Hỏa hồ ly chẳng buồn để tâm đến mấy suy nghĩ kỳ lạ của đám người phàm, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh rồi cuối cùng cũng phát hiện ra một người quen, liền nhoẻn cười đi tới: "Buck, Cố Giai Mính đâu rồi?"
Buck mỉm cười đáp: "Hai vị chủ nhân nhà tôi mà biết ngài đích thân tới đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Hỏa hồ ly thầm nghĩ, còn gì nữa, là người trong tộc của Cố Giai Mính, hắn đương nhiên phải đích thân đến chúc mừng. Đừng nói là máy bay, hắn còn chẳng thèm đi, tự mình bay qua đây bằng linh khí, vượt cả đại dương cơ mà, đủ thấy thành ý lớn cỡ nào!
Thực ra, Mặc tổng đã cho phái chuyên cơ đi đón các bạn bè của Cố Giai Mính rồi, chỉ có điều hỏa hồ ly không biết, cửu vĩ yêu hồ kia hoàn toàn dùng linh lực của bản thân bay sang tận đây.
Quản gia Buck nhìn bộ dạng trang điểm rực rỡ của hỏa hồ ly thì cũng hiểu: chắc chắn là không kịp bắt chuyến bay của Mặc tổng rồi. Ông lịch sự nhắc: "Ngoài kia nhiều người, mà ngài ăn mặc như vậy ra ngoài có vẻ hơi... không hợp lắm."
Hỏa hồ ly ngẫm nghĩ đôi chút, đi ra chỗ vắng người, thi triển một chiêu thuật che mắt. Khi quay lại, tuy hắn vẫn mặc đúng bộ đồ của mình, nhưng trong mắt người ngoài, lại là một bộ vest trắng trang nhã: "Giờ thì sao?"
Lão Buck: "...... Rất ổn." Có điều tốc độ hóa trang này nhanh quá mức, dễ khiến người ta nghi ngờ. Nhất là nhị thiếu gia Mặc Nguyên Bân, vốn luôn để ý động tĩnh nơi đây, Buck hơi lo lắng liệu có bị nhìn ra điều gì hay không.
Nhưng Mặc Nguyên Bân chỉ liếc sang một cái, mặt lạnh rồi quay đi, không đứng lại chờ, cũng không nói câu gì, biểu cảm chẳng tiết lộ điều gì.
Buck cau mày. Những năm gần đây, nhị thiếu càng lúc càng kín đáo, có chuyện gì cũng chẳng hé răng. Tốt nhất vẫn nên báo lại với Mặc Uẩn Tề một tiếng, để phòng khi nhị thiếu nổi cơn, lột sạch áo choàng của cả nhà họ.
-----
Mười một giờ sáng, nghi thức hôn lễ chính thức cử hành. Trời trong nắng ấm, muôn hoa khoe sắc, chim chóc hót líu lo, ánh nắng như được rót mật. Tại nhà thờ lớn ở Firenze, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề chính thức cử hành nghi thức kết hôn.
Không có ai cướp chú rể, cũng chẳng ai tới gây rối, mọi thứ đều trôi chảy đúng kế hoạch.
Cả hai đều là nam giới, chẳng có chuyện ai cưới ai gả, cũng không cần người đại diện dẫn dắt. Họ sóng vai sánh bước trên thảm đỏ, tay nắm tay cùng nhau tiến vào lễ đường.
Dù không tin vào Thượng Đế - một người là hồ ly tinh thiên sinh địa dưỡng, một người là truyền nhân chuyển thế của Thiên Đạo - cả hai chẳng cần sự phù hộ nào cả, nhưng để mẹ Mặc vui lòng, Cố Giai Mính cũng bày ra vẻ mặt trang nghiêm thành kính. Mặc tổng đứng im không nói, trông trầm mặc đến mức ai nhìn cũng tưởng anh nghiêm túc hết mức.
