“Cậu cứ đi một mình miết đi, có ngày bị bà phù thủy già bắt mất không chừng.”
Nol nói, giọng dọa dẫm như người lớn dọa bọn trẻ nít không được đi vào rừng kẻo bị mụ phù thủy xấu xa bắt mất.
Về lại lều, bọn chúng lại chuẩn bị đi đến sân vận động. Cúp Quidditch Thế giới chỉ có thể tổ chức buổi tối, vì dù cả cái khu này đã được ếm không biết bao nhiêu bùa bảo vệ và bùa chống Muggle, nhưng cũng không thể để cả sân vận động sáng đèn với những pháo hoa choáng ngợp, tiếng người hoan hô rềnh trời giữa ban ngày như vậy được.
“Chú Edwy đâu rồi chú Leopold?” Matt hỏi, bọn nhỏ đứng đầy trong phòng khách chuẩn bị ống nhòm sẵn sàng để ra sân. Giselle cũng có một chiếc ống nhòm toàn cảnh, do chú Leopold mua cho cả bọn.
“Bắt đầu giờ căng thẳng rồi, anh Edwy phải chi viện cho đội Thần Sáng,” chú Leopold đáp, “Rồi đi sát theo chú nhen, người đông lắm dễ lạc như chơi.”
Bọn họ ra khỏi lều, màn đêm đã buông xuống, sao giăng đầy trời cũng không thể tỏ sáng bằng ánh đèn ánh nến từ những chiếc lều phù thủy muôn màu muôn vẻ nơi đây.
Chúng hòa cùng dòng người vừa đi vừa nói cười, vừa la hét, vừa trêu chọc nhau, leo lên ngọn đồi nhỏ cạnh khu cắm trại. Và rồi, mở ra trước mắt là cả một cái sân vận động mà Giselle chưa thấy kiến trúc nào rộng lớn hơn vậy, ánh sáng rọi từ trên cao xuống như thể ánh đèn của cả thế giới đêm tối này đều thắp lên nơi đây.
“Cái sân vận động to thế này phải xây bao lâu mới được vậy chú?” Thấy rõ vùng núi đồi trơ trọi, tự nhiên mọc thêm một công trình kiến trúc bất hợp rơ thế này.
“Cả năm trời đấy. Mấy trăm nhân viên của Bộ Pháp thuật Đức, rồi lại thêm người của Lực lượng Thi hành Quy chế Bí mật đến phụ ếm bùa lên mỗi tấc đất ở đây.”
Giselle lại nhớ tới những lần cúp bóng đá thế giới, các quốc gia tranh nhau tổ chức đăng cai để thu hút du lịch và kiếm thêm tiền, nên hỏi:
“Vậy Bộ pháp thuật Đức có thu lại được chi phí bỏ ra không chú?”
“Hở?” Chú Leopold ngớ người với câu hỏi kỳ lạ, cô nghĩ thôi chắc là không rồi. Không lẽ người ta chưa từng nghĩ kiếm tiền từ lượt người muôn phương đổ về xem Quidditch hả ta.
Thế bỏ công cả năm xây dựng thế này làm gì?
Chỉ để cho cộng đồng phù thủy thế giới có nơi xem Quidditch thôi à? Ờ phù thủy bác ái yêu thương đùm bọc nhau thế nhỉ?
Ôi lại nghĩ linh tinh rồi.
Dòng người lũ lượt tiến đến cổng vào, mười mấy người soát vé và hướng dẫn chỗ ngồi đi tới đi lui vẫn không xoay sở xuể. Một người soát vé chỉ chỗ cho chú Leopold ở đâu tận tuốt trên cao, rồi lại chạy đến chỉ cho đoàn khác. Chú Leopold đành dắt tụi nhỏ lần mò tìm từ từ, thật ra cũng không khó lắm, chỉ có điều phải leo cầu thang hơi mỏi chân mà thôi.
