Gần phân nửa học sinh nhà Gryffindor đều đến xem buổi thi tuyển cầu thủ đội nhà. Năm nay Gryffindor có đến hai vị trí cần bổ sung mới, lại có rất nhiều người ứng tuyển tầm thủ.
Thế mà dưới ánh mắt không thể tin được của đám bạn, cậu nhóc Matt vượt qua hết những đối thủ nặng ký đó để trở thành tầm thủ chính thức của Gryffindor khi mới học năm 2. Có vẻ như thân hình nhỏ nhắn chưa trưởng thành của cậu là một lợi thế.
Giselle ngồi trên khán đài là những cái bục ghế cao thật cao, nhưng chẳng thể nhìn thấy nổi trái banh Snitch nếu không dùng ống nhòm như Ive. Vì vậy mà làm phù thủy gần hai năm rồi cô vẫn mơ mơ màng màng với Quidditch như cô cũng chẳng hiểu gì về luật đấu bóng đá vậy.
Nhưng phải công nhận là nhóc Matt bay chổi thật điêu luyện, có vẻ như còn hay hơn tầm thủ Gryffindor năm ngoái. Nol cũng rất khá nhưng Giselle nghĩ, nếu có Matt ở đây rồi, giấc mơ chơi cho đội nhà của cậu nhóc sẽ khó mà thực hiện được.
“Cậu có thể chơi vị trí khác mà, truy thủ tấn thủ thủ môn, cần gì phải tầm thủ mới được chứ.” Ive an ủi, cô bé cũng nhìn ra điều đó.
“Ừa, chắc năm sau tớ tuyển thử truy thủ.” Nol cũng không có gì không vui, có lẽ cậu nhóc không phải đam mê mãnh liệt gì với tầm thủ lắm, mà phần nhiều vì thích được làm cầu thủ siêu sao thôi. Như trong bóng đá làm tiền vệ ghi bàn thì có nhiều người hâm mộ hơn đá giữa sân hay hậu vệ vậy.
Vị trí truy thủ mới bất ngờ là thuộc về anh Hugo Fleming. Giờ cô mới biết anh cũng chơi Quidditch rất cừ. Chị Le bạn gái anh cũng đến cổ vũ, rồi ôm hôn khi anh chiến thắng, Giselle không khỏi nhớ lại tấm hình chụp anh Hai với chị Bella trên sân nhận cúp bóng rổ đang nằm trong cuốn album hình của cô. Năm nay Harris lại chơi tiếp cho đội bóng của trường, hình như bắt đầu tập luyện cho giải đấu liên trường đại học.
Chợt nhớ mình chưa gửi thư nhờ anh mua sách, hôm qua trên đường chạy đến tháp cú thì đạp phải thần xui xẻo.
Đến tối Matt lại được cả đám đồng niên Gryffindor ngồi vây quanh chúc mừng, tụi nó chơi cùng Milo tới tận khi sảnh đường dọn dẹp bàn ăn. Rồi lại kéo nhau về phòng sinh hoạt chung bàn luận về Quidditch tiếp, Milo lăng xăng chạy quanh chân Matt khi cậu bé diễn tập mấy động tác bắt chụp gì đó với hội fan Quidditch. Milo vẫn bé tí, ăn biết bao nhiêu cũng không đủ, nhưng cái tính tăng động thì chỉ có tăng chứ không giảm.
Từ khi có Milo mấy con mèo ít chui vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor hơn hẳn. Thật ra Milo đâu có thù oán gì với bọn mèo, nó không dí không sủa gì cả, nhưng có lẽ bọn mèo thấy nó là rén. Chỉ có con mèo hoang mà chị mất mèo nhận nuôi là còn ở trong phòng, nó còn làm thân với Milo được nữa kia.
Hôm sau chủ nhật, bọn nhỏ lại kết bạn xuống tham dự ngày hội câu lạc bộ và cô đã biết tại sao các anh chị lớn lại chẳng hào hứng với hoạt động này. Vì các câu lạc bộ trông cũng không khác gì năm ngoái, vẫn hoạt động y cũ, vẫn tìm cách dụ dỗ bọn ma mới đầu óc còn trong sáng tham gia.
Năm nay tụi anh Roy không tham dự, anh nói đủ thành viên rồi chẳng muốn đến lại cái nơi mà mọi người toàn tẩy chay anh đó. Giselle cũng thấy nên vậy, chứ để cả trường biết bọn họ chăm sóc tiên nhí lại muốn đòi tham dự, lại càng gây rối loạn mà thôi.
Ive cũng thấy thế, chẳng có câu lạc bộ nào thú vị hơn, cô bé đành ở lại câu lạc bộ đọc sách như cũ.
