Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 34: Lại gặp



Hiệu sách Tri thức Phù thủy là điểm đến thứ hai của bọn nhỏ sau tiệm phục trang. Lần này Giselle chỉ mua đủ sách trường yêu cầu chứ không mua thêm nữa, cô thấy thư viện đồ sộ ở trường là khá đầy đủ rồi. Với lại mình cần tiết kiệm tiền, để dành mua quà giáng sinh cho bọn nhóc.

Ra khỏi hiệu sách đi đến giữa Hẻm Xéo là cửa hàng Nhanh Như Chớp, trưng bày những cây chổi lấp lánh như vàng trong mắt đám học sinh Hogwarts. Một đám ra ra vào vào cửa tiệm, một đám thì đứng dán mắt vào cửa kính trưng bày bên ngoài. Matt Nol chạy tót vào đã đành, Ive cũng ham thích chạy vào xem luôn, để “quên” cô bạn bị điểm liệt bay chổi của bọn nó ở ngoài. Nói chứ Giselle chẳng muốn chen lấn vào đó làm gì, đoán là ba đứa đó chắc còn lâu mới dứt ra được cửa hàng bán chổi-không-để-quét-nhà, Giselle định đi đến Tiệm đũa Dimitriadis cái đã.

Năm trước khi mua đũa, vì thiếu kiên nhẫn và thấy người làm đũa phép không chịu chia sẻ gì nhiều, cô định bụng là sẽ vào thư viện trường tìm hiểu sau. Nhưng vào rồi mới biết, kiến thức về đũa phép là một trong những bí mật phù thủy, không chỉ không chia sẻ với yêu tinh mà cả trong giới phù thủy, không có nhà làm đũa phép nào chịu viết sách về nó. 

Kiến thức về đũa phép là đời truyền đời, vì thế mới có những nhà làm đũa phép từ tận công nguyên tới giờ. Có một nhóm phù thủy muốn nghiên cứu học vấn về đũa phép, nhưng người viết sách là người chưa biết gì, còn những người đã biết lại không hề có ý định chia sẻ công khai.

Nhưng chưa kịp đến gần thì cô lại thấy người đàn ông bị đuổi ra ở Gringotts khi nãy tiếp tục có tình cảnh tương tự ở trước tiệm đũa. Người thanh niên trẻ phụ tá cho ông Dimitriadis năm trước cô gặp đang đẩy ông Chong ra khỏi tiệm theo một cách chẳng tý lịch sự nào.

“Từ từ đã nào, lần này tôi đến mang số liệu tốt hơn nhiều. Nếu mà ông Dimitriadis đồng ý...”

“Thầy tôi đã nói với ông nhiều lần rồi ông Chong.” Người thanh niên phụ tá đáp, cũng tỏ vẻ phiền phức không kém mấy tay yêu tinh.

“Quyết định gì cũng có thể thay đổi được, tại sao không nghe tôi nói cái đã...” Chong cố gắng níu kéo, cái cặp táp bên tay có vẻ lệch đi.

“Ông đừng dây dưa với chúng tôi nữa, còn biết bao nhiêu khách đang chờ đây này.” Rồi anh chàng quay sang mấy cô cậu nhóc đang đứng ngó nãy giờ, “Nào ai cần mua đũa phép thì vào đây, người thân Muggle xin ở ngoài chờ nhé.”

Lần này ông Chong không dây dưa nhiều, có lẽ cuối cùng đã nhận ra mình không được chào đón nơi đây, ông quay lưng biến mất sau tiếng bụp.

Giữa lúc cô đang nghĩ mình có nên vào tiệm đũa không, ông Dimitriadis đang có nhiều khách quá, thì sát bên tai vang lên: “Đó là ông Chong ở Phố Bát Giác.”

Giọng thật khó ưa, Giselle quay lại thấy mái đầu bạch kim đứng sát mình từ bao giờ. Mới hơn một tháng hè tên nhóc này cũng cao lên không ít, giờ nó đã có thể đứng từ trên ngó xuống chú lùn là mình rồi. Cô như hiểu ánh mắt chế nhạo của thằng nhóc...

Bực mình cô chẳng buồn đáp lại, định quay về tiệm chổi. Nhưng thằng nhóc mím môi bước theo: “Này cậu không muốn biết ông đó làm gì ở đây sao?”

“Không.” Không, cô cũng muốn biết lắm chứ, nhưng càng không muốn dây dưa với thằng nhóc này hơn. 

Nhưng lần này có vẻ nó quyết tâm hơn, bước nhanh chạy lên chặng đầu cô, nếu Giselle bước nữa sẽ lại va trúng nó mất. Cô dừng bước, buộc phải nhìn thẳng mặt thằng nhóc, nhìn đôi mắt màu xám khói như sương mờ sớm mai của nó...