Khán đài phải xây thật cao, càng trên cao vị trí càng đẹp, mà vé của họ là vé người nhà Bộ Pháp thuật, cũng thuộc hàng ghế ưu ái nên phải leo cầu thang miết nãy giờ. Đến khi Giselle với Ive thở bở hơi tai mới nghe chú Leopold nói: “Tới rồi.”
Nghĩ thầm sao người ta không phù phép thêm mấy cái thang tự động đưa người lên xuống cho đỡ mệt, cũng có 1 năm thời gian để xây sân vận động lận mà...
Tầng ghế này dường như để riêng cho Bộ Pháp thuật các nước, có nhiều khu với mỗi lá cờ khác nhau, các khu kia đã có người ngồi vào, phục trang phù thủy đa dạng.
Thật ra mấy cái ghế chỉ để cho có, Giselle giờ mới thấy sân vận động này không phải dành cho người ngồi như sân của Hogwarts. Khán giả đứng sát lan can từng tầng dùng ống nhòm quan sát mới gọi là coi Quidditch đúng nghĩa.
Bỗng nhớ mấy lần đi xem anh Harris thi đấu bóng rổ quá, ít nhất người ta có ghế ngồi.
“Chào anh Johnston.” Đoàn pháp sư mặc áo chùng trắng đeo khăn trắng đi tới, dưới ánh đèn áo chùng của họ còn đẹp hơn nữa, chỉ vàng lấp lánh cùng những hoa văn thêu cầu kỳ.
“Chào các anh.”
Đó là các pháp sư Ả Rập ban sáng họ nói chuyện, bây giờ có thêm nhiều người đi cùng hơn. Người đi đầu mang bộ râu Ả Rập đặc trưng, mắt xanh lơ, nhìn không ra bao nhiêu tuổi dưới bộ râu rậm ấy, đi ngay sau đó là người thanh niên mắt hồ ly.
Đôi mắt hẹp dài đó như mang ý cười nhìn sang đám nhỏ đứng sau lưng chú Leopold, rồi đoàn người đi đến ngồi vào chỗ khu treo cờ UAE.
“Đó là...” Matt hơi ngờ ngợ ra cái gì đó.
“Đó là gia tộc Shaikh.” Chú Leopold đáp, dõi theo đám người áo chùng trắng đến khi họ vào khu của mình, đi ngang qua những khu khác đều có người đứng lên chào hỏi.
“Ở đó không có Bộ Pháp thuật, gia tộc Shaikh quản lý hết thảy, phù thủy ở đó xem Shaikh như hoàng gia của họ vậy.”
Khiếp.
“Ôi trời ơi,” cô bé Ive mơ màng, “Nãy cậu có thấy anh chàng đó liếc nhìn chúng ta không Selly?”
“Ơ ai?”
“Anh chàng đi kế bên ông đi đầu đoàn đó, gương mặt đẹp trai với đôi mắt như bầu trời xanh biếc thế mà cậu không để ý à?”
“Vậy anh chàng đó với Lyman Burns ai đẹp trai hơn?” Giselle buồn cười hỏi.
“Ơ...”
Hai tên nhóc phá ra cười.
Chú Leopold cũng cười: “Cậu ta là con trai của Silas Shaikh, thừa kế gia tộc Shaikh đó cô gái mộng mơ ạ!”
Rồi lại một đoàn đi tiếp đến, đoàn này còn bắt mắt hơn cả đoàn Ả Rập khi nãy. Đi đầu là một nữ phù thủy tầm 50 tuổi, vô cùng đẹp với độ tuổi của bà, đang nói gì đó với người pháp sư bên cạnh, ăn mặc cũng tươm tất không kém. Giselle chợt nhớ ra đó là ông Sheppard Bộ trưởng Bộ Pháp thuật Anh, thường xuyên xuất hiện trên trang nhất tờ Phù Thủy Thường Nhật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đó là hai bộ trưởng Anh và Pháp,” Matt nói nhỏ khi chú Leopold vội đứng lên chào, hàng mấy khu gần đây đều vội đứng dậy khi họ đi qua.
