Cố Giai Mính vừa về đến nhà liền bế lên hai quả trứng vàng, một tay nâng một cái giơ cao lên trời: "Con ơi, ba đi học lái xe về rồi, hôm nay siêu ngầu luôn!"
Hai quả trứng vàng tất nhiên chẳng hiểu "lái xe" là gì, nhưng được nhấc lên cao thì vui thôi rồi. Một quả thì nhảy nhót ngay trong lòng bàn tay Cố Giai Mính, to hơn cả tay cậu, nhưng Cố tiểu yêu là hàng xịn, không ngán chút sức nặng nào, tung hứng như đang xào trứng trong chảo.
Quả còn lại thì đúng kiểu lạnh lùng, chỉ cọ nhẹ vào tay Cố Giai Mính thể hiện chút vui mừng, mặc cho tay cậu rung lắc kiểu gì cũng không động đậy, còn tự dùng linh khí dính chặt vào tay ba mình, ra vẻ "ta đây bất động vì cốt cách".
Cố Giai Mính nâng quả trứng thứ hai - đứa nhóc được coi là con thứ - lên, bất lực phàn nàn với Mặc Uẩn Tề: "Đứa này chắc chắn giống anh rồi, nhìn mà xem, cao ngạo dã man, ai đụng cũng không thèm phản ứng."
Mặc Uẩn Tề chớp mắt tỏ vẻ nghiêm túc: "Giống anh thì có gì không tốt?"
Cố Giai Mính bị cái vẻ nghiêm trang đó chọc cười, "Được rồi được rồi, giống anh hết! Cả ba đứa nhà mình, đều giống anh là được chứ gì!"
Trong lòng thì thầm gạch một dấu chéo, câu này tuyệt đối là lời dỗ chồng, không đáng tin chút nào.
Mặc Uẩn Tề lúc này ôm luôn quả trứng út vừa được ném tới, cười nói: "Không đâu, hai đứa này rõ là giống em, từ gương mặt đến tính cách, em mới là chủ nhà này, là vương của tụi nó."
Một người chẳng mấy khi khen ai như Mặc tổng mà đã mở lời khen, câu nào cũng ngọt như rót mật, khiến Cố Giai Mính lập tức phơi phới, vui đến mức bay tới hôn ngay lên mặt Mặc tổng một cái: "Anh biết nói chuyện ghê!"
Chơi một hồi, Cố Giai Mính bắt đầu háo hức kể về chuyện hôm nay: "Anh biết không, đua xe thật sự quá vui luôn! Trịnh Học Thiệu còn bảo em có thiên phú nữa đó! Ai có thể chỉ trong một ngày mà lái được trơn tru như em chứ! Em quyết định rồi, em muốn thi đấu! Với kỹ thuật lái hiện tại, thêm một chút luyện tập nữa là em cầm cúp vô địch thế giới trong tay như chơi!"
Cậu còn tưởng tượng ra cảnh mình giơ chiếc cúp to đùng, sáng lấp lánh, hai tay nâng lên còn khó, mà vẫn đẹp trai đến phát khóc.
Mặc tổng bình thản đáp: "Vậy trước tiên em phải xin phép bên quản lý yêu giới."
Cố Giai Mính mắt sáng rực: "Không phải anh là người phụ trách em à? Giờ là lúc thể hiện quyền lực nè!"
Mặc Uẩn Tề vừa dỗ quả trứng út ngọ nguậy trong tay vừa ngẩng đầu nói nghiêm túc: "Đúng, người phụ trách nói cho em biết: yêu tinh không được tham gia thi đấu của loài người, bất kỳ cuộc thi nào cũng không được."
Cố Giai Mính: "......... Đây rõ ràng là kỳ thị yêu tinh!" (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mặc tổng thấy cậu sắp bùng nổ, liền vội vã nhét luôn cả hai quả trứng vào lòng Cố Giai Mính, nhắc nhẹ: "Ôm chặt công chúa nhỏ của em đi."
Cố tiểu yêu lập tức dịu xuống, ôm lấy hai bảo bối hôn tới tấp: "Hai viên bảo bối của ba ~~ vỏ trứng đáng yêu hơn nhà người ta gấp mấy lần! Trời ơi sao con nhà mình lại hoàn hảo thế này chứ!"
Còn thi đấu cái gì nữa... quên rồi.
