Đám tang của người phụ nữ đó diễn ra đơn giản vô cùng. Người ta kiểm kê lại tài sản của cô, co kéo coi như cũng mua được một ô dựng bia trong nghĩa trang thành phố. Cái nơi đất chật người đông này đến c.h.ế.t cũng chật chội vô cùng, phần lớn người đều chọn cách hỏa táng, có tiền lắm mới xây được một phần mộ coi là đàng hoàng.
Còn tài sản của người phụ nữ chỉ mua được một chỗ đủ để dựng một cái mộ bia, mấy người làm dịch vụ ở nhà tang lễ chôn xuống dưới hũ tro cốt sau khi hỏa thiêu là xong. Họ làm ăn sơ sài cho mau để về nhà nghỉ ngơi giữa cái tiết trời oi bức này, mà cũng chẳng sợ ai phản nàn vì người c.h.ế.t có còn thân thích gì nữa đâu.
Danh bạ không có mấy số lưu, lịch sử cuộc gọi thì toàn nhà mạng, quảng cáo. Zalo cũng chẳng thèm mã khóa vì chủ nhân có bí mật gì đâu mà sợ lộ, vài người bạn tin nhắn lần cuối là cả nửa năm trước, mấy nhóm công việc đã bàn giao thoát hết, đồng nghiệp cũng thành người xa lạ.
Sống một kiếp người huy hoàng hay khốn khổ, tranh giành hơn thua hay lặng lẽ bình thản, đến cuối cùng cũng chỉ còn là cát bụi vô danh chôn vùi ở nơi nghĩa trang cả mấy ngàn mộ bia này.
Mà đâu biết được đã an nghỉ hay chưa, chừng vài chục năm sau người ta lại đề xuất quy hoạch khu này để làm đường cao tốc, xung quanh dựng lên hàng mấy chục cái chung cư từ cao cấp đến bình dân. Dân tứ xứ từ khắp nơi đổ về, sống trong những căn hộ nhìn từ bên dưới như những chậu cá cảnh nhỏ, nơi con người ta đóng hộp cuộc sống mình lại trong vỏn vẹn vài chục thước vuông.
Người sống mới cần quan tâm, chứ người c.h.ế.t thì nghĩ ngợi làm gì. (*)
Khi ánh nắng dần tắt, thành phố lên đèn, vài người đứng từ ô cửa sổ chung cư của mình nhìn ra khoảng không vô tận ngoài kia, có phút giây nào họ nghĩ đến, dưới những lớp đất này là bằng chứng còn sót lại duy nhất của một kiếp người vô danh.
“无名之辈我是谁
忘了谁也无所谓
继续追谁的光荣不是伴着眼泪
也许很累一身狼狈
也许卑微一生无为
谁生来不都是一样尽管叫我无名之辈
Cuộc đời vô danh này, tôi là ai
Ai quên đi cũng chẳng làm sao
Có vinh quang nào mà không đi kèm nước mắt
Có lẽ thân xác này đã quá mệt mỏi
Có lẽ cứ sống tầm thường cả một đời
Ai sinh ra mà chẳng vậy, mặc người gọi tôi cuộc đời vô danh”
(无名之辈 - 陈雪燃
Cuộc đời vô danh - Trần Tuyết Nhiên)
-----
Lúc Giselle tỉnh lại ở bệnh xá đã là nửa đêm, các giường bệnh khác chẳng có ai, trên tủ đầu giường có một ly nước rót sẵn cùng một tấm thiệp:
“Bà Maya đuổi tụi tớ về không cho ở lại qua đêm với cậu được. Nhưng bà nói cậu ngủ một đêm sáng mai là tỉnh. Nếu cậu tỉnh thấy đói thì ăn tạm mấy gói bánh nhé.”
Đó là chữ của Ive, còn bánh thì Nol mua ở tiệm Phù Phép Ngọt Ngào khi đi làng Hogsmeade vừa rồi. Cô không thích ăn nhưng đói quá đành ăn tạm, bánh xốp mềm mại thơm mùi kem bơ, may là loại này không ếm mấy bùa kỳ khôi nào đó.
Vừa ăn vừa nghĩ chắc mình lập kỷ lục học sinh đầu tiên ngất xỉu phải vào bệnh xá vì một con Ông Kẹ mất.
Ăn đến cái bánh thứ hai thì dường như có tiếng mở cửa vô cùng khẽ khàng, khẽ đến độ không phải nhờ thính giác được rèn luyện trong đêm khuya thanh vắng thì có lẽ cô sẽ không thể nghe được. Nhẹ nhàng vớ lấy đũa phép đặt ở đầu giường cầm lên.
Nhưng người đến không hề có ý muốn hù dọa, vài giây sau đứng dưới chân giường bệnh là một bóng người đang cởi áo khoác tàng hình, để ló ra cái đầu tóc bạch kim sáng hắt lên dưới ánh trăng len qua khe cửa.
Giselle nói: “Chờ đã,” rồi hướng đũa phép đến cánh cửa phòng nghỉ của bà Maya, niệm: “Muffliato,” quay lại, “Rồi nói đi.”
