Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật

Chương 87: Giải cứu Amy (3)



Tiếng người đàn ông chửi rủa từ khi động cơ còn chưa tắt, đến khi mở cửa bước vào căn phòng tối hầm hập.

“Mẹ kiếp, toàn bọn kiếm chuyện bắt chẹt, không làm mà đòi có ăn. Xem tao trị chúng mày như thế nào...”

Rồi nhìn thấy trong nhà có thêm hai người lạ, ông quắc mắt lên: “Tụi mày là ai?” Rồi nạt vợ: “Sao cho chúng vô nhà?”

Bà Trujillo chưa kịp trả lời thù giáo sư Conner nói ngay: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của trò Trujillo...”

“Không có trò Trujillo nào ở đây cả,” ông mở cửa đuổi khách, “Đi ra ngay. Tụi tao không cho nó đi học nữa, nó phải ở nhà đi làm kiếm tiền.”

“Ông không thể bắt phù thủy...” giáo sư chưa kịp sửa từ phù thủy thành trẻ em thì ông Trujillo vồ đến, chừng như muốn tấn công bà.

Bà giáo lách người né sang bên khác vô cùng nhanh nhẹn, nhưng bà quên còn có đứa học sinh đứng sau lưng bà, ông Trujillo theo quán tính chạy vụt đến chỗ Giselle.

Và cũng theo quán tính, chẳng cần đũa phép hay niệm lời gì cả, bùa khiên hiện ra ngay trước người cô, chấn đẩy người đàn ông văng ra xa.

“Anh Raul!” Bà vợ chạy vội đến đỡ chồng dậy.

“Trò Gibson!” Bà giáo la lên, rút đũa phép ra, nhưng Giselle đâu có ý định làm gì nữa đâu.

“Xin lỗi giáo sư Conner, chỉ là quán tính thôi ạ,” cô hối lỗi, “Thế này sẽ không bị xem là vi phạm...”

Chưa kịp nói hết ông bà Trujillo đã la lên: “Mẹ kiếp cái bọn quỷ quái này, tụi mày vừa làm gì thế hả...”

Bùa khiên khi nãy trong suốt, ông Trujillo chỉ cảm thấy có màn chắn vô hình đẩy ngược mình ra sau mà thôi. Nhưng thứ không nhìn thấy mới đáng sợ, ông vơ lấy cây gậy như gậy bóng chày dựng ở góc nhà, “Tao mà đánh thì bọn mày cũng phải gãy tay gãy chân đấy. Đi ra khỏi nhà tao mau!”

“Chú mà đánh là phạm tội tấn công người bất hợp pháp,” Giselle nói, “Cháu còn là trẻ vị thành niên nữa, bị bắt ngồi tù đấy.”

“Mẹ kiếp dọa tao à, khi nãy mày vừa tấn công tao đấy! Có bắt thì cũng bắt mày trước. Tao quen cảnh sát ở đây hết cả, mày dọa sai người rồi.”

“Khi nãy là cháu tự vệ thôi,” cô nói khẽ, giáo sư Conner đã cất đũa phép lại, “Mà cháu không muốn dọa gì cô chú đâu. Cháu với Amy ở cùng phòng ký túc xá mà.”

“Đủ rồi! Tao đã nói là không cho nó đi học cái trường quỷ quái đó nữa...”

“Thưa ông bà Trujillo,” giáo sư Conner nghiêm giọng, “Trò Trujillo đã xin học bổng của Ban liên lạc học sinh gốc Muggle rồi. Từ đây đến khi tốt nghiệp ông bà sẽ không phải chi một đồng nào nữa, trò Trujillo được tài trợ hết chi phí rồi.”

Trong thoáng chốc Giselle nhớ lại buổi họp Ban liên lạc học sinh gốc Muggle đầu năm, cuối buổi chị Hanna đã gọi Amy và Zorander ở lại, có lẽ là vì chuyện học bổng này. 

