Sao Cậu Vẫn Chưa Thích Tôi

Chương 6: Đồ đôi



Chương 6

 

Bỗng nhiên, mặt Hứa Tri Mộ nóng ran, nóng đến mức khiến cậu cảm thấy hoang mang, rối bời.

 

Cậu hít sâu hai hơi, cố gắng trấn tĩnh, sau đó mới mở bức ảnh chụp gia đình ra xem.

 

Trước tiên, cậu nhìn cô gái kia. Trong bức ảnh chụp trên diễn đàn trường hôm nay, cô gái ấy không lộ mặt chính diện, chỉ lộ ba phần tư góc nghiêng. Nhưng trong bức ảnh gia đình này, tất cả đều là ảnh chính diện. Hứa Tri Mộ nhanh chóng tìm thấy em họ của Hạ Minh Chu.

 

Sự lo lắng cuối cùng trong lòng cũng tan biến hoàn toàn.

 

Sau đó, ánh mắt cậu dừng trên người Hạ Minh Chu.

 

Bức ảnh gia đình này chắc cũng đã được chụp cách đây một, hai năm. So với bây giờ, Hạ Minh Chu trong ảnh trông có phần non nớt hơn. Hắn vốn không phải kiểu người hay bộc lộ cảm xúc, lúc nào cũng giữ dáng vẻ lạnh nhạt. Nhưng có lẽ vì hôm đó tâm trạng tốt, khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên người.

 

Hứa Tri Mộ nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu, sau đó dứt khoát ấn lưu lại. Rồi cậu mở một ứng dụng chỉnh sửa ảnh, cắt riêng hình của "ai đó" ra khỏi bức ảnh tập thể, lưu lại một tấm ảnh cá nhân.

 

Sau khi làm xong mọi thứ, cậu mới chú ý đến ba tin nhắn bị cậu bỏ qua trong khung chat WeChat.

 

Hạ: Cậu đâu rồi?

 

Tin nhắn này được gửi từ năm phút trước.

 

Hai phút sau, Hạ Minh Chu lại nhắn:

 

Hạ: Có chuyện gì à?

 

Thêm hai phút nữa trôi qua.

 

Hạ: Hay là ngủ mất rồi?

 

Hứa Tri Mộ ngồi khoanh chân trên giường, mím nhẹ đôi môi có chút khô, vội vàng gõ tin nhắn trả lời:

 

fly: Có đây, vừa rồi…

 

Gõ được mấy chữ, Hứa Tri Mộ khựng lại một chút, tìm đại một lý do:

 

fly: Vừa rồi bạn cùng phòng đột nhiên có việc gọi tôi.

 

Hạ: Ồ.

 

Hạ: Giờ thì cậu tin là tôi không có bạn gái rồi chứ?

 

Hứa Tri Mộ lập tức trả lời:

 

fly: Ừ, tin rồi.

 

Hạ Minh Chu cuối cùng cũng hài lòng, sau đó cũng coi như chuyện này kết thúc, gửi cho Hứa Tri Mộ một tin nhắn:

 

Hạ: Muộn rồi, đi ngủ đi.

 

Rõ ràng đây là ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Hạ: Ngủ ngon

 

fly: Ngủ ngon

 

Sau khi Hạ Minh Chu gửi lời chúc ngủ ngon, mấy phút sau vẫn không có thêm tin nhắn nào. Hứa Tri Mộ nhét điện thoại xuống cạnh gối, tháo tai nghe ra, chuẩn bị ngủ.

 

Nhưng nằm được một lúc, cậu vẫn không nhịn được.

 

Hứa Tri Mộ chống nửa người dậy, gọi nhỏ: “Mạc Mạc.”

 

Vu Mạc lúc này đã gần như ngủ say, mơ mơ màng màng trả lời: “Gì thế?”

 

Hứa Tri Mộ khẽ cười, nói với cậu ta: “Hạ Minh Chu bảo, cậu ấy không có bạn gái.”

 

Vu Mạc lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi gặp Chu Công, hoàn toàn không quan tâm Hạ Minh Chu là ai, càng không bận tâm hắn có bạn gái hay không. Nghe vậy, Vu Mạc vẫn ngái ngủ đáp một chữ: “Ờ.”

 

Hứa Tri Mộ nằm xuống giường, nhưng chỉ vài phút sau, cậu vẫn không nhịn được mà cầm lấy điện thoại.

 

Cậu mở trang bình chọn nam thần của trường, dốc hết tất cả số phiếu có thể bỏ để bầu cho Hạ Minh Chu.

