Cố Giai Mính bên này cuộc họp gia đình vẫn đang tiếp tục, cậu kéo Mặc Trạch Dương đang nằm rên rỉ lại gần, bởi vì đây là thời khắc cực kỳ nghiêm túc, không thể giỡn chơi: "Dù sao đã họp gia đình rồi thì tiện thể bàn luôn chuyện quay phim, mấy đứa nhóc có nên đi cùng hay không? Em thấy hay là để mình em đi thôi, dù sao giấu được lão nhị, lão tam, lão tứ cũng không dễ. Em quay nhiều lắm thì hơn hai mươi ngày là xong, mọi người thấy sao?"
Mặc tổng sắc mặt hơi chùng xuống, khóe miệng nhếch nhẹ một cái, đột nhiên cười rất nhẹ: "Không đồng ý."
Bị phản đối ngay vòng đầu tiên, Cố Giai Mính mặt xụ xuống: "Ai phát biểu ý kiến thì làm ơn giơ tay trước đã!"
Mặc tổng: "......"
Mặc Trạch Dương giơ tay: "Con cũng không đồng ý!"
Hai tiểu nhân sinh đôi vẫn trung thành theo đại ca bỏ phiếu, đồng loạt giơ cánh, không đồng ý!
Chỉ có lão nhị mới được đón về là ngơ ngác, căn bản không hiểu đang chơi trò gì, nhìn bên trái, nhìn bên phải, mặt mũi ngờ nghệch quay tới quay lui, thấy mọi người giơ tay thì cũng hoảng loạn giơ móng theo, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên bị toàn bộ phiếu phủ quyết, Cố Giai Mính: "......"
"Các người là muốn nhịn đói đúng không!" Cố Giai Mính dựng ngược lông, mấy đứa nhỏ chẳng đứa nào về phe mình!
Mặc Trạch Dương nghiêm túc đáp: "Ba ba, tụi con ai cũng không muốn bị bỏ lại, uy hiếp của ba vô dụng rồi."
Cố Giai Mính: (▼皿▼#)
Cái hội nghị này không thể họp tiếp được nữa!
Cố tiểu yêu cảm thấy tuyệt vọng với sự không hợp tác này, chẳng lẽ không muốn dân chủ gia đình? Hay là muốn cậu dùng vũ lực trấn áp đây?!
Cố Giai Mính đang tức thì điện thoại Trịnh Học Thiệu gọi tới, cậu vội vàng lấy di động ra xem, phát hiện trên màn hình đã hiện hơn mười cuộc gọi nhỡ. Trịnh Học Thiệu đang tìm cậu đến phát điên-trưa nay cậu chỉ về khách sạn nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải ghi hình sáu tiết mục, vậy mà giờ vẫn chưa thấy người đâu, cả ngày đen sì sì, không ai tìm được cậu, suýt nữa định báo mất tích!
Cố Giai Mính bực bội vỗ trán: "Quên mất tiêu không báo cho họ một tiếng!" Giờ cậu cũng không thể nói mình đang ở nhà-khoảng cách xa thế, có muốn mua vé máy bay cũng chẳng kịp.
"Lão Mặc, anh trông tụi nhỏ nhé, em phải quay về xem sao!" Cố Giai Mính nói dứt câu liền vèo một cái bay mất.
Năm cha con ngồi tại chỗ nhìn nhau, không khí đột nhiên im lặng, lúc này Mặc tổng giơ tay: "Đi theo cậu ấy."
Mặc Trạch Dương hưởng ứng giơ tay theo, hai nhóc con cũng giơ cánh theo sau, Mặc Trạch Dương nhìn nhìn rồi giúp lão nhị giơ luôn móng nhỏ lên. Năm phiếu thông qua, phiếu của Cố Giai Mính giờ cũng chẳng còn tác dụng.
Mặc tổng yên lặng nhìn mấy đứa nhỏ, đề nghị: "Nhân dịp lần đầu tiên cả nhà cùng bỏ phiếu thống nhất, có muốn thừa lúc ba ba không có nhà ăn lén chút chocolate không?"
Mắt Mặc Trạch Dương sáng rực lên, được đó!
Khóe môi Mặc tổng cong cong-xem ra, muốn giành phiếu cũng không khó lắm, chỉ cần từ từ dẫn dắt là được.