“Tụi tao biết, con nhỏ đã nói rồi,” người đàn ông thả lỏng tay xuống nhưng vẫn cầm chặt cây gậy, “Nhưng đợi nó tốt nghiệp thì cái nhà này c.h.ế.t đói hết rồi, em nó c.h.ế.t đói hết rồi.” Ông giương mắt nhìn đứa con trai nhỏ đang ngồi nhìn hết thảy.

Tiếng rầm rầm vang còn lớn hơn khi nãy, giáo sư Conner nói: “Sao ông bà không thả con gái mình ra rồi chúng ta cùng thảo luận. Sẽ có cách thỏa đáng đôi bên...”

Bà Trujillo như không chống đỡ được nữa, bụm mặt lại: “Hay mình thả Amy ra đi anh Raul, nhốt con bé trong đó 3 ngày rồi...”

Và như có cảm ứng gì đấy, cậu bé thấy mẹ khóc cũng khóc theo luôn. Tình thân m.á.u mủ thật kỳ lạ, người mẹ chửi rủa chẳng hề gì, nhưng thấy bà khóc, đứa nhỏ cũng kìm lòng không đậu.

“Mẹ kiếp, của nợ mà,...” người đàn ông chửi thì chửi, cũng để vũ khí xuống, vòng ra sau nhà rồi như có tiếng đóng mở lẻng xẻng, rồi tiếng chân chạy nhanh.

Cô bé Amy thoát khỏi 3 ngày giam lỏng, chạy đến ôm chầm lấy Giselle. Cô toang đẩy ra, hoặc mém tý nữa lại gọi Protego lên theo quán tính, nhưng lần này kiềm lại được, để cô bạn nhỏ tiếp xúc vật lý với mình.

“Selly,” tiếng gọi khẽ khàng, buồn bã, “Giáo sư Conner...”

“Tốt rồi, đó là bước đầu tiên,” bà giáo cũng nhẹ nhõm khi thấy cô trò nhỏ chỉ ốm và xơ xác hơn, chứ không bị thương hại gì, “Bước tiếp theo là thuyết phục cha mẹ trò cho trò trở lại Hogwarts...”

“Không được, tôi đã nói với bà rồi, con nhỏ phải làm việc phụ kiếm tiền.” Ông Trujillo về ngồi lại trên ghế bành, trông ông cũng kiệt sức như bà vợ.

Nắng đã tắt, bóng tối ngự trị căn phòng, nhiệt độ vẫn không giảm, căn nhà này như một chiếc lồng giam vô hình bóp nghẹt lấy sức sống con người.

“Ba à, con có thể đi làm thêm khi nghỉ hè, phụ mẹ trông Ramfis, nhưng xin ba cho con được đi học,” Amy nấc lên từng cơn.

“Không được, vẫn không đủ! Còn 9 tháng mày bay nhảy ở cái trường quỷ quái nào đó, còn tụi tao, má mày cũng phải đi làm, Ramfis ai trông. Còn nếu má mày ở nhà trông Ramfis mình tao làm thì cái nhà này cũng không chống nổi.”

“Chúng ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi Amy à,” bà Trujillo ủ rũ, “Nếu có cách nào tốt hơn thì chúng ta cũng muốn cho con học hành tới nơi tới chốn chứ.”

“Em cậu không gửi đến trường được hở Amy,” Giselle hỏi.

“Đám giáo viên ở đây không nhận nó,” bà Trujillo tiếp tục cay nghiệt, “Chỉ có thể cho nó đi học xa hơn, tận Clacton, trung tâm chăm sóc trẻ em đặc biệt. Mà cũng phải tốn biết bao nhiêu tiền...”

Tới tận lúc này Giselle mới hiểu tại sao bà Gibson hay chê trách phúc lợi xã hội Anh đến vậy.

“Mình có thể nhờ bà ngoại giữ Ramfis để mẹ đi làm, tối đón về,” Amy nói, nhưng từ vẻ ỉu xìu đó có lẽ cô bé cũng biết cách này không khả thi rồi.

