Sao Cậu Vẫn Chưa Thích Tôi

Chương 13



Chương 13

 

Sau khi nói xong chuyện đó, Hứa Tri Mộ và Hạ Minh Chu cùng đi ăn cơm.

 

Chỉ là lúc ăn, Hứa Tri Mộ không có khẩu vị. Món trứng xào cà chua và thịt xào ngũ vị bị cậu dùng đũa đảo qua đảo lại một hồi lâu mà lượng thức ăn trên đ ĩa vẫn không hề vơi đi.

 

Hạ Minh Chu ngồi đối diện với Hứa Tri Mộ, nhíu mày một chút: "Hứa Tri Mộ, cậu sao thế?"

 

Hứa Tri Mộ lơ đãng ngẩng đầu: "Hả?"

 

Hạ Minh Chu hơi chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm túc nói: "Tôi thấy tâm trạng cậu hôm nay có vẻ không tốt."

 

Hứa Tri Mộ: "..."

 

Cậu mơ màng đáp: "Có à?"

 

Hạ Minh Chu gật đầu chắc nịch: "Có." Nói rồi, hắn nhìn cậu chăm chú, như chợt nghĩ ra điều gì đó, giọng hơi lạnh đi: "Có phải mấy người trong ký túc xá nhân lúc tôi không có ở đó đã bắt nạt cậu không?"

 

Hứa Tri Mộ vội vàng xua tay: "Không phải, không phải."

 

Thấy Hạ Minh Chu cứ nhất quyết phải tìm ra một lý do khiến cậu không vui, Hứa Tri Mộ nghĩ một lát, đành phải bịa ra một cái: "Chỉ là vừa rồi tôi chợt nhớ ra có một bài tập siêu khó, mà thứ Hai tuần sau đã phải nộp, tôi vẫn chưa có chút manh mối nào cả."

 

Nói xong, cậu còn cố ý thở dài một hơi đầy sầu muộn.

 

Hạ Minh Chu nhìn cậu một lúc, giọng dịu dàng an ủi: "Không sao, vẫn còn mấy ngày nữa, cậu nhất định sẽ làm được thôi."

 

Hứa Tri Mộ cúi đầu khẽ đáp: "Ừm."

 

Sau bữa tối, Hạ Minh Chu đưa Hứa Tri Mộ về tận dưới tòa ký túc xá của cậu, đợi cậu vào trong rồi hắn mới xoay người đi về ký túc xá nam tòa số 11.

 

Vừa vào ký túc xá, Hứa Tri Mộ đã thấy Trương Trường Phong đang đi lại trong phòng. Trương Trường Phong hừ một tiếng với cậu trước, Hứa Tri Mộ đáp lại bằng một cái lườm. Trương Trường Phong càng hừ mạnh hơn, Hứa Tri Mộ chẳng buồn để ý đến nữa, cậu đi đến bàn học, đặt túi laptop lên bàn.

 

Vu Mạc thấy vậy bèn bước đến hỏi: "Mộ Mộ, Hạ đại soái ca đã sửa xong cho cậu chưa?"

 

Hứa Tri Mộ kéo ghế ngồi xuống, đồng thời lấy laptop từ trong túi ra, đáp một tiếng: "Sửa xong rồi."

 

Vu Mạc cảm thán một câu: "Hạ đại soái ca đúng là đỉnh thật." Nhưng ngay sau đó, thấy Hứa Tri Mộ vẫn có vẻ rầu rĩ, cậu ta thắc mắc: "Sửa xong rồi, vậy sao trông cậu vẫn không vui thế?"

 

Hứa Tri Mộ nhìn Vu Mạc một cái, mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài một hơi đầy tâm trạng.

 

---

 

Sau khi tiễn Hứa Tri Mộ về, Hạ Minh Chu cũng trở về ký túc xá của mình. Hắn ngồi xuống định làm bài tập, nhưng chưa được bao lâu, trong đầu cứ hiện lên dáng vẻ tâm trạng không tốt của Hứa Tri Mộ khi hai người chia tay dưới tòa ký túc xá.

