Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 12



Ta lần mò lấy viên tinh thể nhỏ, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tạ Thừa Sương lúc này… còn đang ở yến tiệc chăng?

Ở nơi đó hẳn có rất nhiều mỹ vị.

Nếu ta c.h.ế.t rồi, có ai đến mang xác ta đi không?

Ta cố ngóc đầu dậy, dồn chút hơi tàn đập vào cửa:

“Cứu ta—”

Ai đó…

Xin hãy đến cứu ta.

Ta…đói quá.

“A Ninh? Là A Ninh phải không?”

Ta rùng mình, hít mạnh một hơi:

“Phải… là ta!”

“Là ta, Tạ Thừa Sương—”

“Ta đói lắm… rất đói…”

Ta cố gom chút sức lực cuối cùng, ngón tay bám chặt khe cửa:

“Ngươi có… có mang đồ ăn không?”

Tạ Thừa Sương lắc đầu.

Không biết qua bao lâu, đến khi ta mở mắt lần nữa, hắn đang cúi đầu, cẩn thận đút cho ta từng ngụm nước đường.

“Suỵt…”

Hắn ra hiệu ta đừng lên tiếng.

“Ta trèo tường vào đây.”

Thật ra, ta đã không còn sức để nói, chỉ nhẹ gật đầu.

“Sao nàng lại đói đến thế?”

Ta thì thào:

“Hoàng hậu…”

Tạ Thừa Sương đưa ta một túi vải lớn, bên trong là đường thô, mấy khối bánh khô.

“Thời gian gấp rút, là ta xin được từ bên Sinh Thú Phòng. Nàng đừng chê, chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta gật đầu:

“Ta biết.”

Hắn khẽ vuốt má ta:

“Ta phải đi rồi.”

Ta lặng lẽ dõi theo bóng hắn nhẹ nhàng vượt tường mà rời đi.

Nửa đêm, trời bắt đầu mưa.

Ta nghĩ, có lẽ ông trời vẫn muốn ta sống.

Cho nên mới đưa Tạ Thừa Sương đến.

Bình thường hắn sẽ chẳng ở lại hoàng cung lâu đến vậy.

Thế nhưng đúng hôm đó, Hoàng đế lại bắt hắn ở lại nâng đèn suốt cả đêm, soi sáng cho bữa tiệc thịt rượu.

Hắn nâng suốt nửa đêm, đến khi được cho lui, ngay cả lính gác cũng ngủ gật cả rồi.

Nên hắn mới nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt, tuyệt vọng của ta.

Ta há miệng hứng nước mưa rơi xuống từ mái hiên.

Lại cố lết đi, gom hết bát đĩa, chén sứ trong điện, đem ra xếp thành hàng dài, từng chiếc từng chiếc hứng lấy nước.

Ta ngậm đường trong miệng, hướng về phía lãnh cung mà dập đầu.

Bất luận là ai đã ban cho—xin hãy phù hộ cho chúng ta được sống sót.

Sáng hôm sau, có người lén trèo tường ném vào một gói đồ ăn.

Là bắp tẻ, trứng luộc, điểm tâm tinh xảo, còn có một túi nước đầy ắp.

Mưa vẫn rơi.

Rào rào không dứt.

Kinh thành chưa từng có trận mưa nào kéo dài đến thế.

Ngay cả ta cũng cảm thấy… có điều gì đó không bình thường.

Mưa ngày càng lớn, tiếng tỳ bà sáo trúc trong yến tiệc ngoài cung đã sớm im bặt.

Hoa trong viện vì bị ngâm quá lâu mà gốc nát cánh rũ, nay đã úa tàn.

Đêm mưa rơi lớn nhất, ta ngồi trong sân chờ đợi.

Đợi gì, chính ta cũng chẳng rõ.

Cho đến khoảnh khắc Tạ Thừa Sương nhẹ nhàng vượt tường mà vào, ta mới bỗng nhiên hiểu ra.

“Cái này còn nóng.”

Hắn đưa qua một gói đồ ăn.

Ta ăn hai miếng, khẽ nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngon lắm.”

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Tóc hắn ướt đẫm, quần áo dính mưa, sũng nước.

Hắn không đeo miếng che mắt, lẽ ra trông phải dữ tợn mới phải.

