Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 66:



Sân ga 9 3/4 dường như bớt náo nhiệt hơn các năm trước, người đến người đi vẫn đông đúc như cũ nhưng ít tiếng nói cười rền rã hơn. Bọn học trò cũng ý thức được điều đó, chúng nhanh lên tàu rồi giục phụ huynh ra về cho an toàn, chứ không còn lăng xăng chạy lên chạy xuống làm trò quậy phá nhiều.

Ngoài một viên bảo vệ như mọi năm, năm nay lại còn có thêm hai vị nhân viên của Bộ Pháp thuật Anh túc trực, họ chỉ đeo bảng tên chứ không đeo huy hiệu Thần Sáng, có lẽ các Thần Sáng đã phải tăng cường ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi.

Đến cả Muggle như ông bà Gibson cũng cảm nhận bầu không khí kỳ lạ này, lo lắng hỏi cô con gái:

“Bộ giới phù thủy có chuyện gì à Selly, sao ba thấy sân ga nay khác mọi năm vậy?”

Giselle không hề kể gì về chuyện bạo loạn, nhà Gibson chỉ biết cô con gái đi chơi một tuần cùng các bạn học để xem một trận đấu thể thao mà thôi. 

“Dạo này có mấy tay tội phạm hơi manh động nên giới chức cần đề cao cảnh giác á mà.”

Bà Gibson nghe vậy liền lo lắng hỏi: “Vậy ở trường con có an toàn không Selly?”

“Ba má đừng lo, Hogwarts là nơi an toàn nhất thế giới phù thủy đó chứ.”

Với điều kiện là đừng lẻn sâu vào Rừng Cấm như cô...

Rồi Giselle vẫy tay chào ba má, giục họ về sớm. Cô vẫn đi đến toa cuối tàu quen thuộc của bọn nhỏ, đi ngang qua toa nào dường như cũng đều bàn chuyện xảy ra ở Cúp Quidditch, có đứa trải nghiệm tại chỗ thì đang kể lại nỗi kinh hoàng cho tụi bạn nghe.

Đi đến giữa tàu thì gặp toa của tụi anh Roy, chị Kara đang ngồi đó với cặp mắt sưng húp, anh Roy anh Owen cũng sưng mắt, không thấy anh Patrick đâu.

Không thấy anh Patrick...

Anh Patrick...

Giselle hơi choáng váng, cô phải dựa vào cửa toa để chống đỡ, anh Roy ngoắc cô vào ngồi. 

“Anh Patrick...” Hi vọng mong manh... nhưng anh Roy chỉ gật đầu rồi lắc đầu.

Anh Owen nói khẽ: “Lúc đó tụi anh với gia đình định độn thổ đi rồi, nhưng Patrick nói cậu ấy muốn giúp đưa con kỳ nhông khổng lồ vào lại chuồng của nó, biết đâu còn cứu được. Nhưng cậu ấy bị dính mấy ngọn lửa phún ra...”

“Nhưng như vậy chỉ cháy xém thôi chứ...” Lửa của con kỳ nhông chỉ là lửa thường, hôm đó lại mưa như lũ nên cao lắm chỉ bị thương thôi chứ...

“Lúc con kỳ nhông ngã xuống đè lên cậu ấy, không ai thấy để cứu kịp...” Anh Roy buồn bã nói.

Trời ơi, cú ngã cuối cùng của con vật khổng lồ đó làm xung chấn ầm ầm còn hơn động đất nữa.

Nếu vậy thì việc phạt đội New Zealand không cho thi đấu 10 năm có vẻ còn nhẹ. Và khi sự việc xảy ra rồi, người ta mới lật đật lo soạn dự thảo cấm không cho đem mấy sinh vật nguy hiểm này lên sân đấu nữa. Không khỏi nhớ lần nào đó cô đã đọc qua, đội tuyển nước nào còn có rồng làm linh vật nữa.

Bốn người còn lại của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí ngồi thẫn thờ một lúc lâu, rồi anh Roy đuổi hai cô gái về toa của mình, anh nói gì thì gì cũng phải hướng về phía trước, năm nay cần tuyển thêm thành viên mới mà.

