Trong tiết Sinh học, Triệu Nhất Ninh vẫn không thể kiểm soát được việc bị phân tâm, chỗ ngồi bên cạnh trống không, Mễ Lan vẫn chưa trở lại. Cô không nhịn được lén dùng điện thoại nhắn tin cho Mễ Lan, lại thấy trong hộp thư đến có một tin nhắn chưa đọc.
"Mễ Lan với Trương Thần đang ở cùng nhau, tan học tớ đi tìm Trương Thần, đi cùng không?"
"Ừ." Triệu Nhất Ninh tranh thủ lúc thầy giáo viết bảng, lo lắng hồi âm, thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể yên tâm nghe giảng được một lát.
Chuông tan học vang lên, Triệu Nhất Ninh vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy Trương Huỳnh Vũ đang đứng ở bảng tin không xa. Trương Huỳnh Vũ cách đám người đang chen chúc, ra hiệu cho cô bằng cách khẽ hất cằm lên, sau đó đi về phía cổng trường. Triệu Nhất Ninh không nhanh không chậm đi theo. Ra khỏi cổng trường, sau đó rẽ mấy ngã, hai người dần dần rút ngắn khoảng cách. Cách nhau hai bước, sau khi hỏi rõ Mễ Lan bây giờ đang ở nhà Trương Thần, Triệu Nhất Ninh không khỏi nhíu mày, Trương Huỳnh Vũ vội vàng bổ sung là bố mẹ Trương Thần đều không có nhà, nhưng lại cảm thấy dường như càng giải thích càng thêm rối, bèn không nói gì nữa. Lại rẽ qua một ngã tư, hai người đi vào một con hẻm dài, thì nhìn thấy mấy bạn nam đang tụ tập trong hẻm, lúc này đồng loạt nhìn về phía bên này. Triệu Nhất Ninh nhìn thấy điếu t.h.u.ố.c trong miệng bọn họ, cảnh giác kéo vạt áo Trương Huỳnh Vũ. Trương Huỳnh Vũ nhận ra người cầm đầu có vết sẹo trên trán kia, chính là bạn của Trương Thần, nhưng cũng phát hiện ra vẻ mặt của đối phương không mấy thân thiện, thế là theo bản năng che chắn cho Triệu Nhất Ninh phía sau lưng.
"Thằng nhóc Trương Thần đâu rồi?" Người cầm đầu ném điếu t.h.u.ố.c đang cầm trên tay, nhổ một bãi nước bọt hỏi.
"Không thấy."
Một bạn nam dáng người thấp bé lập tức đứng dậy, "Sao, cuỗm tiền của anh em rồi muốn chạy trốn à?"
"Tiền gì?"
"Bớt giả vờ đi, không phải mày đưa đáp án à, mày không biết tiền gì, coi mấy anh em bọn tao là lũ ngốc à?" Một bạn nam từ bên tường tiến lại gần. Triệu Nhất Ninh nhìn thấy anh ta còn đang xách theo một cây gậy bóng chày trong tay, lập tức toát mồ hôi lạnh.
Trương Huỳnh Vũ nhanh chóng suy đoán tình hình, sau đó khẽ hừ một tiếng, "Tiền, nếu tao biết thằng nhóc Trương Thần nhờ tao xin đáp án, quay lại có thể bán ra ngoài cho nhiều người như vậy, tao sẽ ngốc đến mức đồng ý à? Giờ thì hay rồi, hại tao vào danh sách gian lận, học bổng toi công, mày nói cho tao biết nó đang ở đâu?"
Mấy người nghe xong trao đổi ánh mắt cho nhau, "Sao, tiền mày không thấy à?"
"Nếu tao lấy tiền của bọn mày, còn có thể đứng đây à?"
"Bớt lừa ông đi, ai chả biết Trương Thần với mày quan hệ tốt, chuyện này mày không thể không biết?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Trương Huỳnh Vũ tối sầm lại, anh không ngờ Trương Thần lại còn giấu anh thu tiền của đám người này, đúng là điên rồi. Chỉ là bây giờ biết cũng muộn rồi, thế là quay mặt sang nói với Triệu Nhất Ninh, "Buổi tối không thể cùng cậu ăn cơm rồi, cậu nghe lời, tự đi ăn quán cá nướng kia đi, nhớ đường đến quán cá nướng thế nào chứ?"
