Halloween, bọn nhỏ lại mặc sức chơi đùa ở sảnh đường được trang trí nào bí ngô, nến bay phập phù, những bộ xương hù dọa khi có người đến gần, đùa giỡn cùng mấy con ma bay phiêu phù, ánh lên màu bạc sương mờ giữa không gian thơm phức mùi bánh ngô và bia bơ.
Tiệc tùng ở đại sảnh đường xong, cả đám lại kéo nhau về chơi tiếp ở phòng sinh hoạt chung, con Milo chạy giỡn nhiều đến nỗi mệt lử đi, đến cuối buổi chỉ có thể nằm gối đầu lên chân Matt, vừa nhìn bọn học trò chơi bài phù thủy, vừa thi thoảng quẫy đuôi làm nũng.
Cũng như năm ngoái, đến tận 1h sáng phòng sinh hoạt chung mới lắng lại, Giselle nhẹ nhàng mò xuống dưới, lại ếm bùa giảm âm vào chân và bùa tan ảo ảnh rồi trèo qua bức chân dung Bà Béo. Bà đã đi sang chè chén với mấy người bạn ở bức tranh nào khác rồi.
Hành lang im ắng, mấy con ma chắc đã kéo xuống tầng hầm để tổ chức lễ hội ma của mình, cả ngôi trường như chìm vào giấc ngủ sâu. Giselle quen thuộc lách mình né những học sinh đi tuần, bước qua mấy con mèo đang nhàm chán dạo chơi.
Phải mất 15 phút mới đến được cái hành lang vắng có bức tượng rắn ba đầu lần trước mà giờ đây cô đã biết là Runespoor.
Đầu bên trái, theo góc nhìn của người đang đối mặt với con rắn, là người lập kế hoạch; nó quyết định Runespoor sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo. Đầu giữa là người mơ mộng, nó làm cho con rắn thường đứng yên trong nhiều ngày để chìm đắm trong những viễn cảnh và trí tưởng tượng tuyệt vời của mình. Đầu bên phải là người phê bình; nó đánh giá những quyết định của đầu trái và đầu giữa bằng tiếng rít liên tục khó chịu, và răng nanh của nó cực kỳ độc.
Nếu lần trước ở Seattle cô biết Runespoor là gì, có lẽ cô đã chọn cái trứng chứ không chờ nổi đến bùa che Dấu Hiện.
Còn giờ đây, Giselle rất nghi ngờ cơ chế kích hoạt bức tượng này, không lẽ cứ chạm vào nó là nó sẽ chuyển mình đến hành lang bí ẩn kia. Như vậy đã có không biết bao nhiêu học sinh đụng đến nó rồi, có khi là bọn nhỏ bị phạt lau chùi các bức tượng nữa thì sao?
Nhưng cô vẫn cứ thử chạm tay vào đầu con rắn giữa, con này không nhe răng như đầu bên phải nhưng trông đáng sợ không kém. Và rồi cô thấy mình đang đứng ở một nơi khác, không phải cái hành lang bí ẩn, cũng không phải chỗ tượng Runespoor.
Tại sao lại vậy? Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã bị tiếng cái gì đó nện trên sàn nặng c.h.ị.c.h đánh giật mình.
Tối quá, “Lumos.”
Suýt buộc miệng kêu “Shit” khi trước mắt là một bức tượng chiến sĩ không phải làm bằng đồng thau như các bức tượng bộ giáp ở Hogwarts, mà làm bằng một chất liệu đá nào đó nom rất chắc chắn. Bức tượng chiến sĩ tay giơ cao kiếm đang nện từng bước về phía cô, và Giselle không chắc mình có còn thân thể toàn vẹn để khám phá tiếp không nếu bị cây kiếm đó c.h.é.m trúng.
Đây là cái hành lang tương tự hành lang lần trước cô rơi vào, nhưng đằng kia, sau lưng chiến sĩ là cánh cửa một người hệt như cái cửa mở vào căn phòng sách.
Rất rõ ràng mình phải đánh bại chiến sĩ này mới có thể tiến đến cái cửa.
Đọc có cuốn sách thôi sao phải khổ thế này.
“Rầm rầm.”
Giselle sắp bị ép sát bức tường phía sau và thế là không còn đường lùi nữa, cô niệm Protego làm khiên, sau đó “Incendio” phun lửa. Đốm lửa từ đầu đũa bay ra l.i.ế.m vào bức tượng rồi tan, chẳng có gì xảy ra.
Kháng lửa, có lẽ là kháng các loại lửa thông thường.
Nhưng Incendio có vẻ như là bùa tấn công gây sát thương nhất mà cô có rồi.
