Giselle chỉ thức dậy khi bị Ive lay tỉnh. Ba đứa nhóc đang đứng ở đầu giường bệnh, ánh sáng hắt qua khe cửa sổ. Cửa bệnh xá vẫn đóng, bên góc đối diện có người nằm nhưng tấm bình phong che khuất không rõ.
“Ai nằm đó vậy? Tối qua mệt quá tớ ngủ quên luôn.”
“Là chú Takumi.” Matt đáp.
“Gì cơ? Sao lại là chú Takumi? Tối qua chú còn đưa tớ ra tận bìa rừng mà?” Sau đó hai anh Roy với Patrick dìu Giselle về bệnh xá, còn chú Takumi hình như quay lại trong rừng.
“Trò dậy rồi hả? Khỏe rồi đó, trò về đi để phòng bệnh yên tĩnh cho anh Takumi dưỡng thương.” Bà Maya đuổi bọn nhỏ ra khỏi bệnh xá.
Mới hơn 8h, vẫn đến sảnh đường ăn sáng được.
“Tụi mình không rõ chuyện gì nữa, sáng ra nghe nói cậu nằm ở bệnh xá nên chạy xuống, thì đã thấy chú Takumi nằm ở đó rồi.” Nol nói, tụi nó ngồi vào bàn ăn.
“Ừa, không thấy nghe nói có chuyện gì hết.” Matt tiếp.
“Mà có chuyện gì vậy Selly, sao cậu bị thương thế? Hôm qua cậu đi cùng câu lạc bộ mà phải không?” Ive hỏi, cô bé nhón lấy miếng xúc xích thật to.
Giselle bắt đầu ăn vài muỗng súp kem nấm, rồi kể lại chuyện trong Rừng Cấm. Nhưng thật ra có thông tin gì hữu ích đâu, cô cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì mà...
Mình không biết thì hỏi người biết, Giselle bỏ ăn chạy qua dãy bàn Hufflepuff hỏi đám anh Roy, thân hình cao lớn của anh nhìn là thấy ngay.
“Ủa Giselle hả, tụi anh đang định ăn xong đi bệnh xá thăm em với chú Takumi đây.” Anh Owen nói, chia cho cô bánh mì kẹp thịt chim gì đó, ăn cũng tạm.
“Khỏi, em khỏe được cho về rồi, nhưng mà chú Takumi bị làm sao vậy?”
“Bị con gì đó trong Rừng Cấm tấn công...” anh Roy đáp, anh hóa nỗi buồn thành sức mạnh ăn uống càn quét mấy cái dĩa trên bàn.
“Suỵt Roy, cậu nói hớ nữa kìa.” Anh Patrick ngồi bên cạnh nói khẽ.
“Có sao đâu, Giselle cũng chung câu lạc bộ mình mà, hôm qua cũng có đi đấy thôi.”
“Biết rồi nhưng nói nhỏ thôi, giáo sư Conner dặn rồi mà...”
“Ơ bị con gì tấn công ạ?” Cô tính hỏi là người sói à nhưng kiềm lại, chắc anh Roy không thích nghe từ đó.
Bọn họ nhìn quanh khi học sinh lục tục rời khỏi sảnh đường, anh Roy giả vờ đứng lên dọn đồ, che chắn, rồi nói thầm: “Là bò cạp khổng lồ, may mà hôm qua chú đi cùng cô hiệu trưởng với giáo sư Conner, không là toi rồi...”
“Giữ bí mật nha, trường không muốn làm học sinh hoang mang đâu.” Ba người đi khỏi, để lại Giselle xanh mét mặt mày.
Rất xin lỗi tụi anh Roy nhưng cô phải kể cho đám bạn nhỏ của mình nghe. Matt nhanh tay bụm miệng nhóc Nol mém xíu la lên: “Gì, bò cạp khổng lồ á...”
Mặt nó kiểu “wtf”, cô bé Ive thì thầm: “Vậy là chú Takumi còn may đó, nọc độc bò cạp khổng lồ gây c.h.ế.t người không hà...”