“Này cậu giận à?”

Chủ đề gì thế này. “Không, chuyện gì chứ?”

“Sao cậu không nói tớ biết chuyện chị Amelia tìm cậu?”

Giselle phải vận dụng hết noron thần kinh não mới biết Amelia là ai, chắc là cô gái Slytherin đó. “Không có gì.”

Cô thấy mình tỏ thái độ cục súc với thằng nhỏ lắm, nếu là đứa nhóc khác chắc nó đã bực tức lắm rồi, nhưng lạ kỳ là nó vẫn đáp lại bình thường: “Tớ với chị Amelia không... Ba má chỉ là bạn ba má tớ thôi...”

Cậu không cần kể cho tôi nghe đâu nhóc à: “Đó là chuyện của cậu, tôi không quan tâm.”

Lần này chắc đã chịu hết nổi, tóc bạch kim đứng đó không đi theo nữa, Giselle quay lại chỗ đám nhóc Gryffindor vẫn đang còn mê đắm mấy cây chổi. 

Thật tâm cô thấy có lỗi hết sức, mình vốn không phải người đối xử với trẻ nít như thế, đứa nhóc nào mình cũng kiên nhẫn nhẹ nhàng nói chuyện với nó, nhưng đến tóc bạch kim, trong khi nó đã nhiều lần thể hiện thái độ hữu hảo, cô chỉ toàn phũ phàng cục súc.

Trong lòng không vui, phần còn lại của chuyến mua sắm ở Hẻm Xéo cũng chẳng có gì thú vị. Ông Bivaris đưa bọn nhỏ về theo đường bột Floo, rồi trong khi ông hết mực mời chúng ở lại ăn trưa, Giselle và Ive đành chào bạn bè ra về. Cô đã hẹn ông Gibson đón vào trưa nay, và thực tế ông bà cũng không dám để cô ở nhà người bạn mới quen có một năm quá lâu như vậy. 

Anh Harris cũng đang trên xe, anh vào London làm thủ tục nhập học dù campus không phải ở đây. Trên đường về, thấy Giselle ngồi im lặng ngắm cảnh sắc vút qua ngoài ô cửa kính oto, anh lân la hỏi thăm:

“Sao vậy Selly? Sinh nhật bạn không vui à?”

“Không phải đâu Hai, vui lắm chứ.” Rồi cô kiếm chuyện để kể cho anh nghe: “Năm nay mấy đứa tính đăng ký tuyển thử cho đội Quidditch của nhà, còn em thì chỉ có thể ngồi khán đài xem thôi...”

Nói tới đúng chủ đề mà Harris cười nhạo cô suốt mùa hè, khi cô em út đem về kết quả học tập cho cả nhà xem. Các môn khác anh không ý kiến, chứ khi nhìn thấy cái điểm mém liệt ở môn bay, sau khi đã được cô em giải thích là nó như môn thể dục của mình, thì Harris cảm thấy mất mặt hết sức.

“Thiệt không thể hiểu nổi! Tại sao em lại không được di truyền khả năng thể thao thiên bẩm của anh vậy.” Anh giả vờ lắc đầu thất vọng. “Trong khi ông anh siêu cấp đẹp trai, tài ba xuất chúng của em sắp chơi cho đội bóng rổ nổi tiếng của Đại học O thì em gái anh lại chỉ có thể cầm chổi bay để quét nhà...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huhu đau đớn quá huhu.

“Harris đừng chọc em con nữa.” Ông Gibson đang lái xe mà cũng buồn cười không kém. Ông như nhớ lại hồi cô con gái còn học trường Muggle, các điểm khoa học kỹ thuật thì tối đa, còn đến mấy môn mỹ thuật thể thao thì toàn nhờ thầy cô vớt vát cho qua. Đến giờ đi học trường phù thủy cũng chẳng thấy khác gì mấy.

Xe của họ rẽ khỏi đường cao tốc để đi vào khu dân cư, nơi đây cách trung tâm thành phố đã khá xa nhưng vẫn được tính là khu ngoại vi của London, gồm những dãy nhà chung cư thấp tầng, từng dãy phòng giống y xì đúc mà chính phủ xây cho người thu nhập thấp. Nhà Gibson cần đi qua khúc đường này mỗi khi phải ra vào London, và bà Matilda thường lấy nơi đây làm ví dụ cho kiểu phúc lợi xã hội quá đáng lo ngại của Anh, khi mà người dân sống ở đây còn khắc khổ hơn cả khu Down Perham cũ.

