Còn Gillywater là một loại đồ uống pha chế từ cây mang cá có vẻ như khá được ưa chuộng của giới phù thủy, ở mấy quán ăn ở Hẻm Xéo, Cái Vạc Lủng, Ba Cây Chổi đến cả quán Trung Châu Mỳ Gia cũng có menu thức uống này. Giselle đọc qua một lần là nhớ, chỉ là cô chưa uống mà thôi.
“Và Nogtail, tôi không nghĩ là trò biết được ở câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí đâu.” Nói vậy thôi chứ giáo sư cũng hơi mỉm cười.
“Không ạ, tụi em với chú Takumi chăm sóc đám sinh vật ở Khu bảo tồn đã đủ mệt rồi,” Giselle cũng cười, “Nhưng tiếc là em đã đọc hết cuốn Sinh vật hắc ám và Cách đối phó chúng rồi, thưa giáo sư.”
Nên tiếc là không được đích thân giáo sư chỉ dạy, nếu thật mục đích của bà giáo là vậy.
“Chà, thư viện trường chúng ta làm đúng chức năng của nó quá.” Giáo sư cười gật đầu.
Trong một thoáng cô như nhớ lại cảnh mình đột nhập thư viện hồi cuối năm 1, nghe lỏm hai giáo sư và Bà Mèo bắt phạt bọn nhóc, rồi lại lén đi tiếp với tóc bạch kim.
Quả là thư viện thật đúng chức năng, mình chỉ còn thiếu điều chưa đi đến khu vực cấm thật sự mà thôi.
Bữa tối ở quán vô cùng giản dị, vài lát bánh mì thịt nguội, vẫn là fish and chips nhưng cá thì theo như bà chủ quán Blodwedd tự hào, là cá tuyết chấm đen đánh bắt ngay ngoài khơi Jaywick đây.
Nên xem ra, một vài món cá tươi ngon, một ly Gillywater trứ danh cũng đủ làm thỏa mãn hai cô trò.
Ăn uống xong xuôi Giselle mới hỏi tiếp:
“Thưa giáo sư, Nogtail tuy là sinh vật hắc ám sinh ra trong tự nhiên nhưng thuộc địa hạt quản lý của Bộ Pháp thuật. Vậy tại sao họ vẫn để lọt lưới làm nó hoành hành ở Jaywick này?”
“Rõ ràng đó là sự tắc trách của Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật, trò Gibson ạ.”
“Vậy giờ giáo sư đem con Nogtail làm bằng chứng nộp lên, bên Sở sẽ phải có hành động gì chứ ạ?”
“Hành động ư? Nếu trò xem lời xin lỗi suông là một hành động.”
“Không bồi thường thiệt hại gì ạ?”
Lần này bà giáo bật cười: “Bồi thường ư? Lần đầu tôi nghe một cô bé phù thủy vị thanh niên bắt Bộ Pháp thuật bồi thường đấy. Họ cao lắm chỉ có thể đến xem xét một vòng quanh đây, đảm bảo không còn mấy sinh vật hắc ám gây rối nữa, rồi xử lý hiện trường nếu có rò rỉ quy chế bí mật. Thế rồi thôi.”
“Đó là chỉ khi người bị ảnh hưởng là Muggle thôi. Còn nơi đây, việc này ảnh hưởng đến cha mẹ của Amy, đã suýt nữa làm một phù thủy vị thành niên không thể tiếp tục đi học được nữa, thì họ cần bồi thường cho công dân phù thủy chứ.”
“Đúng là nên vậy. Đó cũng là ý định của tôi, nhà trường không thể để trò Trujillo chịu ảnh hưởng như vậy được.”
Rồi bỗng nhiên bà nhẹ nhàng nói: “Tôi rất ấn tượng với khả năng tổng hợp và phân tích của trò, đủ thấy 3 năm qua ở Hogwarts trò đã cố gắng biết nhường nào. Nhưng đừng tự bắt ép mình chạy nhanh như vậy, nếu không đến một lúc nào đó nhìn lại, trò thấy tuổi trẻ của mình trôi vụt qua mà không đọng lại được gì.”
Chẳng đợi cô trò nhỏ đáp lại, bà giáo đã đứng dậy, bước lên lầu theo hướng bà Blodwedd chỉ đường, chỉ để lại câu: “Ngủ sớm đi trò Gibson.”
Nhưng Giselle sao mà ngủ được, sóng vỗ bờ ngoài khơi xa, gió quét vị mặn tanh lên bờ môi, cả cái quán như rung nhẹ lên theo từng nhịp sóng đánh. Cô thấy mình cũng trôi lềnh bềnh trên đại dương ngoài kia, lênh đênh không tìm thấy bến đỗ. Ngỡ đâu ngôi trường phù phép đã là điểm tựa của kiếp này, nhưng rồi mới nhận ra phép thuật nào đâu chỉ là mấy cái vẫy đũa đơn giản của trẻ con.
