May mà chủ đề này không kéo dài được lâu, bọn nhỏ phải căng đầu ra đối mặt với thi cuối kỳ. Giselle cũng không dám lơ là, cố gắng quên chuyện ở căn phòng gốc cây đi, lo tập trung vào bài vở bùa chú của mình.
Tuần đó khi vừa thi xong, Tèo sà xuống bàn thả một phong thư như thường lệ, Giselle không dám mở ra giữa sảnh đường nữa, cô định để về phòng ký túc xá đọc rồi viết thư hồi âm luôn.
Giselle đã ăn lại được đôi chút, sắc mặt đỡ hơn, lượng m.á.u mất đi đã bổ sung lại được phần nhiều, chỉ còn tinh thần dù sung túc nhưng vẫn đóng băng vì không nghĩ được gì.
Cô lại đi thẫn thờ dọc hành lang, bọn nhỏ ăn xong đã chạy tót ra sân chơi, hiếm ai còn ở trong tòa lâu đài vào những ngày đầu hè đẹp đẽ thế này.
Hay mình cũng ra ngoài chơi? Mò lại trong túi thấy có sẵn giấy bút, Giselle đi dọc về phía sau tòa lâu đài, nơi có cây thủy tùng cao rợp bóng, chẳng ai ra đây cả, Giselle chạy đến ngồi dựa dưới tán cây, định mở thư ra đọc.
Con dấu chữ triện vuông vức đẹp đẽ, cô còn đang sờ ngắm nó, thì lại bỗng nhiên một tiếng nói vang lên:
“Accio thư của Selly lại đây.” Bức thư bay vụt khỏi tay cô.
Kể từ sau vụ ở Rừng Cấm, Giselle như đã thành phản xạ khi có ai đó làm phép quanh mình, cô không kịp nghĩ là ai, vụt đứng lên, “Depulse.”
Depulse còn mạnh hơn Flipendo, còn đánh bật đối thủ ngã lăn quay dễ dàng hơn nữa. Người đối diện không ngờ cô tấn công, nó chưa kịp phòng thủ gì cả, trúng bùa quăng ngã ra sau hơn 5m.
Mình vừa làm gì vậy nè...
Trách sao được, từ hôm đó đến nay cô luôn vừa sợ vừa lo. Trong những giấc ngủ chập chờn đôi khi còn mơ thấy mấy nhành cây cuốn lấy mình rồi vật ngã lăn quay, rồi lại thấy mặt cây vừa cắn lấy cổ tay vừa hút từng hớp m.á.u của mình.
Chỉ tính xui cho nhóc mà thôi.
Giselle tính chạy tới đỡ nó dậy, “Xin lỗi, tớ không cố ý,” nhưng nó vụt đứng dậy trước, cầm đũa phép chĩa vô cô, tay trái thì cầm bức thư.
À thư, nó lấy thư của mình mà.
“Này, trả lại đây, đừng để tớ dùng Accio đấy.”
“Cậu tấn công tôi vì cái thư này,” tiếng nó rít qua kẽ răng, trong vài giây lát, cô nghĩ đó giống như tiếng rắn rít lên vậy.
“Tớ lỡ tay thôi, ai bảo cậu tự nhiên xuất hiện giựt thư của tớ chứ.” Thôi thì xin lỗi nó cho yên chuyện, “Trả lại cho tớ đi chứ.”
“Thư này của ai?” Vẫn cái giọng rắn rít khẽ đó.
“Không phải chuyện của cậu, trả lại đây.”
“Cậu không trả lời thì đừng hòng lấy lại.”
F*ck, lại cái giọng điệu ra lệnh này.
Cái tên người không ra người cây không ra cây kia bắt mình phải trả lời hắn thì thôi đã đành, còn tên nhóc này lại là cái thá gì? Khinh khỉnh bắt người ta phải nghe nó.
Nó biết quạo chắc mình không biết chắc.
“Là cậu không chịu đưa đấy nhé.” Nói rồi cô lại “Depulse,” nhưng tóc bạch kim né được, nó cũng hoàn thành bùa khiên của mình rồi.
“Bombarda,” từ đầu đũa b.ắ.n ra một luồng lửa nóng, bay thẳng chạm đến vòng bảo vệ màu tím của bùa khiên, làm vang lên một tiếng nổ bùm thật lớn.
Từ sau cú chạm trán với mấy con nhện thực sự là nhện khổng lồ, Giselle đã luyện Bombarda đến độ thành thục như Flipendo hay Depulse, rồi còn 3 ngọn lửa ma lực bản nguyên của cô nữa. Bùa khiên của thằng nhóc sao mà chống đỡ nổi, nó bị đẩy mạnh ra sau tiếp, quần áo trên người cháy xém, mặt cũng dính đầy lọ nghẹ.
“Cậu...” Nó không ngờ lần này Giselle đánh mạnh vậy, nhưng ngay khi cô tính niệm tiếp bùa gì đó, nó phản ứng ngay lập tức “Incendio” từ đầu đũa b.ắ.n ra, không phải hướng về phía đối phương mà chĩa thẳng bức thư.
