Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 56:



“Killian đừng dọa khách của chúng ta sợ.” 

Giọng nói chợt vang lên, trong một giây phút nào đó Giselle tưởng như mình vừa nghe thấy giọng nói của Tử Thần. Nhưng rồi cô mở mắt ra, vẫn là căn phòng rễ cây với ánh sáng xanh dương, con bò cạp đang di chuyển xa dần. 

Giọng nói, giọng nói đó từ đâu phát ra, vừa giống người vừa không giống người. Giọng kẽo kẹt, rì rầm đứt đoạn nhưng có thể nghe ra là giọng nam, khàn khàn như bị nhét cây ngang miệng vậy.

Con bọ cạp quay lại nằm sát gần gốc cây, cuộn tròn mình lại, cái đuôi móc câu cũng thả lỏng, nó như đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh cây cổ thụ.

Giselle chưa tìm thấy nguồn phát ra âm thanh, thì con ch.ó đang nằm đó lại rên ư ử một tiếng kéo dài, và rồi, dưới cái nhìn không thể tin được của cô phù thủy năm 2, con sói đó dần dần biến dạng, hai chân trước biến dần thành tay, hai chân sau biến dần thành chân người. 

Vâng, con sói biến thành hình người.

Giselle nhắm mắt lại, càng thấy ớn lạnh hơn. Người sói, người sói, trong Rừng Cấm có người sói...

“Thưa Chủ...”

Cô mới từ từ hé mắt ra, người đàn ông đó đã mặc quần áo vào, đang quỳ cả hai chân trước gốc cây, giọng của hắn không phải giọng đã nói với con bò cạp khi nãy.

Lại còn có người khác nữa?

Kẻ đang quỳ quay lưng lại với cô nên cô không thể thấy mặt hắn. Chỉ thấy phía sau gáy sắc nhọn, tóc đen, bộ quần áo mặc trên người lôi thôi như nhiều ngày chưa tắm, hắn quỳ bò trước gốc cây, dường như phần eo còn đang chảy máu.

“Ngươi làm ta thất vọng quá Klaus.”

Giọng nói đầu tiên vang lên, đâu? Nó ở đâu? Lẽ nào là nơi ngọn lửa? Chứ căn phòng này còn gì nữa đâu?

“Thưa Chủ, mong ngài thứ lỗi...” Hắn quỳ bò đến sát gốc cổ thụ.

Và giờ Giselle mới thấy, nơi thân cây vốn là lớp vỏ cây sần sùi lại mọc ra hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng. Nó như cây bonsai ru ngủ mọc ra mắt mũi miệng, như cây Nhân Sâm Ma cũng có miệng để la hét.

Nhưng khác với hai loài cây kia, vốn cho người nhìn cảm giác đó là mắt mũi miệng của cái cây thật, còn với cây cổ thụ này, bộ mặt người như đang ký sinh vào cây, như cố gắng khoét ra từ cái cây cho bằng được hai cái hốc mắt với một cái miệng rộng vậy.

“Ồ cô gái nhỏ của chúng ta không có tính tò mò nhỉ...” Mặc kệ tên thuộc hạ quỳ gối bên cạnh, cái mặt cây hướng về phía Giselle mà nói.

Không, tôi tò mò lắm chứ. Nhưng tò mò gì khi biết mình sắp c.h.ế.t tới nơi rồi.

Trước ngưỡng cửa tử thần, cô không muốn giả vờ nữa, cô hỏi luôn, giọng trầm mới vốn là tông giọng thật sự của cô:

“Ông muốn g.i.ế.c tôi à?”

“Sao, ngươi sợ à?”

“Sao lại không sợ?”

“Vậy tại sao từ lúc xuống đây đến giờ ngươi không tìm cách thoát đi?”

Đó là một câu hỏi hay. Cô đang cầm đũa phép kia mà, tay có bị bắt trói đâu, cô có thể thử cắt đứt mấy cái rễ cây đang bó chặt quanh người mình mà.

Tại sao mình không làm gì cả?

Từ lúc bị rễ cây kéo xuống căn phòng này đến giờ... Cô chỉ đứng nghĩ mà không làm gì... Nghĩ về cái chết, nghĩ sẽ chào hỏi gì khi gặp lại Diêm Vương, chứ không nghĩ mình sẽ sống. 

Chứ không tìm cơ hội sống.

“Ngươi đã muốn c.h.ế.t sớm như vậy...”

“...thì c.h.ế.t đi đứa trẻ ngu ngốc...”

Vô dụng thôi, giờ mà tìm đường sống thì chẳng còn cách nào nữa, khi mà những rễ cây trên đất, trên đầu, trên tường sống dậy, như từng con rắn như từng mạch m.á.u chuyển động, rồi hai cây dây leo như rắn rết với cái đầu nhọn hoắc bay đến, quấn lấy hai cổ tay Giselle, đ.â.m thẳng vào động mạch.

