Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 115



Đại ca khí thế ngút trời tám mét tám, một lời không hợp liền lật tung cả nhà!

Hai quả trứng vàng bé xíu lập tức hoảng sợ lao vào lòng Cố Giai Mính trốn, cánh cũng rụt sạch, cố rúc vào trong ngực cậu như muốn tan vào luôn. Lão tam còn dùng cánh chỉ thẳng về phía Mặc Trạch Dương, ý rõ rành rành: đại ca bị điên rồi! Ba ba, mau dắt nó về chuồng giùm đi!

Mặc Trạch Dương cũng khựng người, ngay giây tiếp theo sợ tới mức "phựt" một cái hóa thành tiểu hồ ly, ôm chặt cái đuôi, thu người thành một cục lông tròn xoe. Xong rồi, gây họa rồi!

Cố Giai Mính vừa dỗ hai bé trứng vừa cúi người bế cả nhóc Mặc lên, ôm hết cả lũ về phòng mình. Đêm nay cả nhà năm người, chen chúc ngủ chung một giường.

Mặc Uẩn Tề đang ngồi dựa đầu giường đọc sách, thấy Cố Giai Mính ôm nguyên đội trở lại thì cười, đón lấy Mặc Trạch Dương: "Sao tự dưng kéo nhau về hết thế này?"

Mặc Trạch Dương chui rúc trong lòng ba ruột, không nhúc nhích.

Mỗi lần nhóc nhào thành cục lông như vậy, là đang xấu hổ vì lỡ làm sai chuyện. Mặc Uẩn Tề đưa tay chọc nhẹ cái bụng mềm mềm của nhóc hồ ly, giọng nhẹ nhàng khuyến khích: "Sao thế? Nói đi nào."

"Con làm hỏng cái giường rồi..." Tiểu hồ ly rụt cổ, dùng hai móng nhỏ che mắt, không dám nhìn vẻ mặt của daddy sợ bị mắng.

Mặc Uẩn Tề chỉ cười, bế con trai lên vỗ nhẹ mông: "Hỏng thì thôi, mua cái mới là được mà."

Mặc Trạch Dương hé hé móng vuốt ra, mắt tròn xoe: "Ba không giận hả?"

Mặc Uẩn Tề khẽ cười: "Giận gì được, có phải con cố ý đâu."

Từ khi làm anh, Mặc Trạch Dương cứ có cảm giác mình phải trưởng thành, không được nghịch phá, càng không thể phạm sai lầm. Nhưng điều đó lại không phải thứ mà họ muốn con mình cảm nhận. Mặc tổng nâng con lên cao, giọng trầm ấm: "Chỉ cần con không cố tình gây chuyện, thì chuyện gì ba mẹ cũng sẽ gánh với con."

Nhóc con rốt cuộc cũng nở nụ cười, cái đuôi nhỏ lắc tới lắc lui, càng lúc càng vui vẻ.

Cố Giai Mính đã biến về nguyên hình, dùng cái đuôi to quấn lấy Mặc Trạch Dương, ôm cả ba đứa nhóc vào lòng: "Mai cha con dẫn đi mua cái y chang. Hỏng cái giường thì sao? Con có đập hết nhà luôn cũng chẳng sao, nhà mình còn tiền xây lại! Chỉ cần không cố ý gây chuyện, ba mẹ đều tha thứ được, vì tụi mình là ba của con! Đồ con ngốc!"

Cậu vừa nói vừa làm bộ ghét bỏ, vừa ôm con chặt hơn, "Ngủ!"

Mặc Trạch Dương ôm chặt lấy đuôi của Cố Giai Mính, nằm kề với hai quả trứng, lăn một cái thật vui vẻ rồi nhắm mắt ngủ ngon.

Mặc tổng ngồi bên cạnh nhìn đại hồ ly ôm hết bảo bối ngủ mất, chỉ đành bất lực hôn một cái an ủi, đêm nay coi như bị bỏ rơi, chẳng làm được gì hết.

