Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 68: Thư thách đấu



Sáng thứ hai Tèo lại bay xuống cùng mấy phong thư một lúc.

“Gửi trò Giselle Gibson, 

 

Chúng tôi gửi thư này nhằm thông báo buổi họp mặt đầu tiên của Ban liên lạc học sinh gốc Muggle sẽ diễn ra vào 4h30 chiều thứ 4 tuần này, tại phòng sinh hoạt Ban.

Đây là buổi họp mặt nhằm giao lưu giới thiệu các học sinh gốc Muggle năm 1, nếu trò không đến được vui lòng gửi thư cú thông báo.

Nếu không, vui lòng có mặt đúng giờ.

 

Jerry Hanna,

Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle”

 

“Gửi trò Giselle Gibson, 

 

Chúng tôi gửi thư này nhằm thông báo đến trò buổi họp mặt của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí sẽ diễn ra vào lúc 4h30 chiều thứ sáu, tại phòng trống 3C ở lầu 3.

Mong trò có mặt đúng giờ.

 

Roy Brennan,

Chủ nhiệm Câu lạc bộ Chăm sóc Sinh vật Huyền bí”

Hửm đổi chỗ họp câu lạc bộ à? Có lẽ làm công tác chuẩn bị để tuyển thành viên ở Ngày hội Câu lạc bộ tuần sau.

Nhưng vẫn còn một bức thư khác, đặc biệt hơn, niêm phong bằng dấu sáp có hình hai cây đũa phép so vào nhau, thoáng chốc Giselle đã nghĩ đó là ký hiệu huân chương vinh dự. Nhưng từ hai cây đũa còn b.ắ.n ra hai ngôi sao nhỏ, hai hình tia chớp và một hình đốm lửa. Con dấu khắc vô cùng tinh xảo.

“THƯ THÁCH ĐẤU

Bổn pháp sư ta nghe thấy chiến công trừ gian diệt ác của ngươi ở Cúp Quidditch thế giới, trong lòng bất bình, vì lẽ gì một đứa nhóc con 13 tuổi ranh lại được trao huân chương vinh dự cơ chứ.

Nếu ngươi thật sự tài ba như thế, có dám so đấu cùng ta lúc 8h30 tối thứ 7 tuần này, ở tầng hầm ma quái ếch đồng không?

Kẻ không đến không xứng đáng với đũa phép của mình.”

Gì vậy nè, thư thách đấu? Thấy giống thư của mấy đứa nhóc không phục xong bày trò hãm hại thì đúng hơn. 

Đang định bỏ qua một bên thì Matt thấy, tò mò hỏi cô:

“Thư gì đó Selly?” Có kinh nghiệm cuối năm trước với cô bé Ive để ý thư từ của mình, Giselle không dám chia sẻ thư cho bọn nhóc nữa, dù gì chúng cũng lớn dần rồi, có những chuyện riêng tư không cho ai biết thì tốt hơn.

Nhưng cô thấy lá thư buồn cười quá nên đưa nhóc Matt xem luôn, thế là Nol Ive cũng ngó tới.

“Đi! Đi chứ! Thư thách đấu kia mà! Không đi là kẻ hèn nhát!” Nhóc Nol chỉ có một kiểu phản ứng với chủ đề thách đấu này thôi.

Nhưng Ive nghĩ giống Selly hơn: “Tớ thấy Selly đoán đúng đó, chắc đứa nào muốn chơi khăm thôi.”

“Thì cũng phải đi để chơi khăm lại nó chứ,” Nol không đồng ý.

“Có gặp được tên đó không đã, hay lại bị mấy con ma đùa giỡn hay lỡ có gì nguy hiểm thì sao.” Sau mấy kinh nghiệm phá luật trước đây, Ive có vẻ đã bớt bốc đồng như Matt Nol hơn.

Lại có cú bay sà xuống thả gói hàng trước mặt Giselle.

“Nay Selly có thư nhiều quá vậy.” Bọn nhỏ chặt lưỡi.