 

---

 

Bên kia, trong ký túc xá khác.

 

Sau khi nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Hứa Tri Mộ, Hạ Minh Chu thoát khỏi WeChat, quay đầu gọi một tiếng với người đang chơi game: “Đỗ Tư Viễn.”

 

Đỗ Tư Viễn lúc này đang trong một trận đấu căng thẳng, phải chờ đến khi trốn vào khu vực an toàn rồi cậu ta mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, quay sang hỏi:

 

“Hạ ca, nãy cậu nói gì?”

 

Hạ Minh Chu nói: “Làm thế nào để xóa bài đăng trên diễn đàn trường?”

 

Hắn vốn không quan tâm đ ến diễn đàn, nên cũng không rõ lắm về các quy tắc trên đó.

 

Đỗ Tư Viễn ngạc nhiên: “Cậu muốn xóa bài nào à?”

 

Hạ Minh Chu đưa điện thoại cho cậu ta.

 

Đỗ Tư Viễn lướt nhanh bài đăng, không nhịn được bật cười: “Hạ ca, xem ra trường mình có không ít người mong cậu  yêu đương đó. Bọn họ không nhìn ra người trong ảnh có nét giống cậu à?”

 

Hạ Minh Chu không muốn nghe mấy lời thừa thãi, chỉ lặp lại: “Xóa thế nào?”

 

Đỗ Tư Viễn mở WeChat: “Tôi có quen một admin của diễn đàn, nhờ người đó xóa là được. Dù sao phần sau bài viết này cũng đang bịa chuyện bậy bạ về cậu.”

 

“Được.” Hạ Minh Chu nhận được câu trả lời mình muốn, thỏa mãn đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm bài nghiên cứu còn dang dở.

 

Nhưng ngay lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác có ánh mắt là lạ đang nhìn mình.

 

Ngón tay thon dài của Hạ Minh Chu gõ nhẹ lên bàn phím, hắn khẽ nhướng mày đầy nghi hoặc.

 

Đỗ Tư Viễn tựa nửa người vào bậc thang giường bên cạnh bàn học của Hạ Minh Chu, giọng đầy tò mò: “Nhưng mà, Hạ ca, trước giờ cậu không quan tâm đ ến mấy tin đồn trên diễn đàn mà?”

 

Chuyện này thì đúng thật.

 

Với khuôn mặt trời cho, thân hình cao ráo, lại thêm bối cảnh gia đình không tầm thường, ngay từ khi nhập học, Hạ Minh Chu đã là nhân vật nổi bật trong trường. Tự nhiên, những tin đồn xoay quanh hắn cũng không thiếu.

 

Năm ngoái, còn có người bịa rằng hắn được một phú bà bao nuôi, chơi trò ba người bốn người gì đó. Cậu ta và mấy người bạn của hắn tức giận không thôi, nhưng Hạ Minh Chu thì vô cùng thản nhiên: "Kệ đi."

 

Lúc ấy, hắn còn chẳng quen biết admin có thể trực tiếp xóa bài, Đỗ Tư Viễn bảo hắn tự mình báo cáo bài viết để yêu cầu gỡ, vì dù sao cũng là tin đồn thất thiệt. Chỉ cần chính chủ gửi thông tin xác nhận, bài đăng sẽ bị xóa nhanh thôi.

 

Nhưng Hạ Minh Chu thà nằm trên giường phát ngốc cũng không thèm báo cáo, dù gì hắn cũng chẳng quan tâm đ ến hình tượng của mình trên diễn đàn.

 

Thế mà bây giờ, tự nhiên lại…

 

Đỗ Tư Viễn nhướng mày, đánh hơi được mùi bát quái: “Nói mau, tại sao tự dưng cậu lại để ý đến mấy tin đồn trên diễn đàn?”

 

Hạ Minh Chu vừa gõ báo cáo vừa đáp hờ hững: “Không để ý, chỉ là thấy chướng mắt.”

 

Đỗ Tư Viễn nâng giọng: “Chướng mắt? Sao lại chướng mắt?”

 

Hạ Minh Chu liếc cậu ta một cái: “Cậu với em gái cậu bị bịa chuyện bậy bạ, cậu thấy dễ chịu chắc?”

 

Kẻ muốn hóng chuyện - Đỗ Tư Viễn: “…”

 

Đệch, suýt quên, nhân vật nữ trong bài đăng kia là em họ của Hạ Minh Chu.