“Ừa, may nhờ bà Maya cứu chữa kịp thời.” Giselle nhớ đến khuya qua giáo sư Conner hấp tấp chạy vào bệnh xá: “Với may đi cùng hai cô hiệu trưởng hiệu phó nữa.”
“Mà tại sao trong Rừng Cấm có bò cạp khổng lồ mà còn cho học sinh đi vào chớ?” Matt nghi vấn.
Giselle nhớ lại tình cảnh tối qua rồi đáp: “Có lẽ là bình thường con bò cạp đó không tấn công người, với sống sâu trong rừng. Còn tối qua thì có gì đó kích thích nó...”
Phải, thứ gì đó kêu gọi Giselle đi sâu vào trong rừng, có lẽ thứ đó làm mấy con thú hoảng sợ, làm bò cạp căng thẳng.
“Ừa tớ nghĩ Selly đoán đúng đó,” Ive nhớ lại, “phải có cái gì kích thích tác động mới làm bò cạp chủ động tấn công lận.”
“Phải không đó?” Nol nghi ngờ: “Cậu nói đó là bò cạp thường, còn đây là bò cạp khổng lồ. Nhỡ đâu nó tấn công người vì chán thì sao?” Cũng có lý.
“Nếu vậy thì Bộ Pháp thuật không để cho nó ở Rừng Cấm đâu,” Matt phân tích, “mà đó giờ đâu có vụ nào học sinh Hogwarts bị bò cạp gây thương tích đâu?”
“Ai biết được,” Nol nghi ngờ mọi thứ, “hồi trước tụi mình cũng đâu biết là có người sói trong Rừng Cấm đâu.”
Nol nói có lý quá làm cả đám không phản bác được, Ive quyết định: “Không được, mình phải đi thư viện tra tư liệu đây,” rồi chạy hướng thư viện.
Ba nhóc sư tử lại sóng vai về phòng sinh hoạt chung, Giselle chợt hỏi: “Chứ bình thường mấy cậu biết trong Rừng Cấm có gì?”
“Để coi... kỳ lân, ngựa có cánh, bằng mã, nhân mã, nhện khổng lồ...” Nol rùng mình, “nhện khổng lồ trong Rừng Cấm nhiều lắm, mà ổ của chúng ở tuốt tận sâu nên cũng không sao.”
Cũng như cô biết.
“Chú mình nói còn có mấy con troll nữa, sói ma nữa...” Matt bổ sung thêm.
“Còn giờ có người sói, bò cạp khổng lồ với thứ gì đó kích động tụi bò cạp nữa.” Nol chốt hạ.
So với ba cái cuối thì mấy con troll có vẻ hơi “hiền”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm sau, chủ nhật, Giselle chạy đến bệnh xá thăm chú Takumi nhưng bà Maya vẫn không cho vào, bảo là chú còn chưa khỏe lắm, cô thoáng thấy giáo sư Morton cũng ở đó, mùi thuốc bào chế khá nồng. Đoán là giáo sư độc dược bào chế thuốc giúp bà Maya chữa thương cho chú Takumi, nghĩ thầm trong cái rủi có cái may, may là giáo chức của Hogwarts ai cũng là người tài ba xuất chúng, giúp chú Takumi trở về từ cõi chết.
Không được vào bệnh xá, Giselle đi lang thang bất định, cô không muốn đi thư viện cũng không muốn về phòng sinh hoạt chung, cô muốn tìm nơi nào đó duy chỉ có một mình mình để hồi tưởng lại những chuyện phát sinh gần đây.
Đi lang thang thế nào, tới một góc vắng, định rẽ qua hành lang thì nghe có tiếng người nói, giọng con gái: “Sao em không cho chị biết em muốn làm gì? Không phải lần đó chị bắt gặp...”
Cô gái chưa nói hết câu đã bị cắt ngang: “Không phải chị bắt gặp, là chị theo dõi tôi.” Giọng cáu kỉnh, trịch thượng, ồ là tóc bạch kim.