Thế nhưng dưới ánh nến yếu ớt, ta lại thấy hắn thân thuộc và dịu dàng đến lạ.

Từ khi ta biết hắn, hắn đã chỉ có một mắt.

Cho nên dáng vẻ bây giờ—chính là dáng vẻ đẹp nhất trong mắt ta.

Chúng ta lặng lẽ nhìn nhau qua ánh nến lập lòe.

“…Đau lắm không?”

Ta khẽ hỏi.

Hắn trầm ngâm một lát:

“Ta quên rồi.”

Ta đưa tay chạm nhẹ lên gò má hắn.

“Biên cương… thật sự rất đẹp sao?”

Hắn mỉm cười, khẽ gật:

“Ừ, rất đẹp.”

“Nhất định phải đi xem một lần.”

Hắn nói.

Ta cũng mỉm cười:

“Chàng đưa ta đi nhé.”

Ta thổi tắt ngọn nến.

Hắn chỉ có một mắt nhìn đời.

Vậy thì—ta cũng không muốn nhìn gì nữa.

Ta muốn chạm đến hắn, cảm nhận lấy hắn, dùng chính thân thể mình mà ghi nhớ người ấy.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ tựa như khúc nhạc, rơi từng giọt từng giọt lên mặt đất, che đi tiếng nức nở nghẹn ngào và hơi thở run rẩy giữa ta và hắn.

Ta muốn sống.

Cho dù chỉ vì muốn nhớ lấy phong cảnh nơi biên ải mà hắn từng nói đến, ta cũng nhất định phải sống.

“Đừng khóc.”

Hắn ôm ta, dịu dàng thì thầm.

“Ta… sẽ sống.”

Hoàng đế rốt cuộc cũng nhớ ra việc triệu kiến ta.

Khi ta bước đến trước mặt hắn, hắn lộ vẻ kinh ngạc—ta đã gầy đi rất nhiều.

“Thần thiếp ngày đêm mong nhớ bệ hạ, ăn uống chẳng vào.”

Ta vừa khóc vừa nói.

Tạ Thừa Sương đã theo đại quân xuất chinh.

Từ đầu tới cuối, hắn vẫn giữ vẻ cung kính nhẫn nhịn, khiến Hoàng đế tương đối hài lòng.

Chỉ có điều… chứng bệnh điên của Tạ Tân Di vẫn không thấy chuyển biến.

Nàng ngày ngày lẩm bẩm nhắc về quá khứ, đến khi Hoàng đế đích thân đến thăm mới phát hiện—thì ra năm xưa Hoàng hậu từng âm thầm ly gián hắn và Tạ Tân Di, khiến hiểu lầm ngày càng sâu.

Nay dáng vẻ tiều tụy của ta càng khơi dậy lòng trắc ẩn nơi hắn.

“Thôi được rồi. Hoàng hậu bị cấm túc một tháng. Chuyện cũ… trẫm không muốn nhắc nữa.”

Hoàng đế cúi người, vuốt nhẹ gò má ta—hành động đó khiến ta không khỏi rùng mình, ghê sợ.

Hắn lại tưởng lầm:

“Lạnh à?”

Ta dịu giọng đáp:

“Ở gần bệ hạ, lạnh mấy cũng không sợ. Chỉ mong bệ hạ có thể…”

Cấm túc một tháng thôi sao?

Đổi lại là chín mạng người đó.

Nửa đêm, ta co ro, run rẩy dưới chăn gấm.

Tạ Tân Di, nàng ấy giờ thế nào rồi?

Từ khi Hoàng hậu bị giam lỏng, cung của ta dần trở lại như cũ, cung nữ thái giám đều trở về.

Ta cho Hạnh Nhân về hầu bên cạnh, Trương tổng quản cũng đưa đến mấy con gà lôi:

“Loại này dễ nuôi, không c.h.ế.t được.”

“Lỡ đâu lại có biến, cũng coi như có thứ bỏ bụng.”

Ta mỉm cười tiếp nhận.

Ông ta lại vò tay sốt ruột:

“Nương nương, Hoàng thượng hạ chỉ tuyển tú rồi.”

Trong hậu cung, ngoại trừ hai nàng Công chúa, bấy lâu không hề có thêm hài tử.

Mà đã có Công chúa, hiển nhiên lỗi không phải ở Hoàng đế—vậy thì chỉ có thể do các phi tần.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com