Không rõ chú Takumi đã nói gì với cô hiệu trưởng Roxanne Nichols nhưng những chuyến đi vào Rừng Cấm của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật chính thức bị hủy bỏ.
“Nghĩa là từ giờ về sau câu lạc bộ không được đi vào Rừng Cấm nữa hả anh?” Giselle và Kara chạy theo tụi anh Roy hỏi thăm, ba ảnh đang buồn rười rượi cắp sách đi đến phòng học.
“Ừa, không bao giờ luôn.” Anh Roy thẫn thờ.
“Tại sao lại thế chứ! Tại sao lại thế chứ!” Anh Owen dậm chân.
“Thôi nào Owen, các cô hiệu trưởng hiệu phó cũng là muốn tốt cho chúng ta thôi.” Anh Patrick nói như thể anh không hề muốn nhận cái ân huệ này, anh muốn xông pha vào cấm khu nguy hiểm hơn.
“Nhưng tại sao ạ?” Kara hỏi, vết thương trên cánh tay cô bé đã lành lặn hoàn toàn chỉ nhờ vài giọt thuốc nước của bà Maya dưới trạm xá.
“Quá nguy hiểm! Chú Takumi nói cô hiệu trưởng đi vào Rừng Cấm nói chuyện với đám Nhân Mahoutokoro một chuyến, xong đi ra thì không cho bọn mình vào nữa.” Anh Roy đáp.
“Lại là đám nhân mã! Cô hiệu trưởng nghe hiểu gì từ mấy lời nói không đầu không đuôi của mấy con ngựa đó chứ!” Anh Owen bặm môi.
“Owen!” “Owen đừng nói bậy!”
Đúng là không nên gọi nhân mã là “mấy con ngựa” được, như thế là rất xúc phạm bọn chúng, mức độ sát thương cũng tương tự từ “máu bùn” với phù thủy gốc Muggle vậy. May cho anh Owen là bọn chúng đang ở trong hành lang trường học không có con nhân mã nào ngoài mấy bức tượng đồng đấy chứ.
“Rồi rồi, tớ lỡ lời. Thật chứ bọn chúng chẳng thân thiện gì với chúng ta mà bắt chúng ta phải thân thiện với bọn chúng làm gì.”
“Như vậy là giờ mình chỉ đi đến Khu bảo tồn được thôi hở anh?” Kara hỏi tiếp.
“Ừa, mà thật ra cũng không ít việc đâu. Khu bảo tồn sắp đón thêm một đợt sinh vật mới, chúng ta phải phụ chăm sóc thêm nhiều đó.” Anh Roy như đang tự động viên mình.
“Vậy còn hai con bằng mã thì sao ạ?” Giselle hỏi.
“Chú Takumi nói giáo sư Abbott với chú sẽ thử tiếp xúc với chúng thêm, nếu được thì đem ra gần trường, lúc đó thì tụi mình sẽ đến phụ chăm sóc chúng.”
“Tớ thấy đáng lẽ ra là không bên duyệt cho câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí đi vào Rừng Cấm ngay từ đầu kìa.” Ive nói khi nghe Giselle kể lại câu chuyện.
“Ôi ước gì tớ cũng thấy tận mắt Nhân Mahoutokoro nhỉ,” Nol mơ màng.
Con Milo gâu gâu hai tiếng kháng nghị, nó cho rằng mình dễ thương hơn mấy con nhân mã nhiều, Matt thì nói: “Nhưng tại sao nhân mã lại đánh nhau với đám quạ chứ? Quạ chỉ là động vật bình thường chứ đâu phải sinh vật huyền bí gì đâu?”
“Và quạ cũng không làm hại đến nhân mã, không tranh giành địa bàn của nhân mã mà.” Ive bất bình không kém, cô bé còn khen ngợi chị Kara đã vội la lên ngăn bọn nhân mã tấn công tiếp, “Tớ phải bắt chuyện với chỉ mới được.”
Ừ, nếu là quạ bình thường, còn lần này trong bầy quạ có một con bất thường.
Giselle đang tự hỏi mình có nên tìm mấy cuốn sách về quạ trên thư viện hay không, nhưng lại sợ ánh mắt soi mói của bà thủ thư.
Quạ cũng bị xếp vào hàng thân thiện với phép thuật, nhưng là nghệ thuật hắc ám, huyết thuật với nghi lễ khế ước, như rắn vậy. Có lẽ vì sợ năng lượng hắc ám tỏa ra từ chúng nên bọn nhân mã mới săn g.i.ế.c ư? Giselle không nghĩ vậy, chỉ có phù thủy mới tự phân chia và xếp quạ vào trường phái phi chính thống thôi, chứ các loài khác như nhân mã nào có suy nghĩ như vậy.