“Chưa nói đến mẹ có kiếm được việc loanh quanh gần đây không, hay phải đi xa lên trấn trên cuối tuần mới về, con thấy để em con ở nhà bà ngoại con được sao Amy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng nấc của cô bé như đáp lời.

Ngay lúc đó, từ kẽ hở giữa những mảnh gỗ đóng không kín bay vào một tờ giấy gấp thư màu đỏ, bay đến trước mặt cô, bức thư tự động mở thành một cái miệng, tiếng một người phụ nữ lanh lảnh truyền ra:

“Cô Giselle Gibson, chúng tôi vừa ghi nhận được vào lúc 5:57 phút cô đã thực hiện bùa Protego trái phép tại đường Crossways, Jaywick, Clacton-on-Sea. Trong khi cô ý thức rõ mình là phù thủy vị thành niên, không thể làm phép thuật bên ngoài trường học.”

Không khí cả phòng như đóng băng ngó trân trân cái bức thư mở miệng la hét:

“Vì thế, Văn phòng Kiểm soát phù thủy vị thành niên yêu cầu cô trình diện tại văn phòng của Hiệu trưởng Hogwarts vào sáng mai để giải trình trước Hiệu trưởng và đại diện của chúng tôi.

Ký tên: Thư ký Văn phòng Kiểm soát phù thủy vị thành niên, Bộ Pháp thuật Anh.”

Lá thư nói xong thì tự cắn xé mình nát tanh bành trong khi Amy la lên: “Ôi Selly ơi như thế...”

Nhưng giáo sư Conner trấn an: “Không sao đâu trò Gibson, cô hiệu trưởng biết rõ về chuyến đi này, cô ấy sẽ thay trò giải thích với Văn phòng Kiểm soát phù thủy vị thành niên.”

“Vâng thưa giáo sư.” Giselle chỉ ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhận được thư sấm chứ cũng không lo lắng mấy. Amy nghe vậy cũng yên lòng.

Câu chuyện tiếp nối, bà giáo nhẹ giọng:

“Xin lỗi nhưng tôi cần hiểu rõ hoàn cảnh gia đình một chút. Tôi không rõ ông Trujillo đang làm nghề gì cho lắm, nên thật không hiểu lương của ông không... không đủ trang trải ư?”

“Mẹ kiếp, nếu đủ bà nghĩ tôi muốn bắt con nhỏ nghỉ học lắm ư? Nếu đủ tôi đã đưa Ramfis lên Clacton học, người ta nói ở đó có phương pháp dạy đặc biệt dành cho những đứa trẻ như nó...”

“Ba em làm việc ở một trang trại gần đây, thưa giáo sư. Mẹ em cũng vậy nhưng mấy tháng nay đã bị cho nghỉ rồi,” Amy đáp.

“Nào đâu một trang trại, hàng mấy trang trại rồi, không nơi nào làm ăn khấm khá nổi đủ để trả lương cho một tay lao động quèn như tôi nữa. Hạn hán rồi lũ lụt, đến cả mấy chuồng heo cũng không thoát khỏi bệnh dịch... Nơi này đã chẳng còn mấy việc làm nữa rồi...”

Nhưng lại có tiếng xe dừng ở ngoài nhà Trujillo, động cơ vẫn rồ ga khi người đó đập cửa: “Raul đến trang trại ngay! Chúng ta cần g.i.ế.c heo gấp trước sáng mai...”

“Ra ngay!” Ông Trujillo đứng ngay lên khi có tiếng xe dừng trước nhà, rồi chẳng nói thêm gì nữa với vợ con, ông mở cửa đi luôn. Trời đã tối hun hút.

“Ôi không! Lại nữa rồi!” Bà Trujillo nghe vậy thì ngồi thụp xuống bụm mặt khóc.