 

Đỗ Tư Viễn ngậm miệng, lặng lẽ rút lui.

 

Hạ Minh Chu thấy cậu ta cuối cùng cũng yên tĩnh thì chuyên tâm vào bài nghiên cứu. Nhưng chỉ gõ thêm được hai dòng, hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại.

 

Hình như, cảm giác chướng mắt đó… không hoàn toàn là vì em họ của hắn.

 

---

 

Hôm sau.

 

Dự báo thời tiết nói thứ Ba tới mới bắt đầu lạnh, nhưng hôm Chủ nhật trời đã âm u, nhiệt độ giảm rõ rệt.

 

Khuôn viên của Kinh Đại rất rộng, ký túc xá nam chia thành hai khu, Hạ Minh Chu và Hứa Tri Mộ ở cùng hướng nhưng vẫn cách nhau một quãng. Vì vậy, cả ba người hẹn gặp nhau ở cổng Đông gần ký túc xá nhất để cùng đi.

 

Hứa Tri Mộ và Vu Mạc đến trước, khoảng năm phút sau Hạ Minh Chu mới có mặt. Nhưng thực ra, vẫn còn sớm hơn giờ hẹn bốn, năm phút.

 

Sau đó, cả ba đi đến trạm xe buýt.

 

Trung tâm thương mại họ muốn đến cách mười mấy trạm xe, mất khoảng nửa tiếng ngồi trên xe buýt.

 

Trên xe không có chỗ ngồi ba người, Hạ Minh Chu và Hứa Tri Mộ ngồi cùng hàng, còn Vu Mạc ngồi phía trước.

 

Hạ Minh Chu và Hứa Tri Mộ đều không phải kiểu người nói nhiều, nên từ lúc lên xe đến giờ, hai người gần như không trò chuyện gì.

 

Ngược lại, Vu Mạc ngồi phía trước thì liên tục quay đầu ra sau, tìm người tán gẫu.

 

Cậu ta với Hứa Tri Mộ ngày nào cũng gặp nhau, nên lần này đối tượng trò chuyện chính là Hạ Minh Chu – nhân vật hiếm khi tiếp xúc.

 

Dù khác chuyên ngành, nhưng vẫn học chung một trường, đương nhiên có nhiều chủ đề để nói.

 

Hạ Minh Chu tuy hơi lạnh lùng, nhưng rất lịch sự, dù trả lời đơn giản, nhưng câu nào cũng có đầu có đuôi.

 

Tất nhiên, Vu Mạc cũng không quên kéo cả bạn thân của mình vào cuộc trò chuyện, cố gắng lôi Hứa Tri Mộ cùng tham gia.

 

Khoảng nửa tiếng sau, xe buýt đến trạm, nhưng vẫn còn cách trung tâm thương mại ba trăm mét. Ba người vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa chính.

 

Nhưng vừa đến nơi, điện thoại của Vu Mạc bỗng reo lên. Cậu ta lấy di động từ túi áo ra, nhìn màn hình hiển thị rồi bắt máy: “Mẹ? Có chuyện gì thế ạ?”

 

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Vu Mạc lập tức thay đổi: “Vậy con về ngay.”

 

Cúp máy, cậu ta quay sang nói với Hạ Minh Chu và Hứa Tri Mộ: “Mẹ tôi hình như lại bị đau dạ dày, tôi phải về nhà một chuyến.” Nhà Vu Mạc ở ngay Kinh Thị, nhưng cách trường một quãng khá xa.

 

Vừa nói, cậu ta vừa đi ra lề đường vẫy taxi. Thấy hai người kia cũng đi theo, cậu ta vội xua tay: “Hai cậu cứ vào mua đồ đi, đã đến tận đây rồi.”

 

Hứa Tri Mộ ở cùng phòng với Vu Mạc suốt năm nhất, hai người rất thân. Thấy bạn mình có vẻ sốt ruột, cậu không khỏi lo lắng: “Dì có nghiêm trọng lắm không?”

 

Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy tới, dừng ngay trước mặt Vu Mạc. Cậu ta vừa mở cửa xe vừa đáp: “Bệnh cũ thôi, chắc không sao, nhưng tôi  vẫn muốn về xem thế nào.”

 

Hứa Tri Mộ sống chung với Vu Mạc một năm, cậu biết dạ dày mẹ Vu Mạc đúng là không tốt, trước đây cũng từng tái phát hai lần, nhưng may mắn không phải vấn đề quá nghiêm trọng. Nghe cậu ta nói vậy, cậu cũng an tâm phần nào.

