UY HIẾP THÌ CÓ LÀ GÌ
Lục Uyển mỉm cười, “Uy hiếp? Ta đây căn bản không tính là uy hiếp. Ta chỉ hy vọng Thiếu tướng quân có thể công tư phân minh, không bao che bất kỳ ai.”
Lúc đầu Triệu Tuân cảm thấy Lục Uyển rất thú vị, ít nhất là khác biệt so với những nữ nhân hắn từng quen biết, nhưng giờ đây xem ra, nàng nào có khác biệt, rõ ràng là cố chấp đến cùng cực!
Lục Uyển không nghi ngờ gì nữa, đã đặt Triệu Tuân vào một thế khó. Tối về, hắn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu toàn là chuyện của Lục Uyển.
Quả thực, trong sự việc lần này, Lục Uyển đã phải chịu ấm ức, nhưng nếu hắn thật sự g.i.ế.c quân y, sau này trong quân sẽ không còn một vị đại phu nào vừa ý nữa.
Triệu Tuân thở dài bất lực. Thôi, trước mắt sức khỏe của các tướng sĩ trong quân quan trọng hơn, chỉ đành tạm thời xử lý Quân y.
Nghĩ như vậy, sáng sớm hôm sau, hắn còn chưa kịp sai người đi bắt Khổng Quân Y, thì đã có tin báo hắn đã c.h.ế.t.
Hơn nữa, cái c.h.ế.t vô cùng t.h.ả.m khốc, trong quân âm ỉ có tin đồn chuyện này có liên quan đến Lục Uyển.
Nhưng Triệu Tuân biết, Lục Uyển chỉ là một nữ t.ử tay trói gà không chặt, sao có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, huống hồ vết d.a.o trên cổ Khổng Quân Y rất sâu.
Dù xét từ phương diện nào, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lục Uyển.
Lục Uyển nghe tin này, sắc mặt lại bình thản. Ninh Hạ thậm chí còn có chút sốt ruột thay nàng, “Lục đại phu, chuyện này lẽ nào có liên quan đến nàng sao? Không, ta không có ý gì khác, ý ta là, nếu thật sự có liên quan đến nàng, thì nàng cũng nên phủ nhận thẳng thừng. Ta tin Thiếu tướng quân sẽ không làm gì nàng đâu.”
“Ta nếu đã làm chuyện gì, nhất định sẽ thừa nhận, nhưng chuyện này quả thực không phải ta làm.” Giọng nói của Lục Uyển vẫn nhẹ nhàng, khẽ nhướng mày, “Ngươi nếu không tin, có thể hỏi hai tướng sĩ canh gác ngoài cửa phòng ta, xem tối qua ta có ra ngoài hay không!”
Căn bản không có bất kỳ thời gian gây án nào, thì sao có thể là nàng làm được!
Ninh Hạ nghe đến đây, tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng mới chịu rơi xuống, chỉ cần không liên quan đến Lục Uyển là được.
“Thiếu tướng quân hiện giờ vẫn chưa ra lệnh điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nhưng tin đồn trong quân hiện tại đang rất bất lợi cho nàng.”
“Nếu muốn dập tắt dư luận, nhất định phải bắt đầu từ căn nguyên, trước tiên phải làm rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Khổng Quân Y.”
“…” Ninh Hạ nói từng chữ một, Lục Uyển rũ mắt xuống, “Ninh Hạ, ngươi có từng nghĩ, có người đang âm thầm thao túng tất cả chuyện này không? Cho dù điều tra ra hung thủ phía sau thì được gì, chuyện này không liên quan chút nào đến ta, ta căn bản không muốn nhúng tay vào.”
Ninh Hạ nhất thời không biết nói gì cho phải. Lục Uyển nói có lý, chuyện không liên quan đến nàng, hai thầy trò họ vốn đã vô cớ bị kéo vào vòng xoáy này, nay đương nhiên không muốn xảy ra chuyện nữa.
Lục Uyển viết xong phương t.h.u.ố.c chữa bệnh dịch tả, sau khi Tiểu Võ có thể xuống đất đi lại, nàng liền đề nghị trở về huyện thành. Triệu Tuân không ngăn cản.
Lục Uyển một khắc cũng không muốn ở lại nơi này nữa. Vẫn là nhà mình tốt, ít nhất sẽ không có những trò tính toán loạn xạ này.
Khi Lục Uyển trở về, Liễu Tuệ Ngữ và Lục Huân Nghiệp kiểm tra nữ nhi từ đầu đến chân, xác nhận không có vết thương nào mới yên lòng.
Liễu Tuệ Ngữ ôm chặt Lục Uyển không buông, “Uyển Uyển, nương chẳng biết con học y là tốt hay không nữa. nữ nhi nhà lành sao lại phải trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy, con làm nương lo đến phát điên rồi!”