“Phép thuật không có hạn chế như giống loài phù thủy các người tự đặt ra đâu.” Tiếng con yêu tinh ở Seattle vẫn văng vẳng bên tai cô.
Đến tuần cuối cùng trước nghỉ lễ Giáng Sinh, giữa lúc Giselle đang đau đầu tặng quà gì cho bọn nhỏ, cô đã xem hết một lượt quảng cáo quà tặng trên hai tờ báo Phù Thủy Thường Nhật và The New York Ghost cả rồi nhưng vẫn chưa chọn được, thì con Tèo bay đến thả xuống một phong thư. Giselle xắt vài lát thịt và xúc xích để vào dĩa, nhưng Tèo chưa kịp ăn Milo đã chộp hết. Con cú rúc lên tỏ vẻ giận dữ, nhưng cô chủ nhỏ của nó đã xắt thêm nữa, Milo ăn xong thì quẫy đuôi mừng con cú.
“Gửi cô Giselle Gibson,
Tòa soạn báo Phù Thủy Thường Nhật rất hân hạnh nhận được sự tham gia của cô, chúng tôi gửi thư này nhằm báo rằng nhà tiên tri Gabrielle Green-West đã kết vận cô với chủ nhân của bức thư sau đây.
Mong tinh thần quảng giao và hợp tác văn hóa của chuyên mục “Mệnh vận muôn phương” đến được với hai người.
Kính thư,
Tòa soạn báo Phù Thủy Thường Nhật”
Sau đó là một bức thư khác. Từ ngoài nhìn vào bìa thư đã có phong cách khác hoàn toàn với loại bìa thư mà Giselle hay giới phù thủy Anh thường dùng, còn dán cả tem bưu cú quốc tế, nghĩa là người này không phải ở Anh.
Chưa mở thư mà Giselle đã thấy quyết định tham gia chuyên mục Mệnh vận muôn phương của mình là không quá bốc đồng, ít nhất cô cũng sẽ đọc được thư của một phù thủy không ở nền văn hóa mà cô quen thuộc.
“Ryūji Goda, nam, năm nay 15 tuổi, đến từ Nhật Bản, hiện đang theo học năm 5 trường Mahoutokoro.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở thích: Đọc sách, nghe nhạc Muggle, nghiên cứu trà đạo.
Ước mơ: Tìm thấy Khỉ Tam Không và thực hiện chuyến đi du lịch vòng quanh thế giới.
Mong muốn tìm được người bạn qua thư yêu thích thi từ Nhật Bản.”
Ơ... Giselle tưởng như mình đang đọc lời giới thiệu của một cậu bé Muggle vậy. Cô hơi hồi tưởng lại đánh giá của phù thủy Anh về cộng đồng phù thủy Nhật. Thật ra cũng không có gì, ngoại việc nói phù thủy Nhật bay chổi và chơi Quidditch rất cừ khôi, áo choàng của học sinh trường Mahoutokoro có thể đổi màu. Không thấy nói gì về tư tưởng chống Muggle hay không. Nhưng qua thư này có thể thấy có một bộ phận phù thủy Nhật rất tiếp thu văn hóa Muggle.
Thú vị thì thú vị, nhưng Giselle không biết mình nên viết gì gửi cho người này. Thôi để qua một bên đã, cô cần chọn quà trước.
Thế mà chỉ 2 hôm sau, nghĩa là còn 2 ngày nữa là nghỉ Giáng Sinh, cây thông ở sảnh đường đã treo đầy các quả châu ngôi sao dây ruy băng tự chớp nháy, những con yêu nhí có cánh bay tới bay lui, bay xà xuống bàn của tụi nhỏ để phá hoại, làm Milo sủa inh ỏi rồi chơi rượt bắt hết hơi với chúng, một con cú lại thả xuống bức thư trước mặt Giselle.
Bọn nhỏ đang mải chơi cờ với bi Gobstones nên không chú ý, cô cũng chẳng rõ của ai, cầm bìa thư lên thì thấy dán nhiều tem bưu cú đến nỗi phủ khắp mặt trước của phong thư, chỉ chừa chút xíu chỗ ghi địa chỉ.
Phong thư được niêm phong bằng con dấu vuông vức, khắc ký tự giống hán tự nhưng Giselle không đọc hiểu, cứ tưởng là chữ phồn thể. Cô ngắm nghía con dấu niêm phong một lúc lâu mới tiếc nuối xé thư ra.
“Gửi cậu Giselle Gibson,
Thật không từ nào diễn tả nỗi cảm giác vui mừng của tớ khi nhận được thư từ báo Phù Thủy Thường Nhật, tớ đã trông ngóng làm quen được một phù thủy châu Âu đã lâu, may mà vận mệnh không bạc đãi tớ.
