“Không biết lần này lại có bao nhiêu nữ tử bước chân vào chốn lao ngục này.”
Cung nữ trong hoàng cung, vào mùa thu, dung mạo ai nấy cũng đều mờ nhạt như bị gió thu gọt tỉa, Hoàng đế có vẻ như đã chán ngấy kiểu nữ tử dịu dàng thuận theo, liền mượn cớ tiết vạn thọ, khôi phục lại thân phận cho Tạ Tân Di.
Trong cung vốn yên tĩnh như mặt nước chết, hắn bắt đầu hoài niệm một người từng rực rỡ như ngọn lửa.
Sau Tạ Tân Di, không còn ai dám cao ngạo và kiều mị đến thế.
Hắn dường như đã quên, năm xưa từng nghiến răng căm hận nàng đến nhường nào, từng tuyệt tình đẩy nàng vào lãnh cung ra sao.
Hoàng hậu đã chết, giờ trong hậu cung, ta là phi tần có địa vị cao nhất.
Đức phi sau sinh còn đang tĩnh dưỡng, vì vậy khi Hoàng đế chọn tú nữ, chỉ có ta theo hầu.
Vô số thiếu nữ dung mạo hoặc kiều diễm, hoặc thanh tú lần lượt bước vào điện, e lệ hành lễ, nhỏ nhẹ thỉnh an.
Hoàng đế mỗi lần chọn ai, ta đều gật đầu tán thưởng, lúc này, hắn lại thấy ta “ôn thuận” thật vừa lòng.
Mỗi nữ tử được hắn chọn đều mang dáng dấp của Tạ Tân Di.
Có người đôi mắt linh động.
Có người thích cưỡi ngựa.
Có người thích mặc y phục hồ lam.
Trong đó có một người tuy dung mạo chẳng giống Tạ Tân Di, nhưng nụ cười lại mang khí chất kiêu ngạo chẳng khác nàng là bao.
Tên nàng là Triệu Cẩm Cúc.
Triệu tú nữ rất hoạt bát, dù được phong làm phi tần cũng không mất đi nét lanh lợi hoạt bát ấy.
Vì nàng, cung đình lạnh lẽo giữa mùa đông cũng dần trở nên ấm áp.
Hoàng đế sủng ái nàng vô cùng, chỉ vài tháng, sang đến mùa hạ, nàng đã được phong Tần.
Khi đến hành cung tránh nóng, Hoàng đế hầu như chỉ giữ nàng bên mình.
Đêm Thất Tịch, hành cung tổ chức gia yến, Triệu Tần nói nàng mới học được một điệu vũ, muốn dâng lên Hoàng đế thưởng thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đom đóm lượn quanh, ánh nến lay động, mỹ nhân xoay người múa lượn trong ánh đèn mờ ảo, trông thật phong tình.
Nhưng càng múa, gương mặt Hoàng đế càng trở nên trắng bệch.
“A Nghiêu ca ca, thần thiếp múa có đẹp không?”
Triệu Tần nở nụ cười kiêu kỳ, tựa hồ không hề nhận ra khí lạnh đang lan tràn trong điện.
“Điệu múa này là người biên cho thiếp mà. Thiếp rất thích.”
Giữa tháng Bảy, tiếng ve và côn trùng bỗng ngừng bặt, cả cung điện tĩnh lặng đến mức rợn người.
Chỉ còn tiếng cười khe khẽ kì dị của Triệu Tần vang vọng.
“Sao người không nói gì cả?”
Hoàng đế vừa uống rượu, khuôn mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Hắn run rẩy hỏi:
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Triệu Tần múa như người cũ sống lại.
Từng bước chân, từng động tác, từng tiếng cười, đều mang theo bóng dáng Tạ Tân Di.
Nàng xoay tròn một cách nhẹ nhàng và đắc ý, nụ cười điên loạn nơi khóe môi:
“A Nghiêu, chàng không nhận ra ta sao?”
Hoàng đế ngất xỉu.
Hắn vừa uống rượu, lại bị gió lạnh thổi qua, tâm thần bị kích động quá mức. Đến khi mở mắt ra lần nữa, nửa thân đã tê liệt, không thể nhúc nhích.
Lưỡi cứng đờ, lời nói khó khăn, nhưng hắn vẫn cố gắng gằn ra từng chữ:
Ta vội trấn an, “Vâng, thưa bệ hạ, đã sai người kéo nàng ta ra ngoài rồi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngoài điện, Triệu Tần vẫn đang đứng chờ ta.
“Đây là hộ tịch, lệnh thông hành và ngân phiếu.”
Ta trao cho nàng, khẽ dặn: “Đường xa, cẩn thận giữ mình.”
Nàng nhìn ta, nhẹ giọng:
“Người đúng là giống hệt như nàng nói.”
Người đưa nữ nhân họ Triệu này tiến cung là một cố nhân của ta.
Nàng ấy chính là cung nữ từng thay ta được chọn vào hầu hạ trước ngự tiền, giờ đã là phu nhân của một vị Thị Lang nhất phẩm, chính là người đưa Triệu thị tiến cung.
Phu nhân Thị Lang từng mắc nợ ta.
Vì chính nàng là người đã lấy đi quả kim quất trong mâm trái cây của ta, để giành lấy cơ hội được chọn vào hầu cận trước mặt Hoàng đế.
Ta vẫn luôn biết chuyện ấy.
Nhưng ta chưa từng vạch trần nàng.
Cũng như ta chưa từng ngăn cản A Tuyết học nhảy.
Ta từng nói: “Mỗi người chí hướng khác nhau, nếu giúp được, ta sẽ giúp.”