"Dạ?"
"Hiện tại cũng đã hai giờ chiều rồi." Lâm Hòe nhìn đồng hồ, "Tôi tuyên bố, từ giờ em được nghỉ."
Cứ như vậy tùy tiện ra lệnh cho nam sinh, y quay xuống tiếp tục nói: "Không đi à?"
"Nhưng mà..."
"Làm sao, không dám?" Lâm Hòe cười, "Hứa Trì, đồ nhát gan."
Lời khiêu khích của y thành công tác động tới đối phương. Cậu ta nhanh chóng đuổi theo người phía trước.
Cả hai không đi bằng cửa chính, bởi Lâm Hòe nói muốn tìm cảm giác mạnh. Y đến gần một bờ tường thấp rồi dễ dàng trèo qua.
Sau khi thành thạo đáp đất như thể đã làm điều này vô số lần, y nói với Hứa Trì: "Đến lượt em."
"Em..."
"Cứ nhảy đi, tôi sẽ đỡ."
Được sự khích lệ từ Lâm Hòe, Hứa Trì cuối cùng cũng trèo lên trên tường. Cậu ta đứng tại chỗ, sau đó nhắm chặt hai mắt dứt khoát nhảy xuống cùng với trống ngực đập dồn dập.
Chờ đối phương đáp đất xong, Lâm Hòe mỉm cười nói: "Thật ra cũng chẳng khó lắm phải không?"
"Đi thôi." Y ve vẩy tờ tiền trong tay, "Hôm nay chúng ta sẽ tiêu hết đống này."
Bọn họ đi lang thang khắp trung tâm thành phố Dương Thủy. Đầu tiên, Lâm Hòe mua cho mỗi người một cốc trà sữa, nhưng sau khi uống được hai ngụm, y lại đổi một cốc khác rồi tiện tay ném cốc ban đầu vào thùng rác.
Tiếp theo, y dẫn nam sinh vào cửa hàng quần áo rồi ép cậu ta mua một bộ vest, áo sơ mi và quần tây. Đợi đối phương thay đồ xong, y lại đeo thêm cho Hứa Trì một chiếc kính gọng đen.
Sau đó, cả hai cùng đến rạp chiếu phim. Thế nhưng, vì một số lý do nào đó, nơi này chỉ còn chiếu những bộ phim đã ra mắt từ ba năm trước. Xong xuôi, bọn họ đi ăn tối rồi ra hiệu sách mua một đống tiểu thuyết trinh thám.
Cuối cùng, Lâm Hòe mua một chiếc cặp tài liệu rồi dẫn người kia đến tòa soạn báo.
"Tầng thượng của tòa nhà này chính là nơi cao nhất trong thành phố. Đứng trên đó sẽ quan sát được toàn cảnh." Y nói, "Lên thử không?"
Hứa Trì sửng sốt.
Một tiếng vỡ vụn chợt vang lên trong lòng cậu ta. Còn đang dùng hết sức lực tự nhủ mình không được cử động, Hứa Trì đã nghe thấy giọng nói của người kia: "Đi thôi, chúng ta đi thang máy."
Dứt lời, Lâm Hòe cứ thế bỏ đi trước.
Y chẳng buồn bận tâm, cũng không hề ngoái lại xem Hứa Trì có bám theo mình hay không. Như thể y muốn đưa người kia đi đâu là chuyện của y, còn họ trả lời thế nào cũng chẳng quan trọng.
Nhưng Hứa Trì vẫn đuổi theo Lâm Hòe.
Hiện tại đã là bảy giờ tối, hoàng hôn dần buông, có rất nhiều nhân viên văn phòng đang rời khỏi tòa nhà. Lâm Hòe dẫn cậu ta đi qua cửa chính, rồi như thể buột miệng hỏi: "Em xem, em có thấy mình giống họ không?"
Hứa Trì ngơ ngẩn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.
Sau khi bị dày vò cả buổi chiều, cậu ta đã trông ra dáng hơn hẳn, trang phục trên người như hòa vào làm một với đám đông xung quanh. Lâm Hòe thấy thế liền cười nói: "Đây chính là em năm năm sau, khi đã trưởng thành. Em có viết trong nhật ký mà đúng không? Muốn làm phóng viên cho một tờ báo, muốn phỏng vấn một nhà văn nổi tiếng sau khi người đó thành công. Và đây, chính là tòa soạn lớn nhất thành phố Dương Thủy."
Hứa Trì im lặng một lúc lâu, rồi bỗng chốc ngơ ngác bật cười.
"Vâng... À..." Cậu ta chậm rãi đáp.
"À mà tôi nói không chính xác lắm đâu." Lâm Hòe vuốt tóc mái trên trán, "Năm năm nữa có khi chân tóc của em còn cao hơn của tôi không chừng."
Hứa Trì:...
Lâm Hòe: "Học nhiều bị già đó."
Hứa Trì:...
Lâm Hòe: "Hì."
