Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 106-2



Cố Giai Mính thì thầm với Mặc Uẩn Tề: "Chắc mình ở đây một thời gian rồi về sớm chút, em sợ ở lâu, con mình biến thành cục bông mất."Mặc Uẩn Tề cố nhịn cười: [Rất có khả năng.]

Mấy người hầu trong nhà chỉ liếc nhìn Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương, rồi lại tiếp tục làm việc, ai nấy đều được huấn luyện kỹ, không nói một lời dư thừa.

Buck thì đã tới tuổi "nghỉ hưu", bình thường không ở đây mà quản trang viên riêng của Mặc tổng, giờ được triệu hồi gấp về nước. Giờ quay lại, Mặc Uẩn Tề sắp xếp ông ở bên cạnh Mặc Trạch Dương. Dù gì Buck cũng là yêu tinh, Trạch Dương cũng quen thân, hiện tại người có thể khiến Mặc tổng yên tâm, cũng chỉ có Buck.

Phòng của Mặc Trạch Dương đã được mẹ Mặc cho người dọn sẵn, hẳn ba phòng riêng biệt! Ba kiểu thiết kế kiểu lâu đài cho trẻ em!

Chưa kể còn một căn nhà nhỏ làm phòng đồ chơi, bên trong đồ chơi to nhỏ đủ kiểu, ném Mặc Trạch Dương vô đó, cho chơi 5 phút là đủ để bé mê mẩn ba ngày.

Ý của mẹ Mặc là: "Chơi thoải mái đi, chơi chán rồi nội lại mua tiếp!"

Cố Giai Mính nhìn mà mặt đơ, miệng không nói nên lời: [Mẹ vợ mới là người tiêu tiền số một. Nhà anh Mặc kiếm nhiêu đó không biết có đủ cho bà tiêu không...]

Chơi một lúc, Mặc Trạch Dương vui vẻ nhảy lên, chỉ ra hồ nước ngoài sân: "Nội ơi, con muốn chèo thuyền!"

Tuy không muốn ướt lông, nhưng bé rất thích ngồi thuyền câu cá, có thể bắt được cá về cho Răng Nan ăn, vừa tiết kiệm vừa vui.Tiểu Mặc tổng tính toán rõ ràng, rất biết tiết kiệm.

Mẹ Mặc không nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, chờ trưa mai nắng ấm, nội dẫn con đi dạo hồ. Jenny, kêu người kéo cái thuyền nhỏ ra kiểm tra lại một chút, lâu rồi không dùng, nhớ kiểm tra an toàn."

Bà vừa nói vừa ôm lấy mặt cháu: "Không thể để bảo bối của nội bị nước bắn trúng được, cục cưng quý báu của bà!"

Người hầu trung niên theo sau liền đáp: "Vâng ạ."

Chỉ chốc lát sau, từ tầng lầu cao nhìn xuống, vẻ mặt Cố Giai Mính vốn đã lạnh nhạt giờ lại càng thêm trầm xuống - bởi vì hắn nhìn thấy có người từ hồ nước bên dưới kéo ra một chiếc thuyền hoa hai tầng dài hơn hai mươi mét. Cả con thuyền phủ đầy sắc son điểm vàng, hai tầng đều có đình bát giác, hoa văn điêu khắc phong cách cổ xưa, cách phối trí cũng vô cùng tinh tế, rõ ràng là kiểu sang trọng có đầu tư, có nội hàm, có khí chất. Nhìn thấy cảnh này, Cố Giai Mính chỉ cảm thấy cái người được nuôi chiều như Mặc Trạch Dương hiện giờ sắp thành bảo bối trong lòng mẹ Mặc mất rồi, tiếp tục dưỡng thế này, chẳng phải nhóc con sẽ thành một nhị thế tổ ngạo mạn kiêu căng?

Thế nhưng Mặc Uẩn Tề thì lại rất có lòng tin vào bản tính của con trai. Hắn bước đến cạnh Cố Giai Mính, nhẹ nhàng ôm lấy eo người kia, bàn tay to đặt dịu dàng lên đan điền, từ tốn truyền tinh thần lực và linh khí vào trong. Hắn cọ cọ vào tai Cố Giai Mính, dỗ dành: "Đừng nghĩ lung tung nữa, Trạch Dương rất hiểu chuyện, sẽ không thành loại trẻ con hư hỏng đó đâu." Cảm nhận được hai luồng sinh mệnh lực bên trong càng lúc càng rõ rệt và sinh động, không còn bài xích hắn như trước, nét cười trên mặt Mặc tổng cũng theo đó lan ra. Cuối cùng cũng có cơ hội bù đắp tiếc nuối về đứa con cả, hắn có thể ngày ngày đồng hành bên họ, để họ cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình, từng chút một chờ họ ra đời - loại chờ đợi này, chính là hạnh phúc.

