Cố Giai Mính vừa được bổ sung linh lực, chẳng khác nào bị tiêm một liều thuốc tăng lực. Vốn đang lờ đờ muốn xỉu, giờ thì tinh thần tỉnh hẳn lên.
Cậu hô to: "Tôi sống lại rồi!"
Vừa nói vừa túm lấy cổ áo Mặc Uẩn Tề, thở phì phò một hơi thật sâu, xong lấy Mặc tổng làm cái lật đật mà lắc qua lắc lại, vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên!
Mặc Uẩn Tề vội vàng đè cậu xuống, tim đập thình thịch theo từng động tác.
Anh nói nhỏ, nghiêm mặt: "Bảo bối, đừng làm loạn, anh muốn nói chuyện với em một chút."
Nói rồi kéo Cố Giai Mính ra chỗ không có người, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh hết mức. Thật ra thì hiện tại anh cảm thấy như... thiếu dưỡng khí! [Chứng say độ cao này đúng là... chịu không nổi!]
Cố Giai Mính duỗi người một cái, giơ tay lên phẩy phẩy bảo anh im lặng, mặt đầy vẻ không muốn nghe giáo huấn, chỉ muốn tận hưởng niềm vui: "Giờ tôi chỉ muốn biến thành hồ ly, chạy vài vòng trên đỉnh núi tuyết cho sướng! Anh đợi tôi quay xong cảnh hôm nay đã, tối về hẵng đi!"
Mặc Uẩn Tề cảm thấy tim mình lại đập loạn thêm lần nữa.
Người trong đoàn thấy Cố Giai Mính trông có tinh thần trở lại, ai nấy đều im bặt, không nói nên lời. [Mặc tổng tới nơi mà chữa được cả bệnh? Chắc chắn là bệnh tương tư rồi!]
Đạo diễn Vương vừa thấy cậu khôi phục trạng thái, lập tức gọi trợ lý tới: "Đi báo với mọi người, ăn xong thì quay ngay, hôm nay không nghỉ. Ai biết lát nữa Cố Giai Mính có lại lăn ra ngủ tiếp không, giờ mà không tranh thủ thì mất cảnh ngay!"
Mặc Uẩn Tề thấy ai cũng tất bật, chau mày, kéo Cố Giai Mính lại gần. Anh muốn cảm nhận hai luồng linh lực đang ẩn bên trong cậu, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Điều này khiến anh hơi lo. [Lẽ nào mình cảm nhận sai? Rõ ràng lúc trước thấy có hai dòng sinh khí yếu xíu, giờ bị mình dọa nên trốn luôn rồi? Chẳng lẽ đã có linh trí rồi? Mới sinh ra mà thông minh như vậy, lanh lợi như vậy, lại biết trốn nữa...] Sắc mặt Mặc tổng càng lúc càng căng, cảm giác thở không nổi, [chứng say độ cao này đến bất thình lình quá!]
Cố Giai Mính ôm bụng, khó hiểu hỏi: "Sao anh cứ nhấn vào bụng tôi hoài vậy?"
Mặc Uẩn Tề chọt vào rốn cậu, chỉ tay vào bụng dưới, nhỏ giọng hỏi: "Em có thấy chỗ này hơi khác thường không?"
Thấy sắc mặt anh nghiêm túc đến vậy, Cố Giai Mính lập tức sợ xanh mặt: "Có phải cái đan yêu của tôi có vấn đề rồi không? Tôi sắp tiêu đời rồi hả?"
Mặc Uẩn Tề đỡ trán. [Sao lúc nào cũng là sắp tiêu đời vậy trời? Cái đầu nhỏ này mỗi ngày toàn nghĩ gì không à?]
Cố Giai Mính chớp mắt, đột nhiên như hiểu ra gì đó, ngượng ngùng nói: "Được rồi được rồi, tôi hiểu anh muốn nói gì rồi. Nhưng chắc là không có đâu, nếu có thì sao tôi lại không cảm thấy gì hết?"
Mặc Uẩn Tề gõ vào trán cậu: "Em đã nghiêm túc cảm nhận bao giờ chưa?"
Cố Giai Mính vội che trán: "Tôi từng thử rồi, không thấy gì hết!"