 

Hạ Minh Chu ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Hứa Tri Mộ. Nhưng có vẻ Hứa Tri Mộ chưa xem điện thoại, nên ba phút trôi qua vẫn chưa thấy hồi âm.

 

Hạ Minh Chu cũng mất luôn hứng thú làm bài tập. Hắn thấy chán, liền mở danh mục bạn bè trên WeChat ra lướt xem để giết thời gian.

 

Bạn bè trên WeChat của hắn khá nhiều, nên bảng tin cũng rất sôi động, tràn ngập đủ kiểu chia sẻ về cuộc sống hàng ngày. Hạ Minh Chu lướt nhanh từng dòng, nhưng khi nhìn thấy một bài đăng nào đó, ánh mắt hắn chợt dừng lại, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước.

 

Bài đăng được đăng bởi một đàn chị trong hội sinh viên.

 

Nội dung là: "Quả nhiên đồ ngọt có thể chữa lành mọi tâm trạng tồi tệ!!!" Kèm theo đó là hai bức ảnh, tuy Hạ Minh Chu không rõ tên món, nhưng có thể nhận ra đó là đồ ngọt.

 

Điều khiến hắn để ý chính là trong danh sách người thích bài viết, hắn nhìn thấy một avatar quen thuộc.

 

Không chỉ vậy, trong phần bình luận còn có một người viết: "Là đồ ngọt của Chu Nhạc chữa lành tâm trạng tồi tệ thì có!"

 

Đàn chị kia trả lời: "Hehe, học đệ, lâu rồi không được ăn nhỉ~"

 

Người kia đáp lại: "Khóc luôn, khu học xá mới của bọn em cách xa chỗ đó quá."

 

Hạ Minh Chu phần nào hiểu ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn. Hắn quay sang hỏi Đỗ Tư Viễn: "Cậu có biết Chu Nhạc không?"

 

Đỗ Tư Viễn đang vùi đầu trong đống bài tập, nghe vậy liền ngẩng lên, "Hả? Chu Nhạc á? Đó chẳng phải tiệm đồ ngọt gần khu học xá cũ của bọn mình sao? Nghe nói món ở đó không nhiều loại lắm, nhưng cái nào cũng siêu ngon, ăn vào là tan biến hết mọi phiền muộn luôn!"

 

"Tôi cũng muốn thử lắm, nhưng mà ký túc xá của bọn mình cách khu cũ quá xa, đi tàu điện ngầm mất gần bốn tiếng cả đi cả về lận." Đỗ Tư Viễn tiếc nuối nói.

 

Nói xong, cậu ta tò mò nhìn Hạ Minh Chu: "Hạ cẩu, sao tự nhiên cậu hỏi về Chu Nhạc thế? Trước giờ có thấy cậu quan tâm gì đến đồ ngọt đâu?"

 

Hạ Minh Chu chỉ thản nhiên đáp: "Hỏi chơi thôi."

 

Nói rồi, hắn gập laptop lại, đứng dậy đi rửa mặt rửa tay, sau đó lấy chiếc áo khoác treo trên giá, vừa mặc vào vừa đi ra ngoài.

 

Trần Vũ thấy vậy liền hỏi: "Hạ cẩu, cậu ra ngoài à?"

 

Hạ Minh Chu: "Ừm, có chút việc."

 

Từ khu học xá Hồng Nhã đến khu học xá cũ, đi tàu điện ngầm mất gần hai tiếng. Hạ Minh Chu xuất phát vào lúc gần bảy giờ tối, lúc này giao thông ở Kinh Thị vẫn còn khá đông đúc, nên hắn chọn đi tàu điện để tránh tắc đường.

 

Mua đồ xong, khi ra khỏi cửa tiệm thì đã gần chín giờ. Giờ này đường vành đai thành phố không còn quá đông nữa, để nhanh chóng quay về trường, cũng để tránh đồ bị va đập méo mó trên tàu, Hạ Minh Chu quyết định gọi taxi.

 

Đến dưới ký túc xá của Hứa Tri Mộ là 10 giờ 20.

 

Hạ Minh Chu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ của tòa nhà số 4, rút điện thoại ra gọi thẳng cho Hứa Tri Mộ.