Bọn họ thành công trốn được bảo vệ rồi lẻn lên sân thượng.
Đen thay trời không chiều lòng người.
Hứa Trì: "Bị khóa rồi ạ."
Lâm Hòe dùng tay bẻ gãy ổ khóa trên cánh cửa sắt rồi quay sang nói: "Có đâu."
Hứa Trì: "... Vừa rồi bị khóa thật mà ạ."
Lâm Hoài khẳng định chắc nịch: "Làm gì có."
Hai người cuối cùng cũng đặt chân lên sân thượng. Trước mắt họ là nền trời chạng vạng tối được phủ một màu cam đỏ tuyệt đẹp. Trên cao còn có từng đám mây đang thi nhau cháy bùng lên như những ngọn lửa di động.
Cả một thành phố với muôn ngàn ánh đèn cứ thế nằm gọn dưới chân bọn họ.
Xinh đẹp, nhộn nhịp và sầm uất.
Lâm Hòe tựa vào lan can nhàn nhã nói: "Nhìn mây như này chắc mai trời lại đẹp đấy."
Hứa Trì đứng bên cạnh, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
"Thế giới này đẹp mà phải không? Tôi có đọc được một cuốn sách, trong đó nói rằng thiếu niên là giai đoạn ngập tràn ước mơ, cơ hội rộng mở và một tương lai đầy hứa hẹn." Y không quay đầu mà như tự nói với chính mình, "... Hứa Trì, em nghĩ tương lai hay quá khứ quan trọng hơn?"
Y cứ như vậy hỏi một cách bất chợt. Hứa Trì im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Em không biết."
"Không biết cũng không sao, thanh niên như em còn rất nhiều thời gian để tìm câu trả lời." Lâm Hòe tựa lưng vào lan can, "Mà sao cái lan can này lại thiếu một đoạn thế nhỉ..."
"Thầy nói cứ như mình già lắm vậy..."
"Hứa Trì." Lâm Hòe đột nhiên gọi, "Người bạn mà em kể trước đó, là Nhan Tức phải không?"
"... Sao tự dưng thầy lại hỏi vậy?"
"Bởi vì tôi muốn biết." Lâm Hòe vịn vào lan can ngửa cổ nhìn cậu ta, "Thầy giáo muốn hiểu rõ về học sinh của mình thì có gì lạ à?"
Hứa Trì trầm mặc hồi lâu.
"Nói đi mà." Lâm Hòe nhìn cậu ta bằng đôi mắt sáng lấp lánh, "Em đã thành người lớn rồi đấy. Ừ thì, ít nhất là về cách ăn mặc."
Hứa Trì vẫn tiếp tục nhìn về phía hoàng hôn, phải mãi lúc sau mới lên tiếng: "Em cũng quen với Nhan Tức vào một buổi chiều như thế này. Lúc đó, bố mẹ em vừa mới ly hôn, em chẳng còn ai cả. Em đã muốn... Tự tử."
"Đó là ngày trước kỳ nghỉ Tết Trung thu, mọi người đã ra về hết. Em một mình lên sân thượng của trường, vừa tựa vào lan can vừa tưởng tượng nếu nhảy xuống từ đây thì chuyện gì sẽ xảy ra. Rồi lại nghĩ, cả đời em chưa từng rời khỏi thành phố này để đi đâu xa cả, chết ở đây thì có hơi phí phạm không nhỉ? Rồi, cậu ấy xuất hiện."
"Thật là một người kỳ lạ. Cậu ấy đứng sau lưng em hỏi: "Tôi viết tiểu thuyết, cậu có thích đọc tiểu thuyết không? Cậu có muốn xem tiểu thuyết của tôi không?""
"Cậu ấy nói tương lai muốn trở thành Keigo Higashino. Nhưng mà em lại thích Otsuichi. Thật là một người kỳ lạ. Cậu ấy viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám tên là "Bảy điều kỳ bí ở trường học", nhưng những thủ đoạn gây án trong đó thật sự quá tệ, không có cái nào hợp lý cả."
"Sau đó em được chuyển đến lớp B, còn cậu ấy ở lại lớp C. Thật ra, em đã làm ít hơn cậu ấy một câu ăn điểm... Cậu ấy nói sẽ sớm đuổi kịp em và đến tận lớp B tìm em. Rồi, lớp C lại đổi giáo viên. Em thì mải học ở lớp B nên cũng không còn quan tâm tới cậu ấy như trước nữa."
"Sinh nhật em, em mời, nhưng cậu ấy lại không đến. Lúc đó, em không biết cậu ấy bị nhốt ở nhà... Em đã rất tức giận và tránh mặt cậu ấy."
"Sau này, trước khi chết, em là người cuối cùng cậu ấy gọi. Nhưng em đã không nghe mà cúp máy luôn. Ngày hôm sau đến trường... Em mới biết tin. Cậu ấy chắc chắn sẽ hận em, sẽ muốn giết em, đó là điều đương nhiên."
