Sao Cậu Vẫn Chưa Thích Tôi

Chương 17



Chương 17

 

Hạ Minh Chu nhìn cậu chằm chằm trong giây lát, rồi xoay người tiếp tục bước ra ngoài.

 

Hứa Tri Mộ hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy lo lắng: “Hạ Minh Chu!”

 

Hạ Minh Chu thở dài, nói: “Túi truyền của cậu sắp hết rồi.”

 

Hắn đi tìm y tá đến thay túi truyền dịch mới cho Hứa Tri Mộ. Xong xuôi, Hạ Minh Chu ngồi xuống ghế chăm sóc bên cạnh giường bệnh của cậu.

 

Suốt quá trình đó, Hứa Tri Mộ luôn nhìn hắn bằng ánh mắt đặc biệt dễ khiến hắn mềm lòng.

 

Hạ Minh Chu cũng không biết phải diễn tả ánh mắt này thế nào—giống như một con vật nhỏ vừa làm sai chuyện gì đó, lại giống như một đứa trẻ tội nghiệp đang cầu xin được tha thứ.

 

Đợi đến khi Hạ Minh Chu ngồi xuống, Hứa Tri Mộ lập tức hỏi: “Hạ Minh Chu, cậu không giận nữa đúng không?”

 

Ánh mắt Hạ Minh Chu rơi trên người cậu, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ: “Sau này không được làm như vậy nữa.”

 

Hứa Tri Mộ vội vàng giơ tay thề: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm thế nữa!”

 

Hạ Minh Chu im lặng nhìn cậu một lúc, môi mím khẽ nói: “Hy vọng cậu giữ lời.”

 

Hứa Tri Mộ gật đầu chắc nịch: “Tôi chắc chắn sẽ giữ lời!”

 

---

 

Hứa Tri Mộ nằm viện hai ngày, đến ngày thứ ba, bác sĩ mới thông báo cậu có thể xuất viện.

 

Trong suốt khoảng thời gian này, dù Vu Mạc ngày nào cũng đến thăm, nhưng người luôn ở lại trông nom vẫn là Hạ Minh Chu.

 

Thủ tục xuất viện dĩ nhiên cũng do Hạ Minh Chu lo liệu. Sau khi hoàn thành mọi thứ, hắn tiện tay vứt đi những vật dụng không còn cần thiết, xách một túi nhỏ đồ đạc của Hứa Tri Mộ, đưa cậu xuất viện.

 

Trước đây, Hạ Minh Chu từng đưa Hứa Tri Mộ về vài lần, nhưng chỉ dừng ở dưới ký túc xá. Hôm nay là lần đầu tiên hắn bước vào phòng của cậu.

 

Ký túc xá của Hứa Tri Mộ đúng như hắn tưởng tượng—sạch sẽ, gọn gàng, thậm chí còn phảng phất một mùi hương thoang thoảng.

 

Hắn đặt túi đồ của cậu xuống cạnh bàn học, Hứa Tri Mộ hỏi: “Cậu có muốn uống nước không?”

 

Hạ Minh Chu khẽ ừ một tiếng.

 

Hứa Tri Mộ cầm một chiếc cốc mới chưa từng sử dụng, mang đi rửa sạch, sau đó quay lại rót nước từ máy lọc nước.

 

Khi rót nước, Hứa Tri Mộ vô tình va vào máy lọc nước, phát ra một tiếng động không quá lớn.

 

Cậu luôn nghĩ rằng trong ký túc xá không có ai, vì theo cậu biết, sáng nay ba người còn lại trong phòng đều có tiết học. Nhưng ngay khi âm thanh vang lên, một cánh tay bỗng dưng vươn ra từ chiếc giường có rèm che kín mít ở góc chéo đối diện giường cậu.

 

Trương Trường Phong cau có ngồi dậy, cáu kỉnh mắng: “Sáng sớm mà lục đục cái gì thế? Mẹ kiếp, Hứa Tri Mộ, cậu có để người ta ngủ không hả?”

 

Hứa Tri Mộ cầm cốc nước, ngẩn người. Cậu không ngờ hôm nay Trương Trường Phong lại ở trong ký túc xá.

 

Chửi xong, Trương Trường Phong bực bội ra lệnh: “Tôi muốn ngủ, cậu câm miệng lại, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào.”

