Sau Đó Ta Đã Trở Thành Quý Phi

Chương 14



Hoàng đế không nói gì nữa.

Những lời như thế hắn nghe đã nhiều, giờ dần dần chẳng còn tin mấy.

Lần kế đến điện ta, ta đích thân dâng món ăn, miệng cười dịu dàng:

“Bệ hạ quen dùng món vịt nấu rượu của điện Hoàng hậu, nay cũng nếm thử tay nghề thần thiếp một chút.”

Hắn thoáng ngẩn người, rồi gật đầu:

“Được.”

Ta mỉm cười:

“Tiểu trù phòng ở cung Hoàng hậu thường xuyên nấu canh, ninh súp, hương vị khắp cung chẳng ai sánh kịp.”

Giọng ta như lơ đãng:

“Khi thần thiếp mang thai, chính là lúc Hoàng hậu nương nương đang bị cấm túc… E rằng lúc ấy bệ hạ nhớ món ấy đến cồn cào.”

Cuối cùng, Hoàng hậu cũng bước vào.

Nàng đứng sau lưng Hoàng đế, nét mặt hiền hòa tươi tỉnh:

“Thuận phi, chỉ cần ngươi sinh con bình an, bản cung cũng yên lòng rồi.”

Ta chưa kịp đáp, Hoàng đế đã chau mày.

“Hoàng hậu nói vậy… là có ý gì?”

Hoàng hậu khựng lại, thoáng sững sờ.

Có vẻ lệnh cấm túc vẫn chưa đủ để nguôi cơn giận trong lòng Hoàng đế.

Hắn lạnh nhạt liếc nàng ta:

“Trước khi Thuận phi sinh nở, nàng chớ lui tới nữa.”

Ta đứng phía sau hắn, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hoàng hậu.

Khi thai đã tám tháng, Thái y chính bắt mạch bảo là hoàng tử.

Chỉ là… ông cũng nói, thời gian trước khi mang thai, thân thể ta từng chịu đói chịu lạnh quá mức, khí huyết tổn hao, có lẽ đứa trẻ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Hoàng đế lúc này mới như chợt nhớ ra—ta từng bị nhốt trong Mộc Ân Điện, suýt chút nữa c.h.ế.t đói.

“Hậu cung giờ quả nhiên có khí thế.”

Giọng hắn bình thản, tựa như không chút gợn sóng.

Ta nhẹ nhàng dựa sát lại:

“Nương nương xuất thân cao quý, dĩ nhiên không hiểu nổi hạ nhân có thể gian xảo đến mức nào.”

Khóe môi hắn hiện lên nụ cười giễu cợt:

“Nàng ta mà cao quý gì?”

Ta khẽ hỏi:

“Không biết… Tạ nương nương giờ vẫn ổn chăng?”

Giọng hắn bỗng trầm lại, khó lường:

“Giữa hoàng cung ai ai cũng tránh nhắc đến nàng, chỉ có nàng là to gan lớn mật. Mang thai rồi, tưởng trẫm không dám động đến nàng sao?”

Ta mở to mắt:

“Thần thiếp chỉ nghĩ… chẳng phải là chính bệ hạ đã đưa nàng về lại cung sao?”

“Bệ hạ quan tâm đến ai, thần thiếp cũng dốc lòng quan tâm người đó. Hoàng hậu nói thần thiếp ngu dại, thật ra cũng chẳng sai gì.”

“Thần thiếp vốn là thân phận nô tỳ, bệ hạ là chủ nhân của thần thiếp, Tạ nương nương ngày trước cũng là chủ nhân của thần thiếp.”

Ta cúi đầu, nét mặt u buồn.

“Thần thiếp… chỉ là một kẻ mệnh hèn mà thôi.”

Hoàng đế cười lớn, khoan khoái:

“Nàng thật thà đấy. Rõ là đã là phi tần rồi, mà vẫn cứ như thế chẳng ngẩng đầu nổi.”

Ta mềm mỏng bám vào tay áo hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thần thiếp không dám.”

Nhắc đến Tạ Tân Di, hắn đã không còn giận dữ như trước.

Ta đoán, đợi sau khi sinh xong, nếu ta cầu khẩn thêm đôi ba lần… có khi có thể xin được tha cho nàng.