“Aaaaaaaa”

Cô hét lên thảm thiết, chỉ kịp nghĩ, c.h.ế.t là đau đớn đến thế này ư...

Giselle như nhìn thấy cha mẹ kiếp trước của mình đang mỉm cười, nhìn thấy ông bà Gibson anh Harris cũng đang ngoắc ngoắc tay với cô. Nhưng bóng người họ mờ dần, nụ cười cũng dần héo đi, chỉ còn lại xung quanh là những màn khói mù mờ không rõ, cô cố gắng chạy xung quanh tìm kiếm đường ra, nhưng có giọng nói cứ văng vẳng bên tai: 

“Mi đã muốn c.h.ế.t đến vậy, tại sao không c.h.ế.t luôn đi?”

Giọng nói cười khinh thường trước nỗ lực tìm đường của cô, nó cứ nói mãi nói mãi: “Chết đi c.h.ế.t đi. Mi đã c.h.ế.t rồi. Từ bỏ đi từ bỏ đi...”

Nhìn đâu cũng thấy mây mù, giọng nói ngày càng lớn dần, Giselle nghĩ chắc mình từ bỏ thật, chắc giọng nói đó đúng, mình vốn đã không có chí cầu sinh thì sống trên cõi đời này làm gì.

Nhưng rồi, mây mù tán đi, bóng tối ngự trị, cô lại thấy hai ngọn lửa ma thuật bản nguyên của mình. Một xanh ma trơi một đỏ máu, chúng vẫn ở đó thiêu đốt sinh mệnh trong cô. 

Đang lúc tự hỏi tại sao mình nhìn thấy chúng, thì dường như hai đốm lửa được tiếp thêm dầu, chúng phập phồng phập phồng, càng lúc càng lớn hơn, nguyên tố pháp thuật từ khắp nơi tám hướng bay tới, như con thiêu thân bay vào đốt cháy hai ngọn lửa.

Lửa càng lúc càng to, “sắp nổ rồi,” Giselle nghĩ, cô thấy chúng không thể chứa đủ nguyên tố pháp thuật nữa nhưng những con thiêu thân dường như không có điểm dừng, chúng cứ bay mãi vào đây. Ở đâu có nhiều nguyên tố đến thế?

Đến lúc cô tưởng mình không thể thu nạp nổi nữa, thì hai ngọn lửa lại va sát vào nhau, gộp lại thành một ngọn lửa bừng bừng như cái lần ở bệnh xá năm ngoái, nhưng ngọn lửa gộp lại này bây giờ đã to hơn rất nhiều.

To lắm, to mãi và rồi, khi Giselle chịu không nổi nữa, cô như nắm lấy tay kéo chúng chia ra. Và lần này chúng chia thành ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phải, ba ngọn lửa ma thuật bản nguyên, một xanh ma trơi, hai ngọn đỏ m.á.u lại đang cháy bập bùng trước mặt cô đây. Dòng ma lực cuồn cuộn trong người, cô gái bé nhỏ mới rên một tiếng thức dậy.

Khi đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, Giselle mới cảm thấy đau nhức toàn thân, như thể cô vừa phải thi chạy việt dã mấy tiếng liền, đầu thiếu hụt oxy, choáng váng chóng mặt, còn cả thân mình thì uể oải không thể nhấc tay lên nổi.

Cố gắng lắm cô mới động đậy được mi mắt của mình, đập vào mắt vẫn là ánh sáng xanh lam, mùi đất ẩm ướt xộc vào mũi. Nhận ra mình đang nằm trên mặt đất của căn phòng rễ cây, tên người sói đã đi đâu mất rồi, chỉ còn cô với con bò cạp khổng lồ và cái mặt cây.

Hai cổ tay đau đớn, Giselle thử động đậy, không còn gì trói buộc cô nữa, giơ tay trái lên gần, trên cổ tay đang in hằn lên vết gì đó giống như mực in, vẽ vòng tròn quanh cổ tay, một chiếc vòng kết hợp từ con rắn uốn lượn đan xen với nhành cây gì đó. Ở mặt trong tay, nơi hai mạch m.á.u bị đ.â.m thủng vừa khép lại là nơi con rắn nhe ra hai cặp răng nanh, hoàn thành vòng tròn quanh cổ tay.

Tay phải cũng có một vòng ấn ký như vậy.

Đũa phép, đũa phép của cô đâu rồi?

Cố gắng ngồi dậy nhưng nhất thời không thể vì mất m.á.u quá nhiều, Giselle chỉ niệm thầm trong lòng “Accio đũa phép” tiếng vút lên, cây đũa bay đến nằm yên vị trong lòng bàn tay cô.

Vẫn chưa mất đũa phép, mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.

“Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc lắm...”

Vẫn là giọng nói gốc cây đó, nhưng lần này đã giống giọng người hơn, không còn như mắc kẹt thứ gì trong cổ họng nữa.

