Chương 10
Thứ Bảy.
Hạ Minh Chu và Hứa Tri Mộ đã hẹn sẵn địa điểm tập hợp—chính là điểm dừng xe buýt trong khu ký túc xá nam, nơi xe trường thường đỗ lại.
Khi Hứa Tri Mộ và Vu Mạc đến nơi, Hạ Minh Chu cùng hai người bạn cùng phòng đã có mặt. Còn người bạn cùng phòng còn lại, Trần Vũ, sáng sớm đã vượt qua hai khu để đón bạn gái.
Sau khi giới thiệu đơn giản, cả nhóm cùng đi về phía cổng trường. Nơi chơi kịch bản sát nhân mà họ đến lần này không xa, đi xe buýt chỉ mất bốn trạm.
Lúc cả năm người đến nơi, Trần Vũ và bạn gái cậu ta, Hồ Ngọc Viện, đã chờ sẵn.
Chào hỏi xong, mọi người cùng nhau bước vào.
Kịch bản mà Đỗ Tư Viễn chọn có tên "Viễn Cổ Sương Mù", lấy bối cảnh thời cổ đại, nơi tộc trưởng của tộc Harry đột ngột qua đời một cách bí ẩn. Nghi phạm được khoanh vùng trong bảy người: A Ngọc Na, Mông Kỳ, Xuân Lệ, Tuyết Tửu, Hạ Năng Quái, Trạch Bố và Thiên Minh Nặc.
Bảy người lần lượt chọn vai, nhưng có một vấn đề—trong kịch bản này có ba nhân vật nữ, mà trong nhóm họ chỉ có mỗi Hồ Ngọc Viện là con gái.
Không ai tình nguyện nhận vai nữ, thế nên cả nhóm quyết định chơi trò úp tay—hai người có cùng cử chỉ sẽ phải nhận vai nữ.
Kết quả, hai người "trúng số" là Từ Dương và Hứa Tri Mộ.
Hứa Tri Mộ cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với việc phải nhận vai nữ, dù sao khi chơi online, cậu cũng từng đóng vai nữ rồi.
Sau đó cả nhóm chọn nhân vật, Hứa Tri Mộ chọn Xuân Lệ, còn Hạ Minh Chu vào vai Mông Kỳ.
Chọn vai xong, người dẫn trò chơi hỏi: "Mọi người có muốn thay trang phục không?"
Nơi này đã đầu tư trang trí bối cảnh rất kỹ, nên đương nhiên cũng chuẩn bị phục trang phù hợp.
"Đổi."
"Không đổi."
Đỗ Tư Viễn và Hạ Minh Chu đồng thời lên tiếng, nhưng câu trả lời lại trái ngược nhau.
Nghe thấy Hạ Minh Chu nói không đổi, Đỗ Tư Viễn sững sờ: "Sao lại không đổi? Trước đây cậu toàn thay đồ mà?"
Hạ Minh Chu thản nhiên: "Hôm nay không muốn."
Đỗ Tư Viễn: Mẹ nó!!
Lúc này, Từ Dương cũng vội xen vào: "Hôm nay thôi khỏi đi, mọi người chuẩn bị đọc kịch bản nè."
Đỗ Tư Viễn liếc mắt đầy ẩn ý: "Tôi thấy ông chỉ không muốn mặc đồ nữ thì có."
Cậu ta vốn chẳng muốn chiều theo mưu tính nhỏ nhặt của Từ Dương, bèn quay sang hai người lần đầu đi cùng—Hứa Tri Mộ và Vu Mạc. Khi nói chuyện với Hứa Tri Mộ, giọng cậu ta vô thức nhẹ đi vài phần: "Hứa mỹ nhân và bạn học Vu Mạc, hai người nghĩ sao? Ủng hộ đổi đồ không?"
Vu Mạc không có ý kiến gì, đổi hay không cũng được.
Còn Hứa Tri Mộ thì đáp: "Chắc mấy bộ đồ này nhiều người mặc qua rồi nhỉ?"
Đỗ Tư Viễn lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời cậu. Cậu ta ngay tức khắc đổi giọng, không chút miễn cưỡng: "Vậy thì khỏi đổi!"
Thật ra, Hứa Tri Mộ cũng lo Đỗ Tư Viễn sẽ tiếp tục kiên trì đòi đổi trang phục. Dù cậu không đến mức mắc chứng sạch sẽ quá nghiêm trọng, nhưng mặc quần áo mà nhiều người từng mặc qua vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Không ngờ Đỗ Tư Viễn lại thay đổi ý kiến nhanh như vậy. Cậu mỉm cười thân thiện với cậu ta.