Bức tượng bước rầm rầm sắp đến, Giselle không khỏi hối hận quyết định đến đây đêm nay, sao lại bỏ ra cả tháng suy nghĩ đắn đo xong lại tự quẳng mình vào nguy hiểm thế này.
“Rầm rầm” từng tiếng bước chân thúc ép, cô niệm đại “Glacius” bùa đóng băng vật thể mà cô đã dùng để dập tắt ngọn lửa khi trước.
Luồng khí lạnh từ đầu đũa phép bay ra, l.i.ế.m lên tượng chiến sĩ, trước n.g.ự.c bức tượng chuyển sang đóng băng. Nhưng không đủ, chỉ mới đóng băng được trước n.g.ự.c thôi, bức tượng vẫn di chuyển tiếp được.
Nhưng bùa đóng băng có hiệu quả, cần dùng thêm nhiều ma lực. Không thể đắn đo thêm, cô quả quyết hít một hơi sâu, vận dụng gần một nửa lực lượng ma lực trong người mình, niệm:
“Glacius.”
Chỉ thấy dường như cả hai mắt cô gái đều đổi màu, một xanh một đỏ, nhưng thoáng cái thì thôi, từ đầu đũa phép phun ra một làn khí lạnh chưa từng thấy, như cái miệng rộng khổng lồ của con quái vật, há ra nuốt trọn bức tượng chiến sĩ.
Tiếng bước chân nện lên sàn chấm dứt.
Giselle dựa vào tường vì lạnh và chóng mặt vì bỗng nhiên xài hết phân nửa lực lượng ma pháp của mình. Đó không phải là cái mệt về cơ bắp mà lại cái choáng váng đau đầu như kiểu người đã trắng đêm ba hôm lại phải làm việc 20 tiếng liền.
Nhưng cô không dám nghỉ ngơi lâu, sợ băng tan bức tượng lại hoạt động trở lại, cô cúi thấp xuống né cánh tay cầm kiếm của bức tượng băng rồi chạy tới cánh cửa.
Bước vào căn phòng sách, bốn cây đuốc lại thắp sáng lên, cánh cửa dẫn đến đây biến mất. Vẫn là đường đi một chiều.
Căn phòng của người lưu giữ vẫn y như cũ lúc Giselle lần đầu đến, cuốn sách chưa mở nằm im trên cái bục cú cũ kỹ. Đã quyết tâm, tay phải cầm đũa phép, tay trái cô mở ra trang đầu tiên.
“Lịch sử thăng trầm nhờ người ghi nhớ,
Bí mật vùi sâu dưới hầm mộ thời gian.
Lửa của quân tiên phong,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Băng phong con thủy quái,
Đất trồng cây sự sống,
Sét đánh kẻ tội đồ,
Và,
Sách của người lưu giữ.
Lưu giữ hết thải bí mật của tòa thành,
Lưu giữ hết thải thanh xuân của chúng ta.”
Trang thứ hai cũng là nội dung lần trước, nhưng trang thứ ba:
“Kẻ tò mò, người đã quyết định rồi chăng?
Hãy chứng minh rằng ngươi xứng đáng với chúng ta,
Có dòng m.á.u nào đang chảy trong từng mạch m.á.u của ngươi không?”
Nó biết mình là người đã đến lần trước. Bùa phép nào để ếm một cuốn sách thành một vật phẩm thần kỳ đến vậy?
Nhưng rồi cô lấy một con d.a.o nhỏ loại dùng để cắt đồ ăn mà cô bỏ vào vali phòng hờ ra, dùng lực cắt vào đầu ngón trỏ của bàn tay trái. Vết cứa chỉ làm rướm máu. Cô lại dùng lực mạnh hơn, cắt sâu lần hai, cơn đau làm cơ thể căng cứng, giọt m.á.u đỏ từ từ chảy ra, chậm rãi rớt xuống trang sách, nở ra thành một đóa hoa màu máu.
Vệt m.á.u lan dần, mở rộng dần, như thấm đẫm toàn bộ trang sách, nhuốm màu lên cả dòng chữ. Đến khi vệt m.á.u đã loang phủ khắp mặt giấy, nó lại tự biến mất, trả lại trang giấy ngà vàng với dòng chữ:
“Niềm tự hào Gryffindor...
Xin chào thành viên thứ 43 của Vòng tròn những Người lưu giữ Hogwarts. (Hogwarts keepers’ circle)
Ngươi muốn mọi người gọi ngươi là gì?”
May quá nói nhìn ra mình là Gryffindor chứ không phải Slytherin như cái nón phân loại. Vòng tròn những Người lưu giữ Hogwarts? Nghe như tên một câu lạc bộ vậy? Hỏi thế này là mình có thể dùng biệt danh à?