 

Đợi Vu Mạc đi rồi, Hứa Tri Mộ quay sang nhìn Hạ Minh Chu: “Đi thôi, vào trong nào.”

 

Hạ Minh Chu khẽ gật đầu.

 

Trung tâm thương mại này có bảy tầng, từ tầng hai đến tầng năm chủ yếu bán quần áo. Hôm nay là cuối tuần, lại đang vào mùa thay đổi thời tiết, nên lượng khách khá đông.

 

Bình thường, Hứa Tri Mộ khá kén chọn khi mua quần áo. Nhưng có lẽ hôm nay may mắn, cậu không mất quá nhiều thời gian để tìm được một chiếc áo ưng ý.

 

Đó là một chiếc áo khoác denim xanh đậm kiểu giả hai lớp, bên trong là vải trắng có mũ. Hứa Tri Mộ đặc biệt thích quần áo có mũ, vì mùa thu ở Kinh Thị khá lạnh.

 

Hơn nữa, mặc thử lên người cũng rất vừa vặn.

 

Cậu đứng trước gương ngắm nghía một lúc, rồi quay sang hỏi Hạ Minh Chu: “Cậu thấy thế nào?”

 

Hạ Minh Chu đáp: “Đẹp lắm.”

 

Hứa Tri Mộ quay lại nhìn bóng mình trong gương, gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”

 

Cậu hỏi: “Vậy tôi lấy cái này nhé?” Như thể muốn trao đổi ý kiến với Hạ Minh Chu.

 

Hạ Minh Chu “ừ” một tiếng.

 

Nhưng ngay lúc đó, hắn đột nhiên gọi tên cậu.

 

Hứa Tri Mộ quay đầu nhìn hắn.

 

Hạ Minh Chu hỏi: “Cậu có để ý chuyện người khác mặc đồ giống mình không?”

 

“Không…” Vừa nói được một nửa, Hứa Tri Mộ chợt nhận ra ý hắn, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp. Cậu tự nhủ không nên suy nghĩ quá nhiều, có lẽ Hạ Minh Chu chỉ thuận miệng hỏi thôi.

 

Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, đáp: “Tôi không để ý.”

 

Hạ Minh Chu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quay sang nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi một chiếc giống vậy, lớn hơn hai size là được.”

 

Hứa Tri Mộ: “!!!”

 

Hứa Tri Mộ: “!!!!”

 

“Không phải cậu vừa bảo không để ý sao? Chẳng lẽ cậu—” Hạ Minh Chu nhíu mày nhìn cậu.

 

Hứa Tri Mộ vội cắt ngang: “Không, không có! Chỉ là lần đầu có người mua đồ giống tôi, thấy hơi… kích động thôi.” Cậu gắng hết sức che giấu nhịp tim đang rối loạn.

 

Nghe vậy, Hạ Minh Chu “ừ” một tiếng, đột nhiên nhìn chằm chằm Hứa Tri Mộ, chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa từng mua đồ đôi với ai bao giờ.”

 

Hứa Tri Mộ: “!!!!!”

 

Cậu vô thức siết chặt tay, đầu ngón tay ấn mạnh vào lòng bàn tay.

 

Hai tiếng sau, cả hai tiếp tục chọn mua vài bộ đồ khác như áo len, quần dài. Nhưng lần này, Hạ Minh Chu không nói muốn mua đồ đôi nữa.

 

Nhờ khoảng thời gian này, tâm trạng Hứa Tri Mộ mới dần ổn định lại.

 

Chẳng mấy chốc, cũng đã đến giờ ăn tối.

 

Tầng sáu và tầng bảy của trung tâm thương mại đều là khu ẩm thực, bày bán đủ các loại món ăn.

 

Hứa Tri Mộ hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

 

Hạ Minh Chu nghĩ ngợi, thật ra hắn không có món nào đặc biệt muốn ăn, nên đáp: “Cậu quyết đi.”

 

“Vậy cậu có món nào không ăn được không?”

 

Hạ Minh Chu lắc đầu: “Tôi ăn được hết.”

 

Hứa Tri Mộ “OK” một tiếng, sau đó đứng trước bảng chỉ dẫn của tầng sáu. Vì cả tầng đều là nhà hàng, nên bảng chỉ dẫn cũng tràn ngập hình ảnh món ăn.

 

Cậu nhìn một hồi, quay sang hỏi: “Lẩu Tứ Xuyên được không?”

 

“Được.”

