Sao Các Nam Chính Cứ Bám Theo Ta Vậy?

Chương 4



12

 

Ta vì sao lại vô thức bắt đầu run rẩy ư?

 

Tất cả là bởi vì cuốn tiểu thuyết này…

 

Một cuốn truyện rất đen tối, lại còn là phiên bản tu tiên.

 

Tên truyện là gì thì ta không còn nhớ rõ nữa, nhưng nội dung của nó thì vẫn in sâu trong tâm trí ta.

 

Cuốn tiểu thuyết này có thiết lập song nam chủ, nhưng hoàn toàn không có tuyến tình cảm, xuyên suốt cốt truyện chỉ toàn là những hành vi biến thái của hai nam chính.

 

Nam chính số 1 – Vân Quân, thiếu thành chủ của Vân Châu Thành. Từ nhỏ đã tập võ, thiên phú dị bẩm, trời sinh kiếm cốt, khiến ai ai cũng ghen tị không thôi.

 

Nhưng phụ thân của hắn, Vân Trụ, lại không hề tự hào về đứa con tài giỏi này, ngược lại còn nảy sinh tà niệm và đố kỵ.

 

Đúng vậy, hắn ghen tị với chính con trai ruột của mình.

 

Vì muốn cướp đi kiếm cốt và khí vận của Vân Quân, từ nhỏ Vân Trụ đã đặt ra yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí còn tàn nhẫn đến mức kinh người. Hắn muốn rèn luyện Vân Quân trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất, rồi sau đó m.ổ b.ụ.n.g moi kiếm cốt, luyện thành thần kiếm.

 

Không chỉ có Vân Trụ, mà ngay cả các thúc bá trong tộc khi biết được điều này cũng hổ đói rình mồi, muốn tranh giành kiếm cốt của Vân Quân.

 

Từ nhỏ, hắn đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn khốc, dần dà nuôi dưỡng một tính cách méo mó, lệch lạc. Nhưng để che giấu bản thân, hắn cố tình khoác lên vẻ ngoài ôn hòa, phong quang như trăng sáng, che giấu sự điên cuồng tận sâu trong đáy lòng.

 

Nam chính số 2 – Lăng Tự.

 

Nếu nói Vân Quân trở nên méo mó là do ảnh hưởng từ môi trường gia đình, thì Lăng Tự đơn giản là tận hưởng sự điên loạn.

 

Hắn trời sinh đã là một kẻ biến thái. Vì sao ư? Tác giả cũng chẳng thèm viết lý do.

 

Lăng Tự là tông chủ hiện tại của Ngọc Tiên Tông, giỏi nhất về thương pháp, chiêu thức trứ danh là “Đạp Tuyết Tầm Mai”, hiếm có ai địch nổi.O Mai Dao Muoi

 

Nghe cái tên hoa mỹ như vậy, chắc ai cũng nghĩ Lăng Tự là một cao nhân thanh lãnh, một mỹ nhân cao ngạo chốn tiên môn.

 

Không.

 

Hắn chỉ thích giả bộ trở thành một người trái ngược hoàn toàn với bản chất thật của mình.

 

Hắn rất thích ngắm nhìn những kẻ ngu muội ngưỡng mộ bộ mặt giả dối của mình.

 

Còn khi ở nơi không ai thấy được…

 

Hắn không thích cầm kỳ thư họa, cũng chẳng quan tâm thi văn mặc mực. Thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú, chính là những kẻ đang bị hắn tra tấn trong động phủ của mình.

 

Chỉ để thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn, Lăng Tự đã đặc biệt dựng nên một động phủ, giam giữ vô số đệ tử mà hắn từng thu nhận trong suốt những năm qua.

 

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà rùng mình.

 

Nửa sau của tiểu thuyết, bọn họ lừa hết thiên hạ, nhốt vô số tu sĩ vào hầm ngầm, hành hạ hết lần này đến lần khác, còn tìm đủ loại tiên tài địa bảo, kéo dài sinh mạng của những người đó, chỉ để tiếp tục trò chơi bệnh hoạn.

 

Mà Quảng Vi phái, Ngọc Tiên Tông, Vân Châu Thành và Thiên Hoa phái, tất cả đều bị cuốn vào vũng lầy này.

 

Còn môn phái mà vừa rồi các đệ tử bàn tán ư?

 

Nó chỉ là một thế lực bù nhìn do Vân Quân lập ra để che mắt Vân Trụ mà thôi. Tin đồn về tiên vật trấn giữ nơi đó cũng chỉ là một cái bẫy.

 

Đúng vậy.

 

Đây là một cuốn tiểu thuyết hoàn toàn phi logic, tất cả tình tiết chỉ để phục vụ cho những sở thích biến thái của nam chính.