 

Hôm nay tâm trạng của Hứa Tri Mộ không tốt, vốn dĩ cậu định đến thư viện mở livestream học tập, nhưng cuối cùng lại không đi. Trong phòng ký túc, cậu cũng chẳng có tâm trạng làm bài tập, thế là cứ chơi game suốt buổi tối. Mấy tựa game trên điện thoại cậu đều mở ra thử một lượt, nhưng vì tâm trạng không vui nên chơi cái nào cũng cực kỳ tệ. Đặc biệt trong một game cần tổ đội, cậu còn bị đồng đội chửi.

 

Hứa Tri Mộ bực bội nhìn chằm chằm vào căn nhà cậu đang xây trong game, chẳng biết tiếp theo nên làm gì. Đúng lúc này, màn hình điện thoại đột ngột chuyển từ giao diện game sang hiển thị cuộc gọi đến.

 

Hạ Minh Chu?

 

Hạ Minh Chu gọi cậu làm gì?

 

Hứa Tri Mộ sững người một chút, sau đó vỗ mạnh vào mặt mình vài cái, cố gắng tỉnh táo rồi mới nhận cuộc gọi.

 

Cậu vừa “A lô” một tiếng, giọng nói trầm ấm của Hạ Minh Chu đã vang lên: "Hứa Tri Mộ, ngủ chưa?"

 

Hứa Tri Mộ liếc nhìn đồng hồ: "Chưa đến 10 giờ rưỡi mà." Sinh viên thời nay, có ai đi ngủ sớm thế đâu?

 

Nghe vậy, Hạ Minh Chu khẽ bật cười rồi nói: "Vậy xuống đây một chút."

 

Hứa Tri Mộ: "Hả?"

 

Hạ Minh Chu: "Mua đồ cho cậu này."

 

Vừa nghe câu này, bao nhiêu tâm trạng u sầu của Hứa Tri Mộ lập tức bị quẳng ra sau đầu. Cậu nhanh chóng xỏ giày, khoác áo rồi chạy xuống tầng dưới.

 

Vừa bước ra khỏi cửa ký túc, cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn dưới ánh đèn đường màu cam.

 

Hạ Minh Chu vẫn luôn đứng đó, ánh mắt hướng về cửa ký túc xá. Thấy Hứa Tri Mộ xuất hiện, khóe môi hắn vô thức cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

 

Hứa Tri Mộ kéo chặt áo khoác, sải bước về phía Hạ Minh Chu.

 

Mười mấy giây sau, cậu đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa cánh tay.

 

Hôm nay Hứa Tri Mộ mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu kem sữa, lớp lông trắng mềm mại khiến khuôn mặt cậu trông vừa trắng vừa đáng yêu, nhìn có vẻ rất mềm mại, rất dễ chạm vào. Hạ Minh Chu nhìn cậu mấy giây, sau đó đưa túi giấy trong tay cho cậu: "Cho cậu."

 

Hứa Tri Mộ nghi hoặc nhận lấy, vừa nhìn thấy dòng chữ in trên túi, cậu bỗng ngây người, giọng nói cũng trở nên lắp bắp vì kinh ngạc: "Đồ ngọt của Chu Nhạc?"

 

Hạ Minh Chu khẽ "Ừ" một tiếng, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của Hứa Tri Mộ: "Không phải cậu nói đồ ngọt của Chu Nhạc có thể chữa lành mọi nỗi buồn sao?"

 

Nhưng… nhưng… Hứa Tri Mộ siết chặt túi bánh, đầu óc có chút trống rỗng. Mất một lúc lâu cậu mới sắp xếp lại suy nghĩ: "Cậu tự đi mua á?"

 

"Ừ."

 

"Đi hết hơn bốn tiếng đồng hồ?"

 

"Không đâu, lúc về tôi đi taxi, chỉ mất hơn ba tiếng thôi."

 

Hứa Tri Mộ nắm chặt túi bánh, tim đập loạn nhịp: "Nhưng… nhưng cậu cũng bận lắm mà?" Cuối tuần này Hạ Minh Chu còn phải tham gia một cuộc thi, hơn nữa kỳ thi giữa kỳ cũng sắp đến, chuyên ngành của hắn vốn dĩ rất nhiều bài tập.

