Sao Các Nam Chính Cứ Bám Theo Ta Vậy?

Chương 7



22

 

Chúng ta một đường hướng nam, vì lộ trình xa xôi, dù có ngồi xe ngựa, cũng phải đi đi dừng dừng mất hơn mười ngày, hôm nay cuối cùng cũng đến được trấn Cổ Dạ.

 

Trấn Cổ Dạ—Trong nguyên tác, khi Vân Trụ bị nhốt trong động chịu cảnh tra tấn ngày ngày, hắn đã châm chọc Vân Quân:

 

"Ngươi cũng chỉ biết làm bộ làm tịch bên ngoài mà thôi, một kẻ có tâm tư u ám như ngươi mà cũng xứng đáng hưởng thụ cuộc sống của người bình thường sao? Ha ha ha, nghe nói ngươi muốn đến trấn Cổ Dạ? Mẫu thân ngươi được chôn ở đó đấy, tên hung thủ như ngươi, dám đi không?"

 

Tất cả mọi người đều cho rằng chính Vân Quân đã hại ch.ết mâu thân mình, nhưng thực chất, kẻ ra tay lại chính là phụ thân hắn—Vân Trụ.

 

Mục đích của Vân Trụ cũng chỉ vì bí bảo gia truyền của dòng tộc—Linh Uyên.

 

Chỉ khi người sở hữu bí bảo qua đời, bí bảo này mới có thể được phối ngẫu tạm thời nắm giữ, đợi đến khi hậu duệ của họ tròn mười lăm tuổi mới có thể chuyển giao.

 

Khi Vân Quân mười ba tuổi, Vân Trụ đã không thể kiềm chế thêm nữa.

 

Hắn không muốn trao bí bảo này cho Vân Quân, liền nghĩ ra một độc kế.

 

Hôm ra tay, hắn bày ra một ảo cảnh, để Vân Quân tận mắt chứng kiến mẫu thân mình ngã vào vũng m.áu, còn trên tay hắn, lại nắm chặt một thanh kiếm vấy m.áu.

 

Sáng hôm sau, tin tức Vân Quân gi.ết mẫu thân liền lan truyền khắp nơi, hắn trở thành kẻ gi.ết người.

 

Người sở hữu bí bảo bị hại, dù hung thủ có là hậu duệ ruột thịt, cũng không thể thừa kế bí bảo nữa.

 

Thế là, bí bảo rơi vào tay Vân Trụ.

 

Cả đời này, người duy nhất đối xử tốt với Vân Quân chính là mẫu thân của hắn.

 

Thế nhưng, chút ấm áp duy nhất này lại bị chính tay hắn bóp ch.ết.

 

Đúng vậy, bản thân hắn cũng tin rằng mình chính là hung thủ.

 

Còn Vân Trụ thì lại đóng vai một người phụ thân yêu thương con nhưng vẫn kiên nhẫn dạy dỗ dù trong lòng căm hận hắn, nhờ vậy mà thu về không ít tiếng thơm.

 

Dù Vân Quân ở bên ngoài cố gắng đóng vai vị thiếu thành chủ nhã nhặn ôn hòa, nhưng những lời đồn đại vẫn không ngừng truyền đến tai hắn.

 

Hắn chính là một con quái vật lớn lên trong sự hối hận.

 

Trong phần văn án có viết:

 

Cả đời này, Vân Quân chưa từng đặt chân đến cố thổ của mẫu thân—trấn Cổ Dạ.

 

Trời vừa tối, chúng ta tùy ý tìm một quán trọ nghỉ lại.

 

Sau khi lần lượt thắp sáng hết nến trong phòng, ta ngồi trở lại bàn, nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

Những ngày này di chuyển vất vả, ta vốn dễ say xe, chiếc xe ngựa lại xóc nảy không ngừng, thường đến tối là ta đã mệt đến mức lăn ra ngủ, chẳng còn tâm trạng mà đấu trí đấu dũng với Quân Lăng.

 

Mà không biết có phải Hắc Oa cố tình hay không, cứ hễ mặt trời khuất bóng, hắn liền hóa thành hình thái tiểu cẩu, chui vào lòng ta, nói gì cũng không chịu hóa hình.

 

Hôm nay cuối cùng cũng bắt được cơ hội.

 

Buổi chiều, ta đã đặc biệt dặn Hắc Oa tối nay đến phòng ta một chuyến.

 

Mặc dù hắn tỏ ra vô cùng không tình nguyện, nhưng dưới sự dỗ dành lằng nhằng của ta, hắn vẫn đồng ý.