Mặc tổng đỡ trán thở dài - Cố Giai Mính suốt ngày nói anh nuông chiều con, thật ra người chiều dữ dội nhất là cậu mới đúng.
Tối hôm đó, cả nhà năm người tụ lại mở một cuộc "hội nghị gia đình mini". Cố Giai Mính, tự nhận mình là anh cả trong nhà, đảm nhiệm vai trò chủ trì: "Tôi sắp qua Y quốc quay phim, ít thì cũng mất hai mươi ngày. Giờ hai đứa nhóc này phải tính sao? Không thể để người nhà phát hiện được."
Vừa nói, cậu vừa ôm cục nghịch đang nhảy loạn - tiểu tam - vào lòng. Mặc Trạch Dương cũng nghiêm túc ôm quả trứng lạnh lùng - tiểu nhị - vẻ mặt của hai ba con cứ như đang mở một cuộc họp quân sự quan trọng.
Mặc Trạch Dương giơ tay phát biểu: "Nếu bà nội mà thấy hai đứa bay ra, chắc ngất tại chỗ luôn quá."
Cố Giai Mính gật đầu nghiêm túc: "Đúng đó."
Mặc Uẩn Tề nhìn biểu cảm nghiêm trọng của hai người, lặng im. Thật ra chuyện này cũng đâu có gì quá khó. Giấu được thì giấu, không giấu được thì nói thẳng ra luôn.
Trước kia mẹ hắn từng cùng ba hắn hóa thành hộ linh, chắc chắn cũng biết đôi chút về chuyện yêu quái hay linh lực gì đó. Lúc ba hắn chưa bị đưa đi, kiểu gì cũng đã nhắn nhủ lại với bà rằng Cố Giai Mính không phải người thường. Chưa kể lúc họ cưới về ở chung hai tháng, mẹ hắn chưa từng hỏi một câu nào, nhưng từng nói với hắn: "Con chắc chắn đã trải qua nhiều chuyện." Câu nói đó cho thấy, bà là người rất nhạy, chỉ là chọn cách im lặng giả vờ không biết. Bà không yếu đuối như vẻ ngoài, chỉ có chuyện ba mất mới thực sự khiến bà gục ngã thành bệnh.
Cố Giai Mính thì đơn giản hơn nhiều, vẫn nghĩ mẹ Mặc không biết gì, lo nghĩ đủ thứ.
Thấy Mặc Uẩn Tề cứ im lặng, Cố Giai Mính không vui: "Anh mau cho ý kiến đi, đừng ngậm hột thị!"
Trong nhà mà quan trọng vậy, là một trong năm thành viên trụ cột, Mặc Uẩn Tề có quyền phát biểu. Dù sao thì mỗi người một phiếu, Mặc Trạch Dương chắc chắn sẽ đứng về phía anh, hai đứa nhỏ cũng thế. Nhưng nói gì thì nói, Mặc tổng chỉ chiếm có 1/5, Cố tiểu yêu thì chiếm hẳn 4/5 - quá áp đảo!
Mặc Uẩn Tề dở khóc dở cười: "Anh có nói cũng vô ích, em quyết hết rồi còn gì."
Đúng là không có cửa tranh, chỉ khi nào cần ra tay dẹp loạn thì mới cần nghiêm khắc, còn bình thường thì cứ chiều theo cho yên cửa yên nhà.
Cố Giai Mính gật đầu rất đạo mạo: "Vậy thì lúc đi, mình giấu hai đứa nhỏ vào vali. Tới nơi sẽ chuyển về trang viên ở, lúc đó thả tụi nhỏ ra. Đại ca lo nhiệm vụ thu hút bà nội, đừng để bà nhìn thấy hai em. Giao cho con đó."
Mặc Trạch Dương giơ tay nghiêm trang: "Con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
"Quyết định rồi nha, bốn phiếu thông qua!" - Cố Giai Mính vừa nói vừa lôi vali ra, định lót đệm thật dày bên trong cho tụi nhỏ nằm thoải mái không bị lăn lóc.
Mặc tổng - người chỉ còn lại 20% quyền biểu quyết - trầm mặt ngồi yên, nhà anh đúng là "gia đình dân chủ".