Cố Giai Mính tìm được Trịnh Học Thiệu thì đối phương đã chuẩn bị gọi cho Mặc tổng, nếu không được thì báo công an luôn, người đang sống sờ sờ tự nhiên mất hút, ai mà không sốt ruột?
"Cậu có biết tôi tưởng cậu bị bắt cóc không hả?!" Vừa nhìn thấy Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu giận đến mức suýt bóp cổ cậu hai cái, "Cậu có thể đừng làm tôi lo lắng tới mất ăn mất ngủ được không, lớn đầu rồi mà làm việc cứ như con nít, có đáng tin nổi không vậy!"
Ngay cả đạo diễn Vương đang theo sát Giai Mính cũng không vui vẻ gì, nói chạy là chạy, không biết người khác có lo à? Làm như bản thân còn vô danh, một người chẳng ai nhận ra nên mới dám làm liều vậy! Loại tiểu yêu ngỗ nghịch này thật sự cần được dạy dỗ lại!
Cố Giai Mính dịu giọng giải thích: "Lần này thật sự có chuyện, nếu không hai người đánh tôi một trận cho hả giận cũng được?"
Trịnh Học Thiệu vừa định mắng tiếp thì bị ngắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Hắn lấy máy ra xem-là Mặc Uẩn Tề gọi đến.
Trịnh Học Thiệu liếc nhìn Cố Giai Mính một cái đầy nghi ngờ, rồi vội nhận máy, nói chuyện mấy câu ngắn gọn, sau đó càng tức hơn, trừng Cố Giai Mính một cái rõ ràng: "Con bị bắt cóc, mãi mới tìm lại được! Giờ nó không cần cậu an ủi chắc? Cậu chạy về đây làm gì? Gọi cho tôi một tiếng chẳng phải được à? Tôi cũng đâu phải kẻ vô tình! Bay tới bay lui bằng trực thăng, cậu không thấy mệt hả?"
Đạo diễn Vương vừa nghe chuyện con bị bắt cóc cũng sốt ruột: "Con có bị hoảng sợ không? Bắt được kẻ xấu chưa? Giờ còn lo chuyên nghiệp gì nữa, mau về nhà xem con đi!"
Đối mặt với sự chuyển giọng bất ngờ của hai người, Cố Giai Mính ngẩn người không biết phải nói gì. Không đáng tin mấy phút trước mà giờ lại bị kêu là "chuyên nghiệp" - đúng là ngôn ngữ loài người quá huyền ảo, chỉ mấy câu của Mặc Uẩn Tề đã xoay chuyển được cục diện. Cho nên có chuyện thì phải nói rõ, không thể để người ta tự suy đoán, nếu không thì trên tivi làm gì có lắm hiểu lầm vậy chứ. Nhận ra nhà mình có người cẩn thận như thế, trong lòng Cố Giai Mính... có chút ngọt ngào, chỉ một chút thôi.
Thấy Cố Giai Mính im lặng, đạo diễn Vương và Trịnh Học Thiệu liếc nhau, vội vàng thúc giục cậu về nhà. Trịnh ba ba chẳng thèm lo cho công việc nữa, kéo cậu quay về khách sạn thu dọn đồ đạc: "Về nhà lo cho con đi, giờ công việc cái quái gì chứ!"
Cố Giai Mính: (●-●)
Sớm biết thế này đã chẳng quay về làm gì.
---
Cố Giai Mính vừa về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối, may là Mặc tổng phái bốn yêu tinh lái trực thăng đuổi theo đón cậu về, cho cậu một lý do hoàn hảo để thoát thân, còn tiện thể đưa cả đoàn người về chung.
Phu nhân tổng tài cảm thấy họ thật sự quá đỉnh!
Cho tăng lương ngay!
Vừa bước vào cửa nhà, Cố Giai Mính liền cảm nhận được có hai luồng khí tức lạ đang hiện diện. Mặc Trạch Dương từ trong chạy ra: "Ba ba!"
Cố Giai Mính xoa đầu bé: "Trong nhà có khách hả?"
Mặc Trạch Dương lắc đầu: "Là yêu tinh, là yêu tinh rất già, nói tới đón nhị đệ, nhưng daddy không cho."
Cố Giai Mính nhíu mày: "Có người muốn giành con!"