Cố Giai Mính hé mắt ra, vô cảm ra nhiệm vụ cho Mặc tổng: "Đêm nay anh ngồi thiền hấp thu linh khí đi, mai còn phải đút sữa cho mấy đứa nhỏ."

Mặc tổng: "......"

Ngậm đắng nuốt cay, ghi sổ nợ. Tính cả lãi sau cũng chưa muộn!

***

Trò chơi dưỡng thành "phối âm tiểu bảo bối" do Mặc Trạch Dương từng tham gia lồng tiếng, lúc đầu bị người chơi bỏ bê, không ai buồn chơi nữa, người nạp tiền thậm chí còn định kiện công ty game vì lừa đảo. Vậy mà đúng lúc đó - nó được cập nhật phiên bản mới!

Nhưng người chơi vào lại thì phát hiện Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân đều biến mất. Năm đứa trẻ bên trong game đã bị thay bằng các nhân vật mới. Tuy hình dáng vẫn cực kỳ dễ thương theo phong cách chibi Q-version, thậm chí tạo hình còn đẹp và tinh xảo hơn bản cũ, nhưng mọi người vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Bởi rất nhiều người chơi vốn là fan của Mặc Trạch Dương, là phấn của 《Mang theo bảo bối đi du lịch》, giờ không tìm thấy đám trẻ quen thuộc nữa thì bức xúc nghĩ mình bị lừa, "Cái này đâu phải bản tôi tải trước đâu? Sao tự ý đổi nhân vật?!"

Công ty game đành phải bồi thường đồng vàng ảo cho những người đã tải trước đó, nhờ vậy mới tạm thời xoa dịu được làn sóng phản đối. May mà thời gian thu phí trước đó còn ngắn, chứ không thì mức bồi thường cũng to không kém. Giai đoạn đầu, vì phát tặng đồng khắc kim nên cũng lắm vấn đề - một mặt giúp người chơi trải nghiệm cảm giác tiêu tiền cực đã, dễ nạp thêm; nhưng mặt khác, người chơi đã chơi thỏa mãn rồi thì cũng có thể... gỡ game ngay và luôn. Công ty phải tính toán kỹ điều này.

Ban đầu, họ chỉ định làm bản vá bù lỗ vài hôm là xong, không ngờ vẫn bị người chơi ồ ạt xóa app, lý do đồng loạt là: Không có Tiểu Mặc với Tiểu Bạch, chán ngắt.

Phía công ty cũng bó tay. Làm giống bản gốc thì bị Mặc gia và Bạch gia kiện vi phạm hình ảnh. Làm khác đi thì người chơi lại không chịu chấp nhận. Lúc này nghĩ lại, chi bằng ngay từ đầu đừng làm giống, người chơi tò mò thì còn có thể chơi thử. Giữa lúc rối ren đó, một studio nhỏ tên "Gấu Trúc Điện Tử Tay Du" bất ngờ xuất hiện, tung ra một game mới: "Hành Trình Tiểu Hồ Ly".

Game này vừa ra mắt đã chiếm luôn vị trí đầu bảng đề cử của các app game lớn, được trọng điểm push lên top! Phong cách siêu đáng yêu, nội dung siêu ấm lòng, lại có cốt truyện bất ngờ không thể đoán trước, khiến đông đảo người chơi đổ xô theo. Từ bé tám tuổi tới thanh niên hai mấy tuổi, ai nấy đều mê mẩn, ngày ngày chờ "tiểu hồ ly nhà mình" gửi bưu thiếp, mỗi tối uống trà xong lại vào check xem bảo bối đã về chưa.

Game nuôi con từng hot, nay bị "dẹp luôn một góc"!

Người chơi nói thẳng: Nuôi cái gì con nít, nuôi hồ ly đáng yêu hơn, còn có lông để vuốt!

Chưa kể game còn không thể đoán được tình tiết phía sau, không thể kiểm soát nổi nhân vật, đúng là càng chơi càng ghiền!

Ngày thường nuôi con đã mệt gần chết rồi, ai còn muốn nuôi trong game? Nuôi thú nhỏ vẫn dễ thương hơn nhiều!