Triệu Nhất Ninh ngẩn người, không kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng gật đầu.
"Này, đây là bạn gái tao, không liên quan gì đến chuyện của bọn mình cả, để em ấy đi ăn cơm trước đi, tao dẫn chúng mày đi tìm Trương Thần."
Đối phương cười khẩy một tiếng, nói với Triệu Nhất Ninh: "Bạn trai quan tâm cô em đấy, cô em tốt nhất đừng hại cậu ta." Anh ta gật đầu, đám người đang vây quanh cũng theo đó nhường ra một lối đi.
Trương Huỳnh Vũ nhẹ nhàng đẩy Triệu Nhất Ninh một cái, nhìn cô đi vào ngã rẽ phía trước.
Triệu Nhất Ninh một tay ôm ngực, có thể cảm nhận được trái tim đang đập dữ dội, cố gắng kiểm soát nhịp bước chân đi về phía trước, khi quay đầu lại, ngã tư đường hình chữ T vừa nãy đã không còn thấy bóng người nào nữa. Triệu Nhất Ninh suy nghĩ, quán cá nướng chỉ có thể là quán mà ba người đã từng cùng nhau ăn lần trước, Trương Huỳnh Vũ muốn cô đến đó đợi anh. Nhưng Triệu Nhất Ninh biết, đám người kia vì gian lận bị lộ bị phạt, đang tức giận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Trương Thần. Dù Trương Thần gian lận có tổ chức, bị đ.á.n.h cũng đáng đời, Triệu Nhất Ninh phẫn hận nghĩ, nhưng anh ấy là bạn trai của Mễ Lan, mình vẫn nên đi tìm người giúp đỡ mới phải, nhưng lại nghĩ đến lời người kia vừa đe dọa cô, nếu dám đi gọi người, người gặp xui xẻo chính là Trương Huỳnh Vũ, cô suy nghĩ một hồi chỉ cảm thấy đau đầu, vội vàng gọi điện thoại cho Mễ Lan.
Sau khi kể rõ ngọn ngành sự việc, Triệu Nhất Ninh mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia Mễ Lan và Trương Thần vẫn đang bàn bạc chuyện gì đó, lại nghe thấy âm thanh Trương Thần đi xa, qua một lúc lâu, giọng nói Trương Thần cuối cùng lại vang lên, anh ấy nghiêm giọng nói:
"Tớ dùng điện thoại của Mễ Lan gửi cho cậu một bản đồ chỉ đường, cậu theo hướng dẫn của đường màu đỏ thử xem có tìm thấy bọn họ không, nếu không có thì đi dọc theo đường màu xanh tìm thử xem, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện, vừa thấy bọn họ liền gửi định vị cho Mễ Lan, rồi tiếp tục đi theo, hiểu chưa?"
"Được, được!" Triệu Nhất Ninh cuối cùng cũng nắm được sợi dây chủ chốt từ giọng nói đó, quay người chạy về phía đường cũ.
Trong hẻm đã sớm không còn bóng người, cô lao nhanh về phía đường màu đỏ, vừa suy nghĩ quãng thời gian vừa rồi đi bộ đại khái bao xa, nhận ra đường màu đỏ có thể không phải là con đường bọn họ đi, liền quay đầu chạy dọc theo đường màu xanh lục.
Triệu Nhất Ninh đã hiểu, đường màu đỏ là đi về phía nhà Trương Thần, Trương Huỳnh Vũ không đi con đường này, ngay từ đầu anh đã không có ý định dẫn đám người kia đi tìm Trương Thần, sở dĩ anh nói như vậy chỉ là để trấn an đối phương, để thả cô đi.
Lại rẽ qua một ngã tư nữa, Triệu Nhất Ninh nhìn thấy ở góc đường có một đám người vây quanh, trái tim bỗng treo ngược lên, xô đám người ra đi vào, quả nhiên nhìn thấy Trương Huỳnh Vũ đầu đầy m.á.u ngã trên mặt đất.