 

Chưa kịp để Hứa Tri Mộ phản bác, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Hạ Minh Chu, người vẫn đang đứng quan sát mọi chuyện từ đầu đến giờ, cất tiếng: “Bây giờ là 10 giờ 42 phút sáng theo giờ Kinh Thị. Đây không phải khung giờ nghỉ ngơi hợp lý mà người khác cần phải nhường nhịn cậu.”

 

Trương Trường Phong tối qua thức trắng đêm chơi game, sáng nay trốn học ngủ bù, đang say giấc thì bị đánh thức, bực mình nên mở miệng mắng ngay, hoàn toàn không để ý trong phòng còn có một người khác.

 

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ người đang đứng đó thì tỉnh táo hơn phân nửa. Khóe môi khẽ nhếch lên đầy ác ý: “Quả nhiên, đại mỹ nhân chúng ta không hề tầm thường, không chỉ khiến đám con gái mê mệt, mà còn có thể tìm một thằng đàn ông để…”

 

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, chỉ trong vài giây đã tiến đến ngay trước mặt cậu ta.

 

Trương Trường Phong đang nửa ngồi trên giường. Theo thiết kế của ký túc xá Kinh Đại, giường trên bàn dưới, khoảng cách từ giường xuống đất gần 1m8. Theo lý, cậu ta phải là người cúi xuống nhìn đối phương. Nhưng lúc này, người trước mặt chỉ hơi ngước mắt lên, đôi con ngươi đen láy không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào cậu ta.

 

Một cơn lạnh buốt bất giác dâng lên từ đáy lòng Trương Trường Phong.

 

“Cậu nói lại lần nữa xem.”

 

Giọng điệu Hạ Minh Chu rất bình tĩnh, nhưng từng biểu cảm, từng động tác nhỏ của hắn lại không hề bình tĩnh.

 

Trương Trường Phong hừ lạnh, dứt khoát kéo rèm, tách biệt hai người ra khỏi tầm mắt.

 

Hứa Tri Mộ đưa cốc nước đã rót cho Hạ Minh Chu. Hắn uống cạn trong một hơi, sau đó cả hai rời khỏi ký túc xá.

 

Vừa bước ra khỏi tòa nhà số 4, Hạ Minh Chu cau mày hỏi: “Hứa Tri Mộ, cậu ta thường xuyên ăn nói khó nghe với cậu à?”

 

Hứa Tri Mộ đáp: “Cũng không hẳn là thường xuyên, đa phần chỉ là hai bên lườm nhau thôi.”

 

Hạ Minh Chu đang bước về phía tòa nhà số 11 bỗng dừng lại, quay đầu đánh giá Hứa Tri Mộ.

 

Cậu khó hiểu: “?”

 

Hạ Minh Chu nói: “Tôi chưa từng thấy cậu lườm ai bao giờ.”

 

Hứa Tri Mộ nghĩ thầm: [vậy cậu cũng chưa từng thấy tôi ngắm ảnh cậu rồi cười ngốc nghếch đâu.]

 

Hơn nữa, lườm vốn chẳng phải hành động tốt đẹp gì, tại sao trong giọng điệu của Hạ Minh Chu như có chút tiếc nuối vì chưa được thấy chứ?

 

Lúc này, Hạ Minh Chu hỏi: “Cậu đã từng nghĩ đến chuyện chuyển sang ký túc xá khác chưa?”

 

“Từng nghĩ qua, nhưng cuối cùng vẫn bỏ ý định.” Hứa Tri Mộ đáp.

 

“Tại sao?” Dựa theo những gì hắn biết về Hứa Tri Mộ, cậu không phải kiểu người thích sống trong môi trường không hòa hợp.

 

“Trương Trường Phong chỉ nói mấy câu chửi bới thôi, chứ không dám làm gì cả. Hơn nữa, cậu ta cũng khá sạch sẽ, không chỉ cậu ta mà cả Mạc Mạc và người bạn cùng phòng còn lại cũng vậy.”

 

Cậu bổ sung thêm: “Phải biết rằng, phần lớn con trai đều không quá để ý đến vệ sinh. Năm ngoái, tôi ở chung với hai người bạn, quan hệ cũng rất tốt, nhưng họ thực sự không sạch sẽ lắm.”

 

“Vả lại, tôi dự định học kỳ sau sẽ ra ngoài ở, học kỳ này cũng chẳng còn bao lâu nữa, lười thay đổi.” Hứa Tri Mộ nói.

 

“Học kỳ sau ra ngoài ở?” Hạ Minh Chu có vẻ ngạc nhiên.