 

13

 

"Nguyên Nguyên, ngươi sao thế?"

 

Có lẽ vì thấy sắc mặt ta không đúng, Chương Bình lo lắng vỗ nhẹ lên vai ta.

 

Ta cố giữ vững tinh thần, mỉm cười đáp: "Không sao cả."

 

"Vị Lăng Tông chủ kia có vấn đề à?" Chương Bình lén lút ghé sát tai ta, thì thầm hỏi nhỏ.

 

Cũng chẳng trách nàng ấy nghĩ vậy, bởi vì chính sau khi nghe thấy cái tên "Lăng Tự", ta mới xác định được mình đang ở trong quyển tiểu thuyết nào, sắc mặt vì thế mà vặn vẹo không ít.

 

Chỉ là…

 

Ta chỉ muốn hỏi xem có khả năng nào không…

 

Rằng câu nói này đã bị nam chính nghe thấy.

 

Ngươi xem, Vân Quân đang nhìn ta đấy.

 

Hơn nữa ánh mắt đó… cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

 

Cốt truyện rốt cuộc đã tiến triển đến đâu rồi?

 

Tu vi của nam chính đã cao đến mức này sao?

 

Khoảng cách xa như vậy mà vẫn nghe rõ được cả lời thì thầm.

 

Ta giả vờ như không phát hiện ánh nhìn của Vân Quân, cố tỏ ra bình tĩnh: "Không liên quan gì đến hắn ta cả, chỉ là ta vừa nhớ lại cơn ác mộng tối qua thôi."

 

Làm ơn đi, ta không muốn bị một tên biến thái chú ý đâu!

 

"Ác mộng gì vậy?"

 

"… Mơ thấy ngày ch.ết của ta."

 

"Phi phi phi! Chỉ là mơ thôi! Ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!" Chương Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nghiêm túc nói.

 

Ta không nói nên lời.

 

Bây giờ quay xe theo hướng "cứu rỗi nam chính" còn kịp không...?O Mai Dao Muoi

 

14

 

Đi đâu mà đi, ta chẳng muốn theo cái tuyến nào hết!

 

Ta vốn dĩ chỉ là một kẻ ngoài cuộc trong quyển sách này, đúng là ta thích hóng chuyện thật, nhưng không có nghĩa là ta muốn lấy mạng mình ra để góp vui!

 

Đại hội tranh tài của các môn phái còn chưa bắt đầu, ta đã chạy mất rồi.

 

Lý do ư? Không có gì to tát cả, ta chỉ muốn gói ghém hành lý rồi cuốn gói mà thôi!

 

Dù ta cũng từng đọc qua những kiểu "gi.ết đúng người thì có thể quay về thế giới cũ", nhưng ta không dám đánh cược.

 

Huống hồ, hai tên nam chính này đều là hạng người tàn độc, nếu để Thiên Hoa phái rơi vào tay họ, e rằng sẽ bị giày vò đến mức không ra hình dạng gì nữa!

 

Phải chạy thôi, chạy ngay lập tức!

 

Ta liếc nhìn con ch.ó đen lông xù đang lon ton chạy theo bên chân, bàn tay đang thu dọn đồ bỗng khựng lại.

 

Hiện tại, Quân Lăng đang chủ trì đại hội tranh tài của môn phái, nếu con ch.ó đen này thực sự là do Quân Lăng biến thành, thì đúng là không hợp lý chút nào.

 

Nhưng mà… cho dù nó thực sự là Quân Lăng, cũng không vấn đề gì cả.

 

Tôi đã lục lọi tất cả những gì mình nhớ về cốt truyện, nhưng chẳng hề có nhân vật nào tên "Quân Lăng" xuất hiện cả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vậy thì mang theo nó cũng chẳng sao.

 

Hơn nữa, tu vi của ta quá thấp, nếu lỡ gặp chuyện chẳng lành, nói không chừng còn có thể nhờ nó giúp mình thoát hiểm.

 

Trong đầu ta tuy đã xoay chuyển bao nhiêu vòng suy nghĩ, nhưng thực ra cũng chỉ là chuyện diễn ra trong vòng một, hai phút ngắn ngủi.

 

Sau khi đã quyết tâm, ta vác túi hành lý lên vai, tiện tay bế luôn con ch.ó đen dưới đất.

 

"Hắc Oa, theo ta phiêu bạt giang hồ nào!"

 

"Gâu…?"

 

15

 

Khi ta ngồi trong tửu lâu của một trấn nhỏ, cách Thiên Hoa phái vài cây số, ta vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

 

Ta cứ ngỡ rằng rời khỏi trường quay của cốt truyện sẽ rất khó khăn, nhưng thực tế lại quá mức đơn giản.

 

Suốt dọc đường, ta không hề gặp phải bất kỳ cản trở nào.