Hoa đồng và người cầm nhẫn chỉ có một mình Mặc Trạch Dương đảm nhiệm. Nhóc diện bộ vest tí hon, ôm bó hoa, tay cầm nhẫn, nghiêm túc đi sau hai người ba. Vẻ mặt lạnh tanh y hệt Mặc tổng, nét tuấn tú cũng lộ rõ, chỉ có điều ở với bà nội hai hôm nên bé có chút tròn trịa, nhìn càng thêm đáng yêu. Mỗi bước chân bé bước ra đầy khí thế, khiến ai nhìn cũng nhịn không nổi phải bật cười: [Đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu!]
Cố Giai Mính tươi cười đeo nhẫn cho Mặc Uẩn Tề. Từ giây phút này, người này chính là của cậu! Những người đang đứng xem, bất kể có bao nhiêu người từng thầm mến lão Mặc, từ nay hãy dập tắt hy vọng đi nhé, ha hả!
Mặc tổng nhìn cái dáng vẻ đáng yêu của cậu, không kìm được liền kéo lại gần hôn một cái, hoàn toàn mặc kệ chủ lễ có đang nghĩ gì.
Mặc Trạch Dương phồng má trừng mắt nhìn hai người: đây là nơi trang nghiêm, không được làm loạn!
Cố Giai Mính nén cười, đưa tay nhéo nhéo má con trai.
Hỏa hồ ly chẳng buồn để tâm đến mấy suy nghĩ kỳ lạ của đám người phàm, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh rồi cuối cùng cũng phát hiện ra một người quen, liền nhoẻn cười đi tới: "Buck, Cố Giai Mính đâu rồi?"
Buck mỉm cười đáp: "Hai vị chủ nhân nhà tôi mà biết ngài đích thân tới đây, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Hỏa hồ ly thầm nghĩ, còn gì nữa, là người trong tộc của Cố Giai Mính, hắn đương nhiên phải đích thân đến chúc mừng. Đừng nói là máy bay, hắn còn chẳng thèm đi, tự mình bay qua đây bằng linh khí, vượt cả đại dương cơ mà, đủ thấy thành ý lớn cỡ nào!
Thực ra, Mặc tổng đã cho phái chuyên cơ đi đón các bạn bè của Cố Giai Mính rồi, chỉ có điều hỏa hồ ly không biết, cửu vĩ yêu hồ kia hoàn toàn dùng linh lực của bản thân bay sang tận đây.
Quản gia Buck nhìn bộ dạng trang điểm rực rỡ của hỏa hồ ly thì cũng hiểu: chắc chắn là không kịp bắt chuyến bay của Mặc tổng rồi. Ông lịch sự nhắc: "Ngoài kia nhiều người, mà ngài ăn mặc như vậy ra ngoài có vẻ hơi... không hợp lắm."
Hỏa hồ ly ngẫm nghĩ đôi chút, đi ra chỗ vắng người, thi triển một chiêu thuật che mắt. Khi quay lại, tuy hắn vẫn mặc đúng bộ đồ của mình, nhưng trong mắt người ngoài, lại là một bộ vest trắng trang nhã: "Giờ thì sao?"
Lão Buck: "...... Rất ổn." Có điều tốc độ hóa trang này nhanh quá mức, dễ khiến người ta nghi ngờ. Nhất là nhị thiếu gia Mặc Nguyên Bân, vốn luôn để ý động tĩnh nơi đây, Buck hơi lo lắng liệu có bị nhìn ra điều gì hay không.
Nhưng Mặc Nguyên Bân chỉ liếc sang một cái, mặt lạnh rồi quay đi, không đứng lại chờ, cũng không nói câu gì, biểu cảm chẳng tiết lộ điều gì.
Buck cau mày. Những năm gần đây, nhị thiếu càng lúc càng kín đáo, có chuyện gì cũng chẳng hé răng. Tốt nhất vẫn nên báo lại với Mặc Uẩn Tề một tiếng, để phòng khi nhị thiếu nổi cơn, lột sạch áo choàng của cả nhà họ.
