Sau Khi Bị Bắt Cóc

Chương 14



Buổi tối, Lục Hàng kéo tôi đi dạo bên hồ.

Anh ta nắm tay tôi, móc ra một điếu thuốc.

Tôi ý tứ buông tay ra. Tôi nhìn chằm chằm anh ta châm thuốc. Anh ta nghiêng đầu, tay trái cầm bật lửa.

Trước khi bật lửa cháy, nó xoay một vòng trong tay anh ta.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy thôi, cũng khiến tôi ngây người.

Lộc Thành cũng thuận tay trái châm thuốc, trước khi châm thuốc cũng có thói quen xoay bật lửa một vòng.

Anh ta vừa định châm, thấy tôi đang nhìn mình, anh ta dừng động tác, cuối cùng vẫn không châm thuốc.

"Sao vậy?" Tôi bình tĩnh hỏi anh ta.

"Không hút nữa, bỏ rồi." Vừa nói, anh ta vừa bước lên phía trước, ném cả bật lửa và thuốc vào thùng rác.

Ném xong lại đến nắm tay tôi.

Suốt dọc đường, tâm trí tôi rối bời, tôi nghi ngờ, nhưng lại không thể hiểu nổi.

Vừa đến một ngã tư, con đường phía trước đột nhiên bị một đám người xăm trổ đầy mình chặn lại.

"Đại ca, ra rồi sao không đến tìm bọn em?" Gã đàn ông cầm đầu có vẻ mặt dữ tợn.

Loại người này tôi đã thấy nhiều ở Myanmar.

Nhưng ngay lúc này nhìn thấy cũng không khỏi hoảng sợ.

Bởi vì tôi không chắc người trước mặt là Lộc Thành, hay chỉ là gã đàn ông lịch sự giống Lộc Thành kia.

Nếu là Lục Hàng, tôi đoán hôm nay cả hai chúng tôi đều phải c.h.ế.t ở đây.

"Chạy đi." Tôi khẽ khuyên anh ta.

Anh ta nắm tay tôi càng chặt hơn, quay đầu nhìn lại, phía sau cũng có một đám người tiến đến.

Trận thế này, vừa nhìn đã biết bị người ta theo dõi từ lâu, tuyệt đối không đơn giản chỉ là trùng hợp.

Lục Hàng liếc nhìn xung quanh, cuối cùng bóp nhẹ lòng bàn tay tôi, như để an ủi.

"Chỉ bằng mấy người chúng mày, có thể làm nên trò trống gì?" Lục Hàng khẽ cười một tiếng.

Rất hiển nhiên, anh ta không định lùi bước, ngược lại còn định đối đầu trực diện.

Anh ta móc từ trên người ra một con d.a.o nhỏ, kéo tôi đến chiếc xe trong hẻm, dùng d.a.o năm giây mở cửa xe, nhét tôi vào trong.

"Lục Hàng, tôi báo cảnh sát nhé." Khi anh ta đi, tôi nắm lấy tay anh ta.

"Đừng báo cảnh sát, trốn ở trong này, dùng ô cài chặt cửa xe lại." Anh ta lùi lại, cúi người xuống, hôn lên trán tôi một cái, đưa tay xoa đầu tôi: "Đừng sợ. Tôi là Lộc Thành."

Câu nói này trực tiếp khiến não tôi trống rỗng.

Lộc Thành chưa chết.

Tên sát nhân ác ma ở Myanmar, anh ta đã trở về.

Giây phút này, tôi không biết nên cảm thấy vui mừng hay tuyệt vọng.

Thế là mười mấy phút sau đó, anh ta một mình đánh nhau với hơn hai mươi người.

Tôi không dám nhìn, nhưng lại không thể không nhìn.

Tất cả những kẻ muốn đến mở cửa xe đều bị anh ta đánh gục xuống đất.

Đến khi anh ta cẩn thận bế tôi ra khỏi xe, nhìn m.á.u trên người anh ta, tôi cảm thấy như cách một thế giới.

Tôi dường như lại trở về cái thôn nhỏ ở Myanmar, bị anh ta giam cầm bên cạnh, chịu đựng sự khát m.á.u của anh ta.

Còn những kẻ nằm trên đất, vẫn đang cố gắng rên rỉ.

"Về nhà em? Ừ?"

"Lộc Thành, em sai rồi, anh đừng động đến người nhà em." Tôi run rẩy cầu xin anh ta.