Không có điều kiện nuôi thú ngoài đời, thì nuôi trong game cũng ổn mà!

Ngay cả Mặc Trạch Dương cũng phải tải game, nhận xét: "Hồng thúc thúc nuôi tiểu hồ ly càng ngày càng tròn, nhìn cái ngoại hình này là biết hồng bảy béo!"

Hóa ra tạo hình tiểu hồ ly trong game chính là do hỏa hồ ly thiết kế. Vì bị Cố Giai Mính nhà mình "kích thích" quá nhiều, hỏa hồ ly về sau đâm ra rất mê trẻ con, gặp hồ ly con là mang về nuôi như nuôi heo con. Bất kể bắt được hồ ly nào, về tay cũng bị nuôi tròn như cục bông. Giờ mấy đứa nhỏ đều tròn vo thành "mao cầu".

Mặc Trạch Dương còn đặt biệt danh cho từng bé: hồng đại béo, hồng nhị béo, hồng tam béo... xếp theo thứ tự tuổi, đặt tên luôn một hàng.

Hiện tại, hỏa hồ ly đã có hơn chục triệu fans, mỗi ngày đều có người canh me để "hút hồ ly". Ai nấy đều dõi theo lũ béo ấy như đang nuôi con mình vậy, cảm giác thành tựu cực cao. Thậm chí, họ còn nhận ra nhân vật trong game chính là hồ ly ngoài đời thật, chỉ cần truyền thông đưa chút thông tin là lập tức lan truyền, càng khiến người ta đổ xô tải app. Từng chỉ biết "nuôi hồ ly ảo", giờ thì có thể chính tay nuôi luôn!

Mặc tổng và Bạch tổng nhìn thấy hiệu ứng như vậy, bàn nhau: cứ dùng game này để test thị trường thử, nếu được thì sẽ làm bản chính thức quy mô lớn. Muốn làm game tổ đội, chơi cùng bạn bè, dùng họa sĩ top để vẽ background cực hoành tráng, mỗi nhân vật đều có storyline riêng để tạo chiều sâu. Phải đúng gu giới trẻ bây giờ: vừa kỳ ảo vừa thực tế, vừa nhiệt huyết vừa kích thích, vừa hợp với lối sống bận rộn năng động.

Cả hai người thật ra bình thường không chơi game, cũng không quá rành mảng này, liền quyết định thuê hẳn đội ngũ chuyên nghiệp, bắt đầu mở rộng quy mô. Vốn liếng? Cứ cần bao nhiêu là rót bấy nhiêu, miễn là có tiềm năng sinh lời.

Người đại diện trong game cũng đã có sẵn: Cố Giai Mính, Bùi Bằng - toàn người tự mang fan, còn tiết kiệm được khối tiền thuê đại ngôn!

Cố Giai Mính rất ủng hộ kế hoạch khởi nghiệp của Mặc tổng, mạnh miệng nói: "Không sao hết! Sau này làm xong tôi kéo vài chục minh tinh tới tuyên truyền, khỏi phải trả phí đại ngôn luôn!"

Cố tiểu yêu quen biết rộng, đúng lúc phát huy tác dụng, vì tiết kiệm tiền cho nhà!

Mặc tổng cười tít mắt: "Phu nhân giỏi thật!"

Cố Giai Mính: →_→ "Ủa sao lúc này không nói 'ông xã đẹp trai'?"

Mặc tổng mỉm cười, mắt cong cong, dịu dàng dỗ dành: "Ông xã thật sự siêu đẹp trai."

Cố Giai Mính: "......"

"Aaaaaaaa!!!" Cố Giai Mính lập tức nhấc bổng Mặc Trạch Dương lên, vui đến nỗi lông cũng sắp nổ tung thành quả cầu, muốn bành trướng! Phải bành trướng nhất nhà! Nhóc con nhà họ Mặc thế là bị ba ruột đang trong trạng thái phát cuồng ném văng lên trần, mông suýt đụng trần nhà!

Mặc Trạch Dương thở dài, khống chế lại linh khí, từ từ bay lơ lửng xuống. Ba ba dễ dỗ quá, daddy nói một câu là vui như phát rồ, quá nguy hiểm rồi, cần cách xa!

