Sau Hòa Ly - Với Y Thuật Trong Tay - Ta Cải Mệnh Phát Tài

Chương 93



 

Bà Bà ÁC ĐỘC CHẾT RỒI?

 

“Đủ rồi! Ầm ĩ cái gì! Không sợ bị người ta chê cười sao?” Một tiếng quát lạnh trầm thấp vang lên, Lưu phu nhân gần như nhào đến trước mặt Lưu Phong Niên, vừa khóc vừa than vãn, “Lão gia, chuyện ngày hôm nay, ngài dù thế nào cũng phải làm chủ cho thiếp. Ngài xem thiếp ở trong nhà này còn có chút địa vị của một người làm Nương không? Suýt chút nữa đã bị tức phụ cưỡi lên cổ rồi!”

 

“Câm miệng!” Lưu Phong Niên ghét nhất là nghe bà ta khóc lóc, cả ngày chỉ biết khóc, không thấy xúi quẩy sao.

 

Lưu Phong Niên đưa tay day day thái dương, hạ giọng nói: “Uyển Nhi, ta biết con không phải là loại người không hiểu lý lẽ. Có chuyện gì chẳng thể từ từ nói, hà tất phải làm rùm beng đến mức này?”

 

“Cha, vốn dĩ chiều nay tức phụ muốn cùng bà bà thương lượng rõ ràng, nhưng bà bà lại nói đang nghỉ ngơi, còn bảo tức phụ đứng đây chờ.” Lý Uyển Nhi khẽ phúc thân, nét mặt bình thản.

 

“Người hẳn biết thân thể con không tốt, hơn nữa trước khi thành thân đã từng lâm bệnh một trận. Nếu cứ đứng lâu trong viện này, e là sẽ mắc bệnh, đến lúc đó nếu lây bệnh khí sang A Thần, thì biết làm sao bây giờ.”

 

“Hài t.ử ngoan, bất luận là con mắc bệnh, hay A Thần mắc bệnh, các con đều là cốt nhục của ta, ta đều đau lòng.” Lưu Phong Niên gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, quả nhiên là thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn, biết điều hơn những kẻ xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ như bọn họ.

 

Vừa nghĩ thế, Lưu Phong Niên liền trừng mắt nhìn Lưu phu nhân một cái thật mạnh: “Đêm nàng ngủ, ban ngày cũng ngủ, nàng đâu phải hài t.ử ba tuổi, lấy đâu ra nhiều giấc ngủ đến vậy!”

 

Lưu phu nhân bị trừng mắt đến mức rụt vai lại: “Lão gia, thiếp cảm thấy dạo gần đây thân thể không khỏe, nên mới hơi ham ngủ.”

 

“bà bà, trong phòng người hẳn là không có hương hoa chứ?” Lý Uyển Nhi nghe vậy, trong lòng khẽ chấn động.

 

Lưu Phong Niên cau mày: “Hương hoa gì?”

 

“Cha, người vẫn chưa biết sao! Trong phòng A Thần có một loại hương, nghe nói là bà bà đã đưa. Nhưng đợt trước đại phu có đến, nói loại hương này quả thật có tác dụng an thần, song nếu ngửi quá nhiều sẽ gây tổn hại cho thân thể, bà bà ngày thường càng nên chú ý hơn.”

 

Lý Uyển Nhi chỉ tùy tiện nói vài câu, mà sắc mặt Lưu phu nhân đã hoàn toàn cứng đờ.

 

Lưu Phong Niên thì càng ngây ra tại chỗ, mãi nửa khắc cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Rốt cuộc là loại hương gì mà ngửi lâu lại có thể gây tổn hại thân thể? Hơn nữa thứ này còn luôn được đặt trong phòng nhi t.ử y.

 

Trong đầu Lưu Phong Niên bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm không nên có, y lập tức trừng lớn mắt nhìn Lưu phu nhân, giơ ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng, ngây người không nói được lời nào trong suốt một hồi lâu.

 

“Lão gia, chuyện này chẳng hề liên quan đến thiếp, thiếp căn bản không biết nó sẽ gây ra vấn đề, thiếp…”

 

Lưu phu nhân sớm đã sợ đến mức mềm nhũn, ngã khụy xuống đất, khó khăn giải thích.

 

Ngực Lưu Phong Niên phập phồng dữ dội, nhìn bộ dạng này liền biết y tức giận không hề nhẹ. Sau nửa khắc, y mới run rẩy cất tiếng: “Độc phụ!”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Vừa dứt lời, Lưu Phong Niên liền ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Lý Uyển Nhi thấy cảnh tượng trước mắt, quả thật có chút kinh hãi. Nhân lúc bên này vẫn còn đang hỗn loạn, nàng vội vã chạy về viện của mình.

 

Lưu Thần nhìn thấy trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, cau mày: “Sao thế?”

 

“Không sao.” Khóe môi Lý Uyển Nhi nở một nụ cười gượng gạo: “Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt!”

 

Lưu Thần: “…”

 



 

Lương Hằng rời đi trong im lặng, ngay cả căn phòng y từng ở cũng được quét dọn sạch sẽ, cứ như thể y chưa từng đến đây vậy.

