Trịnh Hoành Văn cau mày, rõ ràng vấn đề này hắn vẫn chưa nghĩ kỹ.
Lục Uyển sẽ ở lại kinh đô sao?
“Ách xì.” Chỉ trong vòng nửa canh giờ, Lục Uyển đã hắt xì liên tục mấy cái.
Đêm qua trời đổ mưa, đến sáng nay thời tiết vẫn chưa quang đãng, âm u nặng nề. Lục Uyển ôm chặt vạt áo, theo Sở Sở ra chính sảnh dùng bữa.
“Lục cô nương, mời đi bên này.” Sở Sở đi rất nhanh, Lục Uyển theo sát phía sau nàng, vẫn không tránh khỏi việc bị tụt lại một chút.
Khi đi ngang qua hành lang dài, Lục Uyển chú ý thấy hai nha hoàn bên cạnh lão phu nhân phủ Tướng quân đang đứng trong sân, nàng khẽ nhíu mày, “Phủ Tướng quân có người tới sao?”
“Chẳng phải sao! Bọn họ mà không đến thì những lời đồn thổi bên ngoài, chỉ e nước bọt cũng đủ để dìm c.h.ế.t họ rồi.” Sở Sở hừ lạnh.
Lục Uyển hiếm khi để ý đến những chuyện này, nghe Sở Sở kể, tối hôm đó Bạch Lạc Thiên đưa Nam Cung Mi về, đến ngày hôm sau chuyện đã lan truyền khắp kinh đô.
Ban đầu phần lớn mọi người đều bàn tán Nam Cung Mi nhiều năm không có thai, liệu có phải bị phu gia đuổi về không?
Đương nhiên không cần đoán cũng biết những lời này là do ai truyền ra. Nam Cung phu nhân cũng không phải người dễ bị bắt nạt, đương nhiên sẽ không để nữ nhi mình phải chịu ấm ức vô cớ.
Ngày thứ ba liền đồn ra chuyện lão phu nhân Bạch gia hà khắc tức phụ, thiếp thất trèo lên đầu chính thê tác uy tác phúc, Bạch Lạc Thiên vì thương thê t.ử nên mới đưa Nam Cung Mi về Nương gia dưỡng bệnh.
Dư luận nhất thời khó xoay chuyển, Bạch lão phu nhân bị chọc tức không nhẹ, nhưng lại không thể không đến thăm Nam Cung Mi, để giữ lại chút danh tiếng tốt đẹp.
“Chậc chậc.” Lục Uyển cảm thấy Nam Cung phu nhân quả là thủ đoạn cao minh, chỉ đấu đá trong nhà đã phải từng bước tính toán, vậy cung đấu chẳng phải phải tốn hết tâm cơ sao!
Mệt mỏi quá, vẫn là sống tự tại, phóng khoáng như nàng bây giờ thì hơn, nếu không nửa đời người cứ sống trong tính toán, cuộc đời thật vô vị.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lục Uyển đã được đưa đến chính sảnh. Nàng đến khá muộn, ngại ngùng cười nói: “Không cần phải cố ý đi gọi ta, tiểu phòng bếp làm không tệ.”
“Sao có thể được? Ngươi là khách quý trong nhà.” Nam Cung phu nhân không hề để bụng việc Lục Uyển đến muộn, dặn dò ma ma bên cạnh gắp thức ăn cho nàng, “Mấy ngày nay, Lục cô nương ngủ trong phủ có ngon giấc không?”
“Đa tạ phu nhân quan tâm, ta ngủ rất ngon.” Lục Uyển ăn cơm tuy không thô lỗ như phụ nhân nông thôn, nhưng nàng không rườm rà như Nam Cung Mi, trông cũng vừa mắt.
“Phu nhân, bên kia…” Cơm vừa dọn ra, đã có ma ma bước lên cúi người thì thầm vào tai Nam Cung phu nhân.
“Mới có một lát mà đã ngồi không yên rồi sao?” Nam Cung phu nhân dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng, ý cười trong mắt hơi lạnh, Mi nhi nhà ta đã quỳ dưới nắng gắt trọn nửa canh giờ đấy.
" Nương, có phải…”
“Ngoan, hai đứa cứ dùng cơm ở đây trước, nương qua xem sao.” Nam Cung Mi còn chưa kịp nói hết lời, Nam Cung phu nhân đã cắt ngang, khi đứng dậy, bà vỗ nhẹ vai nàng.
Vẻ lo lắng trên mặt Nam Cung Mi càng nặng hơn.
“Yên tâm, phu nhân có chừng mực.” Lục Uyển gắp một miếng thịt gà vào đĩa nhỏ trước mặt nàng, “Món thịt này làm ngon đấy, thử xem!”
Nam Cung Mi kéo khóe miệng ra một nụ cười gượng gạo, “Được.”
Lục Uyển nói không sai, lúc Nam Cung phu nhân trở về mặt mày hớn hở, không cần nói cũng biết, chắc chắn đã hả được cơn giận.
Giai đoạn đầu của liệu trình châm cứu cho Nam Cung Mi được sắp xếp rất gấp, hầu như mỗi tuần đều phải châm cứu một lần.
Lục Uyển liên tục ở lại Nam Cung phủ hơn nửa tháng. Sau khi đảm bảo cơ thể Nam Cung Mi không cần châm cứu nữa, nàng mới tính đến chuyện rời đi.