-----
Mười một giờ sáng, nghi thức hôn lễ chính thức cử hành. Trời trong nắng ấm, muôn hoa khoe sắc, chim chóc hót líu lo, ánh nắng như được rót mật. Tại nhà thờ lớn ở Firenze, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích, Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề chính thức cử hành nghi thức kết hôn.
Không có ai cướp chú rể, cũng chẳng ai tới gây rối, mọi thứ đều trôi chảy đúng kế hoạch.
Cả hai đều là nam giới, chẳng có chuyện ai cưới ai gả, cũng không cần người đại diện dẫn dắt. Họ sóng vai sánh bước trên thảm đỏ, tay nắm tay cùng nhau tiến vào lễ đường.
Dù không tin vào Thượng Đế - một người là hồ ly tinh thiên sinh địa dưỡng, một người là truyền nhân chuyển thế của Thiên Đạo - cả hai chẳng cần sự phù hộ nào cả, nhưng để mẹ Mặc vui lòng, Cố Giai Mính cũng bày ra vẻ mặt trang nghiêm thành kính. Mặc tổng đứng im không nói, trông trầm mặc đến mức ai nhìn cũng tưởng anh nghiêm túc hết mức.
Hoa đồng và người cầm nhẫn chỉ có một mình Mặc Trạch Dương đảm nhiệm. Nhóc diện bộ vest tí hon, ôm bó hoa, tay cầm nhẫn, nghiêm túc đi sau hai người ba. Vẻ mặt lạnh tanh y hệt Mặc tổng, nét tuấn tú cũng lộ rõ, chỉ có điều ở với bà nội hai hôm nên bé có chút tròn trịa, nhìn càng thêm đáng yêu. Mỗi bước chân bé bước ra đầy khí thế, khiến ai nhìn cũng nhịn không nổi phải bật cười: [Đứa nhỏ này thật sự quá đáng yêu!]
Cố Giai Mính tươi cười đeo nhẫn cho Mặc Uẩn Tề. Từ giây phút này, người này chính là của cậu! Những người đang đứng xem, bất kể có bao nhiêu người từng thầm mến lão Mặc, từ nay hãy dập tắt hy vọng đi nhé, ha hả!
Mặc tổng nhìn cái dáng vẻ đáng yêu của cậu, không kìm được liền kéo lại gần hôn một cái, hoàn toàn mặc kệ chủ lễ có đang nghĩ gì.
Mặc Trạch Dương phồng má trừng mắt nhìn hai người: đây là nơi trang nghiêm, không được làm loạn!
Cố Giai Mính nén cười, đưa tay nhéo nhéo má con trai.
Bùi Bằng còn quay sang đậu nhẹ Trịnh Học Thiệu: "Trước đó cậu lo lắng suốt dọc đường, giờ thấy chưa, người nhà người ta tính tình đều rất ổn, xem ra thật lòng thích Giai Mính, không cần lo sau này cậu ấy bị đối xử tệ."
Trịnh Học Thiệu mặt lạnh, đẩy đẩy gọng kính: "...... Tôi mới không có lo cho cậu ấy."
Bùi Bằng cười gian: "Đúng đúng đúng, người không lo nhất chính là cậu! Dọc đường mở to mắt thức trắng đêm, không ngủ được cũng không biết là ai."
Trịnh Học Thiệu: "......"
Cố Giai Mính thấy hỏa hồ ly cũng đến, mừng rỡ chạy lại: "Ngươi cũng tới thật à? Bao lì xì đâu?"
Hỏa hồ ly lục lọi trong túi, móc ra một phong thư nhỏ. Cố Giai Mính hí hửng mở ra, vừa nhìn vào đã thấy bên trong chỉ có một dúm lông hồ ly.
Cố Giai Mính: →_→ "Ngươi giờ vẫn nghèo đến thế sao?"
Hỏa hồ ly hừ một tiếng: "Ngươi phải biết quý trọng đi, đó là lông của ta! Sau này nếu ngươi cần giúp đỡ, chỉ cần xoa lông này rồi thổi một hơi, là có thể gọi được một phân thân của ta đến!"
Cố Giai Mính ngạc nhiên giơ dúm lông lên: "Oa! Lợi hại vậy à? Ngươi dạy ta đi, làm sao gọi ra được?"