“Nương, người xem con bây giờ không phải vẫn bình an vô sự đó sao?” Lục Uyển vỗ nhẹ vào lưng Liễu Tuệ Ngữ an ủi, nhắm mắt lại, từ từ thở một hơi, cảm giác thuộc về nơi này chưa bao giờ rõ ràng đến thế, thật tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương, Tế Thế Đường bên đó ổn chứ? Gần đây nha môn có gây phiền phức gì cho hiệu t.h.u.ố.c không?”
“Ở nhà chẳng có tin tức gì truyền đến, huống hồ nha môn bây giờ còn phải trông cậy vào các con phá án nữa! Sao dám tùy tiện gây phiền phức.” Liễu Tuệ Ngữ vừa nói, chẳng biết tại sao lại tự nhiên nghĩ đến chuyện hôn sự của nữ nhi.
Liễu Tuệ Ngữ liếc nhìn Lục Uyển, thăm dò hỏi: “Uyển Uyển, nương đã cân nhắc, cảm thấy nữ nhi vẫn nên lập gia đình trước thì hơn, con thấy Trịnh Hoành Văn thế nào?”
“Phụt.” Lục Uyển đang bưng chén trà uống nước, nghe vậy suýt chút nữa là sặc.
“Nương, tại sao lại tự dưng nhắc đến những chuyện này nữa?” Lục Uyển dùng động tác tao nhã lau khóe miệng, “Chuyện này sau này hãy nói. Chẳng lẽ người thật sự vội vàng muốn gả nữ nhi đi như vậy sao? Nhưng con còn muốn ở bên cạnh người và cha trọn đời mà!”
“Hồ đồ! Thế thì thành cô gái già mất, chẳng phải bị người ta bàn tán xôn xao sao!” Liễu Tuệ Ngữ cố làm ra vẻ tức giận nói: “Con bớt nghe những lời linh tinh của cha con đi. Nữ t.ử chưa gả theo cha, xuất giá theo phu quân, đây là quy củ được truyền lại từ đời trước, không thể đến đời chúng ta thì lại phá bỏ!”
“Trịnh Hoành Văn đã đến đây phải không?” Nếu không, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn lại có thể nhận được sự chấp thuận của Nương nàng.
E rằng Trịnh Hoành Văn đã không ít lần hao tâm tổn sức vì chuyện này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật đáng buồn cười, ngày xưa khi hai người họ chưa hòa ly, nếu Trịnh Hoành Văn có được nửa phần săn đón như bây giờ, thì sao họ lại đi đến bước đường này?
Lục Uyển bây giờ đã là người thay đổi tâm hồn, đương nhiên không thích ở bên Trịnh Hoành Văn nữa.
Nếu thực sự muốn gả, thì ít nhất cũng phải gả cho người mà trái tim mình thực sự yêu thích.
Lục Uyển đang suy nghĩ, Lục Huân Nghiệp nhìn ra vẻ khó xử trên mặt nữ nhi, bèn mở lời chuyển chủ đề, “Thôi được rồi, đã thấy nữ nhi không có ý định này, vậy thì sau này hãy nói.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Liễu Tuệ Ngữ làm bộ muốn tức giận, nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị Lục Huân Nghiệp kéo đi.
“Nàng đã trở về rồi?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lục Uyển quay đầu nhìn về phía Lương Hằng, “Ừm, bệnh tình của thúc thúc chàng hẳn là đã thuyên giảm nhiều rồi, hai người chuẩn bị khi nào thì trở về?”
“Lẽ nào nàng thực sự muốn ta rời đi sao?” Lương Hằng mím chặt môi, “Lục Uyển, kỳ thực ta căn bản không muốn rời khỏi nơi này, ta…”
“Nơi này đối với chàng mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, ta khuyên chàng nên nhanh chóng trở về đi, nơi này căn bản không thuộc về chàng.” Lương Hằng còn chưa kịp nói hết câu, Lục Uyển đã lập tức tiếp lời.
“Dù sao đi nữa, hai chúng ta vẫn luôn là bằng hữu. Nếu sau này chàng có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.”
“Hửm? Ý nàng là sao?” Cứ việc mở lời? Khoảng cách giữa hai người xa xôi như vậy, cho dù muốn mở lời e rằng cũng khó khăn.
“Không có gì.” Khóe miệng Lục Uyển nở nụ cười tươi hơn một chút, “Thuận buồm xuôi gió.”
Lương Hằng: “…”
Dáng vẻ thờ ơ này của Lục Uyển mới là điều khiến Lương Hằng tổn thương nhất. Hai người họ quen biết nhau lâu đến vậy, nàng lại chẳng có chút gì lưu luyến sao? Cho dù là bằng hữu, cũng không nên có thái độ như thế này.
Lục Uyển sớm đã biết thân phận của Lương Hằng không hề đơn giản, hai người họ căn bản không phải người cùng một thế giới.