Với tính cách của Cố Giai Mính, kiên trì được ba ngày đã là ghê lắm rồi, vậy mà chuyện này cậu đã cố gắng cảm nhận suốt cả tháng trời. Nhưng lần nào cũng chẳng thấy gì, nên cậu tuyệt vọng luôn, chẳng còn hy vọng sẽ có thêm em bé nữa. Cậu nghĩ, chắc kiếp này mình chỉ nuôi được mỗi Mặc Trạch Dương là tốt lắm rồi.
Bây giờ bị Mặc Uẩn Tề nhắc đến, Cố Giai Mính lại bắt đầu thấy hồi hộp. Nhưng trong lòng vẫn hơi ngang bướng, cảm giác này thật khó tả. Vừa muốn kiểm tra ngay cho chắc, vừa sợ thật sự không có gì thì xấu hổ lắm. Cậu đỏ mặt, lắc đầu liên tục, cuối cùng lấy hai tay bịt kín mặt như hai cái móng vuốt ôm lấy đầu, cố gắng né tránh: [Không nghe không nghe, rùa đang tụng kinh!]
Mặc Uẩn Tề nói như rót mật: "Anh nghe nói hồi có Trạch Dương, em cũng chỉ phát hiện khi thằng bé tách ra khỏi em rồi đúng không?"
Thật ra, Mặc tổng không còn tin vào giác quan của Cố Giai Mính nữa rồi.
Cố Giai Mính lí nhí: "Nhưng lúc đó tôi có thấy buồn ngủ đâu..." Khi ấy cậu vẫn ăn ngon, ngủ tốt, quay phim thì máu lửa, sự nghiệp đang lên như diều, làm việc mười mấy tiếng cũng không mệt. Giờ lại bị buồn ngủ suốt ngày, đúng là bất thường! [Không nghe không nghe, rùa đang tụng kinh!]
Mặc Uẩn Tề nhéo má cậu, nói giọng đầy ẩn ý: "Đó là vì em ăn đan dựng tử. Nó giúp cung cấp rất nhiều linh khí cho con, cộng thêm trước đó em cũng ăn không ít bảo vật và thuốc bổ, nên em..."
Nhìn bộ dạng Cố Giai Mính đang cố trốn tránh, Mặc tổng chỉ biết giật khóe miệng. [Đang giả vờ hả?]
Anh dịu giọng đề nghị: "Anh sẽ xin đạo diễn Vương cho em nghỉ, mình cùng về khám thử xem sao."
Sờ đầu Cố Giai Mính một cái, những lời giáo huấn đều nuốt lại. May là anh có hỏi trước mấy bác sĩ yêu tinh, biết được mấy điều cơ bản, chứ nhìn tình hình bây giờ thì anh còn giống yêu tinh hơn cả Cố Giai Mính nữa.
Cố Giai Mính túm lấy vạt áo Mặc Uẩn Tề, giọng nhỏ xíu đầy năn nỉ: "Anh đừng đi vội. Chờ tối, khi không ai để ý, em sẽ tự dùng linh thức kiểm tra thử. Đạo diễn Vương đang vui, cả đoàn cũng cố gắng lâu như vậy rồi, sắp xong phim rồi. Mấy hôm trước vì em mà tiến độ bị chậm mấy ngày, em không thể lại gây cản trở nữa."
Mặc Uẩn Tề lạnh giọng: "Lỡ em có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Cố Giai Mính ngoan ngoãn giơ tay: "Em chịu."
Mặc Uẩn Tề nghiêm mặt hiếm thấy, giọng cũng trầm xuống: "Em chỉ chịu trách nhiệm cho phần của em, còn phần của anh thì ai chịu trách nhiệm? Nếu bạn đời và con của anh có chuyện gì, ai sẽ giải thích cho anh?"
Cố Giai Mính giật mình, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh nhà mình ông Mặc lại muốn diệt thế giới. Cậu nhào qua dỗ dành: "Anh bình tĩnh chút đi, ở đây toàn người thường, lỡ anh giận quá dậm chân một cái gây tuyết lở thì sao? Không chỉ tổ chương trình, ngay cả mấy vị khách du lịch bên cạnh cũng bị chôn dưới tuyết đó! Với lại chỗ này ai cũng tốt bụng, anh tha cho người ta một đường sống đi!"