Hứa Tri Mộ vốn dĩ đã là một người thanh tú, nhã nhặn. Giờ phút này, khi cậu khẽ mỉm cười, Đỗ Tư Viễn cảm giác như trước mắt có muôn vàn tia sáng rực rỡ đổ xuống, khiến cả đầu óc cậu ta hơi choáng váng.
Mẹ nó, trên đời sao lại có người đẹp đến vậy chứ!
Cậu ta còn đang định tiến lên một bước để được chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nhân ở cự ly gần hơn, thì đột nhiên, một người xuất hiện chắn ngay trước mặt cậu ta và Hứa Tri Mộ, cắt đứt tầm nhìn của cậu ta. Không ai khác chính là kẻ mà cậu ta đã nhìn đến phát chán—Hạ Minh Chu.
Hạ Minh Chu dửng dưng nói: "Vai diễn đã chọn xong, chúng ta đọc kịch bản đi."
Thế là mọi người ngồi vào chỗ, cầm kịch bản "Viễn Cổ Sương Mù" lên đọc.
Hứa Tri Mộ bắt đầu với phần giới thiệu nhân vật của mình. Xuân Lệ là con gái của tộc trưởng, năm nay 20 tuổi. Ba tháng trước, cô kết hôn với dũng sĩ Mông Kỳ trong bộ tộc.
Chưa đầy vài phút sau, Từ Dương là người đầu tiên hô lên rằng cậu tâ đã đọc xong. Những người khác cũng lần lượt đọc xong theo. Vì lúc chọn nhân vật, mọi người chỉ được xem phần giới thiệu sơ lược, nên bây giờ chính là lúc để họ tự giới thiệu thân phận và mốc thời gian có mặt tại hiện trường vụ án.
Người giới thiệu đầu tiên là Đỗ Tư Viễn.
"Tôi là Hạ Năng Quái, một kẻ đến từ bên ngoài. Trước đây, tôi sống một mình ngoài bộ tộc. Ba tháng trước, cơ duyên đưa đẩy tôi đến tộc Harry. Vì đã chán cảnh lang bạt một mình, tôi quyết định ở lại bộ tộc này."
Tiếp theo là Hạ Minh Chu.
"Tôi là Mông Kỳ, dũng sĩ kiêu hãnh của bộ tộc. Tộc trưởng rất yêu thích tôi, một năm trước, ông đã gả con gái độc nhất Xuân Lệ cho tôi."
Nói đến đây, Hạ Minh Chu nhìn Hứa Tri Mộ, bổ sung: "Tôi và cậu ấy là vợ chồng."
Cả đám sững sờ trong giây lát, sau đó Từ Dương bật cười trước.
"Anh Hạ này, cậu không thấy giới thiệu như vậy hơi có vấn đề à?"
Hạ Minh Chu điềm nhiên: "Có vấn đề gì?"
Từ Dương: "..."
Cậu ta suy nghĩ kỹ thì đúng là không có vấn đề gì thật. Nhưng tại sao ban nãy cậu ta lại cảm thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Tiếp theo là lượt của Hứa Tri Mộ. Cậu không nhìn Hạ Minh Chu, chỉ thản nhiên nói với mọi người: "Tôi là Xuân Lệ, con gái độc nhất của tộc trưởng, 20 tuổi, năm ngoái vừa kết hôn."
Dứt lời, cậu lập tức ra hiệu cho người kế tiếp giới thiệu.
Hạ Minh Chu hơi sững lại, nghiêng người đến gần Hứa Tri Mộ, hỏi: "Cậu chỉ định nói vậy thôi sao?"
"Đúng rồi."
"..."
"Sao thế?"
Hạ Minh Chu bật cười khẽ: "Không có gì."
Sau đó, những người còn lại lần lượt giới thiệu nhân vật của mình. Tiếp theo là phần tuyến thời gian—thời gian xảy ra án mạng.
Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của tộc trưởng chính là Xuân Lệ. Hôm nay là ngày bộ tộc tổ chức lễ tế thần mặt trời. Bảy giờ sáng, Xuân Lệ đến gõ cửa phòng cha mình để gọi ông dậy ăn sáng. Tuy nhiên, dù cô gõ cửa hồi lâu, bên trong vẫn không có hồi đáp. Thế nên cô đẩy cửa vào, liền thấy cha mình ngã quỵ dưới đất, ngay sát mép giường. Tay phải của ông kẹt chặt trên cổ, hai mắt trợn trừng, khóe môi có vệt máu đen đã khô, toàn thân đã cứng đờ.