Hứa Trì thì thầm. Giọng nói càng về sau càng yếu dần, rồi cứ thế tan biến cùng với làn gió chiều trên sân thượng.
Bọn họ im lặng hồi lâu, không một ai lên tiếng.
"Ra vậy... Thật là một tình bạn đáng ngưỡng mộ." Lâm Hòe nói.
"Em không biết bây giờ mình có còn là bạn của cậu ấy hay không, có lẽ là không. Bọn em chỉ mới quen được vài tháng, còn cậu ấy và Đường Phong đã quen biết nhau hơn mười năm rồi. Đường Phong mới là bạn thân nhất của cậu ấy."
"Có thể. Nhưng tình bạn không phải là thứ có thể đo bằng thời gian." Lâm Hòe nhìn thật sâu vào mắt cậu ta, "Tôi đã biết câu trả lời của em rồi."
"... Dạ?"
"Thanh niên hay thiếu thốn tình cảm. Việc coi trọng bạn cùng giới là điều hết sức bình thường. Nhưng tôi vẫn chưa phân biệt được đây là tình bạn hay là tình yêu nữa...
"..."
Hứa Trì có chút tức giận. Đoạn, Lâm Hòe mỉm cười.
Y lấy ra vài đồng xu lẻ trong túi quần. Năm nghìn tệ*, vậy mà qua một buổi chiều chỉ còn sót lại từng này. Sau đó, y bốc đại một đồng rồi tung nó lên cao.
Úp chặt lấy đồng xu vừa mới rơi xuống mu bàn tay, y quay sang nói với Hứa Trì: "Cược chút không?"
"Cược gì ạ?"
"Nếu là mặt ngửa thì em phải làm cho tôi một việc." Y nói.
Hứa Trì do dự một lúc, rồi cắn chặt môi.
Cậu ta không biết vì sao Lâm Hòe lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng cảm giác này cũng không tệ.
"Vâng."
Cậu ta khẽ đáp.
Lâm Hòe từ từ nâng tay, đồng xu liền lập tức xuất hiện.
Là mặt sấp.
"Hả, là mặt sấp à."
Y tỉnh bơ đáp rồi cứ thế lật tay để mặc cho nó rơi xuống đất. Đoạn, y lấy ra đồng xu thứ hai: "Thử lại lần nữa."
Hứa Trì:...
Kết quả vẫn cho ra mặt sấp. Y lại ném nó đi như lần trước rồi đổi sang đồng thứ ba.
Sau đó là đồng thứ tư.
Mặt trời dần lặn, Hứa Trì đứng từ đây có thể ngắm nhìn cả thành phố rộng lớn và xinh đẹp.
Dưới đó có rạp chiếu phim mà cậu ta đã tới vào buổi chiều.
Có cửa hàng bán áo khoác.
Có tòa nhà cao tầng quan sát được mọi thứ...
Có tòa soạn, nơi từng là một phần trong kế hoạch tương lai...
Và còn có người đứng phía sau cậu ta, người vẫn đang cố gắng hết lần này đến lần khác.
Lần nào tung cũng ra mặt sấp, vậy mà...
Mãi chẳng ngừng.
Tại sao?
Tại sao?
"Đồng cuối." Cậu ta nghe thấy giọng nói của Lâm Hòe, "Thử nốt lần này."
Gió chiều thổi qua, mắt nhìn theo dòng xe cộ qua lại mà chợt cay.
"Là mặt ngửa." Lâm Hòe thốt lên, "Tôi thắng rồi."
"Thầy may thật." Hứa Trì nói.
"Không, không phải là tôi may." Lâm Hòe cười đáp, "Mà là em cố tình để tôi thắng."
Dưới ánh chiều tà, vạt áo của y tung bay theo gió. Người đàn ông yếu ớt đến nỗi tưởng chừng như có thể bị gió thổi bay đưa đồng xu cho Hứa Trì.
"Một việc." Y mỉm cười, "Nhớ kỹ đó nha."
Bốn ngày sau, vào sáng sớm.
Dư Hành Kiện vừa tỉnh lại đã nghe được một tin chấn động.
Lại có thêm một học sinh lớp hắn chết trong căn tin vào tối hôm qua.
Người đó chính là Phùng Tử Lộ, lớp trưởng do hắn chỉ định, cũng là học sinh mà hắn tin tưởng nhất.
Phùng Tử Lộ có công rất lớn trong việc cải thiện bầu không khí lớp học. Không chỉ dẫn dắt khiến cả lớp đi lên, cậu ta còn giúp sức trong việc chấn chỉnh lại những hành vi sai trái của Nhan Tức. Cậu ta cũng từng nhiều lần làm đổ khay cơm khiến Nhan Tức chỉ có thể ăn trong nhà vệ sinh.