Gói hàng chỉ có một tấm bưu thiếp bên ngoài ghi:

“Cửa hàng độc dược Dietrichson giao hàng qua bưu cú:

Thuốc lành sẹo (x1 lọ)”

Cô không mở gói hàng ra, nói bâng quơ với bọn nhỏ:

“Tớ đặt mua thuốc y tá ấy mà.”

“Sao cậu không xuống bệnh xá?” Douglas thắc mắc.

“Cậu ngốc à, có thuốc đem theo bên mình thì tốt hơn chứ, chữa được cho người thân Muggle nữa.” Cô bé Amy nói chen vào, “Selly cậu xem xài tốt không cho tớ biết với nhé, tớ mua để dành cho ba má một lọ.”

Cô gật đầu đáp lời.

Hai môn Biến hình và Độc dược của ngày thứ hai vẫn như cũ. Tóc giáo sư Norman đã bạc trắng hết rồi, trông ông không còn nhiều sức sống như lần đầu tụi trò nhỏ gặp ông hồi năm 1. Bài đầu tiên của năm 3 là về Hóa Thú Sư, ông nhờ Bà Mèo đến thị phạm.

“Hoá thú sư là những phù thuỷ có thể tùy ý biến hình thành một con thú nhất định. Dưới lốt thú, họ vẫn giữ được hầu hết khả năng suy nghĩ của con người, cùng với nhận thức rõ ràng về bản thân và trí nhớ đầy đủ. Họ cũng sống được theo tuổi thọ của người bình thường, kể cả khi ở dạng thú trong thời gian dài. 

Tuy nhiên, cảm xúc và cảm nhận lại bị tối giản hoá; mặt khác, họ lại có thêm các ham muốn của thú, chẳng hạn như thèm các loại đồ ăn giống như loài vật mà họ đội lốt hay vì thức ăn của con người.

Việc trở thành một Hoá thú sư là cực kỳ khó, bởi công đoạn luyện tập hết sức phức tạp, tốn nhiều thời gian, và có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng nếu sai sót.

Trong sách giáo khoa của các trò có ghi rõ về hóa thú sư rồi, nhưng để các trò có thể tận mắt chứng kiến, tôi đã xin mời Bà Mèo giám thị của trường đến thị phạm.”

Tiếng bọn học trò im bặt khi con mèo Himalaya màu kem nâu đang ngồi trên ghế bặc một tiếng biến thành một người phụ nữ nhìn như mới hơn 40 tuổi, mái tóc nâu dài bó thành búi gọn gàng, mắt mèo hơn xếch, mỉm cười gật đầu với giáo sư Norman.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đã nhiều lần nhìn thấy Bà Mèo cả dưới hình hài con người lẫn con mèo, Giselle không khỏi choáng ngợi bởi sự bất hợp rơ nơi bà. 

Đó là một người phụ nữ 40 tuổi vô cùng kiều diễm, không mang vẻ quý phái nghiêm nghị như giáo sư Conner mà mang vẻ biếng nhác nhẹ nhàng, giọng nói nhu mềm. Nhưng người phụ nữ như vậy lại chịu làm giám thị suốt ngày chạy theo bắt bọn học trò vi phạm nội quy.

“Cám ơn bà Bà Mèo. Nào, mời bà thực hiện lại phép hóa hình để thị phạm cho các trò đây xem.”

Bà Mèo cầm lấy đũa phép bên cạnh, vẫy nhẹ: “Amato Animo Animato Animagus.” Một tiếng bặc vang lên, bà lại biến thành con mèo Himalaya cong đuôi bước nhẹ quanh phòng.

Cả bọn vỗ tay rần rần, còn Giselle thì nghĩ phép hóa hình này còn sẵn tiện hóa luôn quần áo đang mặc trên người, để biến từ người thành thú rồi từ thú thành người vẫn không quá xấu hổ. Các pháp sư theo trường phái cải tạo thân thể rất biết suy nghĩ đấy chứ.

“Hết sẩy.” Nol sáng mắt ước ao, “Hay là tớ cũng tập làm Hóa Thú Sư nhỉ, nhìn xịn quá xá.” 

“Cậu biết cách thực hiện hóa hình chưa mà cậu ham vậy?” Ive cười nhạo.

“Chưa, nhưng chẳng phải có trong mấy cuốn hướng dẫn hóa thú đấy sao? Đọc làm theo là được?”