Sau khi giới thiệu xong vai diễn và tuyến thời gian, mọi người bắt đầu tìm chứng cứ.
Thời gian tìm chứng cứ là 10 phút, người chơi có thể lựa chọn giấu hoặc chia sẻ bằng chứng mình thu thập được.
Cả nhóm chia thành hai đội để tìm kiếm. 20 phút sau, tất cả tập hợp trong đại sảnh, đặt những manh mối muốn chia sẻ lên bàn tròn lớn, lập tức chăm chú quan sát.
Những chứng cứ Hứa Tri Mộ tìm được đều liên quan đến Thiên Minh Nặc. Thiên Minh Nặc cũng là một dũng sĩ trong bộ tộc, từng rất được tộc trưởng yêu thích. Tộc trưởng từng hứa sẽ truyền lại vị trí cho y. Nhưng gần đây, y phát hiện tộc trưởng dường như muốn trao vị trí này cho con rể của mình—Mông Kỳ, người có thực lực kém hơn y. Trong câu chuyện của y , có nhắc đến Tuyết Tửu. Hứa Tri Mộ liền cầm lên chứng cứ liên quan đến Tuyết Tửu để xem.
Nhưng đúng lúc đó, Vu Mạc đột nhiên lên tiếng: "Xuân Lệ, hóa ra người mà cô thực sự yêu là Cửu à? Cô bị ép buộc phải kết hôn với Mông Kỳ, trong lòng đầy oán hận sao."
Hứa Tri Mộ: "..."
Hạ Minh Chu cũng ngước mắt lên khỏi đống chứng cứ, nhìn Hứa Tri Mộ, sau đó quay sang tập trung vào cuốn nhật ký trên tay Vu Mạc: "Đưa tôi xem."
Vu Mạc đưa cuốn nhật ký cho Hạ Minh Chu, nhưng không chỉ hắn mà cả Đỗ Tư Viễn, Từ Dương và Trần Vũ cũng ghé lại xem.
Đọc xong, Trần Vũ không nhịn được buột miệng: "Mẹ nó, vậy ra động cơ giết người của Xuân Lệ chính là vì cha cô ta đã gi ết chết người yêu của cô ta, rồi ép cô ta lấy người cô ta căm ghét?"
Hạ Minh Chu khép nhật ký lại, mặt không cảm xúc "Ừ."
Cả nhóm tiếp tục đọc chứng cứ. Đột nhiên, một tràng cười vang lên khắp căn phòng. Trần Vũ cầm vài bức thư, cười lớn: "Hóa ra Mông Kỳ cũng chẳng hề thích Xuân Lệ. Người hắn yêu là A Ngọc Na!"
Mọi người lập tức hóng hớt, dán mắt vào đống thư trên tay Trần Vũ.
Đúng lúc này, A Ngọc Na nhập vai sâu sắc, dùng giọng điệu tha thiết, bi thương mà gọi: "Mông Kỳ ca ca."
Hạ Minh Chu ngước lên, lạnh lùng đáp: "Đừng gọi tôi như thế, tôi đã kết hôn rồi."
A Ngọc Na: "..."
Cô ấm ức: "Chẳng phải chàng từng nói, dù đã thành thân, chàng vẫn chỉ yêu một mình thiếp sao? Chẳng phải chàng nói, dù trên giường là ai đi nữa, thì trái tim chàng vẫn chỉ đập vì thiếp thôi sao?"
Hạ Minh Chu: "..."
Trần Vũ lập tức chỉ tay kết tội: "Tra nam! Trong lòng nhớ thương một người, nhưng lại đi cưới người khác!"
Đỗ Tư Viễn cũng đồng thanh: "Tra nam!"
Hạ Minh Chu: "..."
Hắn ngay lập tức quay sang Hứa Tri Mộ, gọi tên cậu.
Hứa Tri Mộ: "Hả?"
Hạ Minh Chu nghiêm túc giải thích: "Tôi không phải tra nam. Tôi sẽ không vừa nghĩ đến một người, lại vừa cưới một người khác."
Hứa Tri Mộ nhẹ nhàng đáp: "Tôi biết."
Sợ Hạ Minh Chu không tin, cậu nghiêm túc gật đầu, còn bổ sung: "Cậu tuyệt đối không phải là tra nam."