[Mặc tổng: ... Tôi khi nào thì thành Ma Vương hở tí là diệt thế giới vậy?!]
Cố Giai Mính cũng bật cười: "Em đâu phải người phàm yếu ớt gì, cũng đâu cần nghỉ ngơi dữ vậy. Anh như vậy là làm quá rồi đó. Với lại... cũng chưa chắc... là thật..." Mấy chữ cuối này, Cố Giai Mính nói nhỏ như muỗi kêu, rõ ràng vẫn đang ngang bướng.
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ xoa đầu cậu, dịu giọng dỗ: "Hôm nay anh không về. Không thấy em tận mắt, anh không yên tâm."
May là mấy cảnh đánh nhau trước đó đã quay xong trong lều, giờ cảnh ngoại chỉ cần biểu cảm là chính, không cần vận động mạnh. Dù vậy, Mặc tổng vẫn nghiêm mặt đứng chung với đội trợ lý của Cố Giai Mính, không rời nửa bước, cứ lo cậu sẽ trượt té giữa tuyết.
Tuy anh cũng không hiểu vì sao một yêu tinh lớn lên ở vùng tuyết trắng lại có thể trượt chân, càng không biết nếu té thì hậu quả là gì, nhưng anh vẫn cứ lo, lo đến mức tim treo lơ lửng cả ngày.
Cả đoàn phim thấy anh nghiêm túc bất thường, ai nấy đều nhận ra có gì đó không ổn. Thường ngày Mặc tổng ghé thăm cũng đâu có mặt mày căng như vậy. Ánh mắt mọi người nhìn Cố Giai Mính dần chuyển từ trêu chọc sang lo lắng, [chẳng lẽ Mính ca thật sự bệnh nặng?]
Đạo diễn Vương cũng cảm thấy không ổn, nhân lúc nghỉ liền tự mình đến bên Cố Giai Mính, ngồi xổm cạnh cậu, vừa cúi đầu chỉnh giày vừa nở nụ cười "hiền từ" hiếm thấy: "Còn thấy khó chịu không?"
Cố Giai Mính bị nụ cười đó dọa cho dựng tóc gáy. [Thà ông ấy gào lên như sư tử còn đỡ sợ!]
Mặc Uẩn Tề liền lên tiếng: "Đạo diễn Vương, còn bao lâu nữa là quay xong cảnh này?"
Vương đạo nhíu mày tính toán: "Chắc khoảng mười ngày đến nửa tháng, nếu Cố Giai Mính giữ được trạng thái tốt như bây giờ. Nếu không thì tôi có thể cho cậu ấy nghỉ vài hôm, nhưng lúc này thì không được. Cậu ấy là vai chính, cảnh quay trên núi tuyết gần như toàn là của cậu ấy, mà cậu ấy nghỉ thì cả đoàn phải tạm ngưng."
Cố Giai Mính nhanh nhảu chen vào: "Tôi quay được mà! Tôi theo kịp tiến độ đoàn! Giờ tôi thấy rất ổn, nửa tháng không thành vấn đề!"
Vương đạo nhìn sắc mặt cậu hồng hào, không giống bị bệnh, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm: "Cậu chắc là không sao chứ? Nếu có vấn đề gì thì cứ đi khám, đoàn phim chờ được. Giữ thân mới là quan trọng nhất, hiểu không?"
Cố Giai Mính gật đầu lia lịa: "Tôi thật sự không có việc gì!"
Vương đạo nhìn qua Mặc Uẩn Tề, khẽ chậc một tiếng: "Thôi được, hai vợ chồng cậu bàn bạc với nhau đi, tôi cũng không phải kiểu đạo diễn vô tình. Có gì nhớ nói với tôi."
Nói xong, ông vỗ vỗ lớp tuyết trên người rồi quay về chuẩn bị cảnh tiếp theo.
Cố Giai Mính nắm tay áo Mặc Uẩn Tề, nũng nịu cười: "Không thì anh ở lại với em mấy hôm? Lúc nào em thấy mệt, anh truyền cho em chút linh lực, em đảm bảo như cá chép hóa rồng, khỏe như vâm luôn!"
Mặc tổng vẫn giữ mặt nghiêm: "Chờ tối em tự kiểm tra lại rồi nói sau."