 

Không có đồng môn nào bất ngờ tới ngăn cản.

 

Không có sự kiện bất ngờ nào xảy ra.

 

Mọi thứ cứ thế mà êm đềm, bình lặng, chẳng có lấy một gợn sóng.

 

… Quả nhiên, chỉ cần không phải nhân vật trong sách, thì sẽ chẳng có "nút thắt" nào trong cốt truyện.O Mai Dao Muoi

 

Dù ta rất biết ơn vì thân phận hiện tại mang lại nhiều thuận lợi như vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấy kỳ lạ.

 

Thôi, không nghĩ nữa.

 

Ta theo thói quen vuốt dọc đầu Hắc Oa xuống, thỉnh thoảng lại xoa xoa đôi tai mềm mại của nó.

 

Bộ lông đã được tắm sạch của Hắc Oa mượt mà, chạm vào vô cùng dễ chịu.

 

Nó cũng rất hưởng thụ, rúc rúc vào lòng bàn tay ta, phát ra tiếng ư ử khe khẽ.

 

"Ngươi chắc không phải là hắn đâu nhỉ?" Ta bất giác lẩm bẩm.

 

… Quân Lăng mà cũng biết rên ư ử thế này á?

 

Ta một trăm phần trăm không tin!

 

Nếu thật sự phải tìm điểm giống nhau, thì chỉ có lúc ban đêm, Hắc Oa mới chịu yên tĩnh, rúc vào tường nghỉ ngơi.

 

Có lẽ là do ban ngày quậy phá quá, nên tối đến mệt rã rời chăng?

 

Nghe ta nói xong, Hắc Oa có vẻ như hiểu được điều gì đó, nó ngước lên nhìn ta, nhìn thẳng vào mắt ta rồi...

 

Nghiêng đầu một cái.

 

"A a a a! Dễ thương quá!"

 

Ta không kiềm chế được, bế thốc Hắc Oa lên, nhấc bổng nó mà hôn lấy hôn để.

 

16

 

"Quả nhiên là một kẻ gan to bằng trời."

 

Ai đang nói vậy? Lạnh quá! Trên mặt ta hình như có thứ gì đó…

 

Không, không đúng!

 

Ta không thở được!

 

Khó chịu quá…

 

"Ưm… khó chịu quá…"

 

Ta vô thức đưa tay lên, cố gắng kéo thứ đang siết chặt cổ mình ra, nhưng mặc kệ ta có dùng bao nhiêu sức cũng không thể gỡ nổi.

 

Thậm chí, lực đạo kia càng lúc càng chặt hơn, giống như có một bàn tay vô hình đang siết lấy cổ ta!

 

Bị bóp cổ sao…?

 

"Ha…!"

 

Ta đột ngột mở bừng mắt.

 

Trước mắt ta, ngoài màn trướng trên đầu, còn có một khuôn mặt xa lạ.

 

Một gương mặt đẹp đến mức khó phân nam nữ, nhưng khí thế của hắn…

 

Giống như một con dã thú ẩn mình trong đêm tối, nguy hiểm đến cực điểm.

 

Lúc này, hắn đang dùng một tay bóp chặt cổ ta, còn một con d.a.o sắc bén lạnh lẽo thì áp sát vào gò má ta.

 

Cái quỷ gì thế này?!

 

Rõ ràng ta đang ngủ trong khách điếm cơ mà?

 

Tên này chui từ đâu ra?

 

Và… tại sao lại muốn gi.ết ta?!O Mai Dao Muoi

 

"Ngươi… ưm… ngươi là ai?"

 

Ta cố gắng lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

 

Không phải chứ, chẳng lẽ thân phận của nguyên chủ có thù oán với ai, bây giờ người ta tìm tới tận cửa báo thù sao?

 

Người trước mặt nhướng mày, dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt vào qua cửa sổ, nơi đuôi mắt hắn có một nốt ruồi son đỏ rực, càng khiến vẻ ngoài của hắn thêm phần yêu dị.

 

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, chậm rãi nói:

 

"Ở bên nhau lâu như vậy, ngươi lại không nhận ra ta, thật khiến ta đau lòng."

 

Từng chữ, từng lời, còn xen lẫn một tia thất vọng.

 

Ta ngây người.

 

Ở bên nhau lâu như vậy?

 

Ta luôn đi một mình, từ khi nào lại có người sớm tối bầu bạn?!

 

Khoan đã… ngoại trừ…

 

"Hắc… Oa?"

 

Nghe ta nói xong, người nọ nở một nụ cười đầy hứng thú.

 

"Không đến nỗi ngu ngốc."

 

Mẹ nó! Phản chủ rồi! Ngươi đúng là một con ch.ó mà!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com