Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 60: Cúp Quidditch Thế Giới 2012 (2)



Khi mọi người đã ăn xong, ông Bivaris dọn bàn chỉ bằng vài cái búng tay, Matt thì dỗ dành con Milo:

“Milo ngoan ở nhà một mình vài ngày nhé, thức ăn và nước đã chuẩn bị sẵn cho mi rồi...”

“Gâu gâu” con ch.ó ủi ủi vào lòng bàn tay chủ, quyến luyến không rời.

“Mình không đem Milo theo được hở chú Edwy?” Nol thấy cảnh này cũng không muốn bỏ con ch.ó lại.

“Milo còn nhỏ lắm, đi bằng khóa cảng dễ lạc lắm.”

“Nếu không đến bãi cắm trại cũng dễ lạc như chơi.” Chú Leopold nói thêm.

“Milo ngoan nhé, về tao lại mua thêm xúc xích đức cho mi.”

Giselle buồn cười nghĩ mình cũng dụ Tèo như vậy, bảo nó bay đi đâu chơi mấy ngày nay đi, vì mọi người đều đi hết nên không thể để cửa sổ phòng mở cho Tèo bay ra bay vào được nữa.

“Thu xếp xong rồi phải không, chúng ta đi thôi.” Rồi chú Edwy nói: “Chúng ta đi bằng bột Floo đến trụ sở Bộ Pháp thuật trước, tụ họp ở đó rồi đi bằng khóa cảng.”

“Trụ sở Bộ Pháp thuật.” Chú Leopold bốc một nhúm bột trắng trên cái kệ treo bên lò sưởi, hét lớn rồi biến mất qua làn lửa xanh lá.

“Rồi đến Matt nhé.”

“Trụ sở Bộ Pháp thuật.” Giselle lại trải qua cỡ 3 giây nghe tiếng người rè rè lướt qua tai và những đốm lửa xanh mờ nhòe trước mắt.

Cô đáp xuống ở một cái lò sưởi thật to, đặt ở một hành lang thật dài chỉ toàn là lò sưởi. Từng ô lò sưởi có ánh lửa xanh lóe lên đưa từng lượt người đến người đi.

“Ra đây Selly,” Matt ngoắc. Chú Leopold đứng xa xa kia đang nói chuyện với ai đó.

Lần này không quá chóng mặt, có lẽ sẽ dần quen thôi, rồi cô ngắm nhìn kiến trúc nơi đây. Một tòa nhà thật cao thật rộng, xung quanh toàn ốp gạch láng bóng, trần cao vượt như các kiến trúc thời Phục hưng nhưng không có tranh trang trí trên trần.

Cuối hành lang lò sưởi là đài phun nước còn to bự hơn rất nhiều đài phun nước người cá ở hành lang trước thư viện Hogwarts. Vì đứng quá xa không thấy rõ hình gì, chỉ thấy phía trên tường cao, nơi kiến trúc như cổng vào có 5 chữ uy nghiêm:

BỘ PHÁP THUẬT ANH QUỐC

Chú Edwy rồi đến con gia tinh Bivaris là người cuối cùng hiện ra. Một vài phù thủy trưởng thành ăn mặc tươm tất từ các lò sưởi khác xuất hiện, đi ngang qua họ đều gật đầu chào:

“Chào anh.”

“Chào cậu Edwy.”

“Chào buổi sáng anh Greenwood.”

Chú Leopold cùng người đứng nói chuyện với chú nãy giờ, một pháp sư còn nhỏ thó hơn chú nữa, ăn mặc hơi xộc xệch, hòa cùng đám người đi về hướng đài phun nước.

Đến gần Giselle mới thấy, đài phun nước đẽo khắc hình ảnh một ông pháp sư, một bà phù thủy, hai đứa trẻ một trai một gái. Họ đứng trên cái bệ xoay vòng tròn giữa đài, quanh cái bệ chạy dọc hàng chữ “Vì lợi ích phù thủy”.

“Mấy cậu, mấy cậu lại đây coi nè!” Nol đang cúi người nhìn nước trong đài phun.