 

Hiện tại, ta đang đợi Quân Lăng đến.

 

"Cộc cộc cộc."

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Ồ, hôm nay lễ phép vậy sao? Không lén lút xông vào à?

 

Ta đứng dậy đi về phía cửa, vừa mở cửa vừa nói:

 

"Đúng giờ thật đấy, Quân…"

 

Nhìn người đứng trước mặt, ta chỉ cảm thấy m.áu trong người như chảy ngược, tay chân cứng đờ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

 

"Vân… Vân Quân?"

 

Tác giả, câu 'Cả đời này, Vân Quân chưa từng đặt chân đến cố thổ của mẫu thân—trấn Cổ Dạ' là đang lừa ta sao?!

 

23

 

「……」

 

Trước mặt ta, Vân Quân dường như đang vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, thân hình lảo đảo, có vẻ chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể ngất xỉu ngay lập tức.

 

Thế là ta đẩy hắn thật.

 

Nhưng chẳng những không đổ, mà ta còn bị hắn giữ chặt cổ tay.

 

Hừ, ta đúng là bị lú lẫn rồi mới nghĩ rằng chỉ dùng một tay là có thể đẩy ngã một nam chính có võ công cao cường như vậy.O Mai Dao Muoi

 

"Thiếu thành chủ, ngài đi nhầm phòng rồi thì phải? Nơi này có người ở rồi đó."

 

Ta cười gượng, định rút tay về, nhưng hoàn toàn không thể rút ra được!

 

Vân Quâncứ thế nhìn chằm chằm vào chỗ đang nắm lấy cổ tay ta, không nói một lời.

 

Không sao, ta còn cái miệng mà.

 

"À, vừa nãy thấy ngài lảo đảo mãi, ta tưởng ngài sắp ngất, định đỡ ngài một tay thôi." Ta vội vàng giải thích.

 

Quân Lăng, Thanh Liên Tiên Tôn, sư tôn, sao các người còn chưa tới vậy hả!

 

"Ngươi… còn biết quay về sao…?" Cuối cùng, Vân Quân cũng lên tiếng.

 

Nhưng mà, câu này… ta nghe chẳng hiểu gì cả.

 

"Có ý gì?"

 

"Ngươi quên ta rồi sao…? Ha, quả nhiên, đối với ngươi mà nói, tất cả chỉ là một trò chơi, đều không quan trọng, đúng không?"

 

Trò chơi…?

 

Khoan, cái gì với cái gì đây?

 

Tại sao ta chẳng hiểu một chữ nào cả!

 

Còn nữa, cái sự oán hận và tủi thân tràn đầy này là sao đây?!

 

"A? Thiếu thành chủ, ngài nhận nhầm người rồi thì phải? Chúng ta hình như…"

 

Ta còn chưa kịp nói hết câu, Vân Quân đã trực tiếp nhắm mắt, ngã thẳng vào người ta.

 

Nặng ch.ết đi được.

 

Cái thân nhỏ bé này của ta sao chịu nổi chứ, thế là cả hai cùng ngã lăn ra đất.

 

"Đau quá!"

 

Xong rồi, lại nhặt được một người nữa.

 

Lần này còn là loại tự động đưa đến tận cửa.

 

"Sở Nguyên Nguyên, ngươi không sao chứ… Các ngươi đang làm gì vậy?"

 

"Cuối cùng cũng đến rồi, mau giúp ta di chuyển người này đi!" Nghe thấy giọng của Quân Lăng, ta lập tức mở miệng cầu cứu.

 

Một khắc sau.

 

Sau khi đặt Vân Quân lên giường, ta vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Quân Lăng đã kéo lấy tay ta:

 

"Ngươi bị thương rồi."

 

"Hử?"

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn nắm tay, kéo đến ngồi bên giường.

 

Hắn cẩn thận vén tay áo ta lên, xem xét vết thương.

 

Không hiểu sao bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, ta đành tìm đại một chuyện để nói:

 

"Chắc là vừa nãy bị ngã nên trầy xước thôi. Ngươi vừa đi đâu vậy, sao mãi không tới? Lúc nãy Vân Quân gõ cửa, ta còn tưởng là ngươi."

 

"Xin lỗi, lúc đó có việc gấp cần xử lý nên ta không kịp đến ngay."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, hắn dùng linh lực chữa trị cho ta.

 

Không ngờ hắn lại xin lỗi, ta chỉ "ừm" một tiếng cho qua rồi không nói gì nữa.

 

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, vừa rồi hai người các ngươi đã làm gì?"

 

"Hắn hình như bị thương, đứng không vững rồi ngã thẳng vào ta."

