Những đám mây đen tích tụ cả buổi chiều cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm vào lúc chạng vạng tối, vốn dĩ phải là ban ngày sáng sủa, lúc này lại tối tăm như thể màn đêm buông xuống. Gió thổi mạnh hơn, lay động từng cái cây, phát ra những tiếng ầm ầm trầm thấp. Cửa sổ lớp học đều đóng kín mít, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng gió lớn bên ngoài, tiếng thì thầm to dần, nhưng thầy hóa học vốn không để ý đến phản ứng của học sinh, vẫn đang chăm chú giảng giải phương trình. Mưa lớn bất chợt ập đến, những hạt mưa nhanh chóng to hơn, đổi hướng đập vào cửa kính. Có tiếng mưa che chở, bầu không khí trong lớp học càng náo nhiệt hơn, ngay khi tiếng ồn ào dần át đi giọng nói trầm tư vô thức hạ thấp của thầy hóa học, lớp học đột nhiên chìm vào bóng tối trong tích tắc. Theo sau đó là tiếng kêu khe khẽ đồng thanh của học sinh, vừa kinh ngạc vừa vui sướng, thầy hóa học cũng hoàn toàn im lặng. Đèn khẩn cấp sáng lên, nhưng lúc này ngoài vài người đang đọc sách ra, phần lớn học sinh đều không nhịn được bắt đầu trò chuyện hăng say.
Tiết học tiếp theo chuyển thành tự học. Mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu giảm bớt. Đến khi hết giờ tự học buổi tối, nước đọng ở những chỗ trũng đã có thể ngập qua bắp chân, học sinh nội trú túm năm tụm ba về gần hết, học sinh bán trú ngoài vài bạn nam mang ô sốt ruột, thấy mưa không có ý định nhỏ lại, dứt khoát lao mình vào mưa, thì phần lớn đều kiên nhẫn chờ người nhà đến đón. Triệu Nhất Ninh mượn ánh đèn lờ mờ để làm bài tập về nhà, cô biết mình không thể vội được, mưa to như vậy, con đường trước khu nhà rất khó đi, càng không có ai đến đón cô, đành phải đợi mưa nhỏ rồi về. Mễ Lan có chút nóng nảy nhìn ra những chiếc ô đi mưa loé lên ngoài cửa sổ, không biết Đại Diêu đã về chưa. Không lâu sau có người đứng ở cửa gọi tên Mễ Lan, Mễ Lan đáp một tiếng, cuối cùng quay đầu lại xác nhận với bạn cùng bàn một lần nữa: "Cậu thực sự không đi xe về cùng tớ sao?"
"Cậu mau về đi, người nhà tớ lát nữa sẽ đến đón, không cần lo cho tớ."
Sau khi Mễ Lan đi không lâu, trong lớp học chỉ còn lại lác đác vài người, ngoài cô ra đều là học sinh nội trú vẫn đang chăm chỉ học tập, Triệu Nhất Ninh nhìn cơn mưa lớn vẫn như trút nước ngoài cửa sổ, bắt đầu hối hận vì sao mình lại cố chấp từ chối ý tốt của Mễ Lan. Cô không muốn bất kỳ ai biết về hoàn cảnh gia đình mình, điều này từ lâu đã trở thành thói quen, nhưng giờ phút này lại không nhịn được nghi ngờ việc mình giấu giếm bạn thân như vậy có thực sự cần thiết hay không. Tuy nhiên khi đưa tay sờ vào vị trí dưới lớp áo cộc tay, khuỷu tay trong nhức nhối âm ỉ - Đó là vị trí mà mẹ kế thường hay véo khi không vui, cơn đau dữ dội, cho dù bầm tím cũng khó bị người khác nhìn thấy - Thế giới của cô khác biệt với các bạn học xung quanh, vỏ bọc học sinh trung học bình thường mà cô cố gắng hết sức duy trì, sẽ giúp cô đến khi thi đại học xong, cuối cùng có khả năng rời khỏi nơi nàym bắt đầu cuộc sống mới. Triệu Nhất Ninh tĩnh tâm lại tiếp tục làm bài kiểm tra tiếng Anh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta rất dễ bị phân tâm.
"Mưa nhất thời sẽ không nhỏ hơn đâu."
Triệu Nhất Ninh nghe thấy có người nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên thì thấy một bạn nam đang đứng cạnh bàn cô, là Hứa Hành Viễn, Triệu Nhất Ninh có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhà tớ rất gần."
Hứa Hành Viễn đặt một chiếc ô kẻ caro màu xanh lam lên bàn Triệu Nhất Ninh, "Cậu mau về đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cậu cho tớ mượn ô, vậy cậu về ký túc xá bằng gì?"
Hứa Hành Viễn cười một tiếng, giơ chiếc ô trong suốt đang cầm ở tay kia lên, nước mưa men theo mặt ô nhỏ xuống. "Đi thôi, tớ đưa cậu đến cổng trường."
Triệu Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 9:40, cũng nên về rồi. Thế là cô thu dọn sách vở, cầm chiếc ô kẻ caro cùng Hứa Hành Viễn bước vào màn mưa.
Triệu Nhất Ninh càng nghĩ càng không hiểu, có lẽ Hứa Hành Viễn đã về ký túc xá mượn ô rồi quay lại đưa cho cô, nhưng cô và bạn nam này không có mấy giao tiếp, chỉ biết anh ấy ngồi ở góc phía sau bên phải lớp học, cũng là học sinh duy nhất trong lớp nhiều lần bị kỷ luật vì đ.á.n.h nhau.
"Xin lỗi nhé."
"Gì cơ?"
"Tớ nói xin lỗi!" Hứa Hành Viễn tưởng là mình nói nhỏ quá, lớn giọng hơn, "Lần đó là tớ không đúng, không nên vẽ bậy lên bài tập làm văn của cậu."