Mặt Giselle vẫn còn tái mét khi đi ngang qua toa của đám rắn, 5 đứa ngồi trong toa vẫn cười cười nói nói như thường, như thể chúng chẳng bị ảnh hưởng gì bởi nỗi khiếp sợ của cộng đồng phù thủy vậy.

Một thằng trong cặp song sinh ngó thấy cô: “Regarde qui est là.”

Đứa còn lại tiếp: “Notre héroïne.”

Nhóc Dietrichson cười cười: “Ôi huân chương vinh dự của chúng ta đấy.”

Đôi mắt xám khói lạnh lẽo ngó nhóc Matt chạy tới hỏi thăm:

“Selly cậu đi đâu thế? Nãy giờ tớ tìm cậu miết.” Rồi kéo cô về phía toa cuối trước khi đám rắn kịp chế nhạo thêm.

Cả ba đứa nhóc đều buồn khi nghe tin dữ, cái tin lại làm cả bọn nhận thức rõ lưỡi hái tử thần đã vụt mất chúng như thế nào.

“Tớ phải đổi đội Quidditch yêu thích khác thôi.” Nol buồn xo, chỉ mới mấy tuần trước đây nó còn thức thâu đêm suốt sáng để bàn chiến thuật của đội New Zealand, còn làm huy chương áp phích cổ vũ cho các cầu thủ. Vậy mà...

“Còn tớ chắc chẳng dám xem thêm trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới nào nữa quá.” Ive lắc đầu, Giselle cũng tính như vậy thật.

Bầu không khí đè nén đến tận khi xuống nhà ga, trừ bọn năm nhất đi thuyền với chú Takumi, những năm còn lại đều đi xe kéo. 

Và lại một trận xôn xao khi nhiều đứa giờ đây đã nhận thấy trước đầu xe kéo đang có hai con vật giống ngựa mà không phải ngựa, đen thùi gầy trơ xương với cặp cánh chỉ như da bọc xương.

“Đó là Vong Mã...”

“Chỉ nhìn thấy sau khi thấy người đã chết...”

Một vài đứa nức nở. Bốn đứa lại trèo lên một chiếc xe.

Ive hỏi: “Mấy cậu có thấy con gì kéo xe không?” Matt Nol lắc đầu, Matt được ông Bivaris kéo đi sớm, Nol bị va chạm đến ngất xỉu suốt buổi. Chỉ có hai cô bé là nhìn thấy xác người ngã xuống ở khu cắm trại.

“Tớ nghe nói Vong Mã là vật xui,” Nol ngó chằm chằm phía đầu xe như thể nó thực sự thấy con vật gì đó đang kéo cho chiếc xe di chuyển vậy.

“Đó là quan niệm sai lầm thôi,” Giselle sửa lại, “Tại vì chỉ thấy sau khi thấy người c.h.ế.t nên người ta cứ cho rằng Vong Mã xui xẻo thôi.”

Trong cả bọn kiến thức về sinh vật huyền bí của Giselle là nhiều nhất nên bọn nhỏ đều nghe cô. Mà thật là vậy, phù thủy pháp sư thì cũng chỉ là người, cũng mê tín cả đám. Ấy thế mà môn Tiên tri vẫn tồn tại đến tận giờ.

Nhắc đến môn Tiên tri, năm nay năm 3 tụi nó được yêu cầu học ít nhất 2 môn tự chọn, nộp lên cho giáo sư Conner hồi cuối năm ngoái. Cô chọn cổ ngữ Runes và số học, Matt Nol Ive đều chọn học Tiên tri và chăm sóc sinh vật huyền bí. Bọn nhỏ thậm chí còn càu nhàu tại sao Giselle không chọn học chung với tụi nó luôn.

Còn Giselle thì thấy may mà Ive không phải cuồng học như cô bé Hermione Granger của bộ ba vàng, chứ nếu không nó đã chọn hết thảy những môn có thể chọn rồi quá.