Trời dần về chiều, những khu nhà giống nhau y đúc như nhốt người ta vào một mê cung không thấy lối thoát, xe của họ chạy dọc con đường chỉ lác đác vài gốc cây xanh, hiếm lắm mới thấy một bãi cỏ nhỏ mà cũng bị dân sống ở đây trưng dụng làm bãi phế liệu. Xe cua qua một góc đường, trước mắt là công viên cho trẻ em hiếm hoi của cả khu mê cung rộng lớn này, thì ông Gibson phải thắng gấp cái két, làm hai anh em đang đùa giỡn nhau hết cả hồn.

“Mấy đứa trẻ bây giờ chả hiểu chúng nghĩ gì, chạy bang bang ra đường cái vậy đó...”

Chắn trước đầu xe là một cậu nhóc không rõ mặt mũi, và vì ông Gibson nổi nóng nên mới cáo buộc cậu bé tự chạy ra đường, chứ thực sự tình cảnh của cậu là đang bị ba bốn đứa trong công viên vừa ép vừa đẩy ngã ra.

Nhưng Giselle ngay khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô đã nhanh chóng nói với ba và anh: “Đợi con chút nha ba.” Rồi mở cửa xuống xe, thoáng nghe thấy mấy đứa bắt nạt cười phá lên:

“Sao vậy freak, mày định đánh tụi tao bằng cái cây que nhỏ xíu đó à?”

Cậu nhóc không nhìn vào chiếc xe mình mém đụng phải, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đám nít lớn hơn, tay lăm lăm vũ khí của cậu - vâng một cây đũa phép. Nhưng cậu chưa kịp làm gì tiếp nữa thì nghe tiếng gọi:

“Zorander!’

Cả đám nhóc nhìn lại, chỉ thấy một bé gái lạ mặt nhỏ nhắn với mái tóc nâu dài bồng bềnh, dưới ánh chiều tà, làn tóc mây đó tựa như một vệt ráng chiều sắp lặn.

Nhóc Zorander giật mình, giờ nó mới thấy mình mém đụng phải xe, Giselle bước nhanh đến nói thầm với nó: “Cất đũa phép đi Zorander.”

Bốn đứa to con giờ mới lấy lại tinh thần, chế nhạo: 

“Ồ bạn gái mày đó hả Zorander.”

“Mày có bạn gái sao không nói cho tụi tao biết!”

“Này cô bé bỏ thằng lập dị ốm yếu đó đi, qua chơi với tụi anh nè.”

Nhưng tụi nó tấn công võ mồm thôi chứ không dám tiến lại, vì biết rõ trong xe có người nhà của cô bé này. 

“Cậu... tôi...” Nhóc lắp bắp, nhưng cất đũa phép vào.

“Về nhà đi Zorander, còn một tháng nữa nhập học rồi.”

“Nè hai tụi bây thì thầm gì đó, có nghe thấy tụi tao nói gì không?”

“Nè freak, mày muốn cô bé xinh xắn của mày bị ăn mấy bạt tay như mày không?” 

“Ngậm miệng mày lại đi Cook.” Nhóc Zorander nạt lại, càng xấu hổ hơn khi bị bạn cùng trường chứng kiến cảnh này. Giselle cũng hiểu rõ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng khuyên cậu nhóc:

“Giận cỡ nào cũng đừng rút đũa phép của cậu ra Zorander. Nặng thì bị đuổi học lận đó.” 

“Mé, hai đứa kia, chúng mày có nghe tao nói không hả...” Bốn tên đó không chịu đứng im nữa, đang định tiến về phía hai đứa nhóc, thì tiếng còi xe kêu lên inh ỏi, anh Harris mở cửa bước xuống:

“Nè mấy tên kia, ỷ đông h.i.ế.p yếu hả, cũng 16 17 tuổi rồi mà đi bắt nạt mấy nhóc pre-teen bộ oai lắm hả?”

Bọn đó không thấy có lỗi gì với việc bắt nạt tụi trẻ nít nhưng nhìn thấy dáng người cao to săn chắc của Harris là đủ hiểu phe mình bất lợi, nên chửi Zorander vài câu rồi bỏ đi.

“Nè nhóc, bạn Selly phải không? Nhà em ở đâu lên xe ba anh đưa em về luôn?” Nhìn rõ rồi anh mới nhớ ra: “À cậu nhóc gặp năm ngoái đây phải không?”

“Đúng rồi á Hai, Zorander á.”

Nhưng gặp người quen trong tình cảnh như vậy chỉ tổ xấu hổ hơn mà thôi, thằng nhóc vẫn lúng túng: “Chào anh, nhà em ở gần đây, em đi bộ về được rồi. Cám ơn cậu, Gibson.”

Rồi cậu nhóc bỏ chạy về hướng những khu nhà nhìn như mê cung, dường như muốn chạy thoát khỏi cái sự bất lực và tình cảnh vụng về của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com