Dư Hành Kiện đã không còn muốn nghe nguyên nhân cái chết của Phùng Tử Lộ. Hắn chỉ biết rằng nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ là người tiếp theo.
Con mẹ nó chuyện quái quỷ gì thế không biết!
Hắn đã hạ quyết tâm sẽ lái xe rời khỏi ngôi trường này, rời khỏi Minh Hoa, rời khỏi Dương Thủy để đi đến một nơi khác... Một nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Nhan Tức, Nhan Tức... Cái tên này giờ đây như trở thành cơn ác mộng của hắn. Thời điểm bước chân vào Minh Hoa với mọi hỉ nộ ái ố hay lúc ra lệnh cho cậu ta lau sạch vết mực dính trên sàn, hắn cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ phải ghê sợ cái tên đó đến như vậy!
Sáng nay hiệu trưởng vắng mặt, vậy nên hắn chỉ có thể nộp đơn xin nghỉ việc vào buổi chiều. Hắn đã không còn quan tâm đến tiền lương tháng này hay bất kì khoản bồi thường nào nữa, hắn chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh mà thôi!
Đã thế khi tới buổi chiều, khoảnh khắc vừa mới bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, một cơn ác mộng khác lại xuất hiện trước mặt hắn.
Vest đen, tóc đen, mắt đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại tà ác...
Lâm Hòe!
Lâm Hòe nhìn chằm chằm vào hắn, khóe miệng nhếch lên: "Ồ? Thầy Dư Hành Kiện định từ chức sớm thế à?"
Nếu nói sự nghiệp giảng dạy của hắn bị huỷ hoại bởi Nhan Tức, thì Lâm Hòe chính là người giáng đòn cuối cùng. Nhan Tức chứng minh hắn đã thất bại trong việc dạy người, còn Lâm Hòe đánh thẳng vào chuyên môn của hắn. Hắn chưa từng thấy người nào có thể nâng kết quả học tập của lớp kém nhất chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, đồng thời còn nhận được sự yêu mến của toàn bộ học sinh như vậy.
Lâm Hòe quả thực là một nỗi ám ảnh. Kể từ khi y xuất hiện, thành tích đáng tự hào của hắn đã bị đánh bại, những học sinh từng tôn thờ hắn như thần tượng cũng bắt đầu tỏ thái độ chống đối. Bởi vậy, mỗi khi nhìn thấy y, hắn đều lo sợ và cảnh giác: "Cậu đến đây làm gì?"
Lâm Hòe cười nhẹ.
"Tất nhiên là để mời thầy Dư cùng đi vệ sinh rồi."
Nói xong, y nắm lấy tay Dư Hành Kiện rồi kéo hắn đi như thể một nữ sinh đang rủ rê bạn mình. Dù là người trưởng thành khỏe mạnh lại còn thường xuyên tập thể hình, Dư Hành Kiện vẫn chẳng tài nào thoát nổi sự kìm cặp của đôi bàn tay kia.
Hắn bị Lâm Hòe lôi thẳng một đường từ phòng hiệu trưởng đến nhà vệ sinh tầng bốn của tòa dạy học thứ tư. Nhiều học sinh nhìn thấy bọn họ trên đường đi còn lén lút thì thầm:
"Nhắc mới nhớ, tại sao thầy Lâm và thầy Dư lại thân như vậy..."
"Bọn họ đang làm gì vậy..."
"Không biết tại sao, nhưng mà tôi cứ cảm thấy gay gay thế nào..."
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Dư Hành Kiện, cổ họng hắn đột nhiên nghẹn lại đến nỗi chẳng thể thốt lên lời. Tới cửa nhà vệ sinh, Lâm Hòe thẳng tay vứt hắn vào trong như quẳng một đống rác: "Vào đi."
Tòa dạy học số bốn còn được gọi là tòa thí nghiệm, ngày thường rất ít người qua lại, bây giờ bên trong cũng vắng tanh. Dư Hành Kiện bị ném vào, cơ thể lăn lộn trên nền gạch men trơn bóng. Còn chưa kịp gượng dậy, hắn đã nghe thấy giọng nói hệt như quỷ dữ của đối phương: "Ngại quá, ném nhầm."
Dứt lời, Lâm Hòe nhấc Dư Hành Kiện lên, thân hình nặng chín mươi cân của người đàn ông rơi vào tay y lại nhẹ bẫng như một chiếc túi nilon. Rồi trong nháy mắt, hắn bị quăng mạnh vào bức tường bên cạnh. Cơn choáng váng bắt đầu ập đến. Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì Lâm Hòe đã đứng trước mặt hắn từ bao giờ, trong mắt là vẻ vô cảm hệt như đang nhìn một vật chết.
"Xem cho kỹ vào." Y nói, "Những điều mà thầy đã làm."
Sau đó, y mở cửa buồng vệ sinh trong cùng, nơi được đồn là có ma ám. Nhốt bên trong là Dương Phàm, một học sinh lớp C. Chân tay cậu ta bị trói chặt, cổ hằn vết siết, hai mắt trợn trừng.