 

Ngày thứ hai sau khi y đi, Lục Uyển quay về Tế Thế Đường mở phòng mạch, khiến hai vị đại phu già "kích động" đến mức nước mắt lưng tròng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chủ yếu là do danh tiếng của Lục Uyển hiện nay rất lớn, nhiều bệnh nhân đến đây đều vì nàng. Nghe nói nàng không có mặt, họ thà chọn đứng chờ đợi nhiều ngày ở cổng, khiến hai vị đại phu cảm thấy nghi ngờ sâu sắc về y thuật của chính mình.

 

Nha môn không có án mạng, Lục Uyển liên tục hành nghề mấy ngày, ngày nào cũng kiếm được khối vàng, hai vị đại phu chỉ còn biết làm trợ thủ cho nàng.

 

Công việc liên tục nhiều ngày, ngay cả người bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi là thân hình nhỏ bé của Lục Uyển.

 

Có lẽ đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cơ thể, Lục Uyển muốn nghỉ ngơi hai ngày.

 

" Nương à.” Lục Uyển còn chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào náo động, nàng cau mày, đây lại có chuyện gì rồi?

 

Lục Uyển nhấc chân bước ra khỏi phòng thuốc, từ xa nhìn thấy Trịnh Tú và Trịnh Hoành Văn đang vội vã bước về phía này, phía sau dường như còn có người đang khiêng một vật gì đó, nàng khựng lại.

 

“Người này đã tắt thở rồi, ta thấy các ngươi nên mau chóng đưa về lo hậu sự đi thôi!” Lý đại phu sờ nắn thấy đã không còn mạch đập, hơn nữa thân thể đã cứng đờ, chứng tỏ đã mất từ lâu.

 

“Đại phu, ta cầu xin ngài cứu lấy nương ta, bất kể dùng cách nào, tốn bao nhiêu bạc cũng được... hức hức.” Trịnh Tú quỳ trên mặt đất, khóc lóc vô cùng đau thương.

 

Bà Trịnh?

 

Lục Uyển cau chặt mày hơn nữa, nàng nhớ rõ thân thể bà Trịnh vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên gặp chuyện?

 

“Lục Uyển! Y thuật của ngươi chẳng phải rất cao siêu sao? Ta cầu xin ngươi cứu nương ta, chuyện năm xưa là ta sai, chỉ cần ngươi cứu được nương ta, ta sẽ xin lỗi ngươi…” Trịnh Tú vừa thấy Lục Uyển, liền gần như lăn lê bò toài đến, hai tay bám chặt lấy ống tay áo của nàng không chịu buông.

 

Lục Uyển ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi bất lực lắc đầu: “Nếu người còn sống, ta chắc chắn sẽ chữa trị, nhưng hiện tại người đã c.h.ế.t, điều đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của ta.”

 

“Ca ca, đều tại muội không tốt, là muội…” Trịnh Tú nghe nói hết cách chữa trị, càng khóc t.h.ả.m thương hơn.

 

“Vậy nàng có thể giúp ta kiểm tra xem, rốt cuộc nương ta c.h.ế.t như thế nào không? Bất kể nàng cần bao nhiêu bạc, ta cũng sẽ đưa cho nàng.” Mắt Trịnh Hoành Văn hơi đỏ, nhưng giọng nói lại khá trấn tĩnh.

 

Lục Uyển không vội trả lời hắn, chỉ im lặng nhìn hắn.

 

Sau một hồi lâu, nàng mới gật đầu: “Được, ta sẽ giúp chàng điều tra rõ ràng, trước tiên hãy đưa người vào trong phòng.”

 

Trịnh Hoành Văn không nghĩ ngợi gì thêm, sau khi đưa người vào phòng, hắn lại không có ý định rời đi, xem chừng muốn ở lại đây.

 

Lục Uyển kiểm tra các bộ phận khác trên cơ thể bà Trịnh trước, không có gì bất thường.

 

Đã không có vết thương ngoài, hơn nữa khi c.h.ế.t lại không có người bên cạnh, vậy rất có thể là bệnh tật đột phát.

 

Lục Uyển rất nhanh đã xác định bệnh tình là các bệnh thường gặp ở người già, ngoài ra, quả thật không nghĩ ra được khả năng nào khác.

 

Quả nhiên, Lục Uyển đưa tay sờ lên ngực, rồi xem xét nhãn cầu, có vẻ như là chứng tâm quý đột ngột dẫn đến t.ử vong.

 

“Có lẽ là do nương chàng những năm gần đây thân thể không khỏe, mới dẫn đến tình trạng này.” Giọng Lục Uyển bình thản nói.

 

Hai tay Trịnh Hoành Văn buông thõng bên hông khẽ siết chặt: “Uyển Uyển, nếu nàng nói chuyện này không phải do người làm, vậy ta tin nàng.”

 

“Chàng…” Lục Uyển liếc nhìn Trịnh Hoành Văn, bỗng nhiên không biết nên nói gì, “Người c.h.ế.t không thể sống lại, vẫn nên nghĩ thoáng ra một chút.”

 

“Ta…”

 

“Trịnh Tú, muội đi đâu đấy?” Trịnh Hoành Văn còn chưa kịp nói hết lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài, hắn gần như theo bản năng bước ra khỏi cửa.

 

Lúc này Trịnh Tú đã chạy đi xa, chỉ còn lại một cái bóng nhỏ bé.