Cô sao mà không muốn sống vô tư ăn ngủ như Nol, hay suốt ngày chỉ phiền lo chuyện học hành như Ive, hoặc tập tành một môn thể thao mới như bay chổi chẳng hạn, để những ngày đẹp trời thỏa thuê bay lang thang quanh khuôn viên trường cùng Matt, đón gió từ Rừng Cấm, uống lấy những tiếng cười trong veo.
Nhưng tuổi trẻ vô tư của cô đã để lại ở kiếp trước cả rồi, linh hồn đến thế giới này đã tổn thương sứt mẻ còn chưa kịp vá lành, thì lại phải chịu thêm những màn trêu ngươi nữa của số phận.
Như bí ẩn về cha mẹ của thân thể này đây, họ là ai, tại sao truyền lại cho cô dòng m.á.u đặc thù để rồi chưa một lần nói lời yêu thương. Họ đã ở đâu trong suốt những năm vừa qua, có đứng từ xa nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình phải đấu tranh để thích nghi với một xã hội phù thủy nhìn từ bề ngoài thì hòa nhập, nhưng thật ra vẫn đầy định kiến với phù thủy gốc Muggle.
Cả mối đe dọa từ tên mặt cây kia nữa, tại sao lại là cô bị thu hút đến tận nơi thâm sơn cùng cốc đó, tại sao m.á.u của mình có tác dụng với mặt cây. Gã là ai và gã muốn làm gì. Sự hèn nhát che giấu của mình sau này sẽ gây ra hậu quả như thế nào, mình có gánh chịu nổi không.
Rồi cả nhóc tóc bạch kim kia nữa. Tại sao chúng lại thu hút nhau đến thế, tại sao hai con người hai dòng m.á.u nóng vốn không giao thoa, lại cứ phải nhìn về phía nhau. Tương lai sẽ ra sao, Giselle nào đoán trước được. Nếu sợi dây liên kết vẫn kết nối chúng đi đến cuối đoạn đường đời thì sao. Hoặc chăng, chỉ vài năm nữa sợi dây đứt lìa, chúng trở về là hai người xa lạ, vậy rồi mình sẽ ra sao.
Nếu không gắng chạy cho nhanh để bắt kịp thế giới này, những bi kịch trò đời sau này liệu mình có đủ sức vượt qua.
---------
Không rõ giáo sư Conner cất cục băng Nogtail ở đâu rồi, nhưng đến sáng hôm sau, hai cô trò nhẹ nhàng độn thổ đến bãi đất hoang hôm qua, rồi cũng men theo con đường chính quay lại nhà Amy. Buổi sáng nơi này có sức sống hơn, người xe tấp nập, đâu đó truyền đến tiếng trẻ con vui đùa.
Amy chạy ra đón ngay khi thấy bóng dáng hai cô trò, mắt cô bé ánh lên niềm vui, không còn vẻ ủ dột như hôm qua nữa. Cả bà Trujillo cũng vậy, nét cay nghiệt đã bớt, bà hơi ngượng ngùng gật đầu chào giáo viên chủ nhiệm của con gái bà, người mà hôm qua bà còn xưng mày tao khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông Trujillo đã đi làm từ sớm, cậu bé Ramfis đang ngồi chơi cát tắm nắng trong khoảnh sân nhỏ vốn là nơi đỗ chiếc oto của gia đình.
Giselle phụ Amy khuân rương hòm, mà có hành lý gì nhiều đâu, cô bé vốn tưởng chỉ là một chuyến về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh bình thường, còn không mang theo sách vở rương vạc gì cả.
“Khuya qua ba tớ nói, mấy con heo đang nhiễm bệnh có dấu hiệu khỏe lại. Nếu mà bệnh dịch hết thật, trang trại lại sẽ cần thêm nhiều người phụ hơn, má tớ cũng có thể tới làm.”
“Còn em trai cậu thì sao?” Cậu bé như đang cười chạy theo chị muốn phụ khuân đồ.
“Chắc là sẽ đem Ramfis đến trang trại luôn. Em tớ ngoan lắm, chẳng phá phách gì đâu, nên có lẽ người ta sẽ đồng ý.”
“Merlin phù hộ gia đình cậu,” Giselle bắt đầu quen với câu cửa miệng này.
Bà Trujillo ngượng ngùng nhìn giáo sư Conner lấy từ trong túi áo ra mấy viên kẹo nhiều màu đưa cho cậu nhóc nhỏ. Rồi gượng gạo vẫy nhẹ tay nhìn 3 cô trò đi xa dần.
“Ơ mình về trường như thế nào vậy thưa giáo sư?” Amy hỏi, giờ cô bé mới thắc mắc bà giáo và Giselle đi đến đây như thế nào.
“Về trường tớ kể nghe,” Giselle như biết cô bé muốn hỏi gì.