Sau khi dạo một vòng đang định ra về, Giselle bỗng thấy quầy của câu lạc bộ nghiên cứu lịch sử, câu lạc bộ nhỏ chỉ có năm thành viên, nên họ không thể tuyển thêm mà dựng quầy để giới thiệu thôi.
Chẳng biết thế nào cô lại dừng bước trước quầy, một anh có vẻ như năm 4 Ravenclaw đang đứng chơi chơi thấy vậy ra chào:
“Chào em, có hứng thú nghiên cứu lịch sử à.”
Cũng không hứng thú lắm, nhưng đã dừng ở đây rồi mà đi thì hơi kỳ, nên Giselle nói đại: “À Ravenscroft anh có nghe qua chưa?”
Anh chàng rõ ràng thộn mặt ra như thể mới nghe cái tên này lần đầu, cô nghĩ thầm thôi không khả quan rồi, nên nói gì tiếp đây, thì chị cùng đứng quầy mặc đồng phục Hufflepuff nói:
“Ravenscroft không phải là một cái họ quen lắm, hình như chị có nghe qua ở đâu rồi...”
“Ông Worcester Ravenscroft là một trong những người tái thiết Hogwarts sau vụ hỏa hoạn năm 1401,” cô đọc lại dòng trong cuốn “Hogwarts: Một lịch sử”.
“À ha chị nhớ rồi, nhưng mà em cần biết gì về ổng mới được?”
“À em thấy hơi lạ là không có tên ổng trong các quyển sách khác, như các ông Potter hay Malfoy cùng thời đều có thành tựu thì Ravenscroft lại không có gì.”
“Đó là một góc nhìn hay.” Anh Ravenclaw đánh giá.
“Để coi, Ravenscroft, thời của ổng hình như chẳng có ai họ Ravenscroft nổi tiếng cả.”
“Cũng không cần tìm đâu chị, em chợt thấy tò mò vậy thôi à.” Giselle vội nói, thấy hơi có lỗi vì tự nhiên hỏi hai người này làm chi.
“Nhưng mà chị chắc là chị đã nghe cái họ Ravenscroft ở đâu rồi...” Chị vẫn cố gắng nhớ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ôi những lúc thế này mới ước mình có thuốc tăng cường trí nhớ nhỉ.” Anh Ravenclaw nói.
Đôi khi bản thân Giselle cũng ước vậy.
“Khoan khoan.. Em mới nói gì đó?” chị Hufflepuff giờ nhìn như lên đồng.
“Ờ... thuốc tăng cường trí nhớ?”
“À đúng rồi!” chị vỗ tay cái bốp, to đến nỗi mấy quầy khác cũng ngó sang, “Bản thảo công thức bào chế thuốc tăng cường trí nhớ được tìm thấy ở dưới tầng hầm Lâu đài North Weber vào khoảng năm 1832, nhưng không rõ ai là tác giả. Có giả thiết cho rằng chủ nhân trước đây rất lâu của tòa lâu đài mới là người sáng chế ra nó, để ghi nhớ hình ảnh người vợ quá cố.”
“Mặc dù em rất ấn tượng là chị nhớ được đến những chi tiết như vậy, nhưng hình như nó không liên quan đến câu chuyện của chúng ta cho lắm?” Anh Ravenclaw nói một hơi.
“Chủ trước của Lâu đài North Weber là ai?” Chị Hufflepuff hỏi ngược lại.
“Ơ... Bá tước Ryker Lambert-Weber.”
“Vợ ổng là ai?”
“Ơ quý bà Lambert-Weber chăng?”
“Trong lâu đài không còn lưu trữ nhiều di vật của người chủ trước, mà chỉ còn lại một bức tranh toàn thân sờn cũ, không thể nhìn thấy mặt mũi người trong tranh nữa. Người ta đoán rằng đó chính là Bá tước Ryker Lambert-Weber và vợ ông Bà Ravenscroft-Weber, người nổi tiếng với sở thích trang điểm bằng m.á.u tươi của các cô gái trẻ để giữ tuổi thanh xuân.”
“Wow thật ấn tượng.”
Ấn tượng thật, Giselle không ngờ luôn á. “Ôi cám ơn chị, trí nhớ chị tốt quá!” Cô cười, dù không phải đáp án mình cần nhưng chứng kiến một bộ óc liên kết thế này cũng đủ tuyệt rồi. “Giờ em đã khỏi phải mất ngủ vì tò mò không tìm được họ Ravenscroft rồi.”