Tôi không biết anh ta đến đây làm gì.

Trước đây anh ta luôn ở Myanmar, nơi này căn bản không phải là địa bàn của anh ta.

"Về nhà trước."

Anh ta bế tôi bắt một chiếc xe, về nhà tôi.

Tôi không dám báo cảnh sát, anh ta có cả vạn cách trừng phạt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Về đến nhà, tôi mới phát hiện anh ta bị thương rất nặng, eo và lưng đều bị đ.â.m mấy nhát dao.

Anh ta không nói một lời, tự mình vào phòng tắm xử lý vết thương.

"Tôi đi mua cho anh ít băng gạc và thuốc nhé?" Thật ra tôi muốn gọi điện cho ba mẹ, nhắc nhở họ trốn đi.

"Đừng đi." Anh ta nắm lấy tay tôi: "Bọn chúng chắc chắn còn người khác."

"Nhưng, vết thương của anh..."

"Không chết được." Anh ta rửa qua loa vết thương, cuối cùng lấy d.a.o hơ nóng trên bếp để cầm máu.

Tôi đứng bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Anh ta thật sự là Lộc Thành.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ngoài anh ta ra, tôi chưa từng thấy ai tàn nhẫn với người khác, mà lại càng tàn nhẫn với chính mình hơn.

"Nhìn gì, nhìn rồi lại sợ." Anh ta đuổi tôi ra ngoài: "Kéo rèm lại, đừng bật đèn."

Anh ta dặn dò tôi.

"Vâng."

Tôi không dám không nghe.

Tôi đã thấy kẻ thù của anh ta tàn độc đến mức nào.

Đợi nửa tiếng sau, anh ta cởi trần đi ra, những vết thương trên người càng thêm kinh hãi.

"Có quần áo không?"

"Áo của ba tôi anh có mặc không?" Tôi tìm quần áo cho anh ta từ phòng ba tôi.

"Tôi không quen mặc quần áo của người khác."

Đúng vậy, anh ta rất sạch sẽ, anh ta sẽ không mặc quần áo của người khác.

Anh ta nói bất kỳ ai bên cạnh anh ta cũng có thể c.h.ế.t dưới tay anh ta, anh ta cảm thấy xui xẻo.

"Vậy quần áo của tôi anh lại mặc không vừa."

"Không thể cứ như vậy sao?" Anh ta hỏi tôi.

"Có thể."

Trước mặt anh ta, tôi luôn luôn vâng lời.

"Thôi, lát nữa lại dọa em sợ, đi lấy bộ đồ ngủ rộng rãi của em cho tôi."

"Hả?"

Thế là năm phút sau, anh ta mặc bộ đồ ngủ dâu tây của tôi, đứng trong bếp mài dao.

Người không biết còn tưởng anh ta định thái rau.

"Tôi không chết, em rất thất vọng sao?" Anh ta ngước mắt nhìn tôi.

Tôi đứng đó không nói gì.

"Là tôi quá nuông chiều em rồi, không ngờ lại thua trong tay em." Anh ta cười tự giễu.

"Xin lỗi, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, anh có thể đừng động đến ba mẹ tôi không?" Tôi bước tới ôm anh ta, cầu xin anh ta.

Tôi thật sự sợ rồi.

Một mình tôi ở Myanmar, bị anh ta g.i.ế.c thì cũng thôi, ít nhất sẽ không liên lụy đến ba mẹ tôi.

Bây giờ một nhân vật nguy hiểm như anh ta đến đây, tôi vô cùng sợ hãi những gì mình đã làm.

"Bất cứ chuyện gì?" Anh ta cười nhìn tôi, khẽ nâng cằm tôi: "Cùng tôi về Myanmar cũng chịu?"

Tôi lập tức ngây người.

Về cái nơi như ác mộng đó?

Từ đó về sau, lại là những ngày tháng tội ác và đày đọa tăm tối?

Vừa nghĩ đến thôi, cả người tôi đã kháng cự.

Nhưng tôi lại gật đầu: "Chịu."

"Bây giờ đi luôn, được không?" Tôi cầu xin anh ta.

"Đi đâu?" Anh ta cúi đầu nhìn tôi.

"Myanmar." Tôi có thể đi theo anh ta về, đi càng nhanh càng tốt, như vậy anh ta sẽ không có thời gian động đến ba mẹ tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com