mình định nói gì.

Văn Cảnh nhận ra ánh mắt cậu, bèn dùng khăn lông che nó đi: "Để anh đi thay đồ."

Văn Cảnh khuất khỏi tầm mắt, lúc này Bạch Mộc Ninh mới hoàn hồn. Cậu đã nín thở quá lâu đến mức hai má đỏ bừng, giờ mới thở hổn hển, cố gắng điều hòa nhịp tim đang loạn nhịp vì bối rối.

Cậu ôm ngực thầm nghĩ, có khi nào Văn Cảnh là dân xã hội đen không?

Nhớ lại những thông tin Trần Hạo Nam cung cấp, cộng thêm những lời Văn Cảnh nói gần đây.

Người mà có thể lo liệu được từng ấy chuyện, chắc chắn không phải dạng lành gì rồi.

Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Ninh càng thêm lo lắng cho số phận của mình, nếu bây giờ cậu đá Văn Cảnh, liệu cậu có bị anh trả thù không?

Trong đầu cậu không tự chủ mà tưởng tượng ra vô số cảnh trong phim xã hội đen. Bạch Mộc Ninh nghĩ, e rằng đôi chân của mình khó mà giữ được rồi.

Chẳng bao lâu sau, Văn Cảnh thay đồ xong, bước đến trước mặt Bạch Mộc Ninh. Anh chọc chọc vào trán cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

"Không... không nghĩ gì cả." Tay Bạch Mộc Ninh run dữ dội, cứ như bị Parkinson vậy. Cậu vội vàng giấu tay ra sau lưng không để Văn Cảnh nhìn thấy.

Bạch Mộc Ninh rất muốn mắng bản thân một câu, sao phải nhút nhát thế, cứ làm đi!

Em trai à, cứ mạnh dạn đề nghị chia tay đi, chẳng có gì phải sợ cả.

"Anh Cảnh, em muốn..."

Hai từ "chia tay" khó lòng thốt ra, Bạch Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào Văn Cảnh, cố gắng tìm đủ dũng khí.

"Muốn sao?"

Ánh mắt lại rơi vào vai trái, lúc này đã được che kín bởi áo. Dù vậy, Bạch Mộc Ninh vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Câu nói chia tay đã nằm trong cổ họng, cuối cùng Bạch Mộc Ninh e dè nói ra một câu: "Anh... em muốn ăn hàng nóng (1) của anh..."

Chính cậu cũng chưa kịp nhận ra mình vừa nói cái gì, cho đến khi bị ánh mắt kinh ngạc của Văn Cảnh nhìn chằm chằm, Bạch Mộc Ninh mới như bừng tỉnh, biết mình lại lỡ lời rồi.

Cậu quýnh quáng vỗ nhẹ vào cái mồm không có tiền đồ của mình, cuống cuồng đính chính: "Không phải! Không phải em có ý đó! Ý em là... em đói rồi, em muốn ăn... hàng nóng anh nấu... à không, là... là mì nóng (2) anh nấu."

Cuối cùng cũng tìm ra được từ đúng, Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Văn Cảnh nhìn Bạch Mộc Ninh trong chốc lát, cảm thấy cậu hôm nay có hơi là lạ, nhưng anh vẫn không hỏi mà đứng dậy đi vào phòng bếp nấu mì.

Nhìn bóng lưng anh biến mất, Bạch Mộc Ninh gục xuống sofa, điên cuồng đập vào gối ôm.

A a a a a a!

Sao đến lúc quan trọng lại nhát cáy thế này?!

Mất mặt quá đi mất!

 

「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」

(1) 下面【xiàmiàn】phía dưới; ở dưới ~ hàng nóng (hay liên tưởng đến súng)

(2) 泡面【pào miàn】mì gói; mì ăn liền

Vì tác giả chơi chữ đồng âm, nên toi cũng muốn chuyển ngữ sao mà sát ý hợp nghĩa nhất. Sau một hồi cân nhắc, toi chỉnh lại bản chuyển ngữ từ 'phía dưới' thành 'hàng nóng' nhan. Nếu mọi người có sáng kiến nào để đóng góp cho từ ngữ trong chương thì cứ góp ý với nhà hén 
૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა ♡


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com