Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 124



Đứa trong lòng Mặc Uẩn Tề rõ ràng đã mất kiên nhẫn, gấp đến mức muốn chui ra trước để giành làm anh ba. Một cú đấm lông, một cú cào lông, đấm gõ cái vỏ trứng như thể đánh nhau với buôn đồ cổ.

Mặc Uẩn Tề ôm quả trứng ấy mà thấy rõ bên trong có động tĩnh, năng lượng va chạm tới mức rõ ràng từng đợt. Nhóc con bên trong không phải dạng vừa.

Còn đứa trong lòng Cố Giai Mính cũng đâu chịu thua. Dường như đã nhận ra anh em sinh đôi của mình đang cố giành chỗ, cũng hì hục đấm phá cái vỏ cứng như đá này. Bộp bộp vài phát, rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh đến mức văng ra cả mảnh trứng, để lộ một bàn chân nhỏ trắng nõn, mềm mềm như bánh bao. Không hiểu lấy đâu ra sức mà mạnh đến vậy.

Cố Giai Mính dứt khoát ngồi luôn xuống đất, hoang mang nhìn hai đứa nhỏ: tim đang đập loạn, chân đứng không vững, căng thẳng muốn chết luôn rồi!

Mặc Nguyên Bân cũng từ trên lầu chạy xuống, sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Hôm nay anh đã chịu đủ cú sốc, cứ nghĩ không còn gì khiến mình choáng nữa, vậy mà thấy hai đứa cháu - hoặc cháu gái - sắp chào đời, vẫn thấy vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng. Dù là người hay là yêu, có lông hay không có lông, thì cũng đều là con của anh hai.

Mặc Uẩn Tề sợ em mình vướng chân, một tay đẩy anh qua một bên, dựng hẳn một lớp kết giới bảo vệ hai đứa nhỏ đang chuẩn bị ra đời.

Hai đứa gần như đồng thời đá tung vỏ trứng. Lớp vỏ được tạo từ năng lượng chợt sáng rực, dần trở nên mỏng đi, hòa lẫn với ánh sáng ban trưa, như đang tiếp thêm sức cho hai nhóc.

Khi vỏ đã trong suốt gần như kính, cuối cùng cũng thấy rõ bên trong hai sinh linh nhỏ. Nhóc thứ tư vẫn là hình dáng hồ ly, nhỏ xíu như quả bóng bông, lông xù trắng tinh.

Cái "bóng bông" ấy thì không chịu ngồi yên chút nào. Hút xong chút năng lượng là lại giơ móng lên đấm cái vỏ, cái đuôi cũng không ngừng ngoe nguẩy như muốn thoát ra bằng mọi giá.

Mặc Uẩn Tề nhìn mà chỉ biết cười, đúng là giống y chang Cố Giai Mính!

Còn đứa thứ ba thì lại là hình người, tóc đen nhánh, mặt ngẩng lên, hấp thu toàn bộ năng lượng quanh mình rồi bất ngờ giơ nắm đấm nhỏ -- RẦM! -- vỡ toang cả vỏ trứng một cú!

Cố Giai Mính giật mình, đứa nhỏ này nhìn hiền thế thôi chứ trong bụng lại là "bạo lực chính hiệu", rõ ràng là giống Mặc Uẩn Tề!

Cậu vội cúi đầu liếc nhìn phía dưới... cái vị trí nhạy cảm kia... rồi lập tức thấy một... cái cu!

Cu... cu?!

Không phải con gái!!

Hi vọng có con gái của Cố Giai Mính lập tức rơi rụng hơn phân nửa, chỉ còn 50% hi vọng đặt vào đứa còn lại!

Cố Giai Mính lập tức quay sang nhìn quả trứng còn lại, cầu trời khấn đất đứa này nhất định phải là bé gái! Mặc Trạch Dương lúc trước còn cam đoan với cậu mà, rằng em út là con gái, con gái, con gái!

Nhưng đứa thứ tư thì khác hẳn. Hút được chút năng lượng là lại giơ móng đấm cái vỏ, mà lực đấm yếu hơn hẳn so với anh. Đấm mãi mà chỗ hở chẳng to hơn được bao nhiêu. Cố Giai Mính sốt ruột muốn đập luôn cái vỏ ra, chỉ muốn bế nhóc ra ngay để coi... có cu không!

Mặc Trạch Dương thì đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, xắn tay áo sẵn, định bụng bế hết cả đám ra luôn. Là anh lớn mà, mấy em có khó khăn là phải ra tay ngay, làm gương cho tụi nhỏ!

Mặc tổng liền chặn lại, bế Mặc Trạch Dương đi chỗ khác, không cho cản trở.

Bây giờ phải để tụi nhỏ tự vượt qua, trong quá trình này chúng sẽ hấp thu phần năng lượng cuối cùng từ vỏ trứng. Hấp thu được bao nhiêu tùy vào sức mỗi đứa, càng nhiều thì chứng tỏ thiên phú càng mạnh - là nền tảng đầu tiên của cuộc đời sau này. Bị người khác giúp quá sớm có khi lại hỏng mất.

Cố Giai Mính ôm đầu, thở dài, hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

Ngày thường tụi nhỏ hấp thu năng lượng như đang xây biệt thự tầng tầng lớp lớp, giờ thì như đang chật vật leo rào thoát ra. Cả hai dùng hết sức, cuối cùng - sau ba phút vật lộn, giữa tiếng ồ à của cả nhà - hai đứa cũng thành công chào đời!

Là sinh đôi mà, nên đứa thứ ba vẫn nhanh hơn một chút. Vừa ra đã là người, da trắng mặt tròn, không nhăn nheo như mấy đứa sơ sinh bình thường. Nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ xíu kia, từ ánh mắt tới cái miệng, giống Cố Giai Mính y như đúc!

Cố Giai Mính lao đến ôm chặt đứa con thứ ba, xúc động đến suýt khóc.