 

Thế là hai người cùng nhau đi về phía nhà hàng lẩu.

 

Hôm nay là Chủ nhật, trung tâm thương mại khá đông người. Nhưng may mắn là họ đến sớm, nên nhà hàng vẫn còn nhiều chỗ trống.

 

Lẩu Tứ Xuyên đương nhiên là cay. Nhân viên phục vụ hỏi họ muốn chọn cấp độ cay nào: ít cay, cay vừa, cay nhiều hay cay cực độ.

 

Hứa Tri Mộ nhìn sang Hạ Minh Chu, chờ ý kiến của hắn.

 

Hạ Minh Chu cầm ấm trà lên, rót một nửa ly trà kiều mạch, tráng qua cốc rồi đổ đi. Thấy Hứa Tri Mộ nhìn mình, hắn hiểu ngay ý cậu, liền nói: “Tôi sao cũng được.” Hắn không quá quan tâm đ ến việc có thích ăn cay hay không, nhưng đúng là hắn có thể ăn cay khá tốt.

 

Hứa Tri Mộ hỏi: “Vậy tôi gọi cay nhiều nhé?”

 

“Ừ, được.” Hạ Minh Chu rót thêm trà, tráng ly một lần nữa rồi mới rót đầy, đặt cốc trà trước mặt Hứa Tri Mộ.

 

Nước lẩu của nhà hàng đã được chuẩn bị sẵn, chỉ trong chốc lát, nhân viên phục vụ đã bê một nồi lẩu nóng hổi, bốc khói nghi ngút đến bàn họ.

 

Hứa Tri Mộ gọi lẩu uyên ương, nhưng khác với kiểu lẩu ở Kinh Thị—một nửa cay, một nửa thanh đạm—lẩu uyên ương ở đây đúng chuẩn Tứ Xuyên: gần như toàn bộ nồi là nước lẩu cay đỏ rực, chỉ chừa một khoanh nhỏ bằng lòng bàn tay ở giữa là nước trong.

 

Nước lẩu vừa đặt lên bếp, chưa kịp sôi thì đồ ăn hai người gọi cũng đã được mang lên.

 

Chờ đến khi nước sôi, Hứa Tri Mộ cầm miếng chả tôm lên, tay lơ lửng trên phần nước lẩu cay, ý muốn hỏi Hạ Minh Chu xem có nên bỏ vào không.

 

“Được thôi, tôi ăn cay rất giỏi.”

 

Lời này vừa thốt ra, Hứa Tri Mộ hoàn toàn yên tâm, không chút do dự thả hết chả tôm, thịt bò tẩm cay, sách bò tươi, bò viên vào phần nước lẩu đỏ rực.

 

Có món cần nấu lâu mới ăn được, nhưng cũng có món chỉ cần nhúng mười giây là có thể gắp lên, ví dụ như sách bò.

 

Hứa Tri Mộ nhìn Hạ Minh Chu gắp một miếng sách bò, thả vào miệng, không hề nhíu mày trước vị cay xé lưỡi mà còn bình tĩnh vớt tiếp miếng thứ hai. Cậu tin chắc hắn thực sự có thể ăn cay, lúc này mới thả lỏng tinh thần.

 

Cậu cũng gắp một miếng sách bò, bỏ vào miệng.

 

Rồi cậu nhận ra, lẩu cay nhiều thực sự rất cay.

 

Vừa nuốt miếng sách bò xuống, Hứa Tri Mộ lập tức hít vào một hơi, nhưng tay lại nhanh chóng đưa đũa đến gắp thịt bò của mình.

 

Lẩu của quán này đúng chuẩn Tứ Xuyên, mùi vị cay nồng, tê tê, đồ ăn cũng rất tươi. Nhưng mà, chỉ mới ăn vài miếng, Hạ Minh Chu đã phát hiện có gì đó không ổn.

 

Hắn nhìn người ngồi đối diện.

 

Thịt bò đã được ướp sẵn một chút vị cay, sau khi nhúng vào nồi lẩu đặc biệt cay, độ cay từ ba phần lập tức tăng lên bảy phần. Hắn nhìn nam sinh trước mặt cúi đầu, cắn một miếng thịt bò đỏ rực từ đôi đũa, nhai hai lần, sống mũi trắng trẻo bắt đầu lấm tấm mồ hôi, môi cũng vì cay mà hơi hé mở. Đến khi cậu nuốt xuống, lập tức chộp lấy hộp sữa đậu nành bên cạnh, hút một hơi dài.