Nhận được thư xong tớ phải vớ ngay lấy giấy viết thư cho cậu, sợ là cậu sắp nghỉ Giáng Sinh nên thư gửi đến trường cậu không nhận được, hi vọng tớ dán đủ tem bưu cú siêu tốc.
Mùa đông ở Mahoutokoro đẹp mà buồn, bọn tớ thường chơi ném tuyết, trượt tuyết kiểu Muggle hoặc thi nhau xem ai biến hình người tuyết đẹp nhất.
Còn cậu, ở Hogwarts mùa đông thế nào?
P/s: Cậu khi nào viết thư cho tớ cũng được, tớ ở lại trường mùa Giáng Sinh này.
Thân gửi,
Ryūji”
Ôi một cậu bé thật ấm áp, có điều nét chữ hơi không đẹp lắm, hmm hoặc cũng có thể cậu ấy không thường viết chữ latinh.. có thể lắm.
“Này này Selly, sao cậu ngồi cười ngây ngô một mình vậy?” Tiếng nhóc Nol vang lên làm Giselle giật hết cả mình, hai nhóc đã chơi xong ván cờ phù thủy, giờ chỉ còn một con hậu trắng trên bàn cờ, những con cờ khác thì nát tanh bành ra nhiều mảnh vung vãi khắp nơi. Một cái đầu con tốt còn cố gắng động đậy như người chiến sĩ trăn trối trước khi hi sinh.
“À ờ thư anh Harris kể chuyện học đại học ấy mà.” Giselle quyết định giữ bí mật về việc cô tham dự Mệnh vận muôn phương.
“Đại học là cái gì mà sao tớ nghe Muggle nhắc đến miết thế?” Nol hỏi, Giselle lại bắt đầu nghi ngờ khả năng giáo dục của phù thủy.
“Là nơi dạy cậu kỹ năng để làm một nghề nào đó.” Ive thả một chồng sách xuống bàn bên cạnh kêu cái cạch.
“Và cậu định làm gì với đống sách này? Đừng nói...” Đống sách đá văng cái chủ đề đại học gì đó khỏi đầu nhóc tóc nâu.
“Đọc cho kỳ nghỉ.” Ive đáp tỉnh bơ.
“Ơ...” Ba đứa bạn của cô bé mặt dài thộn ra. Giselle cũng hoảng hồn, Giáng Sinh để nghỉ lễ mà, cô chẳng định đem sách gì về cả, quyết tâm ngồi lỳ ở nhà chơi với ba má và anh Hai, hoặc đọc vài ba cuốn sách ở tủ sách của ông Gibson là đủ.
“Cậu bị Maggot ăn mất não rồi à...” Nol vẫn chưa lấy lại tinh thần, con Milo còn phụ họa thêm hai tiếng sủa, nó cũng nghĩ tại sao cô bé không chịu chơi với chú chó siêu cấp đáng yêu là nó, mà lại ôm mấy tờ giấy dày dày đó làm gì.
“Nếu trò đã quên trò Rogers ạ, để tôi nhắc cho trò nhớ, chúng ta có tổng cộng 5 bài luận cần phải nộp sau Giáng Sinh.” Cô bé nhại lại giọng điệu của giáo sư Conner.
“Ôi...” Ba đứa bạn của cô lại làm vẻ mặt nhăn nhó.
“Còn chưa tới nghỉ Giáng Sinh nữa mà Ive,” Matt ỉu xìu, mấy con cờ đã trở lại như cũ, chúng lại làm ván mới, cố bỏ qua nỗi sợ hãi về 5 bài luận chực chờ.
Milo chạy lại với một miếng bánh donut thơm ngào ngạt mà nó làm nũng lấy được từ chỗ mấy chị Gryffindor lớp trên. Giselle càng ngày càng không biết Milo là giống chó gì, nó có ngoại hình và đặc điểm tương tự như giống chó đuôi xẹt (crup) mà phù thủy hay nuôi làm thú cưng, nhưng cái thể chất ăn mãi mà chẳng thể lớn của nó thì di truyền từ đâu nhỉ?
Milo còn tăng động hơn những con đuôi xẹt khác nữa, nó có thể chạy chơi khắp bàn ăn Gryffindor vào giờ ăn tối không biết mệt, rồi lại chạy khắp phòng sinh hoạt chung chơi đùa với biết bao nhiêu người.
“Gâu gâu” nó vừa ăn vừa vẫy cái đuôi chẻ làm hai của mình, ngó nhìn cậu chủ nhỏ và 3 người bạn thân thiết nhất của cậu đang quây quần ở sảnh đường thơm phức mùi bánh kẹo lễ hội.
Có lẽ cô đã biết viết gì hồi đáp cho Ryūji Goda rồi.