“Ờ, cậu đọc đi đã rồi biết,” Ive nói, chán nản với đứa bạn chẳng bao giờ đọc sách.

Nol mắt hỏi Matt, cậu bé cũng lắc đầu: “Tớ cũng đâu biết đâu.”

Hết cách cậu cầu cứu Giselle, cô đáp: “Có một bước yêu cầu cậu phải ngậm một lá Cà độc trong 1 tháng liên tục, không được nuốt cũng không được lấy ra khỏi miệng...”

“Cậu nhắm cậu ngậm miệng trong 1 ngày được không mà mơ.” Ive móc mỉa.

“Ôi thôi,” cả Matt lẫn Nol đều phải tạm biệt giấc mơ hóa thú.

Anh Eli từ bên kia bàn ăn chồm tới lấy mấy miếng xúc xích, cười nói: “Lại mơ làm hóa thú sư hả. Năm ngoái học biến hình tụi anh cũng mơ hão thế, nhưng giờ mới biết cũng chẳng thú vị lắm đâu.”

“Ơ sao thế ạ?”

“Làm hóa thú sư phải đăng ký với Ban đăng kiểm Hoá thú sư đó, chứ người ta không cho em làm con mèo chạy đi khắp chốn được đâu.”

Môn Độc dược từ lâu đã trở thành sân nhà của Slytherin dù giáo sư Morton khá công tâm. 

Nhưng bọn rắn có thằng nhóc Dietrichson như cái máy pha chế thuốc tự động, nó có thể thực hiện được hết những món thuốc từ đơn giản đến phức tạp chỉ trong hai ba lần thử. 

Nhờ nó mà cả 5 nhóc rắn đều học môn này vô cùng nhẹ nhàng, còn bên đây tụi sư tử bở hơi tai lo xắt cắt sơ chế nguyên liệu, rồi nhẩm thuộc từng dòng yêu cầu pha chế.

May là trước mặt giáo sư chủ nhiệm của mình nên tụi rắn không dám chế giễu gì nhiều, chứ nếu không những tiết độc dược đã trở thành bãi chiến trường từ lâu.

Sự thay đổi thời khóa biểu đầu tiên là vào sáng thứ ba, vốn hai năm trước là môn Thảo dược học cùng Hufflepuff. Giselle được trống tiết, còn ba nhóc kia thì băng qua sân trường đến gần bìa rừng để học lớp chăm sóc sinh vật huyền bí. 

“Hết sẩy! Hết sẩy!” Nol lại sáng mắt tương tự hôm qua, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói, “Giáo sư Abbott dạy về chim Jobberknoll, hướng dẫn tụi mình chảy lông với cho ăn.”

“Rồi còn thưởng cho mình một cái lông chim Jobberknoll vì mình trả lời đúng nữa,” Ive bên cạnh cầm chiếc lông vũ màu xanh da trời khoe với mấy đứa xung quanh.

Đứa nào đứa nấy đều mặt mày hớn hở vì ấn tượng tốt trong buổi học môn mới đầu tiên.

“À giáo sư Abbott còn hỏi tụi mình có phải bạn cậu không á Selly,” Matt nhắc, đang cho con ch.ó Milo ăn mấy miếng thịt.

“Ơ sao thế?” Cô không thường gặp giáo sư Abbott lắm nhưng thi thoảng cũng có, giáo sư với chú Takumi đều được xem là người phụ trách câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.

“Giáo sư Abbott nói cậu có lần nói bạn cậu có con ch.ó đuôi xẹt dễ thương lắm, mà nó ăn hoài không lớn, nên hỏi giáo sư xem có vấn đề gì không.” 

Con chó Milo nghe nhắc đến mình thì quẫy cái đuôi chẻ làm nũng làm yêu, rồi chạy tót tới chỗ bọn nhóc năm 1 năm 2 chơi, tụi nhỏ mới vô trường mê tít Milo.

“Rồi giáo sư bảo tớ hôm nào mang Milo đến cho bà xem thử.” Matt cười.