Nam Cung Mi biết không giữ được Lục Uyển, nhưng khi nghe nàng từ biệt, vẫn không giấu được sự lưu luyến.
“Uyển Uyển, ngươi không thể ở lại phủ thêm vài ngày sao?”
Lục Uyển mỉm cười, “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, huống hồ bệnh ho của ngươi đã sắp khỏi, ta nên đi tìm ca ca rồi.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Nam Cung Mi mím chặt môi, “Vậy được rồi, sau này ngươi nếu có chuyện gì, đừng quên quay lại tìm ta.”
Lục Uyển nhận lời. Tối hôm đó nàng thu dọn đồ đạc, kỳ thực không có nhiều hành lý cần thu dọn, chủ yếu là do Sở Sở sợ nàng ăn không ngon ngủ không yên, nên đã nhét rất nhiều y phục và ngân lượng vào.
Chiếc bọc hành lý to tướng đeo trên lưng, trông khá buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương t.h.u.ố.c Nam Cung Mi dùng tiếp theo đã được giao cho Sở Sở, nếu sau này cần đổi thuốc, chỉ cần đổi thành phương t.h.u.ố.c thông thường là được.
Đợi khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, sẽ từ từ cắt thuốc.
…
Lương Hằng rời cung đã là canh ba. Hắn thúc ngựa chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã về tới Vương phủ của mình.
Hằng Vương phủ tọa lạc tại Thủy Vân phường, Thủy Vân phường gần Hoàng thành, chính là nơi quyền quý nhất kinh thành. Các phủ đệ thân vương của hoàng tộc hầu hết đều ở đây, và Vương phủ này là do Bệ hạ ban cho hắn khi hắn được phong Vương. Cổng lớn tường cao, bố cục khoáng đạt, lầu đài liên miên. Khi Lương Hằng dừng ngựa trước cửa phủ, hai ngọn đèn lồng lớn trước cổng vẫn sáng.
Hắn lật mình xuống ngựa, tùy tiện ném dây cương cho tiểu tư đi theo, rồi bước thẳng vào cổng. Vì hắn chưa về, đèn trong phủ sáng rực kéo dài đến tận chủ viện, chiếu sáng mọi ngóc ngách. Có lẽ do đã khuya, một phần nha hoàn và tiểu tư đã nghỉ ngơi, chỉ còn hai nha hoàn thân cận đang chờ hắn.
Lương Hằng vừa về đến chủ viện, quản gia lập tức bước lên bẩm báo, “Vương gia.”
“Người đâu?” Giọng Lương Hằng gấp gáp, hơi thở khẽ dốc.
Quản gia vội nói: “Ở Tây sương phòng.”
Lương Hằng định đi qua, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn dừng bước.
Hắn giờ này mà qua, người ta chắc đã ngủ rồi.
Thôi vậy, đã ở trong Vương phủ của hắn, lẽ nào còn chạy thoát được?
Lương Hằng quay về thư phòng, lật xem các tấu chương gần đây, nhưng tâm trí y lại không đặt vào đó.
So với sự nôn nóng của Lương Hằng, Lục Uyển lại có một đêm ngủ ngon. Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, nàng thức dậy ra khỏi phòng, một đám nha hoàn đã xúm lại.
"Lục cô nương, xin mời rửa mặt chải đầu."
"Lục cô nương, có cần cởi y phục không?"
"..."
Lục Uyển chưa từng gặp phải cảnh tượng như thế này, chẳng lẽ Hằng Vương phủ đều đãi khách nhân như vậy sao?
Lục Uyển lần lượt khéo léo từ chối, "Lương... Hằng Vương ở đâu?"
Họ Lương là họ hoàng gia, Lục Uyển không dám tùy tiện gọi bừa, không khéo sẽ bị rơi đầu.
"Hằng Vương Điện hạ đang ở thư phòng, ngài còn dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Lục cô nương chu đáo, rồi mới đưa đến gặp ngài."
"Ta không cần các ngươi hầu hạ, bây giờ dẫn ta đi luôn đi!" Lục Uyển khẽ cong khóe môi.
Nói xong, mấy nha hoàn đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, mệnh lệnh Điện hạ giao phó họ còn chưa hoàn thành, sợ bị trừng phạt.
Lục Uyển nhướng mày, "Sao thế?"
"Xin Lục cô nương đừng làm khó chúng nô tỳ." Mấy người đồng loạt quỳ xuống đất.
Lục Uyển thấy vậy, liền lùi sang một bên một cách kín đáo. Đây là ý gì? Sáng sớm tinh mơ đã bị người khác quỳ lạy, không khéo sẽ bị giảm thọ mất.
"Khụ khụ... Có gì thì đứng dậy nói."
"..."
"Thôi được rồi, các ngươi làm đi." Lục Uyển bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho họ bày vẽ. Nhưng dù sao đi nữa, nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi cởi y phục trước mặt nhiều người như vậy, chỉ còn lại nội y. Thấy họ còn muốn cởi tiếp, nàng vội vàng giữ lại.
"Được rồi, cứ như vậy mà mặc vào đi!"
May mắn thay, lần này họ đã chịu nghe lời.
Lục Uyển thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn giống như một con rối gỗ mặc cho họ "bài bố". Mãi cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới nghe thấy một tiếng "Xong rồi".