Nụ cười ấy khiến ta nhớ đến gió sương nơi biên ải—miếng tinh thể nhỏ kia, ta vẫn luôn giữ trong túi thơm đeo bên mình.
Nghe nói Tạ Thừa Sương lại sắp hồi kinh.
Thời gian trôi thật nhanh.
Tạ Tân Di không nói gì, nhưng ta biết nàng vẫn muốn gặp lại đệ đệ.
“Đệ ấy kém ta hơn mười tuổi, lúc ta xuất giá, đệ ấy vẫn là một tiểu lang trắng như nắm tuyết.”
Ta đã hạ quyết tâm—dù không thể gặp mặt, cũng phải tìm cách giúp họ truyền một bức thư.
Tạ Thừa Sương bên ngoài hành quân liều lĩnh, bởi vậy chiến công hiển hách đến mức Hoàng đế cũng khó lòng hạ thủ.
Nhưng nghe nói hắn vô cùng cung kính, chẳng xin chức quan, chẳng cầu phản án, chỉ nói:
“Nếu có thể, xin được bái tế trước linh vị của tỷ tỷ một lần.”
Hoàng đế không đáp ứng, cũng chẳng từ chối.
Chỉ giữ hắn ở lại bên người.
“Gần đây người bên cạnh trẫm kẻ bệnh người mệt, Tạ tướng quân vất vả trở về, cứ ở lại cạnh trẫm nghỉ ngơi đôi chút.”
Khi Tạ Thừa Sương cúi đầu tạ long ân, Hoàng đế mỉm cười:
“Vậy ngươi thử nếm trước món này xem.”
Đó là muốn hắn thử độc thay—xem hắn như một gã thái giám.
Tạ Thừa Sương với vẻ mặt bình thản, gắp miếng nhỏ đưa vào miệng.
Hoàng đế liếc nhìn:
“Mù một mắt, nhưng ăn uống vẫn chẳng ảnh hưởng.”
Tạ Thừa Sương nay đã không còn vẻ ngạo khí năm nào, nhưng cái gọi là giáo dưỡng, dường như đã khắc sâu vào xương cốt.
Dẫu phong trần mỏi mệt, một bên mắt bịt vải đen, dáng điệu vẫn trầm ổn đĩnh đạc:
“Xin bệ hạ yên tâm. Dù chỉ còn một mắt, nô tài vẫn có thể vì bệ hạ mà g.i.ế.c địch.”
Tạ Thừa Sương không biết—chính sự bình tĩnh ấy, lại là thứ khiến Hoàng đế căm ghét nhất.
Tới khi ta nghe tin, Hoàng đế đã đưa Tạ Thừa Sương tới Thượng Lâm Uyển, nghe nói là muốn cưỡi ngựa.
Người của Chuồng ngựa đã chuẩn bị từ sớm, tất cả đều chờ lệnh.
Lúc Hoàng đế muốn lên ngựa, hắn lại từ chối dùng bàn đạp và cũng không để thái giám đỡ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một lát sau, Tạ Thừa Sương quỳ một chân xuống, hai tay chống đất, dâng cả thân mình làm bậc lên ngựa cho Hoàng đế.
Trương tổng quản kể lại với giọng vừa hạ thấp, vừa thở dài tiếc nuối:
“Chúng ta thân làm nô tài, đương nhiên chẳng dám nói gì, nhưng nhìn Tạ tướng quân như vậy, trong lòng nô tài thật chẳng dễ chịu chút nào.”
Ta lặng lẽ nghe xong, thưởng cho ông một thỏi bạc.
Trương tổng quản hơi do dự, rồi khẽ hỏi:
“Nương nương, việc này… có nên nói cho phía lãnh cung biết không?”
Ta nghĩ ngợi một lúc:
“Chớ nói quá kỹ, chỉ bảo rằng Tạ tướng quân đã hồi kinh là được.”
Trương tổng quản gật đầu, định lui xuống.
“Chờ đã.”
Ta đột nhiên gọi ông lại.
Ta không nên làm vậy.