Môn Thảo dược học chuyển sang buổi chiều học cùng Ravenclaw chứ không phải Hufflepuff nữa, bọn chúng giờ đã sang nhà kính số 3, rộng hơn nhưng...

“Ôi lại là Nhân Sâm Ma...” Nhóc Douglas khóc ròng.

Đã có kinh nghiệm năm trước, tụi học trò tự động đeo găng tay và bảo hộ tai, bắt cặp mỗi người một cây.

“Bọn này lớn hơn năm ngoái....”

“Đây là nhân sâm ma vị thành niên rồi...”

Nếu bảo hộ cẩn thận thì khi thay chậu cho bọn này chỉ bị ảnh hưởng hơi choáng váng mà thôi, như cái cảm giác ong ong ở rock concert, không bằng tiếng tiếng người huyên náo ở bãi cắm trại Quidditch khi trước. 

Nhưng đó với mấy đứa cẩn thận thôi. Thế là đến cuối buổi tụi nó phải cùng nhau đưa Douglas, bên nhà Ravenclaw thì đưa một cô bé khác cùng đi đến trạm xá vì ngất xỉu.

Nếu có môn học nào mà cô không thích sau bay chổi thì lịch sử còn phải xếp sau thiên văn học. Lịch sử chỉ chán vì bị bà giáo ma ám còn thiên văn học chán vì nó vốn chán thật. Và năm nay dự kiến sẽ còn chán hơn vì có nhiều bài cần dạy song hành để kết hợp với giáo trình môn Tiên tri. Nên thôi cố gắng đủ qua môn là được.

Sáng thứ tư vốn học Phòng chống nghệ thuật hắc ám với Ravenclaw nhưng năm nay đã thành Hufflepuff. Năm ngoái giáo sư Conner đã mang vào lớp nhiều sinh vật hắc ám nguy hiểm với phù thủy trẻ em và cả phù thủy trưởng thành nếu không cẩn thận, như mấy con quỷ lùn, quỷ phá hoại vườn tược, mấy con yêu nhí, pixie thích chơi khăm.

Năm nay giáo trình nâng cao hơn sẽ có những sinh vật nguy hiểm hơn nữa, như quỷ mũ đỏ, quỷ cầm đèn, ông kẹ, ma xó,...

“Nhưng sau vụ việc đau lòng vào mùa hè vừa qua, tôi muốn mở đầu năm nay bằng một bùa chú hữu ích hơn hết thảy, đó chính là Protego, bùa khiên. Một phép bùa có thể cứu mạng các trò sau này.”

Giáo sư Conner nghiêm nghị rảo bước giữa lớp học.

“Tôi biết các trò đã học bùa này trong lớp bùa chú năm ngoái rồi, và tôi không nghi ngờ gì về trình độ giảng dạy của giáo sư Hynkel cả. Nhưng tôi biết các trò còn yếu thực hành lắm...”

Rồi bà giáo nhìn quanh một lượt: “Tôi cần một người lên thực hiện lại bùa Protego cho mọi người xem.”

Phần lớn tụi sư tử đều giơ tay, bên Hufflepuff cũng có nhiều đứa giơ tay, đây là bùa khá dễ với bọn trẻ, nhưng khó ở chỗ là pháp thuật có đủ mạnh mẽ để làm khiên của mình kiên cố hay không thôi.

“Rất tốt, tôi sẽ gọi một trò không giơ tay. Trò Zorander, mời trò lên đây.”

Chà Zorander, lâu lắm mới nghe lại cái tên này. Cậu nhóc đã cao hơn nhiều kể từ lần gặp đầu tiên ở Hẻm Xéo, mặt đã hết tàn nhang, có vẻ cũng tự tin hơn sau hơn 2 năm tiếp xúc với thế giới phù thủy.

Và dù không giơ tay, cậu nhóc vẫn thực hành bùa Protego rất khá, ít nhất theo Giselle đánh giá thì cái cậu còn thiếu chỉ là vận dụng ma lực mà thôi. Điều đó có thể cải thiện nếu chú tâm thực hành.

“Rất tốt, +1 cho Hufflepuff.” Giáo sư Conner cũng hài lòng, một điểm cộng hiếm hoi đối với bà giáo “keo kiệt” điểm.