Vong Mã kéo xe đến cổng trường, chờ bọn nhỏ xuống xe rồi tự đi về phía bìa rừng. Giselle chợt nhớ là nhiều lần thấy chú Takumi loanh quanh khu đó, cô còn thấy có chuồng quây lại nhưng lại không thấy con vật gì. Hóa ra là chuồng Vong Mã.

Bước chân vào lại Đại Sảnh Đường, cơn buồn bã từ trên Tàu tốc hành Hogwarts đến giờ cuối cùng cũng chấm dứt, không khí ấm cúng của hàng ngàn ngọn nến phiêu phù trên không, với trần nhà đầy sao, và bạn bè thầy cô thương mến giúp cả đám lấy lại tinh thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ôi sao mà mình nhớ cái nón phân loại đến thế...” Nol còn chưa kịp nói hết câu thì lại có tiếng la toáng lên:

“Patrick!” “Patrick!” Tiếng anh Roy anh Owen sau tới tiếng hét lên nho nhỏ của chị Kara.

Giselle quay ngoắt nhìn lại, giữa những con ma đang trôi bồng bềnh chào bọn học trò, cũng đang trôi bồng bềnh trước mặt tụi anh Roy là anh Patrick.

Trời ơi... 

Matt phải vịn vai đỡ chứ nếu không cô mém ngồi không vững rồi.

Vẫn có tiếng la bên dãy bàn Hufflepuff, Giselle lẫn chị Kara đều muốn chạy sang nhưng nay là lễ khai giảng, bọn học sinh phải ngồi nghiêm chỉnh ở dãy bàn nhà mình.

Rồi giáo sư Conner dẫn một đám nít ranh mặt mày sợ sệt bước vào, đặt xuống giữa sảnh đường cái ghế với bên trên đó là cái nón rách te tua tơi tả như mới lụm ra từ thùng rác.

Giữa cái đỉnh chóp nhọn toác ra một cái miệng, cái nón lại nghêu ngao hát:

(*Bài hát của cái nón phân loại)

Khúc phân loại sau đó Giselle chẳng để ý gì mấy, cô chỉ vô thức vỗ tay theo tụi Matt Nol khi có nhóc nào được phân loại vào nhà.

Sau đó đến cô hiệu trưởng đứng trước bục cú phát biểu:

“Tôi biết các trò đã trải qua một mùa hè không mấy vui vẻ với tin tức khủng bố đầy các mặt báo. Tôi cùng giới chức Hogwarts xin chia buồn sâu sắc với gia đình trò nào có người bị thương hoặc thậm chí là thiệt mạng trong cơn bạo loạn đó.

Còn với học sinh Hogwarts, tôi vô cùng thương tiếc báo tin chúng ta đã mất đi một người bạn, người anh, người học sinh đầy lòng nhân ái của Nhà Hufflepuff:

Patrick Hull

Xin cả trường đứng lên dành một phút mặc niệm để tưởng nhớ cậu học sinh dũng cảm, can trường, với tấm lòng nhân ái mong muốn giúp đỡ con kỳ nhông lửa khổng lồ.”

Giselle không biết hồn ma của anh Patrick có cảm thấy kỳ cục khi đứng giữa đám người đang mặc niệm cho mình không.

Khi cả trường ngồi lại vào chỗ, cô hiệu trưởng nói tiếp:

“Cảm ơn mọi người. Cậu học trò Patrick Hull đã mất nhưng hồn ma của cậu đã quay trở về lại mái trường này, dùng một dạng thức khác duy trì chấp niệm làm học sinh của mình.

Thôi hết rồi, chúc các trò ăn uống no say.”

Tiếng rì rầm hòa cùng tiếng d.a.o nĩa chạm nhau. Bọn chúng mới ăn đến món khai vị là súp kem bí ngô thì cái đầu anh Patrick thò lên từ dưới bàn ăn, ngay khi nhóc Nol mở cái nắp đậy dĩa thịt cừu xông khói ra.

“Ôi,” nó làm rớt cái nắp đánh cạch xuống bàn.

Hồn ma anh Patrick trông khá vui vẻ dù vẻ ngoài anh tả tơi với những vết cháy xém có thể thấy rõ trên lớp sương mờ bạc đó.