Nghe vậy, Hạ Minh Chu tỏ ra hài lòng.
Lúc này, mọi người tiếp tục xem các chứng cứ khác và cuối cùng đã làm rõ động cơ giết người của Hạ Minh Chu.
Cha của hắn từng là dũng sĩ vĩ đại nhất của bộ tộc Harry hai mươi năm trước, thậm chí còn có khả năng trở thành tộc trưởng cao hơn cả cha của Xuân Lệ. Tuy nhiên, mười bảy năm trước, trong một trận chiến với bộ tộc khác, ông đã không may bỏ mạng…
Trong suốt mười bảy năm qua, Mông Kỳ luôn tin rằng cha mình đã không may hy sinh trên chiến trường. Tuy nhiên, một năm trước, một tộc nhân lớn tuổi từng tham gia trận chiến ấy đã tiết lộ rằng cái chết của cha hắn liên quan đến tộc trưởng hiện tại. Mông Kỳ bí mật điều tra sự việc suốt một năm, cuối cùng, vào hôm qua, hắn đã xác nhận được sự thật: tộc trưởng đã bỏ thuốc vào thức ăn của cha hắn, khiến ông tê liệt tứ chi, đầu óc choáng váng, và mất mạng trên chiến trường.
"Vậy động cơ giết người của Mông Kỳ là để trả thù cho cha?" Hồ Ngọc Viện hỏi.
"Chắc chắn là thế rồi." Trần Vũ vội đồng tình với vợ mình.
Sau đó, mọi người tiếp tục tìm hiểu động cơ của Thiên Minh Nặc. Hắn biết được rằng tộc trưởng muốn nuốt lời, dự định truyền ngôi vị tộc trưởng cho con rể mình. Giờ đây, Thiên Minh Nặc đang giúp Mông Kỳ củng cố quyền lực, nhằm giảm bớt vị thế của tộc trưởng trong tộc, từ đó nảy sinh ý định giết người. Còn Tuyết Tửu thì đem lòng yêu mến Thiên Minh Nặc và muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện trở thành tộc trưởng tiếp theo.
Khi đã phân tích được động cơ giết người của bốn người, cả nhóm tiếp tục tìm hiểu về một người khác. Lần này, người đầu tiên nhận thấy điều bất thường là Từ Dương. Cậu ta nhặt lên một chuỗi vòng cổ kết bằng vỏ sò rồi hỏi Đỗ Tư Viễn: "Đỗ Tư Viễn, cậu không phải là Hà Năng Quái sao? Sao cậu lại có dây chuyền của Xuân Lệ tặng cho Cửu?" Cửu là người yêu của Xuân Lệ, nhưng tộc trưởng cho rằng Cửu thấp kém và không xứng với con gái mình. Để hoàn toàn cắt đứt hy vọng của con gái, ông đã giết Cửu.
Nghe câu nói này, Hứa Tri Mộ ngẩng đầu nhìn Đỗ Tư Viễn.
Ngay lúc đó, Vu Mạc cầm lên một bình gốm: "Phấn hóa trang?"
"Hà Năng Quái, cậu đã cải trang à?" Vu Mạc kinh ngạc hỏi.
Hồ Ngọc Viện phản ứng nhanh: "Vậy, cậu không phải Hà Năng Quái. Cậu là Cửu?"
Đỗ Tư Viễn bị phát hiện, gật đầu nói: "Đã bị các cậu phát hiện thì tôi không giấu nữa." Cậu ta làm động tác xé mặt nạ như trong các bộ phim cổ trang rồi thở dài: "Tôi chính là Cửu, người lẽ ra đã chết từ lâu."
Nói xong, cậu ta lập tức mở rộng vòng tay đầy tình cảm, ôm lấy Hứa Tri Mộ đứng cạnh mình: "À, Xuân Lệ của tôi, nàng biết không? Suốt một năm qua, nàng là lý do duy nhất để tôi sống tiếp."
Vừa nói, cậu ta vừa nhập tâm vào vai nhân vật mà ôm lấy Hứa Tri Mộ. Nhưng ngay khi ôm, cậu ta đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát, liền vội buông Hứa Tri Mộ ra và bối rối quay đầu lại: "Chỗ này đâu có gió, sao tự dưng tôi thấy lạnh sống lưng thế nhỉ?"
