“Nào ai ngờ được, về sau nàng lại mang thai trước ta. Hoàng thượng liền phong nàng làm Hoàng hậu.”
Ta nấu một bát nước bạc hà, dạo này tiết trời oi bức, uống để hạ nhiệt cũng tốt.
Tạ Tân Di vẫn nói mãi không dứt:
“Có điều… sau này ta cũng đã báo thù rồi.”
Ta ngắt lời nàng:
“Ta biết. Ngươi kể rồi.”
Tạ Tân Di mỉm cười, nụ cười nhẹ như chẳng có gì xảy ra.
Lần tiếp theo gặp lại Hoàng hậu, ta mặc một chiếc váy lụa gấm màu lam ngọc, trên váy rắc kim tuyến nhẹ.
Dù ta vẫn khép nép cúi đầu hành lễ, nét mặt nàng lại hiện rõ sự sợ hãi cùng ghê tởm không thể che giấu.
Bởi trong khoảnh khắc ấy, ta giống hệt Tạ Tân Di từ góc nhìn thấp nhất.
Hoàng hậu chậm rãi đặt chén trà xuống:
“Gần đây vai gáy bản cung luôn thấy nặng nề. Ninh Mỹ nhân, qua đây giúp bản cung xoa bóp một chút.”
Ta cúi đầu:
“Vâng.”
Xoa vai xong, ta lại giúp nàng chải đầu.
“Ninh Mỹ nhân xuất thân là tiện tỳ, quả nhiên biết hầu hạ người khác.”
Giọng nàng không nặng không nhẹ.
“Nghe nói khi ngươi còn hầu Tạ Thứ nhân trong lãnh cung, từng đích thân lau người cho nàng. Đúng lúc lắm, ngươi cũng giúp bản cung rửa chân đi.”
Ta đứng yên bất động.
Giọng nàng lạnh lẽo hơn:
“Sao? Đã từng hầu hạ tiện nhân Tạ Tân Di, mà không thể hầu hạ bản cung ư?”
Ta vội cúi thấp người:
“Thần thiếp không dám.”
Ta bưng thau nước, đi tới đi lui thử nước nóng lạnh, lúc thì nóng quá, lúc lại nguội quá.
Cứ thế đi lại mười mấy lần, sắc mặt Hoàng hậu mới dịu đi đôi chút:
“Thôi được rồi, ngươi cứ—”
Một giọng nam trầm đột ngột vang lên:
“Hoàng hậu đang làm gì vậy?”
Tiếng của Hoàng đế vang lên trong điện, lạnh lẽo như gió rét.
Thân thể Hoàng hậu khẽ run, bàn chân vội lùi lại, đá đổ thau nước, nước lạnh ào một tiếng dội thẳng lên người ta.
Ta vội vàng quỳ xuống.
Giọng Hoàng hậu mang theo kinh hoảng lẫn giận dữ:
“Đồ tiện tỳ lười biếng! Hoàng thượng giá lâm, tại sao ngươi không báo?!”
Hoàng đế chẳng thèm để tâm tới nàng, ánh mắt dừng lại trên người ta, thanh âm biến ảo khó đoán:
“Ninh Mỹ nhân, nàng nói xem?”
Ta rụt rè liếc nhìn Hoàng hậu:
“Là… là nô tỳ tự nguyện hầu hạ nương nương rửa chân.”
Hắn im lặng hồi lâu, đột nhiên mỉm cười nhạt.
“Nô tỳ?”
Ta vội sửa lời:
“Thần thiếp, thần thiếp là—”
Hoàng đế lạnh giọng:
“Đã muốn làm nô tỳ, thì cút về Sinh Thú Phòng cho xong!”
Ta quỳ sụp xuống, giọng run rẩy:
“Xin bệ hạ tha mạng… Nương nương đã trách phạt thần thiếp rồi. Thần thiếp biết mình xuất thân thấp hèn, nhưng lòng trung thành với bệ hạ không hề thua kém bất cứ nương nương nào!”
Ta khẽ khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Y phục lụa gấm màu lam ngọc đã thấm ướt nước, dính sát vào thân thể, từng đường nét lộ rõ, dáng vẻ yếu ớt khiến người khác thương xót.
Lúc ấy, có lẽ hình ảnh ta khiến hắn mơ hồ nhớ đến ai đó.
Lại rõ ràng là không phải.