Cố Giai Mính: "......"
[ông Mặc nhà tôi càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng khó thương lượng...]
____
Đêm đó, lúc đêm khuya yên tĩnh, Cố Giai Mính tranh thủ kiểm tra lại tình trạng trong cơ thể mình. Không thấy có gì lạ mọc ra, nhưng ở vị trí bụng dưới lại có thêm hai luồng sinh mệnh yếu ớt.
Yếu đến mức chỉ cần cậu khẽ nghĩ thôi là có thể xóa sổ ngay.
Vì quá mờ nhạt, nếu không kiểm tra cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra. Thảo nào trước giờ cậu hoàn toàn không cảm thấy gì.
Cố Giai Mính lập tức tê rần cả người, tay run rẩy: Hai cái! Hai cái lận! Hai đứa!
Mặc Uẩn Tề phải vội vàng đè cậu lại, nếu không chắc Cố Giai Mính vì quá kích động mà bật cả đôi tai lông ra rồi lao thẳng khỏi lều.
Mặc Uẩn Tề hỏi khẽ: "Em đã phát hiện rồi à?"
Cố Giai Mính mắt sáng rỡ, hưng phấn đỏ bừng mặt: "Ừ, có có có hai đứa! Có một đứa còn cọ cọ vào thần thức của em nữa!!" Cậu giơ hai ngón tay, mặt đỏ tưng bừng, miệng run rẩy. Ý cười trên mặt Mặc tổng vừa mới nở liền lập tức đè xuống. Lúc nãy cậu kiểm tra, hai đứa đó đã rút lui rồi. [Không lẽ không thích mình?]
Mặc Uẩn Tề tiếp tục truyền linh lực và thần thức vào cơ thể Cố Giai Mính, dẫn dắt chậm rãi như đang câu cá. Cuối cùng cảm nhận được một trong hai luồng sinh mệnh yếu ớt kia đưa ra một cái móng vuốt nhỏ, tham lam sờ thử một cái, ngay sau đó đã bị luồng còn lại túm ngược trở lại.
Trong đầu Mặc tổng lập tức hiện lên một hình ảnh: hai tiểu sinh linh, một đứa thì háu ăn, muốn hấp thụ hết chỗ linh khí đó, đứa còn lại thì cẩn thận hơn, nhanh chóng kéo đứa tham ăn kia về.
Ở thế giới này, linh khí cực kỳ khan hiếm, không có sẵn mấy thứ thần dược hay bảo vật. Những thứ đan dược mà Cố Giai Mính từng ăn đều đã bị Mặc Trạch Dương hấp thụ gần hết rồi. Bây giờ, muốn hai đứa nhỏ này hình thành đầy đủ ý thức thì chỉ còn cách dùng linh khí trong người Cố Giai Mính. Mà khổ nỗi, bản thân Cố Giai Mính chẳng chịu ngồi yên mà tu luyện bao giờ.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Cố Giai Mính chưa từng tu luyện nghiêm túc. Linh khí trời đất có thì hấp thụ, không có thì lười phản ứng. Ấy thế mà hai đứa nhỏ lại tự hình thành sinh mệnh khi không được chủ động bảo vệ, đủ thấy sức sống của tụi nó mạnh đến mức nào.
Mặc Uẩn Tề mềm lòng, lại truyền thêm linh khí và thần thức vào cho Cố Giai Mính, để dưỡng hai đứa nhỏ. Lúc đầu, hai luồng sinh mệnh đó không tiếp nhận, thậm chí còn chống cự.
Cho đến khi chúng cảm nhận được trong linh khí Mặc Uẩn Tề truyền sang có sự yêu thương chân thật, hai luồng sinh mệnh mới bắt đầu thử chạm vào. Phát hiện đúng là không có nguy hiểm, hai đứa nhỏ liền hóa thành hai kẻ háu đói, điên cuồng hấp thụ linh khí và thần thức, đến khi no nê mới chịu... đi ngủ.
Dù chúng còn chưa có hình hài, Mặc Uẩn Tề vẫn mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của hai đứa: chính là kiểu ngủ ngon vì cuối cùng đã được ăn no, như thể trước giờ chưa từng được ăn đủ vậy.