Chỉ một câu thôi mà Cố Giai Mính vui tới tận hai ngày. Hai ngày đó cậu đi đâu cũng tung tăng, mặt mày rạng rỡ, tâm trạng phơi phới muốn hát luôn ngoài đường.

Trịnh Học Thiệu gọi điện đúng lúc ấy, đầu dây bên kia Cố Giai Mính vẫn đang bay bay. Trịnh ba ba đề nghị: "Cậu livestream chào fan một buổi đi, cũng lâu rồi chưa lộ mặt."

Cố Giai Mính: "Được luôn đát ~~~"

Trịnh Học Thiệu suýt ngất vì sốc: Cố Giai Mính hôm nay... nói chuyện dễ nghe bất thường?!

Tối 8 giờ, Cố Giai Mính được Trịnh Học Thiệu đưa đến phòng làm việc. Trịnh ba ba không yên tâm để cậu một mình đối mặt với máy quay, sợ cậu lỡ miệng nói mấy chuyện không nên nói. Cố Giai Mính cũng nghĩ vậy, sợ đang livestream lại có hai nhóc nhỏ bay tới cắt ngang, nên đi đến phòng làm việc là lựa chọn hợp lý nhất.

Vậy nên hôm nay nhiệm vụ trông con được giao cho Mặc tổng.

Mặc tổng một mình trông ba nhóc, còn phải làm việc tại nhà, đúng là năng lực phi phàm, gần như có thể bay lên trời luôn rồi!

Trịnh Học Thiệu đưa Cố Giai Mính đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn, dặn kỹ: "Có gì thì từ tốn mà nói, câu nào không biết trả lời thì coi như không thấy là được." Chính anh cũng kéo ghế ngồi ở chỗ máy quay không nhìn thấy, nhưng lại có thể thấy toàn bộ màn hình, còn chuẩn bị sẵn giấy bút để nhắc nhở Cố Giai Mính khi cần.

8 giờ vừa điểm, Cố Giai Mính đúng giờ xuất hiện. Fans đã chờ từ lâu lập tức bùng nổ, điên cuồng gửi quà, suýt nữa làm vỡ luôn màn hình.

Cố Giai Mính cười nói: "Tôi trở lại rồi, mấy người tưởng tôi không về nữa hả?"

Vừa dứt lời, đám fan nhà "Trà Diệp Bao" lập tức biến hình, điên cuồng gào rú!

Nhìn quà tặng dày đặc như mưa rơi, Cố Giai Mính vội vàng nhắc nhở: "Mấy bạn đừng gửi quà nữa, chúng ta trò chuyện là chính, gửi quà tốn tiền lắm." Cậu vừa dứt lời, có người lập tức ném một phát sáu cái 666: Chúc mừng Trà Trà trở về!

Cố Giai Mính giật mình: Nhà ai con nít phá của dữ vậy?

Cái tài khoản kia có vẻ là trẻ nhỏ, giọng điệu non nớt: Trà Trà nhìn em nè! Em là fan não tàn của anh! Yêu anh yêu tới thiên hoang địa lão! Chờ em vô đại học, em sẽ cố gắng kiếm tiền, mua cho anh một vệ tinh nhân tạo, đặt tên là tên của hai đứa mình!

Cố Giai Mính sững người, tiền tiêu kiểu này chắc chắn không phải tự em đó kiếm.

Cố Giai Mính hỏi: "Bông cải nhất hào, em bao nhiêu tuổi rồi?"

Bông cải nhất hào: Không được tùy tiện hỏi tuổi con trai!

Cố Giai Mính liếc mắt ra hiệu cho Trịnh Học Thiệu: Lưu lại ID đứa nhỏ này, chút nữa tra IP, gửi tiền lại cho ba mẹ nó.

Trịnh Học Thiệu cạn lời. Nhận quà xong còn gửi trả lại, chắc chỉ có mình Cố Giai Mính làm vậy. Nhưng nói thật, lấy tiền của đứa nhỏ này thì cũng không nỡ, lỡ đâu là tiền lì xì nó tích góp bao lâu.