Sau khi thân phận Hà Năng Quái bị phơi bày, động cơ của cậu cũng trở nên rõ ràng. Tộc trưởng từng âm mưu giết Hà Năng Quái, suýt chút nữa thành công, và việc cậu ta quay lại là để trả thù.
Đỗ Tư Viễn giải thích: "Tôi quay lại để trả thù, nhưng nghĩ đến việc đó là cha của Xuân Lệ, nếu tôi giết ông ấy, Xuân Lệ sẽ rất đau lòng. Vì thế, tôi chỉ nghĩ đến việc trả thù nhưng chưa bao giờ thực sự ra tay."
Cuối cùng, chỉ còn một người chưa được tiết lộ động cơ, đó là nhân vật Trạch Bố do Vu Mạc thủ vai. Trong số các hung thủ, Trạch Bố là người lớn tuổi nhất, cùng tuổi với tộc trưởng. Khi còn trẻ, Trạch Bố yêu đơn phương một cô gái tên là A Nguyệt. Tuy nhiên, A Nguyệt chọn kết hôn với Đắc Khang – khi ấy chưa phải là tộc trưởng. Trạch Bố lặng lẽ bảo vệ A Nguyệt từ xa. Năm năm trước, A Nguyệt qua đời vì một tai nạn. Nhưng gần đây, Trạch Bố phát hiện rằng cái chết của A Nguyệt không phải tai nạn, mà là do Đắc Khang đẩy cô sau khi tức giận, khiến cô ngã đập đầu vào đá và chết ngay tại chỗ. Trạch Bố muốn trả thù cho người mình yêu.
Còn A Ngọc Na thì có động cơ khác. Tộc trưởng biết cô từng kê sai thuốc, khiến hàng chục người trong tộc thiệt mạng. A Ngọc Na lo sợ sự việc này bị phanh phui, sẽ khiến cô từ một người phụ nữ được kính trọng trở thành kẻ bị xử tử hình. Vì vậy, cô muốn giết tộc trưởng để che giấu bí mật.
Sau khi hiểu rõ động cơ của mọi người, cả nhóm tiến hành vòng thu thập chứng cứ thứ hai, xác định rằng tộc trưởng đã qua đời vào khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ tối hôm kia. Nguyên nhân cái chết là do bị trúng độc, với chất độc được bôi lên miệng chiếc cốc mà ông thường sử dụng.
Chất độc này đến từ hiệu thuốc của A Ngọc Na. Tuy nhiên, do hôm qua A Ngọc Na không hề đến nhà tộc trưởng, thêm vào đó kế hoạch của cô vốn không phải sử dụng độc dược, nên cô được loại khỏi diện tình nghi.
Sau một giờ phân tích và tự chứng minh, hai người bị nghi ngờ nhất là:
Thứ nhất, là Thiên Minh Nặc: Ban ngày anh ta đến hiệu thuốc, có cơ hội lấy được chất độc. Vào 9 giờ tối, có người nhìn thấy anh ta lén lút xuất hiện gần nhà tộc trưởng. Tại nhà anh ta, nhóm tìm thấy chất độc. Anh ta có sự ám ảnh sâu sắc với việc trở thành tộc trưởng.
Người thứ hai là Xuân Lệ: Xuân Lệ cũng đã đến hiệu thuốc vào ban ngày và có thể lấy được chất độc. Có bằng chứng cho thấy cô phát hiện rằng mẹ mình bị cha gi ết chết. Cô sống cùng cha và biết rõ chiếc cốc mà ông hay dùng, đủ để bôi chất độc một cách chính xác.
Thiên Minh Nặc lên tiếng phân trần: "Thật sự không phải tôi. Tôi đúng là đã định hạ độc ông ta, nhưng các người nhìn xem, gói thuốc độc của tôi vẫn chưa được dùng mà!"
A Ngọc Na nói: "Tôi có tổng cộng hai gói thuốc độc."
Thiên Minh Nặc đáp: "Vậy càng không thể là tôi, tôi chỉ lấy một gói thuốc độc thôi. Hung thủ chắc chắn là Xuân Lệ."
Xuân Lệ lập tức phản bác: "Không thể là tôi. Hôm qua tôi định trộm thuốc độc, nhưng khi tôi đến, thuốc độc đã bị lấy mất rồi. Tôi hoàn toàn không lấy được."
Sau khi cả hai tranh luận vài câu, người dẫn trò chơi chơi đề nghị mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
Qua ba đến bốn giờ chơi, mọi người đã có nghi ngờ lớn nhất của mình. Đỗ Tư Viễn, Hứa Tri Mộ và Từ Dương cùng chỉ ra Trần Vũ.