Cố Giai Mính bực bội liếc hắn một cái, như trút giận lên sự dịu dàng làm cha của đối phương: "Chính vì có người làm cha như anh, mới dễ dạy hư con nít! Nó có biết cái gì đâu, ăn thì biết chứ hiểu cái quái gì!"

Mặc tổng ngẩn người, bị câu nói ghét bỏ đó làm cho dở khóc dở cười: "Anh làm cha kiểu này thì sao? Anh thấy mình không tốt chỗ nào?"

Mặc tổng tự nhận mình là người cha khá mẫu mực. Từ sau khi quay lại bên hai cha con, hắn luôn giáo dục Mặc Trạch Dương đúng chuẩn mực sách vở. Ngược lại là Cố Giai Mính, từ lúc bắt đầu nuôi con thì gần như hoàn toàn buông tay chạy việc, ngoài mấy lúc nô đùa với con ra, chuyện dạy dỗ thì chẳng mấy khi đụng vào.

Tất nhiên, với tính cách tiểu hài tử như Cố Giai Mính, chuyện lớn lên cùng con trai cũng không khác mấy là bao, giao cho cậu quản thì đúng là cực hình.

Thế mà Cố tiểu yêu lại chẳng hề nói lý, nghiêm mặt trừng hắn chụp mũ luôn: "Mẹ hiền thì hay chiều hư con!"

Mặc tổng: "...... Chúng ta hay là ra ngoài dạo một vòng đi, anh dẫn em làm quen với nơi này một chút."

Cố Giai Mính thật ra không cảm thấy mình cần phải tự đi dạo mới quen được hoàn cảnh xung quanh. Chỉ cần phóng linh thức là hắn biết hết mọi ngóc ngách rồi. Nhưng thấy Mặc tổng mời quá tha thiết, Cố tiểu yêu đành tạm chấp thuận cho hắn chút mặt mũi.

Người hầu Mặc gia ai nấy đều biết Cố Giai Mính là phu nhân tương lai của gia chủ, mà mẹ Mặc hiện giờ thì quý Mặc Trạch Dương như bảo vật, còn Mặc tổng và Cố Giai Mính thì gần như dính lấy nhau như hình với bóng, tình cảm gắn bó không gì tách rời được. Vậy nên mọi người đối với Cố Giai Mính đều không dám lơ là, từ xa đã cúi đầu chào cung kính. Cố Giai Mính thấy vậy bèn bật cười: "Sao tôi cứ có cảm giác mình giống Hoàng thái hậu giá lâm thế này?"

Mặc Uẩn Tề thiện ý sửa lại: "Em giờ nhiều lắm cũng chỉ là Hoàng hậu."

Cố Giai Mính trừng mắt nhìn hắn, kiểu tán dóc thế này cũng chỉ mình hắn chịu được, người khác mà nói thì đã bị ăn đập từ lâu.

Mặc tổng lại không hề thấy có gì bất ổn với phong cách nói chuyện của mình. Bình thường hắn vốn ít lời, nói chuyện với người ngoài chỉ cần giữ đúng lễ nghĩa, ngắn gọn súc tích là được. Chỉ có ở nhà, đối mặt với người thân, hắn mới nói nhiều một chút, tâm trạng mới thả lỏng, sắc mặt mới dịu dàng. Hắn kéo tay Cố Giai Mính, mỉm cười nói: "Ngày mai mình đến thăm trang viên nơi tụi mình gặp nhau lần đầu nhé?" Rõ ràng Mặc tổng đang rất háo hức cho chuyến đi ngày mai.

Cố Giai Mính mỉm cười gật đầu, kiểu này đi đâu cũng được, quan trọng là ở bên nhau.

Mặc Uẩn Tề càng lúc càng hào hứng: "Anh mới xây xong một trang viên hoa hồng, vừa hoàn công đó, tụi mình cùng đi xem thử nhé?"

Cố Giai Mính lại gật đầu: Tùy, tùy hết!

"Hôn lễ em muốn tổ chức ở đâu? Nhà thờ hoàng gia? Trang viên hoa hồng? Hay là... anh đi mua thêm một hòn đảo nhỏ nữa?" Mặc tổng hơi nhíu mày, bây giờ mà mua đảo liệu có chậm quá không? Còn đúng một tháng là đến hôn lễ rồi, trong một tháng liệu kịp làm thủ tục, rồi chỉnh sửa theo ý Cố Giai Mính không?