 

Ta quan sát sắc mặt Quân Lăng một chút rồi hỏi:

 

"Ngươi đang giận à?"

 

"Không."

 

Sau khi chữa trị xong, hắn liền hơi dịch sang một bên.

 



 

Suýt nữa ta đã tưởng hắn thích ta rồi đấy.

 

24

 

"Thiếu thành chủ Vân Châu – Vân Quân, giờ này đáng lẽ phải ở Vân Châu Thành, sao lại xuất hiện ở đây?"

 

"Ta cũng thấy kỳ lạ."

 

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Vân Quân lúc nãy, không chỉ nhận ra ta mà dường như còn có quan hệ không hề tầm thường với ta.

 

Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này còn có cốt truyện ẩn nào đó mà ta chưa biết?O Mai Dao Muoi

 

Quân Lăng cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó đứng dậy, bước về phía Vân Quân.

 

"Ngươi định làm gì?"

 

"Hắn không nên ở lại đây."

 

"Vậy thì sao?"

 

"Ta sẽ đưa hắn đi trước."

 

Đưa đi… Ngươi nghĩ Vân Quân là hàng hóa chắc?

 

Trước khi thi pháp, Quân Lăng phẩy tay rắc thứ gì đó lên mặt Vân Quân. Vì đứng hơi xa nên ta không nhìn rõ.

 

"Ngươi rắc cái gì lên người hắn vậy?"

 

"Đồ tốt, ngủ mấy ngày cũng không thành vấn đề."

 



 

Sau khi chuyển Vân Quân sang phòng của Quân Lăng, hắn ngồi xuống ghế, pha một ấm trà cho mình.

 

"Nói đi, hôm nay ngươi cố tình bảo ta đến gặp vào buổi tối, rốt cuộc là muốn nói gì?"

 

Xém nữa thì quên mất chuyện chính.

 

Ta bước đến trước mặt Quân Lăng, cúi người nhìn hắn:

 

"Sư tôn, chuyện gấp của Thiên Hoa phái đã giải quyết xong rồi sao?"

 

Tay cầm tách trà của Quân Lăng khựng lại.

 

Ồ hố, đoán đúng rồi.

 

Hắn đặt tách trà xuống bàn, chống tay lên cằm, lười biếng dựa vào mép bàn, giọng điệu uể oải:

 

"Ngươi biết từ khi nào?"

 

"Hôm sau ngày ngươi bóp cổ ta."

 

"… Trí nhớ ngươi tốt thật đấy."

 

"Cũng bình thường thôi, có bao lâu đâu mà."

 

"…"

 

"Yên tâm, ta không thù dai đâu~"

 

Ta mỉm cười.

 

25

 

"Vậy nên, Hắc Oa thực sự là một con ch.ó sao? Vậy ngươi…" Ta tò mò hỏi.

 

"Không phải chó, là sói." Quân Lăng nghiêm túc chỉnh lại lời ta.

 

Nghe đến đây, toàn thân ta như có dòng điện chạy qua, ngón chân bấu chặt xuống đất theo bản năng.

 

"Ngươi làm sao vậy? Sao vẻ mặt lại vặn vẹo thế?"

 

"Không… không có gì." Ta ổn định lại tinh thần, bắt đầu phân tích. "Vậy tức là Hắc Oa thực sự là một con sói con. Trước đây, hắn từng lộ ra đôi tai và đuôi sói khi mang hình dáng con người trước mặt ta, điều này có nghĩa là hắn là một linh thú vừa mới học được cách hóa hình, nên khi cảm xúc d.a.o động mạnh, hắn sẽ không thể hoàn toàn kiểm soát hình dạng của mình."

 

Quân Lăng chăm chú nhìn ta, không đáp lời, nhưng thái độ đó lại càng khiến ta chắc chắn suy đoán của mình là đúng.O Mai Dao Muoi

 

"Và… Thanh Liên Tiên Tôn của Thiên Hoa phái, chính là ngươi – Quân Lăng, lại có mối liên kết đặc biệt với hắn, nghĩa là hai người thực chất là một thể, hai linh hồn chung một thân xác. Theo lý mà nói, linh hồn không thể dễ dàng di chuyển qua lại giữa hai cơ thể, vậy nên, ta cả gan suy đoán…

 

"Linh hồn của ngươi bị mắc kẹt trong thân xác nhỏ bé của linh thú này, còn Thanh Liên Tiên Tôn đang ở Thiên Hoa phái kia— không phải là ngươi, đúng không?"