Cố tiểu yêu thì quá thân với mấy bé, nhìn cảnh hai nhóc tự chui vào vali mà còn thấy vui. Một nhà năm người cuối cùng cũng định xong kế hoạch đi Y quốc, Cố Giai Mính phải nhanh chóng thông báo cho fan: "Các bảo bảo ơi, vài bữa nữa em đi quay phim ở nước ngoài nha moah moah ~(づ ̄ 3 ̄)づ"
Hội lá trà bao hò reo: [Tuyệt đỉnh bảnh bao! Chờ anh về moah moah ~~]
Cố Giai Mính: "Sẽ chụp ảnh cho mấy bạn xem moah moah ~~(づ ̄ 3 ̄)づ"
Fanclub: [Làm ơn đừng để Mặc tổng phát "cẩu lương" nữa, tụi em ăn không nổi moah moah ~~]
Cố Giai Mính nghiêng đầu nhìn Mặc Uẩn Tề: "Thấy chưa, tụi nó không chịu nổi anh nữa rồi! Anh quá dư sức phát cẩu lương luôn đó!"
Mặc tổng nhíu mày: "Tú cái gì?"
Cố Giai Mính: "Tú, là... thể hiện tình cảm á!"
Không nói không rằng, Mặc tổng bước thẳng đến tài khoản Weibo chính chủ, mở phần ghi hình, quay cận cảnh bàn tay đang đeo nhẫn của Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính nhíu mày: "Anh quay làm gì?"
Mặc tổng bình tĩnh: "Thì đang 'tú' đây."
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng vừa được đăng lên là mạng nổ tung. Fanclub đồng loạt tạc mao: [Khiêu khích hả trời!!!]
[Rồi rồi, anh giỏi quá, tiếp tục đi! Tui gánh được!]
Mặc tổng sau đó rời khỏi Weibo, đúng kiểu tổng tài không bao giờ quay lại nhìn sau.
Cố Giai Mính chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lén thả tim cho bài đăng.
Fanclub lá trà bao: [(╯‵□′)╯︵┻━┻ Cẩu lương này tụi tui không ăn không ăn không ăn nữa!]
Cố Giai Mính ngồi xem đám fan trên mạng tạc mao mà thấy vui không chịu nổi. Lúc đó, Buck bước đến cửa, cười cười nói: "Phu nhân, ngoài cổng có một yêu tinh tới, gửi cho ngài một thư mời."
Cố Giai Mính chỉ tay một cái, phong thư bay tới, cậu cúi đầu liếc qua, lẩm bẩm: "Tấm gương đạo đức? Là tôi á?"
Buck hỏi: "Ngài có muốn mời vị khách kia vào không?"
Cậu gật đầu: "Cho vào đi, còn mấy đứa nhỏ thì anh đưa tụi nó lên lầu."
Yêu tinh kia tự giới thiệu: "Chúng tôi mỗi năm đều tổ chức lễ trao giải 'Tấm gương đạo đức' cùng với bên nhân loại, chủ yếu để tôn vinh những người có phẩm hạnh tốt, truyền bá giá trị truyền thống, cùng nhau xây dựng cộng đồng yêu - người hòa hợp. Năm nay, bên yêu giới quyết định chọn ngài làm đại diện."
"Ngài đã quyên tiền giúp yêu tinh, còn mở trại từ thiện đón nuôi không biết bao nhiêu tiểu yêu tinh. Ngài lại còn cung cấp chỗ làm cho mấy yêu tinh không có khả năng sinh sống ở thế giới loài người. Tất cả những điều đó chúng tôi đều thấy hết. Ngài xứng đáng là tấm gương mẫu mực của giới yêu!"
"Ngài rất có sức ảnh hưởng với con người. Chỉ cần không để lộ thân phận trước đại diện bên người, thì hoàn toàn có thể hợp tác tuyên truyền, sẽ không có xung đột gì cả."
Cố Giai Mính gật đầu hiểu ý, việc này đúng là không khó: "Khi nào? Ở đâu?"
"Ngày mười sáu tháng sau, địa điểm cụ thể sẽ thông báo sau. Nhớ giúp chúng tôi giữ thể diện đó nha!"
Cố tiểu yêu gật đầu rất nghiêm túc: "Ok!"