“Nếu em cho chị biết em vào Rừng Cấm làm gì thì chị không theo dõi em rồi.” Cô gái đáp, giọng mềm nhẹ.
“Tôi làm gì không phải việc của chị, đừng tìm lý do. Theo dõi là theo dõi.”
“Rồi rồi, nhưng em đừng vào Rừng Cấm nữa, mấy nay nguy hiểm lắm. Vụ thằng cha Takumi bị tấn công chắc em biết rồi...”
“Tôi biết, tôi không cần chị dạy.”
“Chị lo cho em mà Von...” giọng cô gái dịu dàng.
Giselle không muốn nghe nữa, quay bước về hướng ngược lại, vừa đi vừa nghĩ tóc bạch kim có liên quan gì đến Rừng Cấm không. Đêm Halloween cũng là nó chạy từ Rừng Cấm về mới đụng trúng cô. Rồi nghe chuyện khi nãy, rõ ràng nó nhiều lần ra vào Rừng Cấm mà không bị bắt gặp.
Nó làm gì hay dẫn động cái gì đêm đó làm bò cạp kích động chăng? Có thể lắm, sau âm mưu trót lọt ở thư viện, Giselle đã phải đánh giá lại trí thông minh của thằng nhóc này. Rồi gia cảnh của nó, nó sinh ra không làm phản diện mới lạ. Mà phản diện thường hay gây ra mấy vụ thế này lắm.
Nhưng những tuần sau không có manh mối gì thêm. Chú Takumi không chịu kể gì cho bọn câu lạc bộ, chỉ bảo là phải tạm dừng các buổi đi vào Rừng Cấm, chí ít cho đến khi trường Hogwarts và Bộ Pháp thuật rà soát xong. Nhưng không đồng nghĩa là câu lạc bộ không tụ họp nữa, bọn họ di chuyển từ Rừng Cấm sang Khu bảo tồn mà thôi.
Khu bảo tồn cách Hogwarts và làng Hogsmeade không xa, đi bộ khoảng 30p là đến nhưng ở hướng ngược lại so với Rừng Cấm. Khác với khu rừng âm u ánh sáng không lọt nổi vào, khu bảo tồn là một khu đất rộng rãi, thoáng đãng, chia thành nhiều khu nhỏ với các môi trường sống khác nhau như đồng cỏ, rừng lá thấp, rừng tối như rừng cấm, sa mạc và hồ nước, hồ nước là từ Hồ Đen quây lại, hay đúng hơn là trưng dụng Hồ Đen để nuôi dưỡng các loài sinh vật dưới nước.
Vừa bước chân vào Khu bảo tồn Giselle đã cảm nhận được ma thuật cuồn cuộn nơi đây, cả cái khu rộng lớn này đã được ếm rất nhiều bùa phép từ thấp đến cao cấp. Chỉ riêng việc chia không gian thành các hệ sinh thái khác nhau đã là loại phép thuật cao cấp đến nỗi Giselle chưa tưởng tượng được làm bằng cách nào.
Vẫn thấy nhiều nhân viên của Bộ Pháp thuật, các phù thủy pháp sư trưởng thành mặc áo chùng dài, có đeo biển tên đi qua đi lại. Có người thì xem xét ghi chép gì đó trên giấy, có người giơ đũa phép niệm chú ếm bùa, có người đang lùa mấy con chim màu sắc sặc sỡ đi từ rừng tối sang vùng đồng cỏ.
“Quy mô thật!” Anh Owen không khỏi cảm thán.
Chú Takumi dẫn năm người đến một cái giống như là rạp dựng tạm lên, có vài người đang ghi chép gì đó. Chú nhận lấy năm miếng phù hiệu chia cho mỗi người, trên đó đều có ghi họ tên mỗi đứa cùng phù hiệu Hogwarts. “Đeo bảng tên lên nhé, mốt mấy đứa đến đây đều phải có bảng tên mới được phép vào đó.”