Hỏa hồ ly nói: "Vậy trước tiên ngươi phải cắt một dúm lông của mình ra đã."
Cố Giai Mính nghiêng đầu suy nghĩ: "Nếu ta muốn gọi ra nhiều □□ thì phải cạo trọc đầu đúng không? Không cần lông ta cũng có thể tạo ra mười bản sao của mình đấy."
Hỏa hồ ly sầm mặt lại, giận dữ: "Ngươi không cần thì trả lại cho ta! Ta mất ba ngày mới làm ra đấy!"
Cố Giai Mính cười hì hì nhét phong thư vào túi: "Cho ta rồi thì là của ta. Màu đỏ màu đỏ, nhìn cũng khá đẹp."
Hỏa hồ ly lúc này mới dịu mặt lại, màu đỏ đúng là rất đẹp.
Cố Giai Mính đảo mắt nhìn quanh: "Đổng Hân không đến à?"
Hỏa hồ ly hạ giọng đáp: "Hình như nhà hắn có chuyện gì đó, không thoát ra được."
Cố Giai Mính gật đầu: "Thôi, khi về ta sẽ mang chút kẹo cho hắn, hắn thích ăn ngọt mà."
Lúc này, Mặc tổng từ xa đuổi tới. Vừa rồi bị khách khứa quấn lấy nên không kịp theo sát, thấy Cố Giai Mính chạy lung tung liền chau mày: "Nhìn anh một cái cũng không thèm nhìn."
Cố Giai Mính bị chọc cười, nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên hôn cái rõ kêu: "Nhìn nè nhìn nè, anh đẹp trai nhất!"
Hỏa hồ ly cau mày xua tay: "Đi nhanh đi! Ngọt đến phát ngấy!"
Cố Giai Mính vừa bị kéo đi chưa được bao lâu, Mặc mụ mụ đã đến nơi, kéo tay hỏa hồ ly rồi lập tức nhét bao lì xì vào: "Thật sự xin lỗi con nhé, trước giờ bác tưởng Giai Mính không có người nhà, hóa ra còn có người thân như con. Trước đó bác không chăm sóc chu đáo, thật lòng xin lỗi."
Bà mới nghe nhị thiếu nói có người thân từ nhà Giai Mính tới - gọi là "tộc nhân", nhị thiếu tự động phiên dịch thành họ hàng xa. Mặc mụ mụ cảm thấy có lỗi, nghĩ đi nghĩ lại, Cố Giai Mính có mỗi một người thân mà bà lại không để tâm, may mà là người trẻ tuổi, không phải trưởng bối cao niên, nếu không còn khó xử hơn. Thế là bà liên tục nhét cho hỏa hồ ly ba bao lì xì, nhét đến mức tay hồ ly tê rần, mắt dáo dác tìm quanh, định gọi Giai Mính ra cứu viện.
[Ta nên làm gì bây giờ? Có nên nhận không? Có mang ơn không? Đây là nhân loại đó! Trước giờ ta chưa từng nhận tiền người phàm, có phải không ổn không?]
Nhìn dáng vẻ hồ ly đỏ như sắp nổ tung giữa bàn tay con người, lại chẳng thấy Giai Mính tới giúp, bản tính hồ ly trỗi dậy, hỏa hồ ly cũng muốn bỏ chạy.
Mặc mụ mụ lại mỉm cười, nhìn chàng trai trước mặt với ánh mắt dịu dàng: [Người này có ánh mắt giống Giai Mính thật đấy, trong sáng như một đứa trẻ, nhìn là biết đang ngại.]
Mặc Nguyên Bân đột nhiên lên tiếng: "Cầm đi, không phải kết hôn cũng được bao lì xì mà."
Hỏa hồ ly liếc về phía phông nền sau lưng nhị thiếu, mặt lập tức quay đi, im lặng... làm ngơ luôn.
Mặc nhị thiếu: "......" [Cảm giác mình như bị xem là rác rưởi.]