Yêu tinh kia vừa rời đi không bao lâu, thì Trịnh Học Thiệu cũng cho người mang đến một tấm thiệp mời khác, gọi điện luôn: "Cậu được chọn làm một trong mười tấm gương đạo đức toàn quốc, ngày mười sáu tháng sau sẽ tổ chức lễ trao giải. Mai cậu có rảnh không? Bên tổ chức muốn gặp mặt, phổ biến quy trình trước."
Cố Giai Mính: ⊙▽⊙!!
Cả hai bên đều chọn mình? Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Trịnh Học Thiệu tưởng cậu mừng quá nên im lặng luôn, liền nói tiếp: "Không biết lúc đó phim quay xong chưa. Nếu chưa thì nhớ sắp xếp thời gian để tham dự đó."
Cố Giai Mính vẫn là người biết nghĩ, vội vã chạy lên lầu tìm Mặc tổng: "Hay là... em báo người ta đổi sang người khác đi, khỏi lỡ việc."
Mặc Uẩn Tề nghe xong, khóe miệng nhếch nhẹ, cảm thấy chuyện này đúng là thú vị. Hắn nhìn hai tấm thiệp mời, giọng đầy ẩn ý: "Một người đại diện cho cả hai bên, em thấy sao? Cùng một người, hai ý nghĩa, cũng hay mà."
Cố Giai Mính bị mấy câu "ý nghĩa" vòng vo của Mặc tổng làm cho quay cuồng. Nhưng mà... nếu anh đã nói vậy rồi... thì thôi kệ, cứ thế đi!
Hôm sau, Cố Giai Mính đến gặp bên ban tổ chức theo lịch hẹn.
Nhân viên phía người cũng trình bày đúng kiểu đã có kịch bản sẵn: "Mấy năm nay cậu làm việc tốt không ít. Chỗ nào có thiên tai là cậu quyên góp, lại còn mở trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi. Thành tích của cậu, tụi tôi đều ghi nhận. Chúng tôi chọn cậu vì cậu có ảnh hưởng lớn, hy vọng sau này cậu có thể tiếp tục lan tỏa điều tốt."
"Lần này chúng tôi tổ chức chung với một nhóm đặc biệt. Cậu đừng hỏi nhiều, cũng đừng điều tra gì cả."
Cố Giai Mính chỉ đáp gọn: "Ừm."
Cậu biết thân phận phi nhân loại của mình chắc chỉ vài người bên chính phủ mới biết, còn trước mặt giờ là người không rõ gì hết. Nhớ lời Mặc tổng dặn, cậu im lặng nghe theo.
"Chúng tôi chọn cậu làm đội trưởng đại diện phía người. Cùng với bốn người nữa, các cậu sẽ tham gia quay clip tuyên truyền về những đức tính tốt đẹp. Chỉ nói về việc làm điều tốt, không nhắc chuyện khác. Sau sẽ dựng lại để phát trên mạng."
Cố Giai Mính: "Được rồi."
Thế là, cậu tạm hoãn quay phim vào ngày 15, chuẩn bị về nước tham gia lễ trao giải.
Đội trưởng hai bên - Cố Giai Mính: Tự vỗ tay cho mình một cái tán thưởng!
Trước ngày bay sang Y quốc, Mặc tổng quay lại công ty để xử lý nốt công việc, còn Cố Giai Mính thì đi tham dự buổi tuyên truyền cuối cùng. Mấy tháng trời quảng bá cho bộ phim 《Yêu hoàng》, đây mới là lần đầu cậu chính thức lộ mặt nên phải đến sớm chuẩn bị.
Nhiệm vụ trông con tạm thời được giao cho Mặc Trạch Dương và quản gia Buck.
Mặc tổng đích thân đến trường xin nghỉ phép cho Mặc Trạch Dương. Giáo viên khá dễ tính, chỉ yêu cầu là không được làm ảnh hưởng tới việc học. Bao lâu cũng được, miễn là kỳ kiểm tra giữa kỳ phải quay về. Trường này cũng có nhiều bạn giống nhóc Mặc, thậm chí có bé còn không tới trường luôn, học tại nhà với gia sư, tới kỳ thi là được. Nhiều đứa còn học giỏi hơn cả đến lớp.
Giáo viên nhận tiền nhưng cũng không muốn dính trách nhiệm, miễn là có cha mẹ tới xin nghỉ thì họ đều phê duyệt dễ dàng.