Trong khi đó, Trần Vũ, Hồ Ngọc Viện và Vu Mạc lại nghiêng về việc nghi ngờ Hứa Tri Mộ nhiều hơn, vì căn phòng của tộc trưởng có ba chiếc cốc, nhưng chất độc chỉ được bôi lên chiếc cốc mà tộc trưởng thường xuyên sử dụng. Điều này khiến Thiên Minh Nặc, vốn không sống cùng tộc trưởng, khó có thể biết chi tiết sinh hoạt này.
Hạ Minh Chu tạm thời chưa bỏ phiếu, ánh mắt hắn chuyển qua lại giữa Hứa Tri Mộ và Trần Vũ.
Trần Vũ liền giải thích: "Anh Hạ, thật sự là Xuân Lệ. Tôi chỉ lấy một gói thuốc độc, và gói thuốc đó vẫn chưa được mở mà! Hơn nữa, trong phòng tộc trưởng có ba chiếc cốc, làm sao tôi biết ông ấy thường dùng chiếc nào chứ?"
Hứa Tri Mộ nói: "Không phải tôi. Khi tôi định trộm thuốc độc, tôi không trộm được. Với lại, Thiên Minh Nặc hay đến gặp cha tôi, nếu chú ý quan sát, thì cũng không khó để biết ông ấy thường dùng chiếc cốc nào."
Trần Vũ gần như hét lên: "Anh Hạ, tôi không nói dối đâu!"
Hạ Minh Chu nhìn Trần Vũ một lát, chuyển ánh mắt về phía Hứa Tri Mộ và hỏi: "Thật sự không phải cậu?"
Hứa Tri Mộ lắc đầu: "Không phải tôi."
Hạ Minh Chu quan sát kỹ Hứa Tri Mộ một lúc, nghiêng đầu, sau đó bỏ phiếu của mình cho Trần Vũ.
Đỗ Tư Viễn thực ra lúc đầu khá lo lắng khi bỏ phiếu chọn Trần Vũ, bởi vì có người nói đã nhìn thấy Thiên Minh Nặc gần nhà tộc trưởng vào tối hôm qua, nhưng không ai chứng kiến anh ta thực sự ra vào. Thiên Minh Nặc thì giải thích rằng tối qua anh ta định hạ độc, nhưng bị đau bụng dữ dội nên phải về nhà. Dù điều này có vẻ trùng hợp, nhưng logic vẫn hợp lý.
Thêm vào đó, việc chất độc chỉ được bôi lên một chiếc cốc cụ thể – chiếc mà tộc trưởng thường dùng – thực sự đòi hỏi người thực hiện phải rất hiểu thói quen của ông.
Nhưng khi thấy Hạ Minh Chu cũng bỏ phiếu cho Trần Vũ, mọi lo lắng trong lòng Đỗ Tư Viễn lập tức tan biến. Vì từ trước đến nay, dù là chơi "trò chơi suy luận" online hay offline, anh Hạ của cậu ta chưa từng đoán sai ai bao giờ.
Đỗ Tư Viễn hào hứng hỏi người dẫn trò chơi chơi: "Chúng tôi tố đúng hung thủ rồi, phải không?"
Cậu ta làm tư thế sẵn sàng ăn mừng, nhưng lúc này, người dẫn chương trình chỉ mỉm cười xin lỗi và nói: "Rất tiếc, mọi người đã thất bại trong việc tìm ra hung thủ."
Đỗ Tư Viễn: "!!!"
Cái gì, thất bại sao? Cậu ta ngỡ ngàng, tròn xoe mắt.
Trần Vũ với vẻ mặt không muốn nói thêm: "Tôi đã bảo rồi, hung thủ chính là Xuân Lệ. Người ngoài làm sao có thể bôi độc chính xác vào chiếc cốc như thế được?" Nhưng thật ra, từ đầu Trần Vũ cũng không trông mong gì vào khả năng suy luận của Đỗ Tư Viễn. Điều cậu ta trông chờ là Hạ Minh Chu: "Anh Hạ, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Trước đây cậu luôn dựa vào logic và bằng chứng mà. Sao cậu lại hỏi Hứa Tri Mộ có phải là hung thủ không, cậu ấy nói không cậu liền bỏ phiếu cho tôi? Hôm nay đầu óc cậu bị làm sao thế?" Trần Vũ thốt lên với vẻ mặt đầy tiếc nuối và bất bình.