Rõ ràng là đã chết từ lâu.
"... Ở đây có hai cái lỗ do học sinh khóa trước khoét ra để nhìn lén. Cậu ta từng trói chân một người rồi nhốt vào trong này, vu khống người đó là kẻ biến thái. Thỏa mãn với thú vui đó, cậu ta tiếp tục nhốt người kia trong tòa nhà dạy học nhân lúc mưa gió bão bùng. Ngày hôm sau, nạn nhân đã ngã xuống cầu thang và chết." Lâm Hòe nói từng chữ một, "Bây giờ, quỷ đã đến trừng phạt và trói cậu ta ở đây. Chẳng một ai đến cứu, giống hệt như cái cách mà nạn nhân bị bỏ mặc trước kia."
Dư Hành Kiện dưới sàn nhà chật vật đứng lên. Không biết là do sàn quá trơn hay do tâm lý hoảng loạn, hắn cứ mãi loay hoay trong vô vọng, cuối cùng chỉ có thể lê lết như một con nhện sắp chết.
"Cố tình lừa họ vào tròng, giờ bọn họ đến tìm thầy rồi đấy."
Nói xong, Lâm Hòe lấy từ trong ngực ra một cuốn nhật ký.
"Đây là cuốn nhật ký Nhan Tức để lại trong phòng học trống số 2." Y thì thầm, "Muốn biết thầy đã làm gì không?"
Dư Hành Kiện chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng hắn cũng đủ sức để vùng lên tháo chạy khỏi nhà vệ sinh tầng bốn.
Chạy! Chạy thật nhanh! Rời khỏi nơi này!
Hắn lao xuống tầng một, Lâm Hòe cũng theo sát phía sau. Nhưng thay vì tiếp tục đuổi theo, y lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt đen kịt.
Trời đẹp.
Lại là một ngày trời đẹp.
Không còn ai phía sau, Dư Hành Kiện cuối cùng cũng mở được cửa xe bằng đôi tay run lẩy bẩy. Hắn cứ thế vặn vô lăng rồi lao vào dòng xe cộ đông đúc, lạng lách giữa những tòa nhà cao tầng và mạng lưới giao thông chẳng chịt như một kẻ vô định.
Trốn mau! Rời khỏi Dương Thủy!
Hắn lái thẳng về phía bắc với quyết tâm cách Minh Hoa càng xa càng tốt. Cảnh vật dần trở nên méo mó, chỉ đến khi bắt gặp thấy trạm thu phí phía trước, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm tột độ.
Hắn đã qua trạm thu phí rồi!
Bất chợt, hắn dừng xe.
Nỗi kinh hoàng dần bao trùm lấy Dư Hành Kiện. Những gì bên ngoài cửa kính đã khiến hắn rơi vào hoảng loạn khôn cùng.
Hiện ra trước mắt, không phải đường cao tốc, không phải một nơi xa xôi.
Mà là vực thẳm đen ngòm!
Bóng tối kéo đến dày đặc. Trạm thu phí như ranh giới chia cắt toàn bộ Dương Thủy với phần còn lại của thế giới!
Nơi hắn sống... Chính là một hòn đảo biệt lập!
Thành phố Dương Thủy, trường cấp ba Minh Hoa.
Lại một lần nữa, Lâm Hòe bước lên tầng bốn của tòa nhà dạy học số ba. Đương lúc học sinh vẫn đang miệt mài trong lớp, y một mình đi tới vị trí quen thuộc lúc trước, sau đó nhìn lên bảng phân lớp hàng tháng.
Tháng chín, tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai.
Tháng một, tháng hai, tháng ba, tháng tư.
Tháng năm, tháng sáu, tháng bảy, tháng tám.
Tháng chín, tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai.
Y lần lượt xé bỏ từng tờ một, cứ lặp đi lặp lại như vậy...
Ba năm!
Danh sách của lớp 12 trong suốt ba năm đều ở đây! Cùng một khóa, cùng một nhóm học sinh...
Gió thu từ cửa sổ chợt lướt qua. Khởi nguồn từ trạm thu phí, nó len lỏi khắp Dương Thủy, rồi cuối cùng dừng lại bên tai Lâm Hòe, thổi bay một lọn tóc trên trán y.
Y nhắm mắt lại, sau đó thở dài.
Không ai chết, cũng không ai sống.
Là mùa thu, vẫn là mùa thu.
"Màn chơi này, ngay từ lúc bắt đầu đã không thể thay đổi được quá khứ."
Y thì thầm.
Trường cấp ba Minh Hoa, lớp B, nhóm ba người.
Trái ngược với sự hoạt động không ngừng nghỉ của chiếc điều hòa công suất lớn, Lý Phân lại hoàn toàn mất hết tâm trạng học tập.
Giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến, học sinh lớp B lần lượt rời đi. Trên người bọn họ đã bắt đầu xuất hiện những mảng thối rữa lớn, thậm chí còn tỏa ra mùi hôi khó chịu.
Lý Phân, Hạ Tinh Dã, Thu Nhiên chọn ở lại lớp. Tào Ái Dân vốn định bụng đi ăn, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Tinh Dã – nữ chính định mệnh đang ngồi ngay ở hàng ghế trước, gã đánh liều tiến tới làm quen.
"Bông..." Gã suy nghĩ hồi lâu, "Bông tai của cậu... Đẹp lắm."
Hạ Tinh Dã ngẩng đầu khỏi sách. Hoàn toàn không hiểu ý đồ của người này, anh mất một lúc lâu mới nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng và xinh đẹp: "Cảm ơn."
Anh chưa từng nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy bao giờ, dịu dàng đến nỗi khiến người nghe phải sởn cả gai ốc. Thế mà Tào Ái Dân vẫn chẳng nhận ra điều gì bất thường, gã tỉnh bơ hỏi: "Cậu mua mất bao nhiêu vậy? Chắc đắt lắm nhỉ?"
"Không đắt đâu." Hạ Tinh Dã nhẹ giọng đáp, "Tôi được anh trai tặng."
Nói xong, anh sờ lên khuyên tai. Món trang sức được ánh sáng chiếu vào rộ lên sắc đỏ nhạt: "Lúc tôi mới vào chơi, còn rất yếu. Là anh ấy tặng tôi cái này..."
Hệt như rác rưởi mà ném đi, tràn ngập sự khinh thường.
Một vũng bùn đen kịt bỗng trào lên, Hạ Tinh Dã xuyên qua những hồi ức nặng nề, dường như lại nhìn thấy ngày hôm đó cách đây nhiều năm.
"Đừng đi theo tôi nữa." Người đàn ông nói.
"Nhưng tôi..."
"Nhìn cậu là tôi lại thấy phiền."
Ánh mắt sắc lạnh ấy như vẫn còn găm chặt trên người anh. Sau khoảnh khắc đó, một biển máu lại kéo tới.
"Hy sinh cậu ta là giải pháp tối nhất." Giọng nói của người nọ văng vẳng trong ký ức, "Cậu thật sự quá... Cảm tính."
Ồ.
"Còn có một người anh trai, cái khuyên nhìn đắt như vậy mà lại nói là không đắt... Chắc hẳn là tiểu thư nhà giàu, có khi còn mê anh trai quá mức cũng nên..." Tào Ái Dân lẩm bẩm trong lòng. Nghĩ một hồi, gã lại tiếp tục nịnh nọt: "Chắc cậu thân với anh ấy lắm nhỉ?"
"Bọn tôi không có quan hệ huyết thống. Bố của anh ấy và mẹ tôi tái hôn với nhau. Nói thẳng ra là không phải anh em ruột."
"Bố mẹ tái hôn, không có quan hệ huyết thống... Thế thì không được tính là loạn luân đâu nhỉ..." Trong lòng Tào Ái Dân chợt vang lên hồi chuông cảnh báo. Ngay lập tức, gã đã tưởng tượng ra viễn cảnh mình bị cắm sừng bởi anh trai nữ chính.
"Tôi và anh ấy còn rất nhiều chuyện cần giải quyết." Hạ Tinh Dã lại chạm vào khuyên tai. Trên nền da trắng ngần như sứ, món trang sức màu máu lại càng thêm nổi bật, "Nhưng giờ điều tôi muốn làm nhất là... Tìm thấy anh ấy."
"Tiểu thư nhà giàu vào game chỉ để tìm anh trai? Cái thể loại gì thế này?" Hai mắt Tào Ái Dân sáng lên, vậy là con đường chinh phục của gã lại có thêm hy vọng rồi. Gã đầy chờ mong nói với Hạ Tinh Dã: "Cậu chắc chắn sẽ tìm được anh ấy, để tôi giúp cậu..."
"Cảm ơn cậu nhiều." Hạ Tinh Dã cười nhẹ, "Khi tìm thấy anh ấy, điều đầu tiên tôi muốn làm là..."
Báo thù.
Nhưng lời này... Chẳng cần thiết phải phí công nói với một NPC như vậy.
Anh ngừng lại, che giấu vẻ oán giận trên khuôn mặt, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi.
"Cậu không đi ăn à?" Hạ Tinh Dã nhẹ nhàng hỏi.
Tào Ái Dân lúc này mới từ cảm giác lạnh lẽo đột ngột tỉnh lại. Gã lia lịa nói xin lỗi ba lần, sau đó hoảng hốt chạy xuống tầng.
Hạ Tinh Dã vô cảm nhìn theo bóng lưng gã khuất dần nơi cầu thang. Giống như đang nghĩ đến điều gì khó chịu, nụ cười trên môi anh vụt tắt. Đúng lúc đó, giọng nói của Thu Nhiên vang lên từ phía sau: "Anh Tinh Dã..."