“Cứ kể toàn bộ cho nàng biết đi. Không cần tô vẽ, cũng đừng giấu giếm lấy một chữ. Nàng hỏi gì, cứ thật thà trả lời.”
Tạ Tân Di là người rất kiên cường.
Ta cũng chẳng có tư cách gì để thay Tạ Thừa Sương giấu nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đưa tay sờ lên miếng tinh thể nhỏ vẫn giắt trong túi thơm bên hông.
Trương tổng quản lặng lẽ lui xuống.
Sáng hôm sau, ta soi gương đồng rất kỹ.
Thị nữ cười nói:
“Hôm nay nương nương lại xinh đẹp như tiên.”
Không ai bảo rằng hôm nay sẽ gặp Tạ Thừa Sương, nhưng ta vẫn bảo các cung nữ điểm son kỹ hơn mọi khi, nhất là ở môi.
Hôm nay là tiệc du yến ngoài cung, Hoàng đế nói muốn hòa mình cùng người dân, khách mời ngoài các vị đại thần còn có nhiều công tử thế gia.
Trong số đó, không ít kẻ từng ra tay mạnh nhất để dìm nhà họ Tạ xuống đáy.
“Hiếm khi Tạ tướng quân hồi kinh, gặp lại cố nhân cũng tốt.”
Hoàng đế cười nhạt.
“Nghe nói trước kia Tạ tướng quân có danh hiệu là ‘Ngọc Diện Bồ Tát’.”
Có kẻ lanh miệng tiếp lời:
“Bệ hạ anh minh. Nay e rằng phải gọi là ‘Độc Nhãn Diêm Vương’ mới đúng!”
Hoàng đế bật cười sảng khoái.
“Chưa ổn đâu.”
Có người lắc đầu, cố tình nói to:
“Nghe bảo hôm qua Tạ tướng quân lăn lộn cả bãi bùn, theo ta thấy… nên gọi là ‘Độc Nhãn Trùng’!”
Hoàng đế cười càng lớn, nhìn họ từng người một thi nhau sỉ nhục Tạ Thừa Sương.
“Trước kia dung mạo Tạ tướng quân phải gọi là mịn màng như tiểu quan trong thanh lâu, nay trở thành như thế thì thật uổng phí.”
“Uổng gì chứ, cũng có người thích kiểu đó mà.”
Ta ngồi phía sau bình phong, không nói lời nào.
Ta không phải Tạ Thừa Sương, nhưng ta hiểu cảm giác bị làm nhục là thế nào.
Người thấp hèn nhất mà cả đời này ta từng gặp—chính là vị Hoàng đế kia.
Các phi tần bốn phía đều im lặng, chỉ có Hoàng hậu khẽ cười một tiếng.
“Ngày vui như vậy, chẳng phải nên có chút tiết mục cho thêm náo nhiệt sao?”
Nàng quay đầu, nhìn ta:
“Thuận Tần, ngươi thấy có đúng không?”
Ta ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện ánh mắt nàng.
“Thần thiếp không hiểu ý nương nương.”
Hoàng hậu cười càng rạng rỡ.
Trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh.
Đức phi khẽ liếc nhìn ta mấy lượt.
Nàng là đích nữ của nhà họ Thôi ở Thanh Hà, xuất thân cao quý, lễ nghi chuẩn mực, thường ngày Hoàng hậu không dễ dàng gì dám đụng chạm đến nàng.
Nhưng hôm nay, tâm tình Hoàng hậu dường như đặc biệt hứng khởi.
“Đức phi muội muội, bản cung mời muội xem một màn ‘đại biến hóa’ được chăng?”
Đức phi chỉ nhàn nhạt đáp:
“Nương nương định sao, thần thiếp tùy theo.”
Ngược lại, Công chúa con gái Khánh phi nghe thế lại tỏ ra vô cùng thích thú.
Hoàng hậu cất cao giọng qua tấm bình phong:
“Bệ hạ, mấy hôm trước phủ Nội vụ có bẩm báo, phát hiện một cung nữ dung mạo rất giống Tạ tướng quân. Chỉ tiếc… vừa điên vừa ngốc. Không biết tướng quân có muốn gặp qua một lần không?”