“Khỏe không Giselle.”

Rồi ngó thấy mặt cô tái xanh như tàu lá chuối, anh cười: “Vui lên nào! Tính ra cũng không bi đát đến vậy mà! Anh vẫn còn ở đây cùng tụi em đấy thôi.”

Tiếng chị Kara vẫn sụt sùi từ dãy bàn Ravenclaw truyền đến. Giselle cố giữ giọng không run rẩy:

“Anh... tại sao anh lại trở về... được vậy?”

Cả đám Gryffindor xung quanh đều bỏ ăn lắng nghe, thấy khán giả hồi hộp, anh Patrick cười tươi hơn:

“À thật ra anh cũng không biết nữa... Lúc cuối cùng khi bị con kỳ nhông đè đó, anh chỉ tiếc là mình còn 1 năm nữa là tốt nghiệp Hogwarts rồi, còn chưa phụ Roy tuyển thành viên mới cho câu lạc bộ trước khi tụi anh ra trường nữa... Rồi như lâu lắm, rất lâu, anh lại thấy mình đứng giữa phòng sinh hoạt chung Hufflepuff. Anh tưởng như mình tới thiên đàng rồi, nhưng hóa ra anh còn đi ra được khỏi phòng sinh hoạt chung, bay vòng vòng xung quanh trường cho đến khi gặp cô hiệu trưởng hiệu phó.”

“Vậy anh trở thành con ma nhà Hufflepuff à?” Nol hỏi, nó đã hết sợ, bắt đầu chén thịt cừu rồi.

“Không đâu, con ma nhà Hufflepuff đã có ông Thầy thuốc Shadowthorn (Healer Shadowthorn) làm rồi. Tụi ma nói anh có thể chọn ám một nơi nào đó trong trường, hoặc không thì có thể sống dưới tầng hầm cùng mấy con ma khác, bay vòng vòng cho vui cũng được.”

Ờ nghe có vẻ thú vị đó...

“Vậy anh đã định... ám ở đâu chưa?” Matt hỏi, cậu đang xắt thịt cừu cho Milo ăn, con ch.ó chẳng có vẻ gì là sợ hãi mấy con ma đang bay tới bay lui cả.

“Ám phòng ký túc xá nam!” Anh vỗ tay cái đét tỏ vẻ hào hứng vô cùng.

Tụi nhỏ méo miệng, Giselle thì lo không biết anh Roy với anh Owen có thể ngủ được trong năm cuối ở Hogwarts này không nữa...

Khi cô đang định khuyên thì con ma nhà Gryffindor Hiệp sĩ Christian lên tiếng trước: “Tôi không cho đó là quyết định ngôn ngoan đâu cậu Patrick à. Nếu cậu ám một cái phòng ký túc xá, không những làm bạn cậu không ngủ được, mà vài năm nữa có khi nó sẽ bị bỏ hoang đấy. Khi đó cậu lại phải thui thủi một mình...”

“Anh Roy với anh Owen sẽ ngủ không được đâu anh,” Giselle góp lời.

“Tụi em sẽ thức thâu đêm nếu có con ma nào trong phòng ký túc xá mất,” cậu bé Fitz đồng niên Gryffindor chung phòng với Matt Nol chêm vô.

“Ma cũng có chuẩn mực của ma cậu trẻ à,” con ma nữ tu Sister Motta của nhà Ravenclaw cũng bay đến đây tỏ ý kiến. 

Không khỏi nhớ bà đã cố vận động hành lang để lập câu lạc bộ quỷ đàm gì đó, rồi hàng tuần mời bọn học trò xuống tầng hầm giao lưu cùng các cư dân ma.

Có lẽ đạo đức nữ tu của bà được lưu lại đến tận khi làm ma luôn.

Hồn ma Patrick có vẻ cũng nghe lời khuyên của mọi người, anh gật gù:

“Thôi được, vậy anh chỉ ám phòng sinh hoạt chung Hufflepuff thôi.”

Rồi mấy con ma tiếp tục bay xà quần đùa giỡn cùng đám trẻ đang ăn uống say sưa.