 

Hạ Minh Chu cúi mắt nhìn cậu, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút dịu dàng: "Vẫn có đủ thời gian để dỗ cậu."

 

Hứa Tri Mộ: "???"

 

Hứa Tri Mộ: "!!!"

 

Lúc này, Hạ Minh Chu nhìn thẳng vào mắt cậu, thản nhiên nói một câu đầy tính mệnh lệnh: "Vậy nên, cậu đừng buồn nữa nhé?"

 

Hứa Tri Mộ… Hứa Tri Mộ cảm thấy tim mình như đang đập đến tận cổ họng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.

 

Cậu dùng móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay, cố gắng giữ chút lý trí khẽ đáp: "Ừm."

 

Nghe vậy, Hạ Minh Chu mới hài lòng cong môi cười một cái.

 

Dưới ánh đèn đường, hai người đứng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Hạ Minh Chu chủ động nói lời tạm biệt, hắn phải về ký túc xá.

 

Hứa Tri Mộ chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức nói: "Tôi tiễn cậu nhé?"

 

Hạ Minh Chu lắc đầu: "Để lần sau đi, gió lạnh lắm."

 

Hắn lại nói: "Với cả đồ ngọt tốt nhất là đừng để qua đêm, bây giờ gần 11 giờ, ăn khuya quá không tốt cho giấc ngủ đâu."

 

Lòng Hứa Tri Mộ đã rối tung cả lên, nên Hạ Minh Chu nói gì, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu nghe theo. Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Hạ Minh Chu dần xa.

 

Đợi đến khi bóng hắn chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất sau một góc rẽ, Hứa Tri Mộ cúi đầu nhìn túi bánh ngọt trong tay, dùng một tay còn lại vỗ nhẹ lên gương mặt đang nóng bừng của mình, sau đó xoay người quay về ký túc xá.

 

Vừa đặt túi bánh của Chu Nhạc lên bàn, Vu Mạc mắt tinh lập tức phát hiện ra, cậu ta hét lên một tiếng lao đến: "Bánh ngọt của Chu Nhạc?!"

 

Hứa Tri Mộ đi rửa tay. Đến khi lau khô tay quay lại, đã thấy Vu Mạc chỉ vào túi bánh trên bàn, hưng phấn hỏi: "Mộ Mộ, cái này… cái này ở đâu ra vậy?"

 

Trước đây, khi còn ở khu học xá cũ, bọn họ thường xuyên ăn bánh của Chu Nhạc. Nhưng từ khi chuyển đến khu học xá mới, vì khoảng cách quá xa, họ đã rất lâu không được ăn nữa.

 

"Một người bạn mua cho." Hứa Tri Mộ vừa trả lời vừa mở túi, lấy từng phần bánh ra. Lúc này cậu mới phát hiện, Hạ Minh Chu rất hiểu ý mình. Tiệm Chu Nhạc có hơn mười loại bánh ngọt, nhưng hắn mua đúng ba loại mà cậu thích nhất.

 

"Bạn nào vậy? Là bạn cùng lớp ở khu học xá cũ hả?"

 

Hứa Tri Mộ chọn phần khoai môn tan chảy trước: "Không phải."

 

"Thế ai vậy?" Vu Mạc nhận lấy cái nĩa mà Hứa Tri Mộ đưa.

 

Hứa Tri Mộ khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Vu Mạc, chậm rãi thốt ra ba chữ: "Hạ Minh Chu."

 

"???"

 

"!!!"

 

Vu Mạc nuốt nước bọt: "Cậu ấy đi khu học xá cũ có việc gì à?"

 

Hứa Tri Mộ nhìn miếng khoai môn tan chảy đẹp mắt, khẽ cười: "Chắc là thế."

 

Nghe vậy, Vu Mạc mới bớt sốc một chút. Dù lần trước ăn buffet cùng nhau, cậu ta đã biết Hạ đại soái ca không thích đồ ngọt, nhưng mà… nhưng mà… vì là bạn thân, nếu đã đến khu học xá cũ rồi tiện thể mua bánh ngọt cậu ấy thích về cũng là chuyện bình thường, đúng không nhỉ?