“Độn thổ nhé trò Trujillo.” Họ đứng giữa cánh đồng trống ban nãy, hai cô phù thủy nhí mỗi người cầm một cánh tay bà giáo, Amy xách theo rương hòm của mình. Và rồi phụp một tiếng nhỏ, sau 3 giây đè ép không khí, họ đã đứng trước cánh cổng rào của trường, nơi có hai bức tượng 2 con lợn lòi đứng canh.
“Ẹo,” Amy xây xẩm nôn ói, “Em... thật có lỗi thưa giáo sư...”
“Nôn ói là phản ứng bình thường của người lần đầu độn thổ, không việc gì phải xấu hổ cả trò Trujillo ạ.”
Tối hôm đó, lần đầu tiên 3 cô gái phòng ký túc xá năm 3 ngồi lại trò chuyện, Giselle kể về cách di chuyển của phù thủy, về cái quán Một Vại Gillywater gần nhà Amy có món đồ uống ngon hết sẩy. Amy thì kể về chuyện bệnh dịch hoành hành mấy trang trại nơi ngôi làng ven biển của mình, và rồi hóa ra là do một sinh vật hắc ám gây ra.
Là phù thủy thuần chủng Linda nghe tới đó liền la lên: “Nogtail á! Vậy mà Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật vẫn không hay biết gì cả? Thật quá đáng.”
Thấy cả 2 cô bạn đều nhận biết Nogtail, trong khi chính mình vốn là nạn nhân lại mù mờ không rõ, Amy giờ mới nhận ra lỗ hổng kiến thức của mình. Cô bé dường như trưởng thành sau một đêm, càng khắc khổ học tập hơn nữa, rồi đi phòng tự thực hành luyện bùa phép, đóng cọc trên thư viện tìm đọc nhiều hơn.
Có hôm cô bé bắt gặp Giselle và Ive đang châu đầu vào nhau trên thư viện, rù rì trao đổi.
“Đây, trẻ em phù thủy cũng có bị bệnh khiếm thính, khiếm thị hoặc khuyết tật các bộ phận thân thể nữa. Đã nói rõ trong cuốn Các bệnh tật thường gặp ở phù thủy mà.”
“Tớ biết là có mà Ive, tớ không cãi về điều đó. Tớ chỉ thắc mắc là phù thủy không tìm ra được cách nào để chữa các bệnh đó sao?”
“Phù thủy không thể chữa được các loại tật bệnh bẩm sinh, chỉ có thể tìm cách giảm thiểu tác động của các khiếm khuyết đó thôi. Như có một loại bùa phép chuyên dụng cho người khiếm thị, giúp họ định hướng di chuyển và cảm nhận được cấu trúc không gian xung quanh.”
“Vậy với khiếm thính thì sao?”
“Cũng có một loại bùa chú truyền thẳng âm thanh vào ốc tai, qua các xung chấn của dây thần kinh quanh tai rồi truyền lên não bộ. Tớ thấy cậu đọc xong cuốn Các bệnh tật thường gặp ở phù thủy hồi năm ngoái rồi kia mà, cậu muốn tìm gì nữa?”
“Ừa tớ đọc rồi. Bùa phép hữu hiệu cho phù thủy thôi, nếu người bị khuyết tật bẩm sinh đó là Muggle thì làm sao chữa trị?” Giselle ngả lưng vào ghế dựa, hơi chán nản.
Ive không rõ đầu đuôi, nói như bình thường: “Muggle thì đến bệnh viện của Muggle chứ. Bây giờ y học tiến bộ hơn thời xưa nhiều rồi, khiếm thị khiếm thính đều có thể chữa hết hoặc cải thiện tốt hơn.”
Thì đúng vậy, nhưng chi phí chữa bệnh đắt lắm, cô thở dài.
-----
Hơn 2 tuần sau đó, Amy vui vẻ kể cho Giselle nghe chuyện Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật rốt cuộc dưới áp lực của Hogwarts đã phần nào chịu “bồi thường” cho gia đình Trujillo, dường như là bằng một năm chi phí sách vở cho Amy.
Giselle thấy như vậy là quá ít, gia đình Trujillo nào đâu chỉ bị ảnh hưởng 1 năm, đó là chưa tính đến những người dân Muggle nữa.
Cảm giác như luật pháp phù thủy chưa hoàn chỉnh, dưới con mắt của một người Muggle trưởng thành đã phải dính líu nhiều đến quyền lợi pháp lý như cô thì còn lắm bất công và lỗ hổng nhiều chỗ.
Dễ dàng để những người không có ý tốt lợi dụng kẽ hở của pháp luật để trục lợi.
Có lẽ mình phải tập trung thêm vào luật nữa, cô tự nhắc mình.
Và thế là sau 3 năm tặng quà Giáng Sinh, lần đầu tiên cuốn sách Cơ sở Lý luận và Biện chứng luận của luật pháp phù thủy của nhóc Nol hữu dụng đến vậy.