Cố Giai Mính cũng thấy lạ, với sức của cậu hiện giờ, không lý nào lại không nuôi nổi hai đứa nhỏ. Trong đầu bỗng nổi lên một ý nghĩ, cậu nghiêm túc hỏi: "Lúc em có thai bọn nhỏ, chắc là anh đã khôi phục ký ức rồi đúng không? Cũng bắt đầu tu luyện lại công pháp cũ? Hồn phách của anh vốn không phải hồn người bình thường, một phần pháp lực em có cũng là do anh truyền hồn lực sang, vậy anh nói xem... rốt cuộc bọn nhỏ là tiên thai, yêu thai, hay là thần thai?"
Mặc tổng cứng đờ cả mặt. Vấn đề này thật sự khó trả lời. Chỉ có thể khẳng định một điều: hai đứa nhỏ này nuôi không dễ, toàn loại dạ dày khủng bố.
Nếu là kiếp trước, chuyện này còn dễ xử. Khi đó hắn có thể kiếm vô số bảo vật để Cố Giai Mính dùng. Còn giờ thì chỉ có thể dựa vào linh khí.
Để hai đứa nhỏ hấp thu đủ linh khí, Cố Giai Mính đêm nào cũng không ngủ, lén lút ra đỉnh núi tuyết ngồi thiền, hấp thu ánh trăng. Trong ánh trăng có một nguồn lực rất dịu nhẹ, là loại dễ tiếp nhận nhất với yêu tinh.
Cậu bình tâm ngồi yên, phạm vi vài trăm dặm quanh đó, ánh trăng tụ lại thành từng luồng nhè nhẹ, như một tấm lưới lớn phủ lấy cậu, cho cậu hấp thu.
Vì nuôi hai đứa nhỏ cho đủ, lần đầu tiên trong đời Cố Giai Mính nghiêm túc tu luyện. [Kiểu yêu tinh này chắc chỉ có mình cậu là đặc biệt như vậy.]
Mặc Uẩn Tề thì không dám lơ là, vẫn luôn ở cạnh trông chừng. Trước khi quay xong các cảnh còn lại, anh tuyệt đối không dám rời đi.
May là từ lúc bắt đầu tu luyện, tinh thần Cố Giai Mính tốt lên thấy rõ, ít nhất là không còn ngủ mê man không dậy nổi nữa.
Hai tuần quay cuối cùng của《Yêu hoàng》, Mặc Uẩn Tề vẫn luôn đi theo đoàn phim, thậm chí không quay về công ty lần nào. Quay xong, bất kể là tiệc đóng máy hay tiệc mừng công, Mặc tổng cũng không để Cố Giai Mính tham gia, dứt khoát đưa người đi luôn.
Mọi người còn đang đoán Cố Giai Mính có chuyện gì, thì ngay hôm sau, Mặc tổng đích thân lên Weibo xin nghỉ phép thay: Nghỉ ngơi nửa năm!
Fan lập tức nổ tung: Đang yên đang lành sao lại nghỉ nửa năm? Cố Giai Mính rốt cuộc bị gì vậy? Lại nghe một số người thân cận tiết lộ rằng dạo gần đây, lúc quay phim, tinh thần cậu đã không ổn định, Mặc tổng phải theo sát bên cạnh suốt nửa tháng ở núi tuyết, không dám rời nửa bước. Các fan nghe xong thì càng sợ hơn nữa: Chẳng lẽ có vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe?
Sau một hồi làm ầm lên với Mặc Uẩn Tề mà không được phản hồi gì, các fan cũng nhận ra: Mặc tổng là kiểu bá đạo tổng tài, sao có thể quan tâm đến lời của mấy fan hèn mọn này chứ! Nhóm Trà Lá đặc biệt lập tức "hiểu ý", chạy sang Weibo của Trịnh Học Thiệu làm loạn: Trịnh ba ba trả Mính ca đây! Mính ca của tụi tui! Mính ca rốt cuộc bị gì vậy?
Trịnh Học Thiệu sắp phát điên đến nơi. Là người đại diện của Cố Giai Mính mà bản thân hắn còn chẳng biết cậu bị gì!
