Không phải..." Lục Phong hít sâu một hơi: "Không phải chị dâu."
"Ồ, thấy hai người đứng gần nhau như vậy, tôi còn tưởng đây là chị dâu." Anh ta mặc vest chỉnh tề, tỏ ra lịch sự, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói lại khiến tôi không nhịn được run rẩy.
"Đây là em trai anh, Lục Hàng, đừng sợ." Lục Phong nắm tay tôi.
"Chẳng phải tháng sau mới về sao, sao đột nhiên về rồi?" Lục Phong lại hỏi anh ta.
"Có chút việc."
"Chuyện gì?"
"Dỗ phụ nữ." Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi một cái nhẹ bẫng, rồi lập tức thu lại ánh mắt.
Trong khoảnh khắc, tôi sợ đến toàn thân run rẩy.
"Lục Phong, anh có thể đưa em đến phòng anh một lát được không?" Tôi run rẩy giọng cầu xin.
Lục Hàng kia không nói gì, nhìn theo Lục Phong đưa tôi đi.
Lục Phong đưa tôi đến phòng, nói với tôi đó là em họ của anh.
"Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi, sau cấp hai đã ra nước ngoài rồi."
Tôi nói năng lộn xộn giải thích với anh.
"Myanmar nào?" Lục Phong nhìn tôi, cảm thấy tôi bị bệnh hoang tưởng.
"Em ấy vẫn luôn ở mỹ, học ở bên đó, mỗi tháng đều gọi video cho ba mẹ, sao có thể đã từng đến Myanmar?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
……
Tôi không nói với anh, Lục Hàng trông giống hệt tên điên Lộc Thành ở Myanmar.
Bởi vì chính tôi cũng rất kinh ngạc.
Lộc Thành c.h.ế.t rồi mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy lửa thiêu rụi, kết quả giám định DNA người bên trong cũng là anh ta.
Hơn nữa anh nói người em trai này học ở mỹ, vậy làm sao có thể là Lộc Thành lớn lên ở Myanmar được?
Lục Phong không có lý do gì để lừa tôi.
Lẽ nào trên đời này thật sự có người trông giống nhau như đúc?
Đầu óc tôi rất rối.
Sau một hồi lâu trấn tĩnh, ba mẹ tôi về nhà riêng, Lục Phong lái xe đưa tôi về.
Xe vừa ra khỏi gara, Trương Thiến gọi điện thoại nói khó chịu trong người, muốn Lục Phong nấu cho cô ấy chút nước vỏ quýt.
"Để lát nữa, anh đưa Trần Nhiễm về trước."
"Em có thể đừng vô lý như vậy không?"
Anh và Trương Thiến cãi nhau qua điện thoại.
"Anh đi xem cô ấy trước đi." Tôi nhìn vẻ mặt anh lo lắng ngóng lên lầu, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Em tự bắt taxi."
"Ở đây bắt taxi thế nào được." Lục Phong hiếm khi nổi giận, nhất quyết muốn lái xe đưa tôi về: "Nhiễm Nhiễm, anh có rất nhiều lời... Muốn nói với em."
"Lục Phong, Trương Thiến đang mang thai con của anh!" Tôi nhắc nhở anh.
"Vậy cũng không thể thành lý do để cô ấy uy h.i.ế.p anh!" Anh nói xong, mạnh tay đập mạnh vào vô lăng.
Ngay lúc hai chúng tôi giằng co không xong, có người gõ cửa sổ xe——
"Để em giúp anh đưa cô ấy về được không?" Lục Hàng mặc vest giày da, lịch sự: "Em muốn đi vào nội thành một chuyến."
Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy cảm ơn em trai nhé, nhất định phải đưa Nhiễm Nhiễm đến tận dưới lầu, con gái một mình không an toàn."
Trương Thiến không biết xuống lầu từ lúc nào, vừa đến đã nắm chặt lấy tay Lục Phong.
"Không vấn đề." Lục Hàng cầm chìa khóa xe đi lái.
"Nhiễm Nhiễm xin lỗi, tớ thật sự hơi khó chịu, cậu sẽ không để ý chứ?" Trương Thiến khó chịu nép vào trong lòng Lục Phong.
Tôi ngẩn người đứng đó, cuối cùng vẫn lên chiếc mercedes-benz đen của Lục Hàng.
Tôi không ngồi ghế phụ lái, mà mở cửa ghế sau.
Suốt đường đi tôi đều nắm chặt điện thoại, để sáng mãi giao diện liên lạc khẩn cấp.
"Cô trông có vẻ rất căng thẳng?" Anh ta nhìn tôi qua gương chiếu hậu.