Cố Giai Mính nghe càng lúc càng thấy lố, bất đắc dĩ hỏi: "Chúng ta mua nhiều nơi thế rồi, ở hết nổi sao?"

Trong mắt Cố Giai Mính, việc đó hoàn toàn không cần thiết. Mua nhiều thứ đến mấy, họ cũng không dùng hết. Cả nhà chỉ có ngần ấy người, cần gì nhiều phòng lớn đến thế. "Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cái hang cáo nhỏ của tụi mình, chỉ cần ở được là được rồi, đừng mua nữa." Cậu nghĩ một lúc, rồi cười: "Hồi trước tụi mình ở trong cái chòi tre nhỏ, ngày nào cũng vui. Giờ như này là quá tốt rồi, cuộc sống yên ổn, sống sao cũng thấy ổn."

Mặc Uẩn Tề nhìn biểu cảm lúc này của Cố Giai Mính, khóe môi cong lên. Hắn dịu dàng nghiêng người hôn một cái lên môi người kia, rồi thơm thơm cái chóp mũi dễ thương kia, lại hôn tiếp thêm một cái...

Cố Giai Mính lạnh mặt lại, đưa tay bịt miệng Mặc tổng, tiện thể đẩy nhẹ sang bên cạnh: "Thân ái, anh cũng phải để ý một chút đến ánh mắt người xung quanh đi? Đi ngang qua người hầu mà hôn kiểu này là họ nghi ngờ anh bị ai nhập mất. Trước khi gặp tôi, anh chắc chắn là kiểu thanh tâm quả dục, cấm sắc cấm dục, ưu nhã thân sĩ. Giờ thì sao? Anh giống y chang một thằng si tình! Ưu nhã? Si hán ưu nhã thì có!"

Cậu đã chẳng buồn nhìn xem người xung quanh phản ứng ra sao nữa. Dù gì thì lão Mặc nhà cậu cũng thay đổi rồi - từ lúc gặp cậu là bắt đầu biến thành... giống người thường.

Nói đến đây chính bản thân Cố Giai Mính cũng suýt bật cười. Cậu cảm thấy mình nói chuyện y như một bà vợ hay cằn nhằn, mà nghĩ kỹ lại thì đúng là vậy thật.

Mà nghĩ tới chuyện Mặc Uẩn Tề ở cả hai kiếp đều thua dưới tay cậu, ký ức mất cũng không tránh được, lần nào cũng bại dưới một người là cậu, Cố Giai Mính liền phổng mũi, ưỡn ngực hả hê: A! Nhân loại! Biết ngay là anh yêu tôi chết đi được!

Không có tôi thì không sống nổi!

Nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc của cậu, Mặc tổng nhịn không nổi nữa, lại cúi đầu hôn một cái. Kệ người khác nhìn thế nào, hắn cứ muốn hôn!

Rồi lại dựng kết giới, chắn hết tầm mắt xung quanh, tranh thủ hôn thêm một cái lên bụng nhỏ!

Cố Giai Mính: "......"

Lão Mặc, điên rồi thật rồi!

Biết hôm nay Mặc Uẩn Tề sẽ đưa người về nhà, Mặc Nguyên Bân cũng đặc biệt tan làm sớm. Vị nhị thiếu mặt lạnh, chẳng ưa cười lại càng ít nói chuyện này, vậy mà hôm nay lại tự mình đi một chuyến tới cửa hàng đồ chơi, mang về một khẩu đại bác nước chạy bằng điện, còn có thể phun tia nước cực mạnh như súng phóng thủy!

Trang bị lên tàu cũng được, chỉ cần ấn nút là bắn trúng chỗ nào trúng chỗ đó!

Sức chiến đấu max level!

Nhị thiếu vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, lập tức lắp ráp ngay tại chỗ, cam kết hoàn thành trước ngày mai để thằng bé có thể chơi kịp.

Cố Giai Mính lúc này đã hoàn toàn chết lặng, mặt không cảm xúc.

Mặc Trạch Dương thì hớn hở nhào tới ôm eo thúc thúc, bị Mặc Nguyên Bân đỡ gọn, nhấc bổng lên. Dù nhóc con đã năm sáu tuổi, nhưng Mặc Nguyên Bân vẫn muốn ôm là ôm. Bởi vì lúc bé không được ôm nhiều, giờ có cơ hội bù lại thì phải tranh thủ từng ngày, ôm đến khi nào không ôm nổi mới thôi!

Mặc Trạch Dương lập tức nhận ra trong nhà lại xuất hiện thêm một vị kim chủ, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu phun lời ngọt ngào như mật, không tốn tiền cũng không sợ cạn vốn, mục tiêu rõ ràng là khiến thúc thúc bị mình dỗ tới mức tiêu tiền như nước.