Tạm biệt hai anh chị câu lạc bộ lịch sử, Giselle vừa bước vô định vừa nghĩ, một người phụ nữ trước khi lấy chồng có họ Ravenscroft lại yêu thích dùng m.á.u để giữ vẻ thanh xuân. Đó là một loại hình thức huyết thuật, có thể là phù thủy theo trường phái này một thời từng tin như thế thật, hoặc cũng có thể do tam sao thất bản truyền vào Muggle thành ra như thế.
Nhưng cô cho rằng vế thứ nhất đúng hơn. Ông Bá tước Lambert-Weber phát minh ra thuốc tăng cường trí nhớ là pháp sư độc dược tài ba, hoặc cũng có thể là người theo trường phái tăng cường bằng ma dược và độc dược. Hệ phái này đã rơi khỏi võ đài lịch sử nhưng không bị tẩy chay như nghệ thuật hắc ám hay huyết thuật hay nghi lễ, rất nhiều công thức độc dược ngày nay là kế thừa từ đó. Vì thế, có thể bà vợ của ông là phù thủy huyết thuật, chỉ không thể nêu tên trên lịch sử vì đã bị phe chính nghĩa bài trừ hoàn toàn.
Như vậy, có thể kết luận khá võ đoán rằng dòng họ Ravenscroft là các phù thủy huyết thuật, phải ẩn mình và che dấu danh tính trong hầu hết dòng chảy thời gian. Nhưng như thế lại càng chứng minh sách của người lưu giữ đó cần m.á.u người để làm huyết thuật, một loại pháp thuật vốn tà ác và hắc ám.
Vậy tại sao cuốn sách vẫn nằm đâu đó ở ngôi trường này? Là vì không ai tìm thấy nó chăng? Giselle không nghĩ thế. Từ cách mình vô tình rơi xuống nơi đó, thì chắc hẳn đã có rất nhiều học sinh và thậm chí là thầy cô đã tiếp cận được cuốn sách. Nhưng những người đó đâu rồi? Sao không ai dẹp nó hoặc kể về nơi đó? Hay người từng biết đến đều đã c.h.ế.t hết? Cuốn sách dụ mình cắt m.á.u để làm huyết thuật g.i.ế.c người bịt miệng chăng?
Trong một phút chốc Giselle đã xém tin đó là thật, nhưng rồi cô nhớ đến, đâu có những vụ học sinh mất tích không thể tìm được, hay báo tin dữ đâu? Ít nhất Hogwarts từ xưa đến nay luôn được xem là nơi an toàn nhất thế giới phù thủy, nếu trong dài dòng lịch sử có năm bảy trường hợp người mất tích bí ẩn không tìm được thì đã phải công bố rồi chứ.
Hay là, không ai c.h.ế.t cả, họ đều an toàn ra ngoài như Giselle và rồi cứ quên đi cuốn sách mà không làm gì. Nhưng thế thì lại càng không có khả năng, sẽ có những người tò mò thử nhỏ m.á.u vào sách xem chuyện gì sẽ xảy ra. Và không có chuyện gì cả, họ lại hiện ra trên hành lang như thường. Thế thì lại càng phải báo lại nhà trường về cái điều kỳ lạ đó chứ?
“Gibson, Gibson,” nhóc Zorander từ đâu chạy đến. Cô lại bắt đầu thắc mắc thằng nhỏ này sao kêu mình hoài vậy, mình có quen thân gì nó đâu.
“À ờ chào Zorander.” Bực thật, lại đứt mạch suy nghĩ nữa rồi.
“Nãy mình thấy cậu ở câu lạc bộ lịch sử, bộ cậu thích lịch sử hả.” Nó bước đi theo cô.
“Không mình tò mò đứng chơi thôi.” Cả trường mấy trăm người chỉ có năm người tham gia câu lạc bộ, nghĩ sao ai hứng thú với lịch sử. À mà câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí của mình cũng thế thôi chứ có hơn ai đâu.
“Cậu định đi thư viện hở?” Chúng rẽ qua một góc hành lang có mấy cái giáp biết động đậy, cô định đi thư viện thật nhưng mắc gì thằng nhóc này hỏi làm chi.
“À ờ.” Đi chỗ khác chơi đi nhóc.
Nhóc mặt tàn nhang tính nói gì tiếp, nhưng đầu mấy cái áo giáp bỗng nhiên rơi xuống lăn lông lốc dưới chân nó, rồi cái giáp gần sát nhất bắt đầu rớt ra từng mảnh kêu loảng xoảng, có mảnh rớt trúng người thằng nhỏ. Đau đấy, mấy cái áo giáp điên khùng cũng thích chọc bọn học trò như con ma Peeves. Thừa dịp áo giáp va loảng xoảng Giselle bước nhanh đi.
Lại quên mất mình đang muốn làm gì rồi. Bực thiệt.