Sao Song Tử Mùa Hạ

Chương 16



Triệu Nhất Ninh dọn dẹp xong bát cháo băm do em trai làm đổ ra sàn nhà, xách một túi rác đi ra ngoài. Trăng lưỡi liềm treo trên trời, côn trùng ở góc tường vẫn ra sức kêu, hòa lẫn trong những cơn gió hè ấm áp. Triệu Nhất Ninh thích mùa hè, đặc biệt là ban đêm. Cô vẫn nhớ hồi nhỏ mẹ từng dẫn cô xuyên qua hộ gia đình ở tầng ba đã dọn đi, từ ban công nhảy vào tầng thượng của tòa nhà ba tầng sát vách để ngắm trăng. Lúc đó xung quanh còn chưa có nhiều nhà cao tầng, trên tầng thượng của tầng ba có thể nhìn thấy mái nhà của những hộ dân xung quanh, ngay cả gió cũng mát hơn.

Triệu Nhất Ninh thu hồi ánh mắt đang nhìn lên nóc tòa nhà ba tầng kia, đi về phía thùng rác bên ngoài khu nhà. Khi quay lại cô mới chú ý, dưới ánh đèn lờ mờ có một bóng người vẫy tay với cô, cô giật mình, định thần nhận ra đường nét của người đó rồi thở phào nhẹ nhõm, đi về phía ánh đèn.

"Cậu không sao chứ?"

Trương Huỳnh Vũ sờ sờ miếng băng gạc quấn trên đầu: "Không sao, vết thương ngoài da với chấn động não nhẹ thôi, theo dõi mấy ngày là ra thôi."

"Muộn thế này rồi, cậu không về nhà à?"

"Bố tớ đi công tác, tớ chuyển về đây ở mấy hôm."

"Chuyển... Về?"

"Cậu thực sự không nhớ gì cả." Trương Huỳnh Vũ cười khổ, "Đi, tớ dẫn cậu đi xem."

Triệu Nhất Ninh do dự một chút, vẫn đi theo sau Trương Huỳnh Vũ. Đi qua tòa nhà cô ở, đi vào bên trong nữa là tòa nhà số 3. Đèn cảm ứng ở cầu thang không sáng lên theo tiếng vỗ tay, Trương Huỳnh Vũ dừng lại một chút, lấy điện thoại ra nghiêng người soi đèn cho Triệu Nhất Ninh phía sau, cứ thế lên đến tầng bốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đứng trước cửa của căn hộ phía tây, Triệu Nhất Ninh nhìn Trương Huỳnh Vũ lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt màu xanh lục kia, lại rút chìa khóa ra mở cánh cửa gỗ bên trong, đèn sáng.

Triệu Nhất Ninh nhìn thấy ghế sofa, chiếc bàn và tấm gương lớn kia được bày biện trong phòng khách, cảm giác quen thuộc mãnh liệt hòa lẫn hơi lạnh của điều hòa ập đến với cô, nhưng cô lại không thể nhớ ra bất kỳ ký ức nào liên quan đến nó từ trong não bộ.

Cho đến khi Trương Huỳnh Vũ đi đến trước tấm gương kia, ra hiệu cho cô nhìn mấy tấm ảnh kẹp ở khung gương. Triệu Nhất Ninh nhìn thấy bức ảnh gia đình ba người, cậu bé đứng trên tảng đá làm bộ nhảy xuống, người phụ nữ trẻ với mái tóc xoăn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cậu, còn người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị nắm lấy cánh tay cậu bé. Ánh mắt di chuyển xuống tấm ảnh bên dưới, Triệu Nhất Ninh sững người, trong ảnh chính là cô thời thơ ấu với mái tóc đuôi ngựa đôi đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong căn phòng này, một tay cầm một nắm bài pu- khơ, đang rút một tấm bài từ tay cậu bé đối diện, điều khiến cô cảm thấy chấn động hơn, là phía bên phải của bức ảnh, mẹ cô đang nhìn Triệu Nhất Ninh nở nụ cười rạng rỡ.

Triệu Nhất Ninh giơ tay rút tấm ảnh đó ra, cô cảm thấy tay mình đang run rẩy không kiểm soát được. Trong nhà không có một bức ảnh nào của mẹ, cô đã tìm đủ mọi cách để xin được một tấm ảnh chụp chung của mẹ và dì hai trong đám cưới của dì hai từ chỗ người dì thỉnh thoảng mới về quê ăn Tết, lưu lại trong album được mã hóa trên QQ, chỉ có như vậy cô mới có thể đảm bảo mình sẽ không dần dần quên mất dáng vẻ của mẹ.

Triệu Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn Trương Huỳnh Vũ, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy anh đưa tới một chiếc hộp gỗ. Cô nhận lấy hộp, mở ra thì thấy một bức ảnh khác chụp mẹ đang ôm cô và Trương Huỳnh Vũ cười trước ống kính, còn có mẹ đang dắt tay cô lội nước bên bờ sông... Nước mắt Triệu Nhất Ninh lại không kìm được rơi xuống, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, bản thân đã không từng khóc nhiều năm như vậy, sao trước mặt Trương Huỳnh Vũ hết lần này đến lần khác khóc mãi không thôi vậy.

Đợi đến khi Triệu Nhất Ninh hoàn toàn bình tĩnh lại, Trương Huỳnh Vũ dẫn cô đi dạo một vòng trong phòng, mang theo chút mong đợi chú ý đến vẻ mặt của Triệu Nhất Ninh, cuối cùng nhận ra ký ức của Triệu Nhất Ninh về mọi thứ ở đây, đã không được đ.á.n.h thức bởi những đồ đạc cũ kỹ gần như chưa từng thay đổi này. Anh lấy từ trong túi ra một bộ chìa khóa mới đ.á.n.h khác, đặt vào hộp gỗ đựng album ảnh.

"Chìa khóa cậu cầm lấy, chỗ này tớ cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua, nếu cậu rảnh thì cứ qua ngồi chơi." Trương Huỳnh Vũ nhìn quanh phòng một vòng, "Nhà không có người ở, nhanh xuống cấp lắm."

Triệu Nhất Ninh vừa vào cửa đã bị mắng một trận té tát, cô vẫn chỉ cúi đầu đáp lại vài câu ngắn gọn, nhanh chóng bọc hết những thùng rác bằng túi rác mới rồi mới vào được phòng. Trong lòng bàn tay trái là một bức ảnh nhỏ cỡ một tấc, bên trên là khuôn mặt tươi cười của mẹ, tay phải cầm hai chiếc chìa khóa mới coong được xâu vào nhau, Triệu Nhất Ninh cảm thấy có một cảm giác kỳ diệu không ngừng trào dâng, phải mất một lúc lâu cô mới phản ứng được, đó là cảm giác hạnh phúc mãnh liệt được bao bọc bởi cảm giác an toàn.

"Đào được bảo bối rồi nha!" Cô vùi mặt vào chăn hạnh phúc khe khẽ hô lên.