Một hồi lâu, hắn bật cười.
“Xuất thân thấp hèn ư—”
Hắn như có tâm trạng trở lại:
“Nàng là nữ nhân của trẫm, ai dám nói nàng thấp hèn?”
Ta rưng rưng vừa khóc vừa cười:
“Vâng… là…”
“Bệ hạ!” Hoàng hậu vội vàng lên tiếng:
“Là Ninh Mỹ nhân mạo phạm thần thiếp—”
“Bộ dạng nàng ấy thế kia, Hoàng hậu còn chưa trách phạt đủ sao?”
Hắn nhẹ giọng răn đe.
“Gần đây tâm trạng Hoàng hậu không được tốt, cứ tạm nghỉ vài ngày, hạn chế gặp người đi.”
Ta theo hắn lui xuống, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt Hoàng hậu đang biến thành màu gan heo.
Trong đầu ta, lời của Tạ Tân Di lại vang lên:
“Ngươi nói đúng, những tháng năm vinh sủng đó, thực sự rất vui.”
“Con người không thể chỉ biết sống—nếu chỉ để sống, khác gì sâu kiến đâu? Phải tranh, phải đấu, mới đáng một kiếp làm người.”
“Đỗ Ninh, bản cung hỏi ngươi.”
“—Ngươi có muốn làm Quý phi không?”
Đêm đó, Hoàng đế lại triệu ta thị tẩm.
Ta quỳ bên chân hắn, trên người chỉ khoác chiếc yếm lụa màu hồng nhạt, ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh:
“Thần thiếp nhập cung đã mười năm, từng hầu hạ khắp các ty cục, như bèo nước trôi nổi.”
“Nay có thể lưu lại bên bệ hạ, thần thiếp lòng cảm tạ ân sủng khôn xiết.”
Hôm sau, ta được phong làm Ninh Quý nhân.
Ý chỉ phong tước truyền đến chỗ Hoàng hậu, nghe nói nàng tức giận đến độ đập vỡ bình trà, không ít người trong cung cũng bị liên lụy trừng phạt.
Lời này truyền đến tai đại thái giám bên cạnh Hoàng đế, hắn nhẹ nhàng đưa chuyện vào tai vua:
“E là bọn cung nhân phao tin nhảm. Nương nương từ trước tới nay thưởng phạt phân minh, há lại vì ghen ghét mà tùy tiện trách phạt kẻ dưới?”
Hoàng đế hừ lạnh:
“Ngươi đừng thay nàng ta biện hộ nữa.”
Tính tình cay nghiệt của Hoàng hậu, hắn không phải chưa từng nghe qua.
Khi còn ân ái thì thôi, một khi đã sinh lòng chán ghét, mọi tội lỗi liền bị phóng đại lên gấp bội.
Hoàng hậu vốn xuất thân thấp hèn, sau khi lên ngôi Hoàng hậu, nàng lại muốn đòi lại hết mọi uất ức ngày xưa, bởi vậy đối với cung nhân lại càng nghiêm khắc, hễ trái ý liền phạt roi, quát tháo.
Chỉ là trước mặt Hoàng đế, nàng vẫn giữ vẻ ôn hòa, đối với các phi tần cũng xem như nhún nhường.
Thế nhưng Đức phi và Khánh phi—những người có gia thế hiển hách—lại chưa từng xem trọng nàng.
Vài hôm sau, Hoàng hậu lại triệu ta yết kiến.
Khác với lần trước, lần này nàng tỏ ra vô cùng hòa nhã.
“Ngồi đi, Ninh Quý nhân.”
Ta khẽ cúi đầu:
“Tạ ơn nương nương.”
“Nhiều ngày nay, bản cung cũng nghĩ thông rồi.”
“Giữa ta và ngươi, nào có thâm thù đại hận chi? Ngươi vốn chỉ là một cung nữ nhỏ, mong cầu được ân sủng, bản cung hiểu được.”
Ta ngoan ngoãn cúi đầu:
“Tạ ơn nương nương độ lượng.”
Nàng mỉm cười rộng rãi:
“Bản cung không phải người hẹp hòi. Nhìn ngươi, như nhìn thấy muội muội mình vậy. Ngươi nay chỉ là một Quý nhân nho nhỏ, đường còn dài, đừng để một vài chuyện không hay mà ảnh hưởng tiền đồ.”