Cô do dự hỏi: "Anh không vui à? Có chuyện gì sao?"
Vừa nhìn thấy Thu Nhiên, anh lại khoác lên mình nụ cười tươi tắn thường ngày: "Được rồi, chúng ta họp đi."
"... Điều này thật quá khó tin, thời gian mới trôi qua một nửa mà đã có sáu người chết rồi. Vậy là chỉ còn lại một người cuối cùng."
"Dư Hành Kiện đâu?"
"Hắn lái xe rời khỏi trường rồi, không đuổi kịp..."
"Dương Phàm, tức giận vô cớ, Nóng Giận. Phùng Tử Lộ, lãng phí thức ăn, Tham Ăn." Hạ Tinh Dã hướng mắt ra ngoài cửa sổ, "Còn Tham Lam và Kiêu Ngạo nữa là đủ..."
"Anh Tinh Dã." Thu Nhiên chợt gọi. Vì sự đáng tin cậy của Hạ Tinh Dã trong phó bản, cô đã hình thành thói quen hỏi anh mỗi khi gặp chuyện, "Vậy tiếp theo phải làm gì... Dư Hành Kiện đi rồi, chúng ta không thể bắt được hắn, nếu hắn bị giết bên ngoài trường... Chẳng phải Nhan Tức sẽ thực sự hóa quỷ sao?"
"Mẹ kiếp, chúng ta trốn trong này lâu như vậy, thế mà vẫn chẳng thể ngăn nổi một cái chết nào, chuyện quái gì đang xảy ra vậy!" Lý Phân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy thế, Hạ Tinh Dã bình tĩnh nói: "Vậy thì chỉ còn một cách."
"Cách?" Thu Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt đầy hy vọng, "Là cách gì?"
Đồng thanh còn có Lý Phân. Rõ ràng, Hạ Tinh Dã đã trở thành trụ cột của cả nhóm.
Bọn họ tin tưởng Hạ Tinh Dã. Bất cứ phương pháp nào anh đưa ra, họ đều sẽ làm theo.
Hạ Tinh Dã mấp máy đôi môi nhạt màu: "Giết Nhan Tức."
"Nhan Tức bây giờ vẫn chưa thể hóa quỷ, cậu ta đã tiêu tốn quá nhiều sức lực để giết người. Việc liên tục tiếp xúc với người sống đã khiến cậu ta bị dương khí ăn mòn và dần trở nên suy yếu. Trên người chúng ta đều có đạo cụ, muốn giết cậu ta cũng không có gì khó."
"Giết cậu ta, ngăn cản cậu ta trở thành ác quỷ, chúng ta sẽ có thể sống sót."
Chạng vạng hôm sau, trời mưa lất phất, Dư Hành Kiện quay trở lại trường.
Cả một ngày dài, hắn tuyệt vọng lái xe vòng vèo khắp thành phố như một con ruồi mất đầu. Dù đã cố gắng tìm kiếm mọi ngóc ngách, mọi lối thoát, song cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật phũ phàng rằng:
Thành phố Dương Thủy nơi hắn đang ở, đã trở thành một hòn đảo cô lập, bị chia cắt bởi vực thẳm đen ngòm.
Từ hy vọng tràn đầy, hắn rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Ô tô, tàu cao tốc, máy bay... Dù đã thử mọi cách nhưng vẫn không phương tiện nào có thể đưa hắn rời khỏi đây.
Hắn cứ thế bị ruồng bỏ và mắc kẹt lại trong chính cái thế giới này.
Trong cơn bế tắc, Dư Hành Kiện rít cạn một bao thuốc lá rồi ngấu nghiến bát mì sợi Lan Châu. Theo thời gian, hai mắt hắn bắt đầu long sòng sọc, còn khớp hàm thì run rẩy không ngừng.
Từ lâu, Dư Hành Kiện đã tin rằng vận mệnh là do chính mình nắm giữ, chứ không phải do trời định đoạt. Đó cũng là lý do khiến hắn tới Minh Hoa để bắt đầu một cuộc đời mới. Cảm giác tội lỗi và sợ hãi dần bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Nhưng rồi, bản năng sinh tồn cùng cơn giận dữ một lần nữa lại trỗi dậy mạnh mẽ trong hắn.
"Mình chỉ muốn sống thôi! Sống một cuộc sống tử tế, đàng hoàng... Tại sao mình lại phải chết ở đây?"
"Mình không hề giết nó. Chính nó tự tử mà, làm sao mình giết được? Nó muốn báo thù... Dựa vào cái gì lại đến tìm mình?"
Có một kiểu người sẽ không bao giờ tự vấn bản thân. Khi bị nghi ngờ, họ cũng chỉ biết viện ra lý do để bao che và biện minh cho hành động của mình.