Hai vợ chồng đó trước khi quyết định làm gì cũng chẳng hề bàn bạc với hắn – Cố Giai Mính thì không có khái niệm phải báo cáo gì cả, tùy hứng quen rồi; còn Mặc tổng thì càng khỏi nói, xưa nay chưa từng có nghĩa vụ báo cáo gì với hắn.
Không thể hỏi tội Mặc tổng được, Trịnh Học Thiệu chỉ đành gọi điện cho Cố Giai Mính, định bóng gió dò hỏi xem cậu có chuyện gì.
Nhưng người bắt máy lại là Mặc tổng. Mặc Uẩn Tề nói thẳng: "Giai Mính dạo gần đây sức khỏe không tốt, để cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian. Tất cả công việc đều hoãn lại, không nhận cũng không cần nhận nữa."
Trịnh Học Thiệu lo lắng hỏi: "Đã đi khám chưa? Bác sĩ nói sao?"
Mặc Uẩn Tề nhàn nhạt đáp: "Tạm ổn, hiện tại cậu ấy đang ngủ."
Trịnh Học Thiệu: "......" [Nói như không nói!]
Ngay sau đó Mặc Uẩn Tề nhắc một câu, giọng đều đều: "Anh cũng nên tập trung đào tạo thêm người mới thì hơn."
Trịnh Học Thiệu sững người, đã hiểu ra ẩn ý trong lời Mặc tổng: Sau này, Cố Giai Mính sẽ không còn giống như trước kia nữa, sẽ không xoay quanh công việc do hắn sắp đặt như một cái máy.
Tuy từ lâu đã lờ mờ đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi thực sự đối mặt, Trịnh Học Thiệu vẫn thấy như đầu bị ong chích. Hắn đã bỏ ra bao nhiêu năm bồi dưỡng Cố Giai Mính, cậu là con át chủ bài sắc bén nhất trong tay hắn, là quân cờ hắn dự tính mài giũa để đánh ra thị trường quốc tế, trở thành siêu sao toàn cầu. Vậy mà giờ đây, Mặc Uẩn Tề bảo hắn đi tìm một người khác để bồi dưỡng. Trịnh Học Thiệu thực sự không cam lòng!
Mặc Uẩn Tề đợi hắn tiêu hóa xong tin này, mới dịu giọng nói thêm: "Giai Mính sẽ không rút khỏi giới giải trí, chỉ là trước mắt, anh xếp cho cậu ấy quá nhiều việc. Cũng nên để cậu ấy có thời gian nghỉ ngơi."
Trịnh Học Thiệu bình tĩnh lại, khẽ thở dài một tiếng: "Tôi hiểu ý anh. Cũng do tôi thôi, ép cậu ấy quá gắt."
Cúp máy rồi, Trịnh Học Thiệu ngồi thụp xuống sofa, nhìn cái tên "Cố Giai Mính" trên điện thoại, lặng lẽ suy nghĩ rất lâu.
Hắn đã quen với hình ảnh Cố Giai Mính liều mạng như Tam Lang, quen với việc lên kế hoạch cả năm trời cho cậu, thời kỳ bận rộn nhất thậm chí một lúc nhận ba bộ phim. Cố Giai Mính chưa từng trễ hẹn, không bệnh, không than mệt, chỉ cần là công việc hợp lý thì cậu đều dốc sức hoàn thành, chưa bao giờ oán thán kế hoạch nào của hắn.
Nhưng giờ đây, Cố Giai Mính không còn phải diễn vì miếng cơm manh áo nữa, cậu là người nhà họ Mặc rồi. Việc không tránh né truyền thông đã là chừa cho hắn chút mặt mũi.
Trịnh Học Thiệu nghĩ vậy, cũng coi như tự an ủi bản thân. Đồng thời, trong lòng cũng trào dâng một chút ân hận – tất cả những chuyện lần này, e rằng là hệ quả của việc hắn đã dồn ép quá mức suốt thời gian trước.
Đang lúc rảnh rỗi suy nghĩ, Trịnh Học Thiệu đăng một bài Weibo mang tính xã giao, thay Cố Giai Mính xin nghỉ phép, ghi rõ là tạm nghỉ nửa năm. Bài viết chỉ nói nhẹ là do mấy năm nay quay phim liên tục tích tụ mấy căn bệnh vặt, giờ nghỉ ngơi điều dưỡng một chút rồi sẽ khỏe lại.