Còn về phần Hoàng hậu—ta không quá lo lắng.

Hiện giờ nàng bị lạnh nhạt triệt để, dù đã giải cấm túc, cũng chẳng được phép tự do xuất cung.

"Hoàng hậu mang số mệnh sát con, không thích hợp tiếp xúc với trẻ nhỏ. Vì sự an toàn của Thuận phi và hoàng tử, tốt nhất không để nàng lại gần."

Khánh phi thản nhiên bảo vậy.

Nàng là số ít phi tần từng sinh con, nay hay lui tới hỏi thăm ta, có đôi lúc cũng chạm mặt Hoàng đế.

Khánh phi cười tủm tỉm bảo hắn:

“Công chúa của thần thiếp là thai nhi từ trước khi Hoàng hậu đăng cơ. Giờ con bé cũng gần mười tuổi rồi, cũng nên có thêm vài tiểu đệ thông minh bầu bạn.”

Hoàng đế nghe vậy, nét mặt chợt xuất thần.

Đáng lý lúc ấy ta nên thuận miệng nói thêm đôi lời.

Nhưng ta lại đang nghĩ đến chuyện khác.

Mười hai năm trước—hắn đã thành hôn với Tạ Tân Di.

Trong ký ức của ta, Tạ Tân Di từng ngồi giữa ánh nắng trong lãnh cung, cất giọng cười lạnh:

“Năm xưa hắn vì muốn lên ngôi, hắn đã dỗ ta và phụ thân ta hết nước hết lòng. Phụ thân ta nhìn lầm người, còn ta thì bị mỡ heo che mắt, tin hắn đến ngu ngốc.”

“Lúc chúng ta thành thân, ngoài cữu phụ làm chủ hôn, họ hàng chẳng có ai đến.”

“Hắn nói, lúc ấy thân là hoàng tử thất sủng, không nên làm rình rang. Chờ lên ngôi, nhất định sẽ làm lễ cưới lớn nhất thiên hạ bù lại cho ta.”

“Lễ sắc phong Hoàng hậu đúng là long trọng vô song. Nhưng người được phong… lại chẳng phải là ta.”

“Hôm đó, hắn bảo sẽ phong biểu muội của ta làm Hoàng hậu. Còn ta, chỉ có thể là Hoàng Quý phi.”

“Thật ra ta biết, hắn ghét ta ngạo mạn, ghét ta tùy ý. Biểu muội lại dịu dàng ngoan hiền, biết nấu nướng bưng trà, chịu được uất ức, nhẫn nhịn vì hắn.”

“Bọn họ… sớm đã có gian tình.”

“Khi hắn tuyên phong Hoàng hậu, trong bụng nàng ta… đã có thai.”

“Chưa tới một tháng, thị thiếp bên cạnh cũng có thai.”

“Chỉ có ta là không sinh được.”

“Hoàng hậu còn châm chọc ta, bảo ta là con gà mái không biết đẻ trứng.”

Khi nàng nói những lời đó, chúng ta đang nhặt rau dưới ánh nắng bên sân nhỏ trong lãnh cung.

Ta cười nói:

“Gà mái cũng chưa chắc muốn đẻ đâu.”

“Ngươi đâu phải gà, sao lại cùng người ta tranh luận chuyện ấy làm gì?”

Tạ Tân Di nhìn ta, giọng rất khẽ:

“A Ninh, ta biết ngươi có lòng tốt. Nhưng đừng khuyên ta nữa.”

Khi sắp đến ngày sinh nở, ta nhẹ nhàng vuốt bụng, dịu dàng nói chuyện với đứa con trong lòng:

“Nếu con là một bé gái, tốt nhất hãy giống nàng ấy—biết múa, kiêu ngạo mà tự do.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục màu xanh ngọc cho con, con nhất định sẽ thích.”

“Khi con chào đời, sẽ được gặp Tạ Tân Di.”

“Con phải gọi nàng là—”

Bụng ta đột nhiên quặn đau.

Bên dưới trào ra một dòng nước nóng.

Ta biết, thời khắc sinh nở đã đến.

Ta vịn tường đứng dậy, gọi Hạnh Nhân, đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý để chịu đựng cơn đau này.

Nhưng nàng lại vội vàng chạy vào từ ngoài điện, bước chân luống cuống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com