Không khí trong phòng khách lại không giống như tưởng tượng giương cung bạt kiếm. Người đến là hai ông bà lão, một bà lão chống gậy đầu rồng, mặt mũi hiền hậu, búi tóc cao như kiểu quý phu nhân hay xuất hiện trong phim cổ trang, cài trâm ngọc xanh lơ trên đầu. Người còn lại là ông lão cao lớn, tóc trắng như tuyết, mặt nhiều nếp nhăn nhưng thần sắc vẫn còn tinh anh.
Hai người đang ngồi đối diện Mặc Uẩn Tề trên sofa, không khí khá ôn hoà.
Buck quản gia bưng trà lên, hai vị lão nhân lễ phép cảm ơn, vừa thấy Cố Giai Mính trở về liền gật đầu cười hiền lành, bà lão cười nói: "Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý định cướp đứa nhỏ của các vị." Rõ ràng là đã nghe được câu ban nãy của Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính liếc nhìn Mặc Uẩn Tề, trong lòng thầm hỏi đây là chuyện gì. Mặc tổng chỉ hơi lắc đầu, ý bảo một hai câu không thể nói hết được.
"Chúng tôi muốn đón con hồ ly nhỏ đó về." Ông lão lên tiếng, nhìn đứa bé đang ôm chân Cố Giai Mính, trong mắt hiện lên nét hoài niệm và phức tạp. Loại cảm xúc tinh tế đó, Cố Giai Mính lập tức bắt được, hơi thả lỏng cảnh giác, tò mò hỏi: "Có phải các vị quen cha mẹ của nó không?"
Lão nhân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào nhị đệ như đang chìm trong ký ức, ánh mắt đầy phức tạp.
Bà lão thở dài, ánh nhìn cũng đầy thương cảm: "Chúng tôi không chắc có phải nó là hậu duệ của một người bạn cũ hay không. Theo lý thì dòng máu đó đã tuyệt chủng rồi, không hiểu sao lại xuất hiện đứa nhỏ này. Có lần lão sơn dương bói được một quẻ, nói hồ Thanh Khâu xuất thế, nên chúng tôi lập tức đi tìm, không ngờ lại chậm hơn các cậu một bước, để các cậu đem nó về trước. Dù là hậu duệ bạn cũ hay là luân hồi chuyển kiếp, chúng tôi cũng không biết rõ, chỉ là muốn đem nó về nuôi dạy cho tử tế."
"Hồ Thanh Khâu?" Cố Giai Mính bế nhị đệ lên, nhìn đôi mắt tím trong suốt như thủy tinh của nó, cười nói: "Nhìn ngốc nghếch vậy mà là truyền thuyết sống đấy à?" Nhị đệ thân mật dụi mũi vào mũi Cố Giai Mính, đuôi khẽ vẫy, Cố Giai Mính cười khẽ, vỗ nhẹ lên trán nó, ngoan ghê ~
"Hồ Thanh Khâu là thần thú thượng cổ, chỉ nghe trong truyền thuyết, chưa từng ai tận mắt thấy. Vậy tại sao các vị dám chắc đứa nhỏ này là Thanh Khâu hồ? Các vị từng thấy thần thú nào mà đáng yêu thế này chưa?" Cố Giai Mính vừa nói vừa dùng tay khẩy nhẹ lông nhú lên trên đầu nhị đệ-vểnh vểnh đáng yêu muốn xỉu.
Hai vị lão yêu tinh... nhìn bộ dạng đó, cũng chỉ biết im lặng, một lời khó nói hết.
Cố Giai Mính ngồi xuống cạnh Mặc Uẩn Tề, bế nhị đệ lên ôm vào lòng, mỉm cười đánh giá hai vị lão nhân đối diện. Nhưng mà cậu lại không nhìn ra được bản thể của họ là gì, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Hai người cũng là thần thú hả?"
Bà lão có vẻ tính tình hiền hậu, cười đáp: "Ta là Thanh Long, ông ấy là Bạch Hổ, còn người đi cùng bọn ta lần trước là Bạch Trạch. Trong đám lão già sống sót như bọn ta, chẳng còn được mấy người, tính ra các người có duyên, mới gặp được tới ba vị rồi đấy."
Cố Giai Mính ⊙▽⊙!!!