Phía sau hai ông bà bộ trưởng dường như là một cặp cha con, tóc nâu sáng xoăn, là lượt, luôn mỉm cười khi nói chuyện.
“Hình như là...” Ive thì thầm.
“Cha với ông nội Fernandes,” Matt cũng thì thầm đáp.
Hóa ra gương mặt búng ra sữa được các cô gái Hogwarts ưa thích là được di truyền từ cha và ông. Cả 4 ông cháu này như là phiên bản của một người đàn ông qua các độ tuổi vậy, trẻ con, trưởng thành và lão niên.
Nói là lão niên thế thôi chứ nhìn ông nội Fernandes chỉ mới gần 50, đứng cạnh Fernandes cha như hai anh em hơi cách tuổi. Fernandes cha thì không còn vẻ trẻ nít ngây thơ mà mang vẻ đẹp phong trần của người đàn ông trưởng thành, giàu có thành công. Để hình dung về ông, chỉ có thể như hình mẫu các tay CEO, boss tổng tài đẹp trai nhiều tiền mà mấy cô gái Muggle hay mộng mơ vậy.
Mà đâu chỉ gái Muggle, Ive bên cạnh đã sớm bỏ quên Shaikh lẫn Lyman Burns rồi, nhìn không chớp mắt vào Fernandes cha. Đi sát bên là một pháp sư tóc bạch kim chói sáng, cũng quần áo là lượt không kém, nhưng nét mặt lạnh lùng, nói chuyện chỉ bằng những cái nhếch môi. Hay người này đi cạnh nhau trở thành tổ hợp thẩm mỹ đến độ Giselle không dám nhìn nữa.
Linh hồn cô mới đúng là U40 kia mà...
Đoàn người vào chỗ ngồi, ông Sheppard ngồi hàng đầu khu bọn nhỏ đang ngồi, sát bên là khu Pháp, cha con Fernandes ngồi bên đó, giờ Giselle mới thấy hai nhóc song sinh cũng theo bên cạnh cha ông chúng nãy giờ.
Còn ở khu bên này, tóc bạch kim cha ngồi bên cạnh ông Bộ trưởng Sheppard, rồi những người khác lần lượt ngồi xuống, mới đến bọn nhóc con là 3 đứa nhà rắn, chúng vừa cười vừa liếc đám sư tử khi ngồi vô hàng ngay trước mặt chúng. Chú Edwy giờ mới xuất hiện, ngồi sau ông Sheppard.
Giờ Giselle mới thấy 3 đứa nhóc này cũng như 2 nhóc song sinh, đều là phiên bản thu nhỏ của phụ huynh chúng nó.
Steffensen cha mới ngồi cạnh chú Edwy là mùi thuốc s.ú.n.g đã lan khắp khu. Còn Dietrichson dường như có một người anh lớn, đó là một thanh niên trưởng thành, cũng vô cùng là lượt đẹp mã, nhưng khác với cha và em mình, Dietrichson anh không cười mà giữ vẻ mặt khinh khỉnh như nhà tóc bạch kim.
Đi coi Quidditch thôi mà áp lực quá vầy nè.
“Chà mày lại theo đuôi Burrows tới tận đây cơ à Rogers.” Steffensen cười mỉa.
Cầu thủ còn chưa ra sân nhưng tên nhóc này xung phong ra trận trước rồi.
“Rồi còn hai cô M... Muggle này nữa...” Nó kéo dài chữ M để ai cũng nghe ra nó muốn nói cái gì vậy.
“Có ba mày ngồi trước mà mày cư xử vầy sao Steffensen.” Matt nạt.
“Chỉ là chào hỏi đám chó theo đuôi mày chút thôi mà Burrows.”