Tụi nhỏ chạy lại, ngó xuống, hóa ra nước không phải chỉ là nước, nó không phản chiếu hình ảnh bọn nhỏ, mà có màu trắng đục như sữa, trên đó là những hình ảnh trưng bày như Bộ Pháp thuật qua các thời kỳ, chân dung các Bộ trưởng, rồi hình gương mặt của nhiều người khác nữa, có lẽ là những nhân viên có cống hiến xuất sắc. Cái bục 4 phù thủy xoay vòng tròn, nước ở dưới cũng di chuyển theo luồng, hiển thị hình ảnh những mặt người chuyển động.

Chóng mặt, Giselle ngẩng đầu lên lại, đài phun nước là trung tâm của một ngã tư, một đường là hành lang lò sưởi, còn 3 đường khác là những hành lang thật dài với từng hàng cửa, chắc là văn phòng. Người đến từ hành lang lò sưởi đi tới đi lui tấp nập, và trên đầu là mấy trăm con chim hạc giấy bay loạn xạ. 

Ở cuối 1 hàng lang dường như có một bức tường tuyên truyền, chiếu hình ảnh một ông pháp sư tầm 40 tuổi, mặc đồ Muggle cơ bản, chỉ khác Muggle chính tông ở chỗ đội cái nón chóp nhọn phù thủy, đứng cạnh bên một người nông dân tay đang cầm cuốc cào đất.

Hai người đều mỉm cười trên phông nền là một trang trại nào bò, gà, gia súc và từng khoảnh lúa, người pháp sư vừa bắt tay người nông dân, vừa ôm một con gà mái. Phía dưới bức hình là dòng chữ:

“3H

Hòa ái - Hữu nghị - Hòa hợp”

Đây dường như là quan điểm của Bộ Pháp thuật Anh mấy năm gần đây về quan hệ với Muggle. Không rõ nội tình ra sao, nhưng chí ít tấm áp phích tuyên truyền này nhìn cũng được, nếu ông bà Gibson nhìn vào cũng thấy được thịnh tình mà họ muốn truyền tải. Còn anh Harris á, anh sẽ nói sao chụp hình gì đâu mà quê thấy ớn.

“Nào nào, ai đi Cúp Quidditch Thế giới tập hợp lại nào!” Đó là người pháp sư nói chuyện cùng chú Leopold, hình như gọi là Reese.

Mới mấy phút trôi qua mà nơi đài phun nước đã đứng đầy người, cũng cỡ đâu 30 40 người. Hầu hết là những phù thủy pháp sư trưởng thành, có người mặc đồ Muggle, có người mặc đồ phù thủy bình thường, có người mặc đồ phù thủy công sở. Rồi thêm cả chục đứa trẻ tuổi từ Giselle trở lên, phần lớn gương mặt cô đã thoáng thấy qua ở trường.

Vé Quidditch của bọn họ là vé ưu tiên cho nhân viên Bộ Pháp thuật, các thần sáng như hai chú Edwy và Leopold kỳ cúp thế giới nào cũng có, chú Edwy lấy thêm cho cả 4 đứa nhỏ vẫn dễ dàng. Ai đi bằng vé này đều sẽ tập hợp lại ở trụ sở Bộ Pháp thuật Anh, mà phải 4 5 lượt khóa cảng mới hết chứ không chỉ nhiêu đây thôi.

“Mỗi người tự kiểm quân số đội nhà mình nha, lạc ráng chịu à,” chú Reese nói tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bọn nhỏ đứng sát vào nhau, xích gần 2 chú thần sáng, rồi giơ tay ra chạm vào một cái dây điện kiểu cũ, dài cỡ 10m để đủ chỗ cho cả 40 người ở đây ai cũng có thể chạm tới nó.

“Ơ...chúng ta đang làm gì vậy...” Ive và Giselle đều cảm thấy kỳ cục như nhau, nhưng Giselle đã học được bài học là đừng bao giờ thắc mắc mấy thứ Muggle thấy kỳ khôi ở thế giới pháp thuật này rồi.

“Chuẩn bị, 1, 2, 3!”

