Tôi thắng cược nhưng con gái tôi lại nói tôi gian lận, khiến con bé lo lắng vô ích suốt mấy ngày nay, sợ rằng mình không phải con tôi.
Con bé hỏi tôi tại sao không nói với con bé sớm hơn, tôi nói rằng tôi cũng đã nghĩ về điều đó trong 20 năm qua, tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định nói cho con bé biết sự thật.
Nhưng con bé vẫn còn trẻ, tôi sợ nếu một ngày nào đó con bé lỡ miệng thì sẽ gặp rắc rối.
Con gái tôi suy nghĩ một lúc: "Mẹ, mẹ đúng là giỏi nhẫn nhịn, con không nghĩ Thiên vương lão tử cũng không thể nhẫn được bằng mẹ. Nếu là con, con sẽ nghẹn c.h.ế.t mất."
Rồi con bé lại hỏi tôi: “Mẹ ơi, suốt ngần ấy năm mẹ không nói chân tướng cho họ biết, nếu không thì khi nhỏ cô ấy cũng không thảm như vậy.”
Tôi nhìn con gái và nghiêm nghị nói: “Mẹ nghĩ sự thật thú vị hơn khi họ tự nói ra, cũng là tôn trọng quyết định của họ. Hơn nữa, việc con được trao đổi lại đơn thuần là do may mắn. Nếu lúc đó mẹ ngủ sâu, không nghe được tiếng cô ta gọi mẹ, thì con sẽ phải trải qua tất cả những gì con bé đó trải qua. Có thể sau khi biết sự thật, con sẽ tỉnh lại và hướng tới một kết thúc có hậu, nhưng con có thể tưởng tượng được cái giá mà mình sẽ phải trả lớn cỡ nào không?"
“Mẹ không thể để cho họ một chút báo ứng cũng không có, đối xử tốt với người xấu là tàn nhẫn với chính mình. Lòng tốt nên dành cho những người xứng đáng, bọn họ không xứng đáng. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần họ có chút hối hận và thực sự tốt với con mình, mẹ luôn sẵn sàng nói thật với họ, nhưng bao năm qua, họ có bao giờ hối hận vì điều đó không? Chỉ riêng việc hôm nay họ kiêu ngạo tới làm loạn, họ chính là tệ đến tận xương cốt.”
Con gái trầm mặc, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt nhẹ nhõm: “Mẹ nói đúng, thật ra con vẫn còn nhớ một số lần cô ấy đã cố tình chơi xấu con khi còn nhỏ, họ quả thực không xứng đáng.”
Sau đó, một nhà ba người chúng tôi cùng nhau đi du lịch nước ngoài.
Bố con bé vẫn luôn buồn bực vì sao trước đây ông rủ con gái đi cùng chúng tôi, nhưng con bé không đồng ý, nói rằng muốn lập nghiệp khi còn trẻ, vậy tại sao bây giờ con bé lại đột nhiên đồng ý.
Tôi vừa định nói thì bị con gái tóm lấy, tôi hiểu ý của con bé, cảm giác chẳng hai biết gì, con bé muốn mọi người cùng trải nghiệm.
Sau này, khi chúng tôi nói ra sự thật, bố con bé hoảng sợ: "Sao con lại nói với bố điều khủng khiếp này? Ôi, đôi khi không biết sự thật vẫn khá là hạnh phúc."
Vũ Khúc Đoạn Trường
Rồi ông ấy châm chọc chúng tôi, nói thứ độc nhất là trái tim của người phụ nữ.
Con gái tôi hỏi ông ấy muốn loại bồi thường nào, ông ấy nói rằng từ nay trở đi, con gái tôi phải đi nghỉ cùng chúng tôi hai lần một năm, và tôi phải phục vụ ông ấy thật tốt trong suốt quãng đời còn lại, trấn an linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng của ông ấy.
Tôi biết, thực ra ông ấy chỉ muốn tận dụng cơ hội để cả gia đình có nhiều thời gian bên nhau hơn thôi, và tôi cũng biết ông ấy sợ áy náy, vì nếu ông ấy có thể đồng hành cùng tôi trong suốt quá trình sinh nở thì điều khủng khiếp này sẽ không xảy ra, may là lúc đó tôi phát hiện ra, bằng không nếu bên kia thành công thì không phải là điều không thể tưởng tượng được sao?
17
Con gái của Vương Tĩnh không g.i.ế.c Vương Tĩnh vì nó cảm thấy việc đó quá rẻ mạt đối với cô ta. Một kẻ đã hủy hoại cuộc đời nó, đã biến nó thành một kẻ vô dụng, không xứng được c.h.ế.t dễ dàng như vậy,
Vương Tĩnh đã hủy hoại cuộc đời nó, nó muốn quay lại báo thù và hủy hoại phần đời còn lại của cô ta. Thật ra, nếu có thể, nó cũng muốn hủy hoại cả cuộc đời của Vương Tĩnh, đáng tiếc khi biết chân tướng thì Vương Tĩnh đã ở tuổi bốn mươi rồi, nhân sinh đã qua một nửa rồi.
Nhưng không sao đâu, nó có thể hành hạ họ gấp đôi.
Nó bắt đầu la mắng Vương Tĩnh mỗi ngày, đánh đập hoặc mắng mỏ cô ta mỗi ngày, khi say rượu và phát điên, nó sẽ trút giận lên Vương Tĩnh.
Tất nhiên nó không tha cho bà nội nó, bà nội cũng là đồng phạm.