 

Nhưng mà… nhưng mà hôm nay Hạ Minh Chu có việc gì cần đến khu học xá cũ sao?

 

Buổi chiều chẳng phải hắn còn giúp Hứa Tri Mộ sửa máy tính hả?

 

---

 

Cùng lúc đó, Hạ Minh Chu trở về phòng 411. Vừa mở cửa bước vào, hắn đã nghe thấy giọng nói đầy tò mò của Đỗ Tư Viễn, người đang ngồi trước máy tính chơi game:

 

“Anh Hạ, cậu đi đâu vậy? Gần mười một giờ rồi đấy.”

 

Hạ Minh Chu kéo khóa chiếc áo khoác gió màu đen, thản nhiên đáp: “Đi Chu Nhạc.”

 

Đỗ Tư Viễn: “???”

 

Đỗ Tư Viễn: “!!!”

 

Cậu ta không tin vào tai mình: “Chu Nhạc mà cậu nói… không phải tiệm bánh ngọt gần khu học xá cũ đấy chứ?”

 

Hạ Minh Chu cởi áo khoác, gật đầu: “Chính là tiệm bánh đó.”

 

Đỗ Tư Viễn kinh ngạc đến mức suýt làm rớt chuột: “Không phải chứ? Cậu đến đó làm gì? Chẳng phải trước giờ cậu không thích đồ ngọt sao?”

 

Hạ Minh Chu treo áo khoác lên tủ, giọng nói thản nhiên nhưng lại khiến cả phòng lặng ngắt như tờ: “Hứa Tri Mộ không vui, mà bánh ngọt của Chu Nhạc có thể làm cậu ấy vui lên.”

 

Không chỉ Đỗ Tư Viễn, mà cả Từ Dương và Trần Vũ cũng đờ người ra.

 

Trong lúc cả đám còn đang sững sờ, Hạ Minh Chu bước đến trước bàn học của Đỗ Tư Viễn. Trên bảng treo đồ phía trước bàn của cậu ta có hai chiếc ốp lưng điện thoại. Đó là hai cái ốp cậu ta đặt mua hồi đầu kỳ cho chiếc điện thoại cũ của mình, một cái có hình SpongeBob uống trà sữa, cái còn lại là Patrick đang ăn bánh ngọt trong đại dương xanh. Nhưng bây giờ, cái SpongeBob uống trà sữa đã không còn treo ở đó nữa.

 

Hạ Minh Chu chỉ vào cái ốp còn lại, hờ hững nói: “Cái này, tôi lấy.”

 

Đỗ Tư Viễn đã sống dưới sự áp đảo của Hạ Minh Chu suốt hơn một năm, nghe vậy lập tức tháo chiếc ốp lưng xuống, cung kính dâng lên cho hắn.

 

Hạ Minh Chu nhận lấy, hài lòng trở về chỗ ngồi.

 

Mãi đến khi hắn ngồi xuống, Đỗ Tư Viễn mới đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi:

 

“Anh Hạ, chẳng phải trước đây cậu chê cái ốp này trẻ con, xấu xí à? Sao giờ lại muốn lấy nó?”

 

Chuyện là thế này: Đỗ Tư Viễn đã đặt mua hai chiếc ốp lưng này, nhưng điện thoại chưa kịp dùng thì đã bị hỏng, nên cậu ta mua điện thoại mới. Đến khi ốp lưng giao đến, cậu ta không cần dùng nữa. Trùng hợp là điện thoại của cậu ta và Hạ Minh Chu cùng một dòng máy, thế là cậu ta hào phóng tặng cho hắn.

 

Kết quả, lúc đó Hạ Minh Chu nhìn lướt qua, phán một câu: “Trẻ con, không dùng.”

 

Đỗ Tư Viễn tiếc rẻ nhưng không còn cách nào khác, đành treo hai chiếc ốp lên bảng, tự mình ngắm nghía cho đỡ thèm.

 

Nhưng mà… hôm nay là sao đây?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com