"Thanh Long với Bạch Hổ thật á?" Cố Giai Mính nhìn hai ông bà già trước mặt, trong đầu bỗng dưng rất muốn gọi điện cho Bùi Bằng - mấy hôm trước gã còn khoe định đi xăm mình, bên trái Thanh Long, bên phải Bạch Hổ, ở vai lại xăm thêm cái Chuột Mickey! Mà Thanh Long Bạch Hổ thật ra lại là hai ông bà cụ? Nếu vậy chẳng phải đại ca muốn xăm nguyên hình tượng hai cụ già lên người à? Gu của Bùi Bằng đúng là nặng thật! Bảo sao hơn ba mươi rồi vẫn chưa tìm được vợ!
Mà lúc này Cố tiểu yêu lại quên mất, nhà cậu cũng có một người hơn ba mươi mà vẫn chưa lấy được vợ - khiến mẹ của Mặc tổng mỗi tuần đều phải lên nhà thờ cầu khấn!
Bà lão thấy cậu phản ứng mạnh như vậy thì bật cười: "Sao thế? Ngạc nhiên lắm à? Không ngờ thần thú trong truyền thuyết lại già thành thế này đúng không?"
Bạch Hổ cũng nhẹ nhàng lắc đầu, gương mặt già nua lộ rõ sự từng trải và bất lực, tựa như một ông cụ từng trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời. Nhìn thần sắc của họ lúc này, Cố Giai Mính đột nhiên cảm thấy thương cảm, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: Không nghĩ tới thật.
Cậu không nhịn được quay đầu nhìn Mặc Uẩn Tề, trong lòng mơ hồ cảm nhận được - nếu những thần thú trong truyền thuyết thật sự tồn tại, thì thế giới này có lẽ phức tạp hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Thanh Long, Bạch Hổ, Bạch Trạch, hồ Thanh Khâu, rồi cả cổ điêu bị bắt lần trước... hình như từ lúc nào đó, họ đã vô thức bị cuốn vào một chuyện lớn.
Mặc Uẩn Tề vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không nóng không lạnh, thâm sâu khó đoán. Sau khi nghe xong lời giải thích của hai người kia, anh chỉ hỏi đúng một câu: "Hai người chắc chắn rằng, nếu mang nó đi, có thể chăm sóc nó tốt hơn chúng tôi sao? Có thể đảm bảo không ai uy hiếp được sự an toàn tính mạng của nó?"
Thần thú thì có mạnh đấy, nhưng chắc chắn hiện tại đang bị thứ gì đó kiềm chế. Mặc Uẩn Tề cũng cảm nhận ra manh mối trong chuyện này - nếu các thần thú thật sự xuất hiện, thì đáng lý địa vị của yêu tinh đã không còn thấp như bây giờ. Thứ có thể trói buộc được họ... chỉ có thể là một.
Thiên Đạo.
Là người từng được chọn làm truyền nhân của Thiên Đạo, Mặc Uẩn Tề đã cảm nhận được một đường ẩn tuyến gắn trên người họ. Chỉ là hiện tại anh chưa xác định được chính xác vị trí, cũng không thể ra tay giúp họ.
Bởi vì nếu giúp rồi, không ai biết thế giới này sẽ biến thành thế nào. Nếu yêu tinh mạnh lên, có thể sẽ phản lại nhân loại. Mặc Uẩn Tề cũng không dám chắc. Dù sao thì pháp lực là có thật, mà nhân loại vẫn chiếm phần đông. Anh không thể vì một chút thiện ý nhất thời mà đẩy cả thế giới vào nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Mặc Uẩn Tề bật cười giễu mình - vòng qua vòng lại, cuối cùng vẫn gặp lại cái gọi là "Thiên Đạo". Nhưng lần này, anh sẽ bảo vệ người mình yêu và con trai của mình thật tốt, tuyệt đối không để họ chịu bất cứ tổn thương nào.
Hai vị lão nhân sau khi nghe Mặc Uẩn Tề nói thì cũng trầm mặc. Đúng vậy, nếu mang đứa bé đi, nó sẽ bị phơi bày trước một thế lực cổ xưa kia, giống như bọn họ năm xưa. Dù là thần thú, nhưng một khi đã bị cuốn vào số mệnh, thì cả đời này cũng không thể sống như một đứa trẻ bình thường được. Mọi sức lực sẽ phải dốc vào để gìn giữ cái gọi là "truyền thừa khí vận", bảo vệ cho yêu tộc không diệt.