Tiếng thứ ba vang lên cũng là lúc cô thấy mình lại như bị hút vào một khoảng không nào đó, cảm giác hút lần này giống như mấy lần bức tượng con rắn Runespoor hút vào, nhưng tiếp nữa là cảm giác quay mòng mòng như thả dù khỏi máy bay, dù cô chưa chơi thả dù lần nào, nhiều tiếng hét quanh tai mà chủ yếu là tiếng con nít, áp suất không khí đè ép tim đến khi không chịu nổi nữa, Giselle thấy mình như thật sự đang rơi từ độ cao mấy trăm mét xuống mặt đất. Nhưng cú tiếp đất này thì chỉ như từ trên bàn nhảy xuống mà thôi.

“Bụp.” Không đau nhưng cũng chẳng khỏe, giờ cô đã biết Khóa Cảnh cũng chẳng đỡ hơn bột Floo với độn thổ là mấy.

Chỉ có đám nhỏ là tiếp đất bằng cả thân người, còn các nhân viên của Bộ thì bước nhẹ nhàng như đi bộ trên không xuống dần, vừa cười thích thú ngó tụi nhỏ té dập mặt chơi.

“Bộ Pháp thuật Anh, chuyến 07:07 sáng.” Chú Reese đang đứng nói gì đó với hai ông pháp sư cầm cuộn giấy da thật dài, ghi ghi chép chép.

Một người gật đầu xác nhận, rồi chỉ qua tụ bên cạnh nơi có 4 người khác đứng.

Đằng phía xa kia là một khoảng không rộng lớn vô cùng, toàn là lều trại lớn nhỏ cao thấp dựng liên tiếp nhau, tiếng người huyên náo chắc phải bằng 3 cái rock concert cộng lại.

“Mỗi nhà đọc tên lấy vị trí lều của mình nhé.” Chú Reese cũng chỉ vào tụm 4 người kia, ý bảo mọi người đến đó nhận đồ.

“Chú Edwy đâu rồi?” Giselle hỏi, sự chuyển cảnh đột ngột làm não cô load không nổi, đến bây giờ mới từ từ hoạt động lại.

“Đi đến chỗ mấy Thần Sáng làm nhiệm vụ rồi,” Matt thấp giọng đáp khi chờ chú Leopold báo tên để lấy vị trí lều.

“Cực thế,” Giselle chặc lưỡi, nghề Thần Sáng này còn cực hơn cảnh sát cơ động trong mắt cô nữa.

Một người đứng quầy sau khi tra gì đó trên tờ giấy da cũng dài không kém tụ 2 người bên kia, rồi đưa cho chú Leopold một thứ gì đó như thẻ đeo hoặc bảng tên, với 2 tấm giấy gấp như bản đồ, rồi nói gì đó bằng giọng khó nghe hết sức, mà cũng nghe sao được giữa khung cảnh huyên náo thế này.

Đông quá, đầu óc Giselle không chuyển động nổi giữa không gian này, cô chỉ cố gắng theo sát đoàn người đi qua từng cái lều đủ thể loại sắc màu, được trang trí theo sở thích kì dị của chủ nhân. 

Mấy cái lều màu xanh vàng ủng hộ đội New Zealand hay màu đỏ ủng hộ đội Chile là còn bình thường, hay để hình trưng bày cầu thủ trước lều cũng bình thường nốt, nhưng còn những lều trang trí theo văn hóa các quốc gia khác nhau, rồi trang trí theo tín ngưỡng, hội nhóm, rồi thậm chí là để ủng hộ một sinh vật huyền bí nào đấy.

“Tại sao họ đi xem Quidditch mà mang lều ủng hộ quyền lợi troll chi vậy?” Nol ngó cái lều bằng ba năm cái lều khác chụm lại, trước cửa để một mô hình con troll cũng cao gần 2m, tay cầm dùi cui gỗ biết quơ lên đe dọa những người đi qua. Cái lều troll đó che hết sắc màu xanh vàng của lều ủng hộ đội New Zealand bên cạnh.

Nhưng với người đã gặp troll rồi như Giselle thì cái mô hình này có vẻ khá hiền.