“Accio thư lại đây,” nhưng bay vòng cung đến chỗ Giselle chỉ là bức thư đã cháy xém gần hết, nóng quá cô không bắt được trong tay, lá thư rơi rụng xuống nền cỏ chỉ còn lại một đống tro tàn.
Hai đứa nhỏ đứng đối diện, cậu nhóc quần áo mặt mày đầy vết cháy, cô bé nhỏ xíu cắn chặt hàm răng để giữ mình tỉnh táo...
“Đó là thư của tôi!” Bình tĩnh, Giselle bình tĩnh, nó chỉ là thằng nhóc thôi, bình tĩnh.
“Và cậu đánh tôi vì cái thư đó!” Thằng nhóc rít lên, cũng tức giận không kém cô bé.
“Cậu hãy mừng là tôi còn nhớ cậu là con nít...” Nếu không thì không chỉ Bombarda không đâu.
Đối diện vụt chạy ngay đến trước mặt cô, hai tay ghì chặt lấy vai cô, để mặt cô nhìn thẳng mặt nó:
“Và cậu đang uy h.i.ế.p tôi vì bức thư đó à? HẢ!”
Tiếng hả không còn là tiếng rắn rít qua kẽ răng mà là tiếng hét lên vang vọng trong ốc tai, cơ mặt nó cũng căng cứng không kém, đôi mắt như bốc hỏa giận dữ nhìn cô.
Vì cái gì, vì cái gì chứ? Ai cũng tỏ vẻ với mình, ai cũng bắt mình làm theo ý họ. Vì cái gì chứ.
“Mẹ kiếp đó là thư của ai? HẢ! Mẹ kiếp!”
Vai bị ghì chặt đến đau nhói, mắt Giselle bốc hỏa không kém:
“Đừng ra lệnh cho tôi! Depulse!”
Đứng sát gần vậy mà thằng nhóc né được, tính ra phản ứng vận động của nó tốt hơn Giselle nhiều. Nó né ra, lại bùa khiên, rồi tiếp: “Stupify.”
Bùa choáng không đ.â.m thủng khiên của Giselle, cô “Bombarda,” nó né qua tiếp, “Stupify,” lần này đã đ.â.m thủng khiên của nó.
Giữa lúc Giselle đang định niệm Stupify để kết thúc trận đấu khi đối phương chưa kịp dựng lại khiên, thì đâu đó đằng xa truyền đến tiếng chân chạy, nhiều giọng nói niệm lên:
“Protego Maxima.”
“Stupify.”
Protego là dựng khiên cho tóc bạch kim, Stupify đánh vào Giselle, cô giật mình chỉ kịp sửa bùa choáng sắp đánh ra thành bùa khiên bảo vệ mình, chưa kịp nhìn thấy viện binh là ai, lại nghe thêm “Stupify” lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bùa choáng này rốt cuộc đánh trúng Giselle, như có lực gì đó đánh thẳng vào giữa ngực, đau điếng, đau như đêm đó ở căn phòng rễ cây vậy, cô bật ngã ra sau, lưng tiếp đất đánh oạch cái nữa, không gượng dậy nổi.
Giselle nằm nhìn chằm chằm lên bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu, lá cây thủy tùng vui đùa trong làn gió khi hàng loạt những tiếng nói và tiếng chân vang gần:
“Mịa Von mày đánh nhau sao không kêu tụi tao.”
“Mé mày dính bùa gì mà như chui lò sưởi ra vậy.”
“...”
“Ác chiến thật, tụi tao không chạy tới kịp chắc mày bị nướng thui luôn quá.”
“...”
Bùa choáng hết tác dụng, Giselle như lấy được hơi thở của mình, n.g.ự.c và lưng vẫn còn đau, cô lồm cồm bò dậy, nhìn 5 đứa phản diện tay lăm le đũa phép trước mặt, sợ mình chẳng còn hơi sức đâu mà đánh nhau nữa.
“Sao muốn đánh nữa à,” nhóc Steffensen đe.
“Amour, ne soit plus en colère,” đứa nào trong cặp song sinh nói.
Lần này chắc không ai cứu được cô, nơi này vắng teo lại ở phía sau trường, còn bọn nhỏ chắc chạy chơi hết ngoài sân trước rồi.
Nhưng thằng nhóc không có ý định đánh nữa, nó dường như đã lấy lại được tông giọng thường ngày của mình:
“Thôi đi thôi, đánh chi con gái.”
“Ơ không đánh à.” Steffensen tiếc.
“Không đánh nữa, đi thôi.”
“Au revoir, ma belle.” Đứa song sinh còn nháy mắt với cô, nhưng cả đám tụi nó thu quân đi xa dần, giọng nhóc Dietrichson còn cười cười:
“Sao lần này đánh dữ vậy...”
Giselle ngã vật xuống nền cỏ, cố hớp lấy từng luồng không khí, thấy mình sống đến giờ cũng vô dụng không kém kiếp trước.
Bị bắt làm túi máu, bị uy h.i.ế.p đe dọa mà không dám báo ai, không dám lên tiếng, chỉ có thể mặc gã mặt cây đó sai bảo.