Dư Hành Kiện chợt nhớ lại thời thơ ấu, khi hắn còn là niềm tự hào của bố mẹ. Từ một cậu thiếu niên được nuông chiều hết mực, đến việc được học tại trường sư phạm danh tiếng, rồi trở thành giáo viên tại trường cấp ba tốt nhất thành phố... Ấy vậy mà, chỉ vì một sai lầm nhỏ, hắn đã đánh mất tất cả, thậm chí còn bị dồn đến bước này...
Bây giờ, hắn sắp chết, đã thế nguyên nhân lại còn đến từ một thằng nhóc yếu đuối hèn nhát nữa chứ!
"Chết rồi thì có gì ghê ghớm? Hóa thành quỷ thì đã làm sao?" Hắn hung tợn nghĩ, "Sống thì bị người khác bức đến mức phải tự tử, chết rồi còn bày đặt ra vẻ ta đây làm gì?"
"Mình không muốn chết, mình không muốn chết! Phải làm sao đây... Đúng rồi, phải quay lại trường, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó... Mình không tin mình sẽ thua con quỷ đó!"
Hắn lái xe quay trở lại Minh Hoa. Thế nhưng, vừa mới chông thấy cánh cổng quen thuộc và cột cờ cao vút kia, mọi dũng khí trong hắn cứ thế vỡ vụn như bong bóng xà phòng.
"Mình có thể đánh thắng nó không?" Trên đường đi hắn không ngừng tự hỏi, "Mình có thể đánh thắng con quỷ đó không?"
Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của bố mẹ cùng với những lời xì xào bàn tán của đồng nghiệp và họ hàng, chút can đảm trong hắn lại trỗi dậy.
Chỉ cần giết chết Nhan Tức và phá vỡ xiềng xích do cậu ta tạo ra là được. Rồi hắn sẽ thoát khỏi đây, đến một thành phố mới, viết lại cuộc đời. Không làm giáo viên thì làm nghề khác cũng được... Miễn là hắn còn sống thì tất cả đều có thể bắt đầu lại. Cậu học sinh bị đánh đến điếc tai, Nhan Tức... Tất cả cũng chỉ là hòn đá vướng chân trong những năm tháng huy hoàng của hắn mà thôi.
Tương lai của bọn chúng đã kết thúc, nhưng tương lai của hắn thì chưa.
Đơn giản bởi vì hắn còn sống!
Trở lại phòng giáo viên, hắn thả mình xuống ghế rồi thở dài.
Bất chợt, ánh mắt hắn đảo qua cuốn sổ tay màu đỏ sẫm được đặt trên mặt bàn, một thứ mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
"Cái gì thế này?"
Hắn do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng mở cuốn sổ ra. Trang thứ nhất được mở đầu bằng một nét chữ tao nhã:
"Bảy điều kỳ bí tại trường học."
"Hay còn được gọi là Bảy đại tội."
Nếu Lâm Hòe có ở đây, y chắc chắn sẽ nhận ra đường nét này. Nó giống hệt nét chữ trong cuốn nhật ký tương lai mà y đã thấy vào ngày đầu.
Nhưng y không có ở đây.
"Chương I: Lười biếng."
"Chương II: Ghen tị."
"Chương III: Dâm dục."
"Chương IV: Nóng giận."
"Chương V: Tham ăn."
"Chương VII: Tham lam."
Một chương rồi lại tiếp một chương... Dư Hành Kiện đọc hết trang này đến trang khác. Ban đầu, hắn lướt rất nhanh, nhưng rồi tốc độ càng lúc càng chậm dần.
Đây là câu chuyện kể về một nam sinh bị bắt nạt đang tìm cách để trả thù. Mọi kiểu chết và tội lỗi trong này...
Đều giống hệt với những gì hắn được chứng kiến ở trường!
Bị đuối nước, bị thắt cổ, bị đánh đập đến chết, bị ngạt thở, bị ngộ độc...
Bị rơi từ trên cao xuống.
Đọc xong chương về mình, cơn căng thẳng của Dư Hành Kiện cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm!
"Ha ha ha ha. Ha ha ha ha."
Hắn cười lớn, sau đó hung tợn nói: "Muốn làm tao trượt chân á? Cứ thử xem!"
Sự hoảng loạn tột độ cùng những cảm xúc phức tạp đan xen đã khiến tinh thần Dư Hành Kiện gần như sụp đổ. Hắn gào lên như một con thú rồi tự cào cấu lấy tóc mình.
Sau đó, hắn ném phăng cuốn sổ đi rồi lao thẳng về phía hành lang, nơi được miêu tả là hắn đã trượt chân ngã xuống cột cờ.
Cùng lúc ấy, dưới làn gió thổi vào từ cửa sổ, cuốn nhật ký bị vứt lại trên mặt bàn chậm rãi lật sang trang tiếp theo.
"Chương VII: Kiêu ngạo."
Nhảy lầu tự sát, đáng lẽ phải ở chương đầu tiên, lại bị để xuống chương cuối cùng.