Hmmm.
Rồi Giselle cầm đũa phép, gõ đầu đũa lên trang giấy, vừa nói: “Kẻ ngoài cuộc.” (The outsider)
Những dòng chữ lại hiện ra:
“Chào mừng gia nhập Vòng tròn những Người lưu giữ Hogwarts, Kẻ ngoài cuộc.”
Dấu chấm hiện lên cũng là lúc quyển sách tự đóng lại, nhưng lần này Giselle như có thể thấy từng luồng sáng phóng ra từ cuốn sách của người lưu giữ. Đợi khi luồng sáng tắt hẳn, cô lại mở quyển sách ra. Trang đầu và trang hai nội dung giống y hệt nhưng trang ba không còn bài thơ tuyển thành viên nữa, mà đã chuyển thành:
“Worcester Ravenscroft hay còn gọi là Người lưu giữ đầu tiên đã tìm thấy quyển sách không-thể-cháy trong đống tro tàn sau cuộc hỏa hoạn năm 1401.
Ông đã quyết định đặt tên quyển sách là sách của người lưu giữ nhằm ghi lại bí mật và tường thuật lại lịch sử của Hogwarts, sợ rằng hậu thế lại một lần nữa phải chứng kiến lịch sử của ngôi trường cổ lão này bị thất truyền.
Trong thời gian tái thiết Hogwarts, Ravenscroft được giao đảm nhiệm vai trò giáo sư Lý thuyết Pháp thuật nhưng sớm bị cho thôi việc vì tư tưởng ủng hộ các trường phái ma thuật phi-chính-thống, nhất là huyết thuật.
Nhưng không thể từ bỏ ý chí nung nấu ghi lại lịch sử Hogwarts, Ravenscroft không rời tòa lâu đài mà lẩn trốn trong một phòng chứa bí ẩn cho đến hết đời. Phòng chứa đó và cuốn sách ông đã dành tâm huyết cả đời của mình là nơi ngươi đang đứng đây.”
Hóa ra là đã bị đuổi, nên chỉ còn lại vài dòng “hỗ trợ tái thiết Hogwarts” để miêu tả về ông mà thôi. Ủng hộ huyết thuật, đúng với những gì Giselle tìm hiểu được về dòng họ Ravenscroft lần trước.
Thời của Ravenscroft đã có phân chia thành các trường phái pháp thuật nhưng những trường phái khác chỉ bị xếp vào hàng phi chính thống, chứ chưa bị xem là tà thuật hắc ám như hiện nay. Có lẽ vì vậy mà Ravenscroft chỉ bị đuổi việc chứ không bị đem ra phán xét trước tòa như thời nay.
Bắt đầu mỏi chân, cô thử cầm lấy quyển sách khỏi bục cú để đem đến cái bàn con, và bất ngờ là chẳng có trở ngại gì. Đặt quyển sách lên bàn, ngồi xuống, cô lật trang kế tiếp:
“Sợ không ai tiếp tục công việc sau khi mình c.h.ế.t đi, những năm cuối đời Ravenscroft lập ra Vòng tròn những Người lưu giữ Hogwarts và thực hiện các bùa ếm lên quyển sách cũng như căn phòng của người lưu giữ, nhằm tìm được một hoặc một vài thành viên có thể duy trì tiếp ý chí của mình trong số những thế hệ học sinh Hogwarts.
Ngoài thử thách hành lang Runespoor để chọn lọc học sinh có đủ khả năng mở cửa căn phòng, hơn hết Ravenscroft ếm một bùa phép mạnh mẽ lên sách của người lưu giữ nhằm lựa chọn thành viên: chỉ khi m.á.u của học sinh phù hợp với yêu cầu mới có thể trở thành thành viên và đọc được những dòng này.
Ngược lại, học sinh nhỏ m.á.u mà không đủ điều kiện sẽ được đẩy ra khỏi căn phòng với một đoạn ký ức bị xóa mờ.”
Thì ra là vậy, bùa xóa ký ức thôi chứ không phải ếm nguyền không thể nói về căn phòng. Có lẽ sẽ có một vài người như Giselle không thử m.á.u ở lần đầu, tìm cách ra được căn phòng nhưng rồi cũng sẽ quay trở lại lần hai để thử máu. Người lớn 40 tuổi đầu như cô đây còn không thể cưỡng lại tò mò mà quay lại, thì bọn học sinh mười mấy tuổi ranh hẳn còn quay lại nhanh hơn. Mà thật ra Giselle cho rằng chẳng có đứa nào mà kiềm được không thử m.á.u luôn lần đầu đâu.