Phòng livestream bắt đầu tràn ngập lời trách móc yêu thương:

[Anh làm gì giờ mới quay lại? Tụi em tưởng anh biến mất luôn rồi!][Em đã đi chùa cầu nguyện, chỉ cần anh quay lại, mỗi ngày rằm em sẽ lên dâng một nén hương to!]

Cố Giai Mính bị chọc cười. Cậu mà không livestream thì cũng nên đi chùa dâng hương chứ? Mà nghĩ vậy thôi, chứ nhìn thấy ánh mắt Trịnh Học Thiệu đang nhìn chằm chằm, cậu quyết định nuốt mấy lời kia xuống, phải dịu dàng với fan, vì cậu là nam thần mà.

Trịnh Học Thiệu lập tức viết mấy dòng to tướng trên giấy, giơ lên cho Cố Giai Mính đọc, phòng khi cậu hứng lên lại nói bậy làm ngày mai báo mạng đưa tin: "Cố Giai Mính livestream rớt mất cả chục nghìn fan!"

Cố Giai Mính cười dịu dàng: "Đây là nơi tôi bắt đầu, là cội rễ của tôi. Tôi không về đây thì còn về đâu được?"

Lời vừa nói ra, Trịnh ba ba xúc động suýt rơi nước mắt.

Cố Giai Mính nheo mắt cười, những lời này Trịnh ba ba viết không sai chữ nào. Đây thật sự là nơi cho cậu cảm giác an toàn nhất, không nơi nào khác có thể thay thế.

Có nhiều fan hỏi về chuyện kết hôn, tuần trăng mật, ai cũng tò mò. Với mấy câu này, Cố Giai Mính chỉ trả lời duy nhất một câu: "Bí mật ~ không nói cho mấy người biết đâu!"

Các fan bị câu này làm cho phát cuồng, spam tin nhắn cầu xin, bán manh năn nỉ tiết lộ một chút thôi cũng được. Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ ngứa ngáy trong lòng rồi!

Cố Giai Mính cười gian: "Nói ra cũng đâu có gì hay ho. Nhà tôi không phải đã quay clip cưới công khai rồi sao? Còn chi tiết... Ừm, tôi chỉ muốn để mọi người nhìn thấy phiên bản hoàn hảo nhất của tôi thôi!"

Câu này không có gì sai hết!

Fan đồng loạt hét toáng, sau đó lại tiếp tục truy hỏi: Tuần trăng mật đâu? Ở đâu vậy? Mặc tổng làm gì?

Cố Giai Mính trả lời thẳng thừng: "Không nói cho mấy người biết!"

Chuyện riêng tư giữa hai người, cậu nhất định không nói cho ai hết. Cố tiểu yêu là người rất giữ riêng tư, lão Mặc là của cậu, làm gì cũng không muốn chia sẻ với người ngoài. Không như mấy minh tinh khác, vì muốn giữ fan mà chuyện trên giường cũng mang ra khoe.

Fan vừa nghe liền hiểu: Nhất định là chuyện không tiện kể ra! Trời ơi nghĩ thôi đã thấy xấu hổ rồi!

Cố Giai Mính: →_→

Hừ!

Ngay lúc đó, cái tài khoản "Bông cải nhất hào" lại ném tiếp 660.000 cho Cố Giai Mính, nhắn luôn một câu: Chia tay anh ta đi! Em nuôi anh!

Khóe miệng Cố Giai Mính co giật: Đứa nhỏ này có bị điên không vậy?

Mấy fan còn lại lập tức chia hai phe: một bên la ó ôm đùi đại gia, một bên thì tuôn thẳng luôn: [Đây là đứa con nhà ai vậy trời?]

Lúc trước thấy tặng quà còn chẳng ai để ý, vì fan Cố Giai Mính vốn nhiều người chịu chơi, gần đây còn có vài người muốn "một phát thành danh", nên mấy vụ ném tiền cũng chẳng hiếm. Nhưng tới câu "chia tay người ta đi", là biết ngay không phải người tỉnh táo gì. Có thể là kiểu thiếu niên chưa hiểu chuyện, hoặc tệ hơn là... có vấn đề về đầu óc.