Thậm chí, nó còn không thèm buông tha cha ruột đang nằm trong mộ. Vào một đêm tối gió lộng, nó đã đi đào mộ cha ruột của nó.
Đào hũ tro cốt ra, ném vào trạm rác. Biết được sự thật, chính cha nó cũng là đồng phạm và là một trong những thủ phạm, dù có c.h.ế.t cũng phải bị trừng phạt.
Sau đó, nó làm mọi thứ trầm trọng hơn, dùng mọi cách để tra tấn, chứng liệt nửa người của mẹ chồng Vương Tĩnh đã trở thành liệt toàn thân, chỉ có thể nằm trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nó bắt Vương Tĩnh phải phục vụ mẹ chồng thật tốt, dọn phân lâu nước tiểu, giặt quần áo bẩn và khăn trải giường bằng tay mỗi ngày, khiến Vương Tĩnh mệt đến mức gần như nôn ra máu, ăn cũng không ngon. Nó còn bới lông tìm vết, mượn cớ đánh mắng Vương Tĩnh.
Sau đó, nó liền đẩy Vương Tĩnh xuống cầu thang, đánh gãy chân cô ta nhưng không cho điều trị và tiếp tục hành hạ cô ta hàng ngày.
Chẳng bao lâu, tinh thần Vương Tĩnh bị suy sụp hoàn toàn, đôi chân của cô ta cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Con gái không quan tâm đến cô ta nên mẹ chồng bà đã thối rữa trong phân và nước tiểu của chính mình, mãi đến khi có mùi thúi mới bị hàng xóm phát hiện.
Sau đó, con gái của Vương Tĩnh đến gặp tôi và nói rằng nó bị ung thư và yêu cầu tôi chi trả tiền chữa bệnh cho nó.
Tôi từ chối, nó tức giận, nói rằng tôi đã nói với mẹ nó rằng sẽ là mẹ đỡ đầu con của đối phương, tôi là mẹ đỡ đầu của nó nên tôi có trách nhiệm phải giúp đỡ nó.
"Nếu lúc trước bà không đối xử tốt với bà tà, mẹ tôi sao có thể ghen tị, ghét bỏ bà và nghĩ đến việc tráo đổi con? Không phải vì những hành động không cần thiết của bà, tôi sẽ không sống trong cảnh khốn khổ như vậy, tất cả là lỗi của bà, bà phải có trách nhiệm với tôi!"
"Nếu lúc trước bà không đổi chúng tôi trở lại thì tôi đã được tôi nhất được sẽ được bà bồi dưỡng thành người cực kỳ ưu tú,thậm chí còn giỏi hơn con gái bà, bà có tin không? Chính bà cố tình đổi chúng tôi lại, trời cao cho tôi cơ hội thay đổi vận mệnh, bà không chịu, nếu bà sớm nói cho mẹ tôi biết, mẹ tôi cũng sẽ không đối xử tệ với tôi như vậy. Bà quá độc ác thậm chí còn độc ác hơn cả bà mẹ kế, nhìn thấy tôi bị mẹ và bà nội bạo hành mà bà không muốn chịu nói ra sự thật!
“Là bà đã làm hại tôi, hại gia đình chúng tôi, bà phải bồi thường cho tôi, chữa bệnh cho tôi và cho tôi một cuộc sống tốt đẹp!”
Tôi không có lời gì để nói, thực sự sao y bản chính của Vương Tĩnh, đối với loại người này, tôi chỉ có thể tránh xa.
Dù sao thì, lấy trình độ này của nó cũng không có bản lĩnh tìm thấy tôi.
Sau này tôi nghe nói nó đã bán căn nhà với giá rẻ mạt, vì trong nhà có người c.h.ế.t và đó là một ngôi nhà ma ám.
Sau khi có tiền, nó không chữa trị bệnh mà ăn chơi đàng điếm, tiêu hoa phung phí.
Chẳng bao lâu, toàn bộ số tiền đã bị mất, ngôi nhà ngày càng tồi tệ. Nó chuyển từ ba phòng ngủ và một phòng khách sang hai phòng ngủ và một phòng khách, rồi đến một phòng ngủ và một phòng khách, thuê chung cùng người khác.
Bệnh tình của nó cũng nhanh chóng chuyển biến xấu, cuối cùng, chủ nhà sợ nó hấp hối sẽ c.h.ế.t trong nhà nên đã đưa nó đến bệnh viện.
Nó nhờ chủ nhà gọi cho tôi, chủ nhà nói con gái tôi đang nằm viện và yêu cầu tôi đến đó đóng phí.
Tôi tức giận cười: "Tôi không phải mẹ nó, cô tìm nhầm người rồi."
"Cô ta nói bà là mẹ đỡ đầu của cô ta. Mẹ ruột của cô ta đã không còn, mẹ đỡ đầu của cô ta cũng là mẹ cô ta. Đến đây nhanh lên. Chỉ cần trả phí thôi.”
Đùa à, ngay cả chủ nhà cũng muốn bắt cóc đạo đức tôi.
"Cô ta nói thế nào thì chính là thế ấy à? Đưa điện thoại cho cô ta, bật loa ngoài."
Tôi nói: "Bảo chủ nhà đóng tiền viện phí cho cô, sau rồi có thể tìm tôi để hoàn lại."
Sau đó, người chủ nhà ở đầu bên kia rất nhanh đã cúp máy.
Chủ nhà nhanh chóng bỏ chạy, nó cũng tử vong không lâu sau đó.
Cuối cùng thì tôi cũng thoát khỏi gia đình này.
(Hết)