Đến giờ thì một đứa nhóc con lại khinh khỉnh lên mặt với mình, muốn mình phải theo ý nó.
Rồi đánh không lại một đám nhóc tiểu học, tụi nó có thể kéo băng hội đồng còn mình chỉ mãi có một mình thôi.
Mãi chỉ mình mình thôi...
Đến một lúc nào đó, m.á.u mình không còn tác dụng với mặt cây nữa, hắn sẽ lại tước lấy mạng sống của sinh linh bé bỏng mà hắn đang tạm thời tha mạng chăng.
Đất trồng cây sự sống.
Cây bách cổ thụ làm nơi ký sinh cho mặt cây, m.á.u người nuôi dưỡng hắn, con bọ cạp và người sói là tay chân của hắn. Nhưng hắn là ai? Hắn đã bị gì mà phải đến nương nhờ nơi một gốc cây tận cùng rừng sâu, chấp nhận trở thành một sinh vật gớm ghiếc nửa người nửa cây như vậy.
Và rồi mình có liên quan gì đến nơi đó, mà nơi đó thu hút mình?
Ban đầu mặt cây định hút m.á.u mình xong rồi g.i.ế.c luôn, nhưng sau đó đã nghĩ lại. Tại sao lại thế? Hắn sợ có học sinh mất tích sẽ làm báo động trường Hogwarts ư?
Có thể là vậy thật, nên hắn mới thả mình về lại trường lành lặn, chỉ uy h.i.ế.p không được lộ chuyện ra mà thôi.
Nếu bây giờ mình báo lại cô hiệu trưởng thì sao? Nhỡ đâu hắn còn tay chân thân tín ở trường, hắn sẽ biết, hắn sẽ phái thuộc hạ tìm đến nhà mình.
Nhưng nếu bí mật hơn? Mình đến xin gặp nói chuyện riêng một mình với cô hiệu trưởng, nhưng cô hiệu trưởng chắc gì đã tin? Cô sẽ phải đi đến cái cây bách cổ thụ kiểm tra, và chắc gì cô có thể ẩn giấu khỏi tầm quan sát của mặt cây.
Mặt cây, là pháp sư hay ma cà rồng hay bất kỳ sinh vật nào khác, đã có thể sống ký sinh nơi cái cây hơn ngàn năm tuổi thì chắc hẳn ở thời kỳ hùng mạnh khó ai có thể chống lại hắn.
Cô hiệu trưởng Roxanne Nichols dĩ nhiên là một phù thủy tài ba mạnh mẽ, cô có thể đánh thắng hoặc thua mặt cây, nhưng thế thì đã rút dây động rừng, cha mẹ Muggle của một cô nhóc con phù thủy chắc gì đã đáng để những pháp sư hùng mạnh này ra sức bảo vệ.
Đúng vậy, cô không dám báo ai, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chừng nào m.á.u của mình còn có ích với mặt cây, cha mẹ vẫn còn an toàn, cô vẫn còn thời gian để thu nạp kiến thức pháp thuật.
Nhưng mình trong tương lai có thể đánh thắng mặt cây ư? Có thể lật ngược thế cơ ư?
Không không, mình nghĩ sai hướng rồi. Mình không cần đánh thắng mặt cây, mình chỉ cần làm sao cho mặt cây không chú ý đến ông bà Gibson và anh Harris nữa thôi.
Không sao, chỉ cần có thời gian, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Hoặc là khi hắn uống đủ m.á.u mình rồi, khi hắn hài lòng với sự phục tùng của mình, mình có thể xin hắn tha cho ba người Muggle lương thiện được không.
Cầu xin hắn. Một hành động hèn nhát. Nhưng mình vốn có tý dũng cảm nào đâu. Cái nón phân loại lú lẫn mới cho mình vào Gryffindor kia mà. Nó vốn muốn phân mình vào Slytherin.
Slytherin, hồi đó mình còn nghĩ là cái nón nhầm lẫn, nhưng thử lật ngược lại xem.
Slytherin là đúng, Gryffindor mới là sai?
Vậy mình chí ít là phù thủy lai. Cũng như nhóc tóc bạch kim nói, mình vốn không phải gốc Muggle.
Nhưng mình thuộc dòng dõi phù thủy nào mà có thể chất thu hút huyết thuật đến vậy? Sách của người lưu giữ chấp nhận mình vì m.á.u mình, mặt cây cũng chấp nhận m.á.u mình.
Vậy có thể võ đoán rằng cha hoặc mẹ của cơ thể này thuộc một dòng dõi huyết mạch đặc thù, có thể vốn là dòng họ các phù thủy huyết thuật cũng không biết chừng.
Nhưng đoán được thế này cũng chẳng để làm gì. Người cha hay người mẹ đã bỏ rơi con mình, cô bé Giselle Gibson được ông bà Gibson nuôi nấng nên người kia mà.
Sợi dây liên hệ giữa cô và người cha người mẹ phù thủy nào đó, không phải tình thương m.á.u mủ ruột rà, mà chỉ là thông qua những tế bào hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu mà thôi.
-------
HẾT NĂM HAI