Trịnh Học Thiệu lập tức sai người tra IP: Xem thử nhà đứa nhỏ này sao rồi, bởi vì trước kia từng có một vụ y hệt - một đứa bé lấy hết tiền nhà cha mẹ dành chữa bệnh cho ông bà, ném cho một streamer, cuối cùng gây ra bi kịch. Nếu nhà nó có điều kiện thì không sao, nhưng nếu không có thì bắt buộc phải trả lại.

Sau vụ "quăng tiền siêu khôi hài" kia, các fan chuyển sang đề tài quen thuộc - tìm Mặc Trạch Dương.[Dù không trả lời câu hỏi cũng phải cho tụi tui thấy Tiểu Mặc một cái đi chứ!][Có lớn thêm tí nào chưa?][Có cao lên không? Béo không? Còn đẹp trai không?]

Cố Giai Mính cười gian, lấy điện thoại ra, lục trong album rồi giơ lên: "Soái chứ sao không! Nhìn nè, con dế mèn, con dế mèn! Cho mấy người xem hình!"

Các fan lập tức gào lên: [Quá có lệ! Phải là người thật!]

Cố Giai Mính nghiêm mặt: "Mặc Trạch Dương mai lên lớp Một rồi, gần đây đang học bù, không có thời gian gặp mọi người."

(⊙o⊙) oa!

[Tiểu Mặc mới 5 tuổi rưỡi mà đã vào lớp Một! Thiên tài quá trời quá đất!]

[Cấp Tiểu Mặc mua cặp sách!]

[Cấp Tiểu Mặc mua bút chì!]

[Cấp Tiểu Mặc mua cục tẩy!]

[Cấp Tiểu Mặc mua đồ chơi!]

[Cấp Tiểu Mặc mua cô giáo!]

[Cấp Tiểu Mặc luôn hiệu trưởng!]

Lễ vật vẫn cứ tiếp tục ào ào đổ về, như thể ngày mai Tiểu Mặc nhập học đại học, ngày mốt tốt nghiệp luôn không bằng, khí thế fan cuồng chẳng khác gì bão lốc.

Cố Giai Mính nhìn cả đám ngồi cười chết lặng: Không biết cô giáo với hiệu trưởng bây giờ có giá bao nhiêu nữa...

Livestream kết thúc, bên trợ lý đã tra được thông tin của tài khoản "Bông cải nhất hào". Thì ra là một bé trai 12 tuổi, vừa mới vào cấp hai. Ba mẹ đều là nhân viên văn phòng bình thường, nhà có hơn trăm triệu nhờ tiền đền bù giải toả. Chính phủ hỗ trợ khoảng tám mươi triệu, còn lại hai vợ chồng làm công ăn lương dành dụm được hơn bốn mươi triệu - nói trắng ra là số tiền đó đối với họ là trời ban. Vậy mà giờ thằng con tiêu sạch trong một nốt nhạc, đem ném hết cho livestream.

Cố Giai Mính gọi Giả Xuyên lên, dặn: "Trả lại tiền cho đứa nhỏ này đi, nếu không ba mẹ nó biết chắc thắt cổ mất."

Giả Xuyên nhận lấy nhiệm vụ: "Được rồi, tôi đi ngay, mai là tới nơi."

Là một yêu tinh, để không bị người khác phát hiện, mỗi lần ra ngoài còn phải mua vé xe, đúng là phiền chết.

Cố Giai Mính vỗ vai anh ta cười hì hì: "Vất vả rồi, xuyên ca!"

Giả Xuyên bật cười: "Cậu đừng học mấy người ngoài kia, ai biết ai lớn tuổi hơn ai!"

Cố Giai Mính cười xấu xa, chỉ về phía Trịnh Học Thiệu: "Chắc chắn không già bằng anh ta đâu!"

Trịnh ba ba còn chưa tới 40 tuổi: "......"