“Ông không g.i.ế.c tôi nữa à?” Vẫn chưa dậy nổi, cô chỉ có thể nghiêng người qua nhìn gốc cây, cái mặt cây đó vẫn đang nhìn cô.

Và thật kỳ lạ, Giselle như thấy cái mặt cây đó rõ nét hơn, như người thợ đục khoét lần này đã khéo tay hơn lần trước.

Là vì uống m.á.u của mình sao? 

Lại là máu. Lại là huyết thuật.

“Tạm giữ mạng ngươi thì có ích hơn.”

Có ích gì? Cô có lợi ích gì với cái sinh vật người không người cây không ra cây này?

“Ông định giữ mạng tôi để làm túi m.á.u cho ông à?” Nếu không phải vậy cô không nghĩ ra còn lý do gì để mình chưa về chầu ông bà nữa.

“Đúng vậy, ngươi thấy đấy, m.á.u của người có ích hơn não của ngươi nhiều.”

“Ông là Ma cà rồng à?” Hình như mình đọc về Ma cà rồng chưa đủ nhiều thì phải, ít nhất còn chưa biết Ma cà rồng có thể ký sinh trên gốc cây thế này.

“Ngươi thấy Ma cà rồng nào giống ta chưa?”

Chưa. Cô chưa thấy Ma cà rồng bình thường nào cả chứ nói gì ma cà rồng gốc cây.

Thấy không có tiếng đáp lại, bỗng nhiên mấy cái rễ cây đánh động, phập một cái lên nền đất sát chỗ Giselle đang nằm đánh “chát”:

“Trả lời ta! Khi Chủ ngươi hỏi ngươi phải trả lời!”

“Chát” cả căn phòng xáo động lên, rầm rầm rung lắc.

“Ông không phải chủ của tôi!” Giselle hét lên. Hét lên là thế thôi chứ cô biết chẳng có xi nhê gì, cô còn mệt đến nỗi không ngồi dậy nổi kia mà. 

“Không phải à... Không phải à...” Mấy cái rễ cây lại ép sát, rồi chúng lại cuộn ngang hông Giselle, bắt cô đứng thẳng dậy, một cái dây khác thì lại lần nữa quấn ngang cổ tay phải đang cầm đũa phép của cô.

Rồi những cái cây đó kéo con mồi không có sức phản kháng đến trước mặt cái mặt cây:

“Ngươi cho là ngươi có thể phản kháng ta à?” Những nhành cây siết chặt làm cô không thở nổi:

“Hay là ngươi cho rằng m.á.u mình có ích với ta thì ngươi có thể thoát được?”

Từ “được” rơi xuống cũng là lúc cô gái đối mặt với hai cái hốc mắt khoét đục trên thân cây đó. Nhưng chưa kịp để cô nhìn kỹ, Giselle đã thấy như có gì đó chạy vào trong đầu mình, có gì đó vừa mở cửa căn phòng ký ức của cô ra, thứ gì đó đang nhòm ngó cảnh cô chui khỏi chân dung Bà Béo lẻn vào Rừng Cấm, rồi tua ngược về đoạn giáo sư Eda Whiteford đến báo cho gia đình Gibson biết cô con gái út của họ là phù thủy.

Không, không, đừng xem nữa. Đó là ký ức của cô.

“KHÔNGGGGG”

Giselle gồng mình la lên, thân thể la lên, linh hồn la lên. Không được, không được xem nữa, đầu óc của cô, trí nhớ của cô, là của cô, không thể để người khác nhìn thấy.

Tua đến đoạn tên ăn mày ở Phố Tàu rít lên: “Nơi đây không thuộc về ngươi.”

“KHÔNGGGGG”

Đầu đau như búa bổ, như có ai đó ăn từng ngụm từng ngụm não thần kinh của mình, ba đốm lửa ma thuật bản nguyên cháy phần phật lên cô mới ngăn được con mắt nhòm ngó của kẻ nhìn trộm kia.

“Phặc,” mấy nhành cây quăng Giselle mạnh vào tường, lưng cô va thẳng vào những đất và cây rồi rơi xuống mặt đất.

Toàn thân đau nhức không có chỗ nào lành lặn. Đầu đau như muốn hôn mê, nhưng không thể, cô không thể ngất đi được, nếu không mặt cây sẽ lại xâm chiếm vào đầu óc cô, lại đọc ký ức của cô.

Hít lấy hít để từng hơi khí lạnh, ma thuật bản nguyên vẫn cháy bừng, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo.

“Não của ngươi đúng là không dùng được mà.” Mặt cây chế nhạo, nhưng có vẻ như hắn cũng không muốn xâm nhập vào đầu óc của đứa nít ranh nữa.

Giselle vẫn nằm thở hơi ra, đầu đau như búa bổ làm cô không thể nghĩ được gì nữa. Nhưng cũng có gì để nghĩ kia chứ, mình như cá đã nằm trên thớt rồi.