Đi tiếp nữa hình như đến lều của phù thủy Ả Rập, hoặc khu vực Trung Đông, trang trí bằng những chiếc thảm bay vô cùng sặc sỡ, lều của bọn họ cao rộng hơn lều của những nước khác, người đi ra đi vào ăn vận phục sức phù thủy màu trắng, khác với phần lớn màu đen của những nước khác, có khăn choàng đầu màu trắng chứ không đội các loại mũ chóp nhọn.

Nhìn thấy họ, Giselle mới nhận ra hóa ra đồ phù thủy màu trắng cũng có thể làm đẹp đến vậy, từng hàng chỉ kim bạc viền ren, thêu hoa văn cầu kỳ, áo chùng dài thướt tha với đuôi áo cũng là những hình thù kỳ lạ.

Mải nhìn ngó quá, Giselle lại đ.â.m phải ai đó một cái rầm.

Tại sao lúc nào mình cũng đ.â.m phải cái gì đó vậy?

“Cẩn thận nào cô bé,” giọng nói phát ra từ trên đầu, tiếng Anh không sõi khó nghe quá.

“Ôi xin lỗi cháu không cố ý.” 

“Tôi không già đến thế đâu...”

Ôi... Giờ cô mới thấy rõ người mình đụng phải, một pháp sư trẻ mặc áo chùng Ả Rập trắng, đội khăn trắng, cao cỡ anh Harris, đôi mắt xanh lơ cong lên như mắt hồ ly, đẹp vô cùng.

“Ôi em xin lỗi,” không dám nhìn nữa cô vội ngó tìm tụi nhóc. Hóa ra bị đụng là vì cả đoàn đã đứng lại trước cái lều to nhất trong hội Trung Đông, chú Edwy và Leopold đang đứng nói chuyện gì đó với ba bốn người pháp sư mặc áo chùng trắng, còn 3 đứa nhóc thì đang chạy chơi loanh quanh. 

Giselle tính dời bước đi thì người đối diện sải bước chặn đường: “Này, em đụng trúng người ta rồi bỏ chạy thế sao?”

Là sao nữa, “Ơ em xin lỗi rồi mà, nhưng em xin lỗi lần nữa, em thật không cố ý.” Thôi cũng là mình mơ mơ màng màng đụng phải người ta.

“Thôi được, bù lại em phải cho anh biết lều em ở đâu.” Tiếng cười hóa ra dễ nghe hơn giọng nói nhiều.

Cô hơi rùng mình, “Ơ em còn chưa biết lều em ở đâu nữa.” Rồi lách qua, chạy lại đám Matt đang vẫy tay.

Tụi nhỏ đang đứng trước quầy bán vật phẩm lưu niệm của đội New Zealand, cả quầy xanh xanh vàng vàng, hình 7 cầu thủ của đội xuất hiện trên mọi vật phẩm, nhưng đồ có hình Lyman Burns là nhiều nhất. 

Lần này Matt lại mua cho cả bọn những cái băng tay ủng hộ đội New Zealand, bắt Ive và Giselle đeo vào, còn hai nhóc thì đeo băng đầu, nó còn mua cho 2 chú Edwy và Leopold 2 cái băng tay nữa, rồi ông Bivaris cũng có, nhưng sớm thành vòng cổ của ông vì cánh tay con gia tinh khẳng khiu không đeo được.

“Đi thôi mấy đứa!” Tiếng chú Leopold gọi, bọn nhỏ chạy tót tới, vừa thấy hai chú đang gật đầu chào mấy pháp sư mặc áo chùng trắng, 4 người giờ đã có thêm 1 người nữa là người thanh niên mắt xanh lơ cạnh bên. Đôi mắt hồ ly nheo cười nhìn Giselle đi theo hai vị Thần Sáng. Cô lại hơi rùng mình.

-------

Lời tác giả: Sau này nếu thần sáng để chỉ nghề nghiệp như cảnh sát thì tác giả sẽ viết thường, khi nào dùng trong tên riêng như Cục Thần sáng, huy hiệu Thần Sáng mới viết hoa.