Triệu Nhất Ninh nhìn bảng chỉ dẫn, đi xuyên qua sảnh khám bệnh hướng về phía khu nội trú, khi đi ngang qua quầy hướng dẫn lập tức chú ý ngay đến chàng trai cao lớn đang nói chuyện với y tá - Đó chẳng phải là Trương Thần sao? Sau một thoáng chạm mắt, Triệu Nhất Ninh vội vàng quay đi, mang theo hy vọng đối phương sẽ không nhận ra mình đang đeo khẩu trang, nhưng không ngờ vẫn bị anh ấy gọi lại, đành phải quay đầu chào hỏi.
"Trùng hợp vậy, sao cậu lại đến bệnh viện?"
Triệu Nhất Ninh giơ cao tập tài liệu ôn tập trong tay, "Đến đưa ghi chép và đề thi cho một bạn học đang nằm viện."
"Ồ, ủy viên học tập đúng không, tớ nhớ rồi, thật có trách nhiệm." Trương Thần cười nói.
Triệu Nhất Ninh không biết nói gì, mím môi coi như đáp lại.
"Người nhà tớ cũng nhập viện, tớ dẫn em gái đến thăm."
Triệu Nhất Ninh lúc này mới nghiêm túc đ.á.n.h giá cô gái đứng cách Trương Thần hai bước phía sau, mái tóc dài màu hồng xõa tung, hàng mi giả dày cộm và màu son nổi bật cũng không che giấu được vẻ non nớt, hình như nhỏ hơn cô đến hai tuổi, cô gái sốt ruột liếc nhìn bên này một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ trên điện thoại.
Triệu Nhất Ninh gật đầu.
"Vậy bọn tớ đi trước đây, gặp lại sau!"
Cô gái đó đi theo sau Trương Thần, khi đi ngang qua đã huých vào vai Triệu Nhất Ninh rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Triệu Nhất Ninh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta, có chút giống mùi cam vừa mới cắt, cô nhận ra hai người bọn họ đi về phía khu khám bệnh, thế là đi về phía khu nội trú ở hướng ngược lại.
Sau khi xác định lại số phòng bệnh không sai, Triệu Nhất Ninh gõ cửa. Cửa mở ra, Hứa Hành Viễn đứng ngược sáng ngay trong khung cửa, không hiểu sao Triệu Nhất Ninh lại cảm thấy người này tràn đầy sức sống, hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương phải nhập viện.
"Cuối cùng cậu cũng đến rồi!" Quả nhiên.
Triệu Nhất Ninh nhìn cách bố trí của phòng bệnh, đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, nhìn Hứa Hành Viễn khập khiễng chống nạng từ trong tủ ôm ra một túi lớn đồ ăn vặt chất đầy chiếc bàn thấp trước mặt cô.
"Cậu uống được đồ lạnh không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Nhất Ninh ngẩn người một chút, gật đầu.
Hứa Hành Viễn lại bưng ra mấy chai nước ngọt từ trong tủ lạnh đặt lên sofa, "Đây đều là mẹ tớ mua cho cậu, bà ấy bảo làm phiền cậu cuối tuần đến kèm tớ học thật ngại quá, cậu xem có mua được món cậu thích không."
Triệu Nhất Ninh còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy Hứa Hành Viễn một tràng liên hoàn câu hỏi: "Cậu có nóng không, nhiệt độ điều hòa được không, có lạnh không, có cần điều chỉnh không?" Rồi loay hoay nghịch điều khiển.
"Tớ đến là để đưa cho cậu ghi chép và đề thi." Triệu Nhất Ninh đưa tập tài liệu trong tay cho Hứa Hành Viễn, "Cậu xem trước ghi chép xem có gì không hiểu không?"
"Tớ bị chấn động não rồi."
"Ý gì?"
"Bây giờ tớ cứ nghĩ đến vấn đề gì đó là lại đau đầu, ái da." Hứa Hành Viễn ôm thái dương làm bộ ngã xuống sofa.
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tớ về trước đây." Triệu Nhất Ninh vừa đứng dậy đã bị Hứa Hành Viễn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
Triệu Nhất Ninh cố gắng rút tay lại, lại cảm thấy tay Hứa Hành Viễn càng nắm chặt hơn, cô có chút bực mình, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy.
Hứa Hành Viễn lập tức buông tay ra, "Hôm đó tớ ngã xuống hố ga, có một khoảnh khắc thực sự tưởng mình sắp c.h.ế.t, cậu biết lúc đó trong đầu tớ nảy ra ý nghĩ gì không?"
Triệu Nhất Ninh nhìn hai hàng lông mày hơi nhíu lại và đôi chân bó bột của Hứa Hành Viễn, một chút khó chịu kia lập tức tan biến.
Hứa Hành Viễn cử động máy móc dựa vào chiếc nạng khó khăn đứng dậy, nhìn vào mắt Triệu Nhất Ninh.
"Lúc đó ý nghĩ duy nhất của tớ là, may mà tớ đã nói với cậu - tớ thích cậu rồi." Hứa Hành Viễn có chút ngại ngùng cười gãi đầu.