Phía trên kia chú Edwy lên tiếng: “Con anh có vẻ giống anh nhỉ Steffensen.”
“Quá khen anh Greenwood,” Steffensen cha đáp, phong cách y hệt thằng con, “Nhóc Ron nhà tôi không được gì chỉ được cái biết chọn bạn mà chơi.”
À không, trình độ móc mỉa của Steffensen cha còn cao hơn nữa.
“Vâng, anh thật biết chọn bạn mà chơi,” chú Leopold cười, “Nghe nói cái gã Vazquez mới bị tống vô ngục Azkaban đó cũng từng là bạn anh?”
“Và bạn cả anh Dietrichson nữa?”
“Các chú Thần Sáng rảnh nhỉ,” người lên tiếng là Dietrichson anh, “Thích nghe lời đồn hơn là xác minh sự thật.”
Nhưng chú Leopold chưa kịp đáp trả thì đã nghe tiếng vang vọng trong tai khắp cả sân vận động:
“Chào mừng quý vị đến với trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới lần thứ 432!”
Dùng bùa khuếch âm, bọn nhỏ chỉ thấy hình như ai đó đứng ở khu của mấy Bộ phía xa kia đang nói.
“Và sau đây, tiến vào sân khấu là linh vật của đội Chile.”
“Dùng ống nhòm của cậu đi Selly!” Ive đập tay cô, Giselle đang ngồi ngó từng người nhân viên của Bộ trong các khu xung quanh đây chứ chẳng hứng thú gì với sân vận động kia.
Mém quên mất, cô mới lấy ống nhòm đeo lên, nó có nhiều nút chứ không chỉ một, dường như còn có phân tích chiến thuật rồi tua ngược lại gì đó nữa, nhưng cô cũng chẳng cần, chỉ dùng chế độ bình thường.
Linh vật của đội Chile là một bầy chim vô cùng sặc sỡ, nhỏ như chim sẻ nhưng mũm mĩm hơn, một con thì thấy bình thường, chứ nhiều con hợp lại bay rợp trời thì vô cùng đẹp mắt. Bộ lông của chúng còn có thể đổi màu, chúng bay xếp thành hình cờ Chile xong lại hình từng cầu thủ của đội, như thể bảng màu led mà Muggle hay dùng vậy.
Sau khi đổi thành hình cầu thủ cuối cùng, bầy chim tan ra, bay túa xung quanh sân vận động, và thật bất ngờ, dường như ai cũng đang cầm một thứ gì đó như vợt, rổ, thau hay đũa phép để bắt chúng.
“Mau bắt lấy, chim Toutou chiêu tài đấy!”
Chú Leopold cười kêu bọn nhỏ bắt chim, nhưng chú không bắt, mà các phù thủy pháp sư ngồi quanh khu Bộ này cũng hiếm có người cố ý bắt. Họ chỉ ngồi cười nhìn đám đông đang hò hét tranh nhau bắt từng con Toutou rực rỡ mà thôi.
Nhưng bọn nhỏ nghe vậy thì mê tít, với tay chộp lấy những con Toutou đang bay đến khu này, nhưng đã như chim sẻ thì bay nhanh lắm, Matt Nol đều bắt hụt nhưng rồi con Toutou đó bay vọt tới đậu lên vai Giselle.
Hết hồn cô giơ ngón tay ra cho con chim nhỏ nhảy sang đậu, nó bé xíu bám quặp trên da cô, hơi rát, cái đầu nhỏ lắc lư, bộ lông nhiều màu sắc loang lổ như bị trẻ con nhúng vào thùng nước màu vẽ.
“Selly cho tớ xem với.” Con chim nhỏ nhảy sang tay Ive, rồi Matt Nol, để mặc bọn nhỏ sờ nắn bộ lông của mình, cái đầu bé tí cứ nghiêng nghiêng nhìn ngó.
“Dễ thương quá xá!”