 

Khi ta mới đến thế giới này, để hiểu rõ hơn về nơi đây, ta thường xuyên lui tới Tàng Thư Các của môn phái. Trong một cuốn sách có ghi chép rằng, nếu hai linh hồn khác nhau cùng bị nhốt trong một cơ thể, linh khí của họ sẽ va chạm lẫn nhau, gây ra hiện tượng gọi là "bế linh" – tức là linh khí sẽ tự động ẩn đi.

 

Vậy nên, ngay từ lần đầu tiên nhặt được Hắc Oa, ta đã không thể cảm nhận được chút linh khí nào từ hắn.

 

Quân Lăng nhìn ta đầy ngạc nhiên, cảm thán: "Đôi khi ngươi cũng khá thông minh đấy."

 

Biết khen người khác hay không vậy?

 

Quân Lăng cười hỏi: "Vậy ngươi nghĩ xem, Thanh Liên Tiên Tôn đang ở Thiên Hoa phái là ai?"

 

Ai ư? Ban đầu ta nghĩ là có kẻ nào đó đã chiếm đoạt thân xác của hắn, nhưng nếu hắn hỏi ta như vậy, thì có vẻ như không phải.

 

Ta trầm tư suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không biết, nhưng chắc chắn đó là người của ngươi."

 

"Vì sao lại nghĩ vậy?"

 

"Vì ngươi có thể đồng ý để Hắc Oa đi theo ta, điều đó đã nói lên tất cả."

 

"Ừm… Dựa theo suy luận này, cũng không sai. Nhưng có một điểm, ngươi đoán sai rồi."

 

"Gì cơ?"

 

"Ta không hề bị mắc kẹt trong cơ thể này, mà vốn dĩ, ta đã luôn ở trong cơ thể này." Quân Lăng nhìn biểu cảm kinh ngạc của ta, rõ ràng rất hài lòng, hắn cười thích thú, rồi tiếp lời: "Và còn một chuyện nữa, ngươi có thể đừng dùng cái tên 'Hắc Oa' để gọi đệ đệ của ta nữa không?"

 

"Đệ đệ của ngươi?"

 

"Ta và hắn là một thể song sinh, ta là hắn, hắn là ta. Chỉ là ta khôn ngoan hơn hắn một chút, nên ta được gọi là ca ca." Quân Lăng nhún vai.

 

Tay ta run rẩy chỉ vào hắn: "Hai người các ngươi dùng chung một cơ thể, vậy Thanh Liên Tiên Tôn của Thiên Hoa phái là giả…?"

 

Quân Lăng ngắt lời ta: "Không phải giả, Thiên Hoa phái đúng là do ta lập ra. Chỉ là, ta đã giao nó cho thuộc hạ của mình, để họ hóa thành dáng vẻ của ta mà quản lý mà thôi."

 

"… Dáng vẻ của ngươi?" Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới. "Nhưng trông chẳng giống nhau gì cả."

 

"À, quên nói cho ngươi biết, chúng ta sinh ra đã có hai hình thái khác nhau. Hiện tại, ngươi đang thấy chính là hình thái của đệ đệ ta."

 

"Vậy hai người có biết chuyện xảy ra khi người kia tỉnh dậy không?" Hẳn là biết, nếu không thì Hắc Oa đã không có bộ dạng ấm ức cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.

 

"Đương nhiên rồi. Nhắc mới nhớ…" Quân Lăng đột nhiên rướn người lại gần ta, ghé sát tai ta nói nhỏ, vẻ mặt có chút phức tạp: "Ngươi đã làm gì với đệ đệ của ta vậy? Mỗi lần hắn tỉnh lại, đều cảm thấy tim đập nhanh, hơi thở rối loạn."

 

Không chỉ có ký ức, mà còn cảm nhận được cả trạng thái cơ thể của nhau sao?!

 

Đây là cái thiết lập quái quỷ gì thế?!

 

"Ta chẳng làm gì cả! Ngươi đừng có vu oan cho ta!" Thật ra là Hắc Oa cứ liên tục tự mình chạy đến bên ta mà. "

 

"Không đúng, tất cả là tại ngươi." Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình. Nhịp đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay khiến ta ngây người, trừng mắt nhìn hắn, không biết nên phản ứng thế nào. Ngược lại, vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc, nhưng gò má lại dần dần ửng đỏ.

 

"Ngươi xem, hiện tại ta ở gần ngươi thế này, trái tim lại bắt đầu không nghe lời rồi."

 

Khoan đã… Hai huynh đệ các ngươi rốt cuộc là chó con ngu ngốc sao?! Không được rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, ta sắp bắt đầu tự luyến mất thôi!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com