Nhìn cô bé mặt trắng bệch nhưng còn đủ tinh thần để niệm bùa chống nghe lén lên bà Maya, cậu bé có vẻ hơi an tâm, lại bắt đầu cái kiểu khinh khỉnh thường thấy của mình:
“Đám nhóc kia ở lại tới tận giờ giới nghiêm đến khi bị tống cổ mới chịu mò về.” Rồi lật chăn ngồi lên giường bệnh tự nhiên như không:
“Cậu có mấy đứa bạn tốt quá nhỉ.”
“Cậu đêm hôm lẻn vào bệnh xá chỉ để khen tớ có bạn tốt thôi à? Quá khen.” Cô xé bịch bánh xốp thứ ba ra ăn.
“Tại sao cậu ngất xỉu?” hất mặt mà hỏi, kiểu như hỏi “tại sao mày nghèo” hay “tại sao mày vô gia cư” vậy.
“Gặp con Ông Kẹ sợ nên xỉu.”
Nhếch mép mỉa mai: “Vậy cậu chưa biết bà Maya chẩn đoán cho cậu thế nào à?”
“Không,” cô đáp nhát gừng, “Dù gì thì cũng tỉnh lại rồi đấy thôi.”
Nhưng cậu nhóc động một phát bắt ngay cổ tay trái của cô gái, kéo ra, cô giựt mạnh lại nhưng không sao thoát được: “Bỏ ra.”
Chẳng xi nhê gì, cậu lật cổ tay áo lên, dưới lớp vải đó nơi cổ tay bé xíu đang đeo cái vòng ngọc mắt mèo đẹp đẽ lại có tiếp ba đường cứa rướm m.á.u vào da thịt.
Cậu tiếp tục bấu mạnh hơn: “Tại sao lại vậy?”
“Mấy vết d.a.o cứa phi phép thuật mà thôi, lọ thuốc lành sẹo của cậu dùng tốt lắm.” Giọng bình thường như nói chuyện mai trời đẹp nên bay chổi một vòng quanh trường vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế là cậu cứa xong rồi thoa lành, rồi lại cứa tiếp rồi thoa lành à?” Giờ cậu nhóc mới nhận ra công dụng thật sự của lọ thuốc trong mắt cô gái.
Giselle tính đáp là mình thử thuốc cho Amy chút thôi, nhưng kịp ngậm miệng không giỡn nữa trước cái mặt lạnh tanh này.
Thấy cô không đáp, cậu nhích sát lại gần, hơi ấm bắt đầu quyện vào nhau, nhưng lần này cô né ra: “Cậu ngồi xích ra đi, tớ là người bệnh đấy.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải trẻ con! Đừng nói chuyện với tôi như nói với trẻ con vậy!”
Lại tiếng rắn rít lên, trong giây lát nào đó Giselle thấy cậu nhóc với mặt cây rất giống nhau ở cái khoảng rít rắn này.
“Vậy tóm lại cậu muốn gì?”
Cô bé đối diện làn da trắng bệch như người thiếu máu, đôi mắt u buồn của tuổi trưởng thành sớm, làn tóc mây xõa dài lòa xòa, nhìn cậu mà như không bao giờ nhìn cậu. Von nói:
“Tớ tưởng chúng ta đã có thỏa thuận rồi.” Ý chỉ lần ở hành lang lớp Cổ ngữ Runes.
“Rồi một tuần sau đó cậu lại dở chứng...” Đang nói giữa chừng lại đ.ấ.m rầm rầm vô tường cho gãy tay chơi. Làm vậy để chi?
Dùng từ “giở chứng” để hình dung cậu nhóc cũng như dùng từ “trẻ con” để hình dung cô gái vậy.
“Chỉ có cậu mới miêu tả tớ dở chứng mà thôi. Chứ không lẽ tay Shaikh đó chưa tìm cậu?”
Ánh trăng dịu dàng len qua song cửa, soi tỏ hai mái đầu đang tựa khít vào nhau...
“Chứ cậu nghĩ hắn ta tìm tớ để làm gì?”
Cậu trai nghẹn lời, lại nhìn mặt cô gái chằm chằm.
“Vậy cậu nói xem, cậu đánh trống khua chiêng tuyên bố giao lưu ngoại giao gì đó, đi đến tận trường của người ta nói mấy lời xã giao chẳng có nghĩa lý gì, rồi nói cái gì trao đổi khóa học mùa hè các kiểu con đà điểu. Là muốn làm gì? Để chi vậy?”
Cậu suýt nữa vuột miệng nói ra, nhưng lại sợ cô gái cho rằng mình trẻ con. Giờ cậu thấy mình cũng hơi ngốc ngốc trẻ con rồi.
“Hắn muốn chiếm lấy một thứ gì đó rất quan trọng?” Quan trọng đến độ không quản ngại đường xa, không sợ rình rang phô trương mà đến tận ngôi trường dạy bọn trẻ nít, bày ra trò chơi truy tìm kho báu làm như bọn chúng thích thú giao lưu văn hóa, trao đổi học tập đến vậy.
“Hắn muốn dụ cậu đến Ả Rập ư?”