Mặc đại thiếu gia bắt đầu chính thức dắt em. Dạo gần đây, lão nhị và lão tam lớn rất nhanh, đã biết tự tạo ra linh lực, không còn cần ba ba truyền nữa. Thỉnh thoảng khi Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề bận quá không trông được, hai bé cũng biết tự hấp thu linh khí trong không khí mà nuôi mình.
Xung quanh Mặc Trạch Dương và Cố Giai Mính lúc nào cũng có một lớp linh khí mỏng bao quanh. Khi ba không có ở nhà, hai quả trứng rất thích đi theo anh hai. Mặc Trạch Dương cả người cũng lông xù xù như hồ ly nhỏ!
Mặc Trạch Dương dang hai tay cố ôm hai quả trứng, nhưng tay ngắn quá ôm không xuể. Hai đứa em lanh lợi lập tức dùng linh khí làm cho lớp vỏ trứng phồng to ra, tạo không gian thoải mái bên trong. Lúc trời nắng đẹp, Cố Giai Mính thường giơ tụi nhỏ lên phơi nắng, ánh sáng xuyên qua lớp vỏ sẽ thấy bóng dáng lăn qua lăn lại bên trong - nhưng vẫn chưa nhìn ra được có mọc "tiểu đinh đinh" hay không (●-●)
Mặc Trạch Dương hí hửng cọ mặt lên lão nhị rồi lại cọ qua lão tam: "Đệ đệ, muội muội!"
Hai quả trứng tưởng anh hai đang chơi, lập tức giang cánh muốn bay ra ngoài.
Bây giờ tụi nhỏ đã cảm nhận được thế giới bên ngoài, đặc biệt là ánh mặt trời. Mỗi lần nắng đẹp là muốn ra ngoài chơi. Nghe thấy tiếng động là sẽ đứng im như tượng, riêng quả trứng nghịch ngợm lão tam thì cứ tò mò chui ra chui vô. Nhưng lần nào cũng bị lão nhị cẩn thận dí vào trở lại.
Thấy tụi nhỏ lại chuẩn bị bay ra cửa sổ, Mặc Trạch Dương cười cười hỏi: "Hai đứa muốn đi chơi hả? Đợi xíu, anh hai dắt đi chơi!"
Mặc đại thiếu chạy về phòng, lôi ra một cuộn len đỏ, buộc quanh eo một quả trứng, dùng linh khí cố định chắc lại, còn mình thì cầm đầu dây còn lại. Như vậy đi dạo là an toàn, không lo tụi nhỏ bay mất!
Đang hí hoáy chuẩn bị, quản gia Buck chạy ra ngăn lại: "Thiếu gia, ngài không được dẫn các em ra ngoài chơi đâu. Tiên sinh dặn rồi, lúc ba mẹ không có nhà, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Mặc Trạch Dương bĩu môi: "Vậy thôi vậy..."
Cậu kéo dây: "Về nhà đi, đợi ba ba với daddy về rồi sẽ dắt các em ra ngoài chơi, chịu không?"
Lão nhị rất ngoan, không có ý kiến gì, dừng lại luôn. Nhưng lão tam thì không chịu. Dù không hiểu "trở về" nghĩa là gì, nhưng thấy anh hai kéo về thì liền nổi loạn. Nó đập cánh bay vèo về phía trước, sức mạnh bất ngờ khiến sợi dây đứt tung. Nhân cơ hội, lão tam bay thẳng ra ngoài, phá luôn kết giới bảo vệ mà Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đã thiết lập.
Bay ra một đoạn mới phát hiện không có hơi thở quen thuộc của ba mẹ đi theo, lão tam lập tức hoảng sợ, vội vàng quay đầu bay về phía anh hai.
Mặc Trạch Dương cũng nhanh chóng chạy ra đón, lao mấy bước ôm chặt lấy lão tam rồi định quay đầu chạy về.
Nhưng ngay lúc còn cách cửa kết giới chỉ một bước, một cái bóng đen sát mặt đất bất ngờ nhảy dựng lên, cuốn lấy cả hai anh em, biến mất không dấu vết!
Trên ban công, quản gia Buck chứng kiến tất cả, đôi mắt đỏ bừng: Bị bắt rồi! Ngay trước mắt ông mà tụi nhỏ bị yêu tinh bắt đi rồi!