 

Hạ Minh Chu có chút nghi hoặc, gọi tên cậu: “Hứa Tri Mộ.”

 

“Hả?” Hứa Tri Mộ đang bận vớt chả tôm trong nồi, nghe Hạ Minh Chu gọi, cậu vô thức đáp một tiếng.

 

Hạ Minh Chu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì cay của cậu, hỏi: “Cậu thực sự ăn cay giỏi sao?”

 

Hứa Tri Mộ vừa thả một viên chả tôm vào chén dầu mè tỏi băm, viên chả óng ánh trông vô cùng hấp dẫn. Khi lớp vỏ mềm mại trơn láng của nó chạm vào đầu lưỡi, một hương vị cay nồng bùng nổ trong khoang miệng.

 

Cậu vội vàng nuốt xuống, hút hai ngụm sữa đậu nành, hỏi Hạ Minh Chu: “Cậu nhìn ra tôi không ăn cay giỏi hả?”

 

Hạ Minh Chu sững lại: “Cậu thực sự không giỏi ăn cay ư? Vậy sao cậu lại gọi…” Hắn nhìn xuống nồi lẩu đỏ rực đang sôi sùng sục.

 

Hứa Tri Mộ gắp một miếng ruột vịt, thả vào dầu mè: “Không giỏi ăn cay không có nghĩa là không thích ăn cay.”

 

“Đã lâu rồi tôi chưa ăn lẩu đặc biệt cay, thèm quá.”

 

Nói xong, cậu đưa miếng ruột vịt vào miệng. Nhưng có lẽ lúc nấu, một miếng ớt cay đã bám vào mặt trong của ruột vịt. Đã lâu không ăn cay nặng, tuy cậu rất thèm, nhưng thực tế lại không chịu nổi độ cay này.

 

Miếng ruột vừa chạm lưỡi, chưa đến hai giây, một hương vị cay xè còn dữ dội hơn cả mức “đặc biệt cay” lập tức bùng nổ trong khoang miệng. Hứa Tri Mộ nhanh chóng quay đầu đi trước khi bật ra tiếng ho sặc sụa, ho hai tiếng rồi chộp lấy hộp sữa đậu nành, hút liền hai hơi, mới có thể đè nén cảm giác cay nóng đang bùng cháy trong cổ họng.

 

Lúc cậu ngồi thẳng lại, liền đối diện với ánh mắt chăm chú của Hạ Minh Chu.

 

Nghĩ đến cảnh mình vừa chật vật như vậy, Hứa Tri Mộ xoa xoa chóp mũi đã ướt mồ hôi, nói: “Tôi có phải kiểu người ‘tay mơ nhưng thích thể hiện’ không?”

 

Hạ Minh Chu gật đầu: “Đúng là có hơi ‘tay mơ thích thể hiện’.”

 

Nghe câu trả lời dứt khoát của hắn, động tác gắp bò viên của Hứa Tri Mộ bỗng khựng lại giữa không trung.

 

Thấy cậu cầm đũa mà do dự, Hạ Minh Chu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu.

 

Hứa Tri Mộ cắn nhẹ môi dưới, hỏi hắn: “Người ‘tay mơ nhưng thích thể hiện’ có bị ghét không?”

 

Bò viên đã chín, Hạ Minh Chu duỗi tay, gắp một viên bỏ vào bát mình. Nghe cậu hỏi, hắn đáp: “Người như vậy đúng là dễ bị ghét.”

 

Hứa Tri Mộ: “…”

 

Cậu bỗng thấy hối hận. Lẽ ra cậu không nên thấy Hạ Minh Chu ăn cay giỏi rồi gọi ngay mức cay nhiều. Dù không ăn lẩu đặc biệt cay cũng đâu có chết ai, tại sao cậu lại để lộ bộ dạng “tay mơ thích thể hiện” trước mặt hắn chứ?

 

Đang suy nghĩ lung tung, Hạ Minh Chu bỗng bật cười khẽ: “Hứa Tri Mộ.”

 

“Hửm?” Cậu cố gắng nở nụ cười, ngẩng đầu lên.

 

Hạ Minh Chu nhìn cậu, khóe môi rõ ràng hơi cong lên: “Nhưng cậu không đáng ghét.”

 

Hứa Tri Mộ sững sờ, không hiểu ý hắn.

 

Thế là Hạ Minh Chu nhìn thẳng vào mắt cậu, nói rõ ràng lần nữa: “Cậu tay mơ thích thể hiện, nhưng không đáng ghét.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com