Khi Giả Xuyên tìm được nhà của "Bông cải nhất hào", trước cửa căn nhà trệt đang cho thuê, có một người đàn ông hơn bốn mươi đang ngồi hút thuốc. Một đứa bé chừng mười mấy tuổi thì ngồi xổm bên ngoài, mặt ướt nước mắt, vừa phơi nắng vừa lặng lẽ lau mặt.

Giả Xuyên vừa nhìn liền đoán được tám, chín phần. Anh đứng ngoài gọi với vào: "Cho hỏi ở đây có ai là 'Bông cải nhất hào' không?"

"Cái gì mà bông cải với hoa cúc? Không có!" Người đàn ông bực bội gắt lên, đang trong cơn nóng giận, giọng nói cũng chẳng dễ nghe gì. Nhà chẳng còn tiền mua chỗ ở, thuê cũng không nổi, vợ con sắp đòi treo cổ hết. Ông vừa mới táng cho thằng con một trận nhừ tử, còn định chút nữa kéo mẹ nó ra xử nốt, đánh đôi cho đã giận, chứ không thì không xả được cái cục tức nghẹn cổ này.

Thằng bé ngoài cửa nghe vậy thì cảnh giác nhìn Giả Xuyên, rất lanh lợi, nhưng tuyệt đối không mở miệng nhận tội. Nó sợ nói ra lại bị ăn thêm một trận nữa, giờ sống sót được tới lúc này là cả kỳ tích rồi.

Giả Xuyên lấy từ trong túi ra một tờ giấy: "Tôi là trợ lý của Cố Giai Mính, tên Giả Xuyên. Tối qua khi Mính ca livestream, có tài khoản 'Bông cải nhất hào' nạp 1,22 triệu tặng thưởng cho anh ấy. Mính ca sợ đứa nhỏ này làm chuyện thiếu suy nghĩ, nên bảo tôi chạy suốt đêm đến đây để trả lại tiền cho ba mẹ của nó. Xin hỏi, ai là 'Bông cải nhất hào'?"

"Con là nó!" Thằng bé bật dậy như lò xo, mắt đỏ, mũi sưng. Lúc này chẳng buồn nghĩ đến danh dự hay tình cảm gì nữa, sống còn trước đã. "Con là 'Bông cải nhất hào'!"

Trước cú đòn của bố và nước mắt của mẹ, tình yêu đích thực cũng phải tạm nhường đường.

Giả Xuyên đưa cho thằng bé tờ giấy: "Mật khẩu là sáu số sáu. Đừng có làm mấy trò dại dột nữa. Ba mẹ mày kiếm tiền đâu có dễ."

Lúc này ba mẹ nó mới chạy ra, suýt nữa quỳ xuống cảm ơn Giả Xuyên. Người cha xúc động đến mức bật khóc, nghẹn họng không nói nổi một câu. Số tiền đó là tất cả tài sản tích cóp cả đời. Sinh được thằng con trai, chẳng lẽ không chuẩn bị sẵn nhà cửa để sau này còn lấy vợ? Bao nhiêu năm làm thuê làm mướn, cực khổ dành dụm, chưa từng nghĩ có ngày mất trắng như vậy.

Giả Xuyên đỡ họ dậy, cười nói: "Đừng cảm ơn tôi, là Mính ca bảo tôi đem tiền đến. Nếu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn anh ấy."

Sau khi Giả Xuyên rời đi, hai vợ chồng phải ngồi thẫn thờ thật lâu mới hoàn hồn lại. Mẹ đứa bé ngơ ngác thì thào: "Có khi nào tụi mình gặp được Bồ Tát sống không?"

Người cha thằng bé lắc đầu thở dài: "Anh ấy là nghệ sĩ nổi tiếng, mình chẳng giúp gì được. Nếu là cơ quan hay tổ chức gì thì mình còn có thể gửi thư cảm ơn hay tặng cái bằng khen. Còn bây giờ... tụi mình chẳng có gì để đáp lại cả. Chỉ có thể ghi nhớ ân tình này trong lòng thôi. Nhà mình chỉ là dân thường, không dám đòi hỏi gì thêm."