"Chú thật tuyệt vời!"

"Đúng là chú ruột của con!"

"Chờ con lớn lên rồi cũng sẽ mua mua mua cho thúc! Thúc thích gì con cũng mua!"

"Con ở nhà rất nhớ chú!"

"Thúc hôm nay siêu siêu đẹp trai!"

"Con muốn tặng chú một cô vợ nhỏ!"

Mặc Nguyên Bân bị Mặc Trạch Dương khen đến choáng váng. Một đứa nhỏ nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, lại nói toàn những lời dễ nghe không ai dạy, khiến vị nhị thiếu lớn đến từng này cũng lần đầu tiên được nếm trải cảm giác... được sủng nịnh.

Nhất là đứa bé này lại có khuôn mặt giống hệt đại ca hắn hồi nhỏ. Mà hồi nhỏ, đại ca có bao giờ khen hắn câu nào đâu?

Mặc nhị thiếu không biết nên phản ứng sao với màn dội cơn mưa lời khen này, cho đến khi nghe Mặc Trạch Dương bật ra câu cuối cùng.

Mặc nhị thiếu: Ơ???

Tặng vợ nhỏ?!!?

Mặc Trạch Dương từ lòng thúc thúc nhảy vèo xuống đất, chạy thẳng một mạch về phòng mình. Chưa đầy một phút sau, đã nghe tiếng bước chân thịch thịch thịch quay lại, gót chân bé xíu mà chạy nhanh như gió. Nhóc ôm theo một chậu hoa hướng dương... bốn đầu, nhắm thẳng vào người thúc mà hét: "Blah blah năng lượng! Đào hoa vận phun phun phun!"

Khóe miệng Mặc nhị thiếu giật giật, cả người cứng đờ như tượng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.

Mặc mụ mụ đứng bên còn tỏ ra khó chịu: "Lão nhị, con phối hợp một chút coi!"

Có điều bảo phối hợp kiểu gì trong cái trò chơi thần kỳ của con nít này thì Mặc nhị thiếu vẫn không hiểu nổi. Thân thể vẫn cứng ngắc, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.

Mặc mụ mụ thở dài: Đúng là đứa con ngốc, giống hệt ba nó, chuyện gì cũng nghiêm túc quá mức.

Chỉ có Cố Giai Mính là nhìn nhị thiếu với ánh mắt đầy đồng cảm.

Cái lượng "đào hoa vận" kia ở trong nhà đã bị nghẹn suốt hơn một năm trời, không chừng tích lại thành đống rồi, giờ lại bị Mặc Trạch Dương một hơi xịt sạch lên người Mặc Nguyên Bân... Không đùa chứ, không khéo giờ khí trường quanh người nhị thiếu đã chuyển sang sắc đào hồng nhạt mất rồi. Nhóc con này làm quá nhanh quá mạnh, lẽ ra phải từ từ từng chút một chứ, xịt một lần nhiều như vậy, lỡ đâu câu về cả đống... thì rắc rối!

Cố Giai Mính lo lắng dặn dò Mặc Uẩn Tề: "Ngày mai anh đừng để em trai anh đến công ty, không an toàn đâu, tôi sợ bị người ta cướp mất."

Mặc tổng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn về phía cậu em trai, gật đầu trịnh trọng: "Không sao, anh tin nó có thể ứng phó được thử thách lần này. Nói gì thì cũng đâu còn nhỏ, đến lúc phải thành gia rồi."

Cố Giai Mính: "......"

Lão Mặc nhà hắn rõ ràng mặt mày rất nghiêm chỉnh, rõ ràng diễn ra dáng vẻ người anh cả vì em trai mà lo lắng, mà không hiểu sao Cố Giai Mính lại thấy... trán của hắn như mọc ra một đôi sừng đen sì sì như ác quỷ vậy, đáng sợ cực kỳ!

Cố Giai Mính vội lắc đầu, xua tan hình ảnh đôi sừng kia ra khỏi đầu. Không được nghĩ bậy nữa, cậu phải có niềm tin vào lão Mặc nhà mình - dù gì cũng là một đại ca trầm ổn đáng tin cơ mà!

Sáng hôm sau, Mặc Nguyên Bân cứ thế... mang theo cả bầu không khí đào hoa phấn hồng như sương mù, lãnh khốc sải bước đến công ty.

Cố Giai Mính đứng sau, âm thầm thắp cho anh ta một nén nhang trong lòng.

Mặc Uẩn Tề thì khóe miệng cong cong, dắt tay Cố Giai Mính rời đi thương lượng chi tiết hôn lễ.