Ngó hai vị khách không hiểu gì, Amy đáp thay: “Ba em bị kêu đi như vậy là bệnh dịch ở trang trại lan rộng, heo nhiễm bệnh nhiều phải g.i.ế.c mổ sớm để lấy thịt, chứ nếu không để lâu thịt sẽ hỏng không bán được nữa.”

Nhưng heo đã nhiễm bệnh mà còn g.i.ế.c lấy thịt, thịt đó giao cho các siêu thị hay hàng quán gần đây, thì rồi cũng tiêu hóa vào bụng con người. Nghĩ tới đó Giselle không muốn nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ Cục Vệ sinh an toàn thực phẩm của vùng này đâu hết rồi.

“Mà thế là mấy lứa heo xẻ xong, người ta sợ dịch không nuôi tiếp nữa, cũng không cần gì phải thuê ông ấy làm tiếp nữa...”

“Ở trang trại không báo lên Cục Kiểm soát bệnh dịch động vật à? Thường các loại bệnh ở gia súc gia cầm đều có thuốc và vắc xin trị được mà.” Giselle thấy vô lý quá, nông dân ở Anh chứ có phải nông dân ở quốc gia kiếp trước của cô đâu mà phải khốn đốn mất việc vì bệnh dịch gia súc thế này. Mà trên báo Muggle cũng không đưa tin về nó, nghĩa là nó chỉ loanh quanh ở mấy trang trại quanh vùng này thôi. Nếu thế thì càng nên có thuốc chữa khỏi chứ.

“Báo rồi, báo từ mấy năm trước kia, ở cái trang trại đầu tiên Raul làm bị bùng dịch đã báo rồi. Mà người ta xuống coi xét xong có làm được gì đâu! Nói là chẳng tìm ra nguồn lây bệnh, không thể chữa trị được. Toàn mấy lời nói cho có!” Bà Trujillo như rồ lên.

Cũng phải thôi, nỗi bất lực từ chính quyền cũng là nỗi bất lực đẩy gia đình bà vào cảnh khốn đốn thế này. 

“Tiền thuế thì vẫn thu đều, nhưng khi có việc gọi đến thì có thấy ai coi sóc ngó ngàng tới đâu!” Bà Gibson vẫn thường hay chê trách giới cầm quyền như vậy.

“Tôi nghĩ mình nên đến trang trại để xem có giúp Giselle được không,” giáo sư Conner vụt đứng lên, trông bà như thể vừa nghĩ ra cái gì đó.

Nhưng nghĩ ra cái gì chứ? Từ heo, bệnh dịch với sự tắc trách của giới chức Muggle?

Khoan, khoan.

Hình như mình cũng nghĩ ra gì đó. Từ heo, bệnh dịch và vắc xin Muggle không chữa được.

“Nog...” Giselle cắn lưỡi mình để không nói ra hết câu, nhưng giáo sư nhìn cô thầm khen ngợi.

Chẳng lẽ nào...

“Cô chắc chứ thưa giáo sư?” Amy mang ánh mắt hoang mang như bà Trujillo.

“Giờ còn chưa nói trước được gì, nhưng tôi có thể xem thử xem có giúp gì được không.”

Chỉ nhiêu đó cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho Amy, cô bé vẫn luôn xem giáo viên chủ nhiệm nhà mình là phù thủy tài ba không gì không làm được. 

“Má ơi hay mình dẫn giáo sư đến chỗ ba làm đi, có khi lại có thể tìm ra gì đó.”

“Tìm ra là tìm ra cái gì chứ? Đến cả mấy tay ở Cục Kiểm soát bệnh dịch xét nghiệm rồi tra xét tới lui cũng không làm gì được kia mà...”

“Má à, chưa thử sao biết, biết đâu chúng ta tìm được cách, ba không bị cho thôi việc nữa...”

Đúng là vậy, nên dù bà có thấy chuyện đang vô lý hết sức, bà vẫn cầm đèn pin, tay dắt cậu con trai nhỏ đi bộ dẫn đoàn người đến trang trại.