“Hắn muốn đem ai đó trong trường đến Ả Rập, đúng, nhưng chắc gì đã là tớ?” Nhóc này sao lại đóng đinh suy nghĩ đó vậy.
Đối diện trầm giọng đáp: “Xong đợt cúp Quidditch hắn đã hỏi ngay anh Constantine xem cậu là ai, có phải bạn của Jac không. Hắn còn khen cậu thú vị nữa.”
Rồi tuôn ra một tràn những lời chưa nói đến nay: “Nên đến anh Constantine cũng cho rằng hắn... hắn thích cậu. Ảnh nói mấy tay phù thủy Ả Rập chỉ cần liếc thấy cô gái nào mà thấy thú vị là bắt về làm vợ ngay, đó là văn hóa truyền thống của bọn họ.”
Nói rồi khẽ khàng quan sát nét mặt cô gái, thấy cô bĩu môi: “Nói thế mà cũng tin.”
Nhưng rõ là cậu nhóc tin thật, cô nói tiếp: “Có thể tớ chỉ là để tung hỏa mù thôi, che giấu cho người hắn thực sự muốn bắt đến Ả Rập.”
Không, thật sự Giselle biết người mắt hồ ly muốn bắt đi là ai, lúc ở cung đường vắng ở làng Hogsmeade cô đã cảm nhận thấy thế rồi, may mà Ive Nol chạy tới kịp.
“Cũng có thể,” tóc bạch kim trầm ngâm, “Nhưng cũng có thể không. Nếu chỉ tung hỏa mù thôi thì tại sao không tỏ vẻ hứng thú với con nhóc Parsons đó, cũng đi chung cả bọn đấy thôi, mà lại là cậu?”
Okay you got the point. Nhưng Giselle nhún vai: “Nói chung hắn muốn làm gì kệ hắn, tớ không dính gì tới vụ khóa học mùa hè đó là được chứ gì.”
Rồi cô đuổi khách: “Cậu về đi tớ muốn ngủ rồi.” Cô muốn một mình suy nghĩ tiếp.
Nhưng cậu chẳng muốn đi, ngồi dịch sang bên: “Cậu ngủ cứ ngủ, tớ muốn ngồi đây.”
Ơ hay, giường bệnh của tôi chứ có phải của cậu đâu.
“Tùy cậu.” Bắt đầu thấm mệt, cơn đau của Lời nguyền Tra tấn nào đâu dễ chấm dứt, dù da thịt xương khớp không bị thương tổn gì, nhưng dưới tận những lớp biểu bì vẫn truyền đến từng cơn co giật âm ỉ.
Ánh trăng khép hờ e thẹn soi lên gương mặt hốc hác, làn tóc nâu mềm của cô gái 13 tuổi đã đẹp như một vệt ráng chiều, cậu không nhịn được mà đưa tay sờ lên nó. Nhưng bàn tay chỉ vuốt khẽ lại vuốt ra một dúm tóc rụng mà chủ nhân nó lại chẳng hề bận tâm, chừng như tim cậu cũng nhói đau lên một chút.
Rồi ngón tay khẽ khàng chạm lên đôi gò má lạnh lẽo, chạm đến khóe môi nũng nịu thường hay dẫu môi hững hờ lên đó.
“Này đừng giả bộ ngủ.”
“Nói xong rồi cậu muốn gì nữa? Về ngủ đi chứ.”
Nhưng cậu đã chồm tới, cúi người xuống, hôn nhẹ lên gò má đó, cô gái mở mắt trợn tròn: “Này...”
“Chuyện chưa nói xong, cậu không dậy là tớ tiếp đó.”
Cái tên nhóc này. Bực mình cô ngồi dậy chọi cái gối vào người tóc bạch kim, cậu cười cười chụp lại, chụp luôn hai cổ tay cô.
“Cậu vẫn chưa nói tại sao cậu lại làm vậy?” Ý chỉ mấy vết cứa. Rồi như thể biết cô sẽ lại chẳng trả lời thật, cậu nói tiếp: “Bà Maya nói cậu lao lực quá độ, bị chấn thương nghiêm trọng về tinh thần, thể lực không đủ để duy trì cho thân thể.”
“Thế nên tôi cần ngủ đấy cậu trẻ ạ.”
“Thôi được,” như biết hỏi cố nữa cô cũng chẳng nói thật, cậu thỏa hiệp: “Vậy cậu đừng quên thỏa thuận của chúng ta đấy.”
“Thỏa thuận cái gì nữa...”
Nhưng mái tóc bạch kim ép sát, làn môi chạm gần khóe môi lạnh tanh của cô gái nhỏ, truyền hơi ấm ít ỏi từ cậu sang cho cô: “Chúng ta sắp 14 rồi...”
14 thì sao, vẫn còn bé tí... Nhưng tiếng thở dài chỉ có thể nén lại trong lòng.
----------------
(*) Cụ Dumbledore có câu là: "Đừng xót thương kẻ đã chết, Harry, hãy thương xót kẻ đang sống. Và trên hết, những kẻ sống mà không có tình yêu.”