Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Đẩy Ngã

Chương 8



15

Tương Hoa chỉ hừ một tiếng, sắc mặt u ám, lặng lẽ đỡ ta trở về phòng.



Đợi đến khi ta dần hồi phục, hắn mới mở lời, muốn đưa ta về Thẩm phủ dưỡng bệnh một thời gian.



Nhưng ta đã là phụ nhân đã gả ra ngoài, há có thể tùy tiện quay về nhà mẹ đẻ? Vả lại, lòng ta sớm đã nguội lạnh, nên ta lắc đầu, không đáp ứng.



🎉 Chào mừng bạn ghé chơi nhà Cúc Cúc! 🐥💖
Cúc Cúc là một "tân binh" mới toe trong làng dịch truyện, nên nếu có chỗ nào còn chưa hoàn hảo hoặc bạn có góp ý gì, đừng ngần ngại nhắn cho tụi mình biết nha! ✨
Cúc Cúc sẽ cố gắng cải thiện từng ngày để mang đến cho bạn những câu chuyện thật hay và trọn vẹn nhất.
📚 Đừng quên theo dõi fanpage Cúc Cúc Dịch Truyện tại để cùng đồng hành và cập nhật những bộ truyện mới nhất nhé! 🥰

Tương Hoa không hề từ bỏ.



Lại qua hai ngày, hắn dẫn theo mấy cỗ xe ngựa, nói là muốn đưa ta về Thẩm phủ dưỡng bệnh một thời gian.



Giang Trạm siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ:

"Tương Hoa, chớ tưởng ta không biết tâm tư nhỏ nhen của ngươi! Đoạn Thư nay đã là thê tử của ta, há lại để ngươi vấy bẩn! Cút ngay, mang theo lũ người của ngươi, lập tức cút khỏi đây!"



Bạch Nguyệt Ảnh đứng bên cạnh hắn, nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng.



Tương Hoa mặt mày âm trầm, giơ tay chỉ thẳng vào Bạch Nguyệt Ảnh, lạnh lùng hỏi Giang Trạm:

"Ngươi một mặt nói Đoạn Thư là thê tử ngươi, mặt khác lại cùng nữ tử khác dây dưa không dứt. Ngươi còn xứng làm người sao?"



Bạch Nguyệt Ảnh sắc mặt tái nhợt, môi run run, lệ đã tràn khóe mi. Nàng khẽ kéo tay áo Giang Trạm, giọng nói mang theo nức nở:

"Giang ca ca, ta không muốn xen vào giữa huynh và Đoạn muội muội. Chỉ cần đưa ta về đi... bên đó cũng có đại phu, ta sẽ không sao đâu..."



Giang Trạm nhìn nàng, lòng liền mềm nhũn, vội vàng đưa nàng chắn sau lưng mình, nhẹ giọng dỗ dành:

"Chớ nói bậy! Lão sư đem nàng gửi gắm nơi kinh thành, ấy là tín nhiệm ta, ta sao có thể phụ lòng người."



Lại trừng mắt giận dữ quát Tương Hoa:

"Nàng là cháu gái của lão sư, đến kinh thành trị bệnh, há có thể để ngươi bôi nhọ!"



Tương Hoa thấy hắn vẫn u mê không tỉnh, nheo mắt lại, tiến lên mấy bước, trầm giọng nói:

"Vậy thì ta nói thẳng, nếu ngươi không biết trân trọng Đoạn Thư, đừng trách ta cướp nàng đi! Nếu ngươi còn chút tình cảm với nàng, thì hãy để nàng được bình yên.



Dứt lời, hắn phất tay ra hiệu cho gia nhân chặn Giang Trạm lại, còn bản thân thì sải bước vào phòng, bế cả ta lẫn chăn đệm lên, định đưa ra ngoài.



Giang Trạm vội vàng đuổi theo đoạt lại, Bạch Nguyệt Ảnh cũng hấp tấp tiến lên, chẳng ngờ bị va ngã xuống đất, ôm n.g.ự.c đau đớn không ngừng.



Giang Trạm liền bỏ mặc ta, cuống cuồng đỡ lấy Bạch Nguyệt Ảnh, lại hô người đi mời đại phu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ngoảnh đầu nhìn lại, ta đã sớm bị Tương Hoa ôm lên xe ngựa, rời khỏi phủ Thị Lang.



16.



Gặp lại Giang Trạm và Bạch Nguyệt Ảnh sau nửa tháng, ta đứng cạnh giả sơn, ngắm nhìn những con cá bơi lội trong hồ. Giang Trạm nói rằng sẽ đón ta về phủ, nhưng Tương Hoa lại kéo hắn sang một bên bàn luận.



Bạch Nguyệt Ảnh bước tới, mỉm cười dịu dàng nói:



"Đoạn muội dạo này khỏe hơn, khuôn mặt cũng tươi tắn hơn một chút, có phải đã nguôi giận rồi không?"



Ta không muốn để ý đến nàng ta, định gọi A Quýt nhưng lại nhớ ra nàng đã đi ra ngoài từ sớm.



Bị ta phớt lờ, Bạch Nguyệt Ảnh liền tỏ ra không vui, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười, bước lại gần, nắm lấy tay ta, dịu dàng khuyên nhủ:

"Giang ca ca mỗi ngày đều nhắc đến muội, hỏi muội có về chưa. Huynh ấy nhớ muội lắm đấy, đừng giận dỗi như tiểu hài tử nữa."



Giang Trạm đứng từ xa, ánh mắt đầy áy náy.



Ta tức giận, gạt tay Bạch Nguyệt Ảnh ra, lạnh lùng đáp lại:

"Ngươi có bao giờ gặp ác mộng không?"



Bạch Nguyệt Ảnh sắc mặt lập tức thay đổi, nàng vội nhìn về phía Giang Trạm rồi quay lại nhìn ta, nhẹ giọng nói:

"Muội... muội nói gì vậy, ai mà không có lúc gặp ác mộng cơ chứ?"



Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giả tạo của nàng.

"Ngươi có biết không," ta tiếp tục, "ta đã sai đại phu kiểm tra lại những phần điểm tâm ngươi gửi còn sót lại. Trong đó có hồng hoa. Dù liều lượng không nhiều, nhưng đã đủ để hại c.h.ế.t hài tử của ta."



Bạch Nguyệt Ảnh tái mặt, tay nàng run lên, không dám nhìn thẳng vào ta.



Ta không muốn tiếp tục ở lại đây, định đi về phía Tương Hoa và Giang Trạm, nhưng khi vừa bước đi, Bạch Nguyệt Ảnh đột ngột lao tới, đẩy mạnh ta về phía giả sơn, còn nàng ta lại tự mình ngã xuống hồ cá.



Ta bị đẩy trúng, ngã xuống đất, choáng váng. Trước khi mất đi ý thức, ta chỉ kịp nhìn thấy Tương Hoa và Giang Trạm vội vã chạy tới.



Khi tỉnh lại, mọi chuyện trở nên mơ hồ. Ta nghe nói mình đã đẩy Bạch Nguyệt Ảnh, và khi quay lại thì va phải giả sơn rồi ngất xỉu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức ta không thể nhớ rõ hết từng chi tiết.



Bạch Nguyệt Ảnh suýt nữa đã c.h.ế.t vì bệnh tim tái phát, và Giang Trạm, trong cơn giận dữ, đã ném cho ta một tờ hòa ly.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com