Chú cũng đeo bảng tên của mình tương tự bọn nhỏ. Rồi nhóm sáu người đi đến vùng đồng cỏ, nhìn từ bên ngoài tưởng nhỏ chứ bước qua vạch ranh giới thì khoảng không trước mặt hiện ra rộng lớn vô cùng. Những cái chuồng ghép bằng thanh gỗ nối dọc nhau chạy xa tít tắp khắp vùng đồng cỏ này, chuồng cao chuồng thấp, chuồng lớn chuồng bé, rồi trên đầu là những con chim sải cánh chao liệng.
Họ dừng trước một cái chuồng thật lớn, ở trước cổng có bảng ghi:
“Puffskein có răng nanh
(lai tạo trái phép)
Đực: 34
Cái: 33
Con non: 2”
Anh Roy ngó cái bảng ca thán: “Mấy con Puffskein đẻ nhanh thật chứ, mới đó mà đã có thêm hai con nữa rồi.”
Chú Takumi mở cổng vào, lấy từ đâu ra mấy cái giống như ca có tay cầm, bên trong đựng hỗn hợp nào hạt, giun, vụn bánh các thể loại, mùi không thơm lắm: “Đây là thức ăn của tụi nó, nhiệm vụ của mấy trò là phụ chăm sóc Puffskein với ngăn không cho chúng sinh sản tiếp. Khu bảo tồn giờ có quá nhiều Puffskein rồi, chúng ta không cần thêm nữa.”
Roy nhận nhiệm vụ ngay tắp lự: “Dễ ợt! Mấy con này cứ để tụi con lo!”
Chú Takumi đi sang mấy chuồng khác, anh Roy phân công: “Rồi, vậy mỗi người đến cho tụi này ăn một ngày một tuần nhé, để coi Kara thứ hai, Giselle thứ ba, Owen thứ tư, Patrick thứ năm, thứ sáu họp câu lạc bộ, thứ bảy chủ nhật thì để anh với chú Takumi, chắc cuối tuần “vặt lông” tụi này luôn. Rồi ai có ý kiến gì không?”
“Không có ạ, thưa chủ nhiệm.” Anh Patrick cười đáp.
“À mà lông Puffskein làm nguyên liệu bào chế thuốc đấy, nếu ai cần có thể lấy một ít đem về cũng được, không sao. Còn lại thì gom lại để cho Khu bảo tồn tồn dưỡng.”
Giselle thấy tụi Puffskein có nanh cũng chẳng khác Puffskein bình thường là bao, có chăng tụi nó màu đen thùi không dễ thương như loài gốc thôi. Và hình như chúng mắn đẻ hơn, như hôm bữa cô bé Kara đã kết luận sau khi nghiên cứu một nùi sách ở thư viện.
“Nếu vậy thì rõ ràng là Puffskein có răng nanh là tiến hóa hợp lý của Puffskein thường. Bộ không nên cấm lai tạo chúng mới phải.” Kara kết luận.
Giselle thì nghĩ: “Có thể vì mắn đẻ nên Bộ mới cấm, chứ để chúng sinh sôi tự nhiên có khi cả cái Rừng Cấm thành địa bàn của Puffskein mất.”
“Nhưng như vậy là ngăn cản sự tiến hóa tự nhiên của sinh vật pháp thuật, phù thủy chúng ta không nên làm vậy.” Kara phản bác, Giselle nghĩ cô bé như phiên bản lớn hơn chút đỉnh của Ive, hai người đều là Ravenclaw gốc Muggle.
“Nhưng Bộ cần bảo vệ lợi ích phù thủy mà phải không? Puffskein sinh sôi nhiều quá sẽ cản trở hoàn cảnh sống của phù thủy, nếu vậy thì Bộ phải ngăn chặn rồi.” Anh Owen đáp.
Đúng vậy thật. Phù thủy là trên hết. Vì mục đích lớn lao hơn.
Nếu so với ích lợi và sự tồn vong của thế giới pháp thuật, thì ngăn mấy con Puffskein không cho đẻ nữa là chuyện quá cỏn con.