Lần đầu tiên trong đời có người thẳng thừng phớt lờ mình như vậy, khí trường quanh Mặc Nguyên Bân chợt lạnh hơn mấy độ.
Cuối cùng hỏa hồ ly vẫn cất hết ba bao lì xì, dự định giữ lại cho Mặc Trạch Dương - như vậy coi như đã "trả lại" cho Mặc mụ mụ, hắn mới không tính nợ ân tình của người phàm đâu.
Sau khi Mặc mụ mụ rời đi, bà còn cười nói: "Người thân của Giai Mính cũng đẹp nhỉ, cô gái này xinh thật, có điều phong cách hơi trung tính chút."
"Cô gái??" Mặc Nguyên Bân giật giật khóe miệng: "Mẹ chắc chứ?"
Mặc mụ mụ chớp chớp mắt: "Không phải con gái à? Aiya, đứa nhỏ này trông xinh quá, chắc nhìn nhầm thôi." Bà sửa lời nhẹ nhàng không một chút bối rối.
Nghe tới đây, Cố Giai Mính cười đến không thở nổi. Hỏa hồ ly tóc dài đỏ rực, gương mặt tinh xảo đúng là nhìn như thiếu nữ. Đã vậy tên cũng đầy nữ tính - gọi là Hồng Lăng!
Hỏa hồ ly đỏ mặt tức giận. [Ta không phải cô gái! Ta có... ớt! Là đàn ông đích thực!]
Sau một ngày bận rộn, tiễn hết toàn bộ khách khứa ra về, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi. Buổi tối, Cố Giai Mính chỉ ăn sơ chút gì đó, việc đầu tiên phải làm chính là nhanh chóng chạy đi hấp thụ thiên địa linh khí.
Cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Hai cái tiểu gia hỏa trong bụng kia đã lặng lẽ bắt đầu hấp thu linh khí vốn thuộc về cậu. Hiện tại mới chỉ là giai đoạn đầu mà đã cần nhiều linh khí như vậy, sau này khi chúng hoàn toàn tách khỏi thân thể cậu, không biết sẽ còn ngốn bao nhiêu nữa.
Trước kia, Mặc Trạch Dương chỉ mới từ ba tháng được dưỡng đến mười tháng mà đã tiêu tốn của cậu tròn 100 năm tu vi. Hai tiểu gia hỏa lần này chưa gì đã rút sạch một cái đuôi, vẫn còn chưa đủ, mỗi ngày còn muốn linh khí đều đều. Không chỉ cần từ cậu, còn đòi cả từ Mặc Uẩn Tề - chẳng khác gì hai cái tiểu mập háu ăn!
Mặc Uẩn Tề vốn định nhân lúc đêm nay tâm trạng tốt, hai người yên ổn một chút thì có thể phóng túng một phen. Ai dè người mà trước kia luôn xem chuyện tu luyện như trò đùa là Cố Giai Mính, giờ lại nghiêm túc đến vậy. Cả hai đều rõ, với thể chất yêu tinh của Cố Giai Mính thì chuyện sinh hoạt phu phu vốn không ảnh hưởng gì đến hài tử, nhưng Mặc tổng vẫn cứ coi cậu như bảo vật mong manh dễ vỡ mà cẩn thận đối đãi, cả trong chuyện sinh hoạt cũng đặc biệt nhẫn nhịn, có thể kiềm chế liền kiềm chế.
Nhưng đêm nay mà tiếp tục nhịn nữa... thật sự là hơi quá đáng rồi!
Mặc Uẩn Tề dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Cố Giai Mính, lặng lẽ chờ năm phút, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của cậu dưới làn linh khí mờ ảo bao phủ dần trở nên mờ ảo thần tiên, cuối cùng nhịn không nổi nữa, đưa tay lên - một ngón tay thò vào chọc ngay nách Cố Giai Mính, mạnh mẽ cắt ngang quá trình tu luyện.
[Người thiếu thốn tình cảm nghiêm trọng tỏ vẻ: Con anh giúp em trông rồi, em mau nhìn anh một cái đi!!]