Người mẹ gật đầu: "Đúng vậy, phải nhớ kỹ ân tình người ta. Lập cho anh ấy một bài vị, mỗi ngày thắp nhang bái lạy!"

"Đừng ạ! Thần tượng con còn sống nhăn răng, chưa chết đâu mà mẹ lập bài vị thì xui quá!" - Thằng bé vừa bị đánh xong, nghe vậy phản đối dữ dội.

Người mẹ chẳng nói chẳng rằng, tháo giày ném thẳng vào đầu con: "Mày thì hiểu cái gì hả?!"

Thế là "Bông cải nhất hào" lại ngoan ngoãn cúi đầu chịu trận, phục tùng dưới gót giày của mẹ.

Còn với Cố Giai Mính, chuyện này chẳng có gì to tát. Với cậu, hơn trăm triệu đó không đáng gì, nhưng với một gia đình bình thường như vậy, đúng là tiền cứu mạng. Dù đã trả lại, "Bông cải nhất hào" vẫn bị ba mẹ phạt thêm một trận ra trò - kiểu con trai trời đánh như vậy, không đánh vài trận là không khôn ra được, đánh càng nhiều càng nhớ lâu.

Hôm đó, chuyện "trả tiền" vẫn bị "Bông cải nhất hào" chính miệng khoe ra. Dù sao đây cũng là thần tượng tự tay trả lại tiền cho mình, lại còn biết địa chỉ nhà mình, chứng tỏ trong lòng thần tượng chắc chắn rất đặc biệt rồi! Lý luận thời kỳ "trung nhị" nó là thế, luôn tin mình không giống người khác.

Nó càng nói, fan của Cố Giai Mính càng xúc động, không ít người bình luận: [Vẫn là Mính ca của tụi mình biết làm người!]

[Bổng bổng đát \(≧▽≦)/]

[Làm sao tìm được người tốt như Trà Trà nữa đây?]

[Nhà ai đát? Lá Trà Bao gia đát!]

[Không! Là Mặc gia đát mới đúng →_→]

Ngay cả mấy anti-fan cũng ngồi xổm dưới Weibo Cố Giai Mính phun chửi: [Cố Giai Mính làm màu đấy, nhà giàu quá rồi, khinh cái trăm triệu kia thôi.]

Cố Giai Mính vừa đọc mấy câu đó liền cười phì: "Mấy người này muốn gì vậy? Ngày nào cũng rình dưới Weibo mình, mắng bị fan mình chửi tan xác rồi vẫn lì lợm quay lại. Nghi ngờ có sở thích bị hành hạ hay gì đó, run m?"

Mặc tổng liếc nhìn: "'Run m' là gì vậy?"

Cố Giai Mính nhe răng: "Hỏi làm gì? Anh học không nổi đâu!"

Mặc tổng bình tĩnh: "Ai nói tôi học không nổi?"

Cùng thời điểm đó, tại danh sách khảo sát "gương mẫu đạo đức" cấp quốc gia, người phụ trách đang dò từng cái tên. Khi nhìn tới tên Cố Giai Mính, anh ta gật gù rồi đánh dấu:

"Nghệ sĩ là người của công chúng, cần làm gương. Không phải mấy cái scandal nhố nhăng loạn xạ. Cố Giai Mính là người có danh tiếng và uy tín, fan đông đảo, năm nay mời cậu ta làm đại diện đạo đức mẫu mực nhân - yêu, làm thêm phỏng vấn nữa, chắc chắn sẽ có sức lan tỏa mạnh."

Bộ phận quản lý giới yêu tinh cũng gật đầu xác nhận: "Cố Giai Mính luôn là tấm gương đạo đức trong cộng đồng yêu tinh. Năm nay hội nghị đạo đức mẫu mực nhân - yêu hai giới, cử cậu ấy đi đại diện là hợp lý. Cậu ấy giao tiếp với bên nhân loại cũng khá tốt."

Tên: Cố Giai Mính - ghi nhận, đóng dấu, phê duyệt!