Đúng lúc ấy, Bạch Vũ xách theo cái ba lô con con tung tăng chạy từ trên lầu xuống, nhìn là biết định về nhà. Trịnh Học Thiệu nhớ tới câu nói ban nãy của Mặc Uẩn Tề, liền nghiêm mặt gọi lại: "Bạch Vũ, quay lại đây!"
Bạn học Bạch Vũ – người còn chưa biết số phận mình sắp sửa đổi đời – nghe vậy thì cuống cuồng chạy về, ngoan ngoãn đáp: "Anh Thiệu, mấy quảng cáo em đều quay xong rồi!"
Trịnh Học Thiệu nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm túc, cảm thấy ít nhất Bạch Vũ ngoan hơn Cố Giai Mính nhiều.
Lúc này, Cố Giai Mính đang ngậm lấy phần thịt sau cổ Mặc Trạch Dương, phóng nhóc con lên cao vèo vèo, sau đó lập tức nhảy lên theo, dùng linh khí bọc lấy tiểu hồ ly, chờ bé rơi xuống thì hất nhẹ bằng chóp mũi, lại một lần nữa tung lên không trung.
Hai cha con chơi rất sung, vừa nghe thấy tiếng bước chân Mặc Uẩn Tề từ trên lầu đi xuống, liền đồng loạt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào tivi.
Mặc Uẩn Tề cúi mắt nhìn hai cha con vài giây, ánh mắt bình thản như giếng cạn lập tức khiến cả hai người dựng hết lông, muốn "hóa đá". Mặc tổng thở dài, chẳng biết phải nói gì cho phải. Cố Giai Mính vừa mới hồi phục chút tinh thần, đã bắt đầu nhảy nhót trong nhà.
Cố Giai Mính trợn tròn mắt, trong bụng thầm kêu: [Anh nói gì cũng được, chỉ cần đừng im lặng. Im như vậy là em cảm thấy mình hết thuốc chữa thật rồi đó!]
Mặc Uẩn Tề đưa điện thoại lại cho Cố Giai Mính, nhắc nhở: "Không được chơi điện thoại quá lâu, anh đã gọi bác sĩ khô tới kiểm tra sức khỏe cho em buổi chiều nay."
Cố Giai Mính ngẩn ra: "Anh vậy mà mời được lão bác sĩ đó à, ghê thật!" Cậu nhận lấy điện thoại rồi vội nhét vào người, sợ Mặc Uẩn Tề lại nổi hứng tịch thu tiếp.
Nói tới "bác sĩ khô", cũng không phải ai xa lạ. Trước đây lúc Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương chạy đến tìm Đổng Hân, chính Đổng Hân là người mời lão già đó đi theo khám cho cậu, còn bị mắng một trận tơi bời. Lão bác sĩ này là một yêu tinh sống lâu năm, tính khí cực kỳ kỳ cục, đòi tiền thì nhiều mà chưa chắc đưa tiền là đã chịu khám. Có lúc đưa nhiều quá lão còn không thèm nhận, đã vậy cái miệng lại còn độc hơn ớt, cứ cố tình nói những câu người ta không muốn nghe. Nếu gặp người nóng tính thì kiểu gì cũng xảy ra cãi vã, có khi còn đánh lộn.
Một người như Mặc Uẩn Tề – xét cho cùng vẫn là "người hai chân bình thường" – mà lại mời được lão ra khỏi hang, Cố tiểu yêu không khỏi thán phục thêm lần nữa: [Trong tay lão Mặc, thiên hạ này chẳng có gì là không làm được!]
Sau bữa trưa, bác sĩ khô đến nơi. Ông cụ này ăn mặc cũng lạ đời: mặc bộ đồ màu xám kiểu áo cổ cao, đội chiếc mũ xanh đậm che gần hết đầu, mặt đầy nếp nhăn, mắt trắng xám nhìn vào thấy hơi rợn người.
Mặc Trạch Dương ngó ngó rồi hỏi: "Ba ba, ba bị bệnh hả? Sao lại phải mời bác sĩ tới khám?"
Cố Giai Mính vẫn chưa tìm được lý do đàng hoàng để giải thích cho con, lúng túng đáp: "...... Cái đó, lát nữa để ba con nói cho con biết nha."