 

Hứa Tri Mộ gật đầu: “Hiện tại đang có ý định như vậy.”

 

Cả hai tiếp tục trò chuyện về chủ đề ký túc xá thêm vài câu. Sau đó, Hạ Minh Chu hỏi: “Bây giờ cậu có định đi học không?”

 

Hứa Tri Mộ sáng nay có tiết kín lịch. Nếu giờ đi thì vẫn kịp tiết cuối cùng.

 

Cậu lắc đầu: “Hôm nay có tiết thực hành, tôi đã bỏ mấy tiếng trước rồi, giờ đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

 

Hạ Minh Chu “ừm” một tiếng, rồi nói: “Vậy lát nữa tôi xuống đón cậu đi ăn trưa.”

 

Hứa Tri Mộ: “???”

 

Hạ Minh Chu chăm chú nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Mặc dù cậu đã xuất viện, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Bác sĩ dặn trong mười ngày tới vẫn phải chú ý. Vì vậy, từ bây giờ trở đi, sáng, trưa, tối, tôi đều sẽ ăn cùng cậu.”

 

Nói xong, thấy Hứa Tri Mộ không phản ứng, Hạ Minh Chu nhíu mày: “Cậu không muốn à?”

 

Sao có thể không muốn được!

 

Tuy trước đây quan hệ giữa hai người đã rất tốt, nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp nhau. Dù gì, một người học Trí tuệ nhân tạo, một người học Khoa học Sinh học, tòa nhà giảng đường không cùng chỗ, sinh viên Kinh Đại lại đông, hai ba ngày không gặp cũng là chuyện bình thường.

 

Mà bây giờ, nếu ngày nào cũng ăn cùng nhau, chẳng phải sẽ được gặp hắn ba lần một ngày sao?

 

Hứa Tri Mộ vẫn hỏi: “Nhưng có phải hơi phiền phức không?”

 

Hạ Minh Chu không hiểu: “Nếu không ăn với cậu, tôi vẫn phải ăn mà.”

 

Lập luận này khiến Hứa Tri Mộ hoàn toàn bị thuyết phục. Cả hai hẹn nhau lát nữa đi ăn trưa, rồi mỗi người trở về ký túc xá của mình.

 

Sáng nay Hạ Minh Chu vốn có tiết, nhưng tiết thứ ba, thứ tư thầy giáo đi tham gia một sự kiện, nên sẽ dạy bù vào thời gian khác. Khi hắn về phòng, ba người bạn cùng phòng đều đã có mặt.

 

Thấy hắn trở lại, họ lập tức hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hứa Tri Mộ.

 

Cả ba đều biết Hạ Minh Chu vắng mặt hai ngày qua là vì ở lại bệnh viện chăm sóc cậu.

 

Hắn đơn giản đáp: “Hứa Tri Mộ không sao nữa, chỉ cần nghỉ ngơi thêm.”

 

Mọi người nghe vậy mới yên tâm.

 

Sau đó, Hạ Minh Chu lấy quần áo đi tắm gội. Ở bệnh viện hai ngày, việc vệ sinh cá nhân khá bất tiện. Đến khi hắn tắm xong bước ra, cũng gần đến giờ ăn trưa.

 

Từ Dương gọi hắn: “Hạ Minh Chu, đi ăn trưa thôi!”

 

Hạ Minh Chu nhìn đồng hồ, cầm điện thoại nhắn tin cho Hứa Tri Mộ, đồng thời nói với ba người bạn cùng phòng: “Mọi người cứ đi trước đi.”

 

Đỗ Tư Viễn cầm thẻ cơm, thắc mắc hỏi: “Cậu không ăn trưa à?”

 

Hạ Minh Chu mở tủ lấy ra một chiếc áo khoác bò đen sạch sẽ.

 

“Hỏi gì ngốc vậy, tôi vẫn ăn chứ.”

 

Vừa mặc áo khoác, hắn vừa tuyên bố với ba người.

 

Hạ Minh Chu cầm lấy thẻ cơm đặt trên bàn, chuẩn bị ra ngoài tìm Hứa Tri Mộ.

 

Đúng lúc này, phía sau hắn vang lên giọng nói đầy phấn khích của Đỗ Tư Viễn: “Hạ Minh Chu, đợi tôi với! Tôi cũng muốn đi ăn cùng cậu và Mỹ nhân Hứa!”

 

Vừa mở cửa ký túc xá, Hạ Minh Chu: “??!!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com