1
Tôi và người bạn thân nhất của tôi là Vương Tĩnh gần như kết hôn cùng lúc và có thai cùng lúc.
Ngay cả việc sinh con cũng gần như diễn ra đồng thời.
Con tôi chào đời muộn hơn cô ta một ngày.
Nhưng một ngày nọ, vào buổi trưa, tôi chợt phát hiện ra cô ta đánh tráo con tôi với con của cô ta.
Buổi tối, Vương Tĩnh cùng chồng và mẹ chồng ra ngoài ăn tối để chúc mừng xuất viện.
Phải rất lâu sau mới quay lại. Tranh thủ thời gian này, tôi nhanh chóng đổi đứa bé về.
Nằm trên giường, ôm con gái đang ngủ say trong tay, tôi có rất nhiều suy nghĩ, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Vương Tĩnh và tôi là bạn từ hồi cấp hai.
Chúng ta ngồi cùng bàn.
Thấy gia đình cô ta lúc đó khó khăn, không đủ cơm ăn áo mặc, tôi rất thông cảm và muốn giúp đỡ cô ta.
Mỗi lần tổng bộ mang đồ ăn tới tôi đều phân cho cô ta một nửa, cô ta tò mò hỏi tại sao.
Tôi nói muốn giảm cân nhưng bố mẹ không cho, sợ tôi không ăn, lừa gạt họ nên họ liên tục kiểm tra.
Tôi đành phải mua đồ ăn tùy ý mỗi bữa, nhưng tôi không muốn ăn, cũng không muốn vứt đi nên cần tìm người giúp tôi giải quyết.
Cách ngày tôi cũng mua sữa để ở ký túc xá và đưa cho cô ta một nửa.
Thời gian trôi qua, cô ta ngày càng không khách khí với tôi hơn. Cô ta ngừng nấu ăn, chỉ trực chờ tôi.
Khi tôi chuẩn bị đồ ăn, còn chưa ăn được miếng nào đã bị cô ta ăn một nửa hoặc thậm chí là nhiều hơn.
Cô ta còn báo trước với tôi rằng hôm nay cô ta muốn ăn chân gà hoặc thịt lợn om và bảo tôi mua thêm.
Cô ta uống gần hầu hết sữa tôi mua, sáng uống, trưa uống, chiều uống, có khi còn mang theo một ít khi về nhà.
Một thùng sữa sẽ hết sau vài ngày. Đôi khi tôi quên bổ sung sữa kịp thời, cô ta sẽ tức giận phàn nàn.
Một số bạn cùng lớp coi thường hành vi của cô ta, trách cô ta đã không cảm ơn tôi.
Cô ta mất kiên nhẫn: "Từ Vân còn chưa nói gì, cậu rảnh rỗi xen vào việc của người khác làm gì? Hơn nữa, tôi cần phải cảm ơn cô ấy sao? Không có tôi giúp cô ấy ăn những thứ này, làm sao cô ấy có thể qua mắt bố mẹ được? Tôi giúp cô ấy ứng phó với bố mẹ cô ấy, cô ấy phải cảm ơn tôi mới đúng.”
Một người bạn đã bí mật nói với tôi rằng việc cô ta làm là sai, nói rằng tôi là nông dân còn cô ta là một con rắn, bảo tôi đừng cứ nhận nhượng cô ta như vậy.
Tôi còn giúp cô ta lấy cớ, nghĩ rằng cô ta chủ động là tốt.
"Chúng tôi là bạn, như vậy mới có vẻ không xạ lạ."
"Cô ấy không giống như nhiều bạn khó khăn cùng lớp, đầy mặc cảm và tự ti, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, như này là tốt rồi."
2
Vì chỉ để thuận theo tự nhiên mà không biết đúng sai nên Vương Tĩnh cư xử càng ngày càng tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thậm chí cô ta còn bắt đầu gây rối: "Cậu mua sữa túi thế này thì làm sao mà uống được? Tôi không có tiền nên chỉ xứng uống sữa túi thôi sao? Hôm nay chính bởi vì uống túi sữa này nên quần áo của tôi bị bẩn, không cẩn thận liền phun ra. Thật là, cậu không thể mua lon cao cấp chỉ cần mở nắp và uống thôi sao, như vậy tiện hơn rất nhiều mà.”
Những lời phàn nàn như thế này thường khiến tôi cảm thấy có lỗi, trong tiềm thức giống như tôi đang thực sự coi khinh cô ta vậy.
Tuy tôi cũng có oán giận đối với cô ta nhưng chúng nhanh chóng được loại bỏ, bởi vì người này có cái miệng ngọt ngào, rất nhanh chóng xin lỗi lấy lòng.
Lời nói của cô ta như một cơn lốc xoáy, thổi bay hết khó chịu trong lòng tôi không một dấu vết.
Đã vậy còn làm tôi cảm thấy có lỗi với cô ta, giống như, sao tôi có thể nghĩ cô ta như vậy vậy chứ?
Bạn không thể cảm thấy mình vượt trội chỉ vì cô ta ở thế yếu và bạn đang giúp đỡ cô ta. Thật đáng xấu hổ khi yêu cầu đáp lại một ân huệ.
Lúc đó tôi không chỉ giúp đỡ cô ta về mặt vật chất mà còn giúp đỡ cô ta trong việc học tập.
Nhưng cô ta không cảm kích và cũng để tâm.
Tôi nói với cô ta rằng học tập là sự nghiệp của học sinh. Chỉ khi học tốt thì mới có thể leo lên một nền tảng cao hơn và tốt hơn, gặp gỡ những người xuất sắc hơn, học hỏi những kỹ năng vững vàng hơn, có thể tự lập hơn và đạt được nhiều thành tựu hơn trong tương lai, đạt được tự do và hạnh phúc.
Nhưng những lời khuyên bảo tận tình của tôi, cô ta căn bản nghe không vào.
Đôi khi tôi tức giận đến mức muốn đánh cô ta.
Cô ta mỉm cười nói rằng cô ta tự hiểu lấy mình, chỉ số IQ thấp, nhưng cô ta có một con đường tắt dẫn đến thành công, đó chính là ôm chặt đùi tôi. Sau này có tôi hỗ trợ, cô ta liền đủ ăn đủ mặc.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Cô ta cũng nói rằng cô ta sẽ là người bạn tốt nhất của tôi suốt đời, và tôi là người đối tốt với cô ta nhất trên đời.
Tuy không thể là chị em ruột nhưng con cái sau này của chúng tôi sẽ trở thành người có mối quan hệ thân thiết nhất trong tương lai.
Sau này, nếu chúng tôi cùng sinh con trai thì chúng ta sẽ là anh em tốt, cùng có con gái thì sẽ là chị em tốt. Nếu chúng tôi cùng là mẹ, thì sẽ nhận làm mẹ đỡ đầu của con nhau.
Còn nếu có một trai một gái thì sẽ để chúng là thanh mai chúc mã và kết hôn khi lớn lên.
Khi đó chúng tôi sẽ trở thành một gia đình thực sự.
Lúc đó, khi nghe cô ta nói điều này, dù bất lực nhưng tôi lại cảm thấy đẹp đến lạ lùng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tuy làm việc ở các đơn vị khác nhau nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt và liên lạc thường xuyên.
Công việc của cô ta cũng là do tôi sắp xếp, làm không nhiều nhưng kiếm được không ít.
Đúng như lời cô ta nói, ôm chặt đùi tôi là đủ để cô ta có đủ cơm ăn áo mặc suốt đời.
Những người biết chúng tôi đều nói rằng chúng tôi tốt như hai chị em sinh đôi vậy.
Còn có người nói rằng chúng tôi quá ăn ý, nhiều vấn đề đại sự đều đồng bộ.
Nghĩ lại, tôi thấy quả thật vậy, chúng tôi gần như một trước một sau mà tìm được bạn trai.
Một trước một sau mà kết hôn, rồi lại một trước một sau mà mang thai.
Cuối cùng, lại một trước một sau mà sinh con.
Đúng rồi, cô ta còn nói nếu con tôi sinh sớm thì cô ta sẽ sinh mổ.
Nhất định phải để con chúng tôi sinh cùng ngày, cùng năm, cùng tháng, và cô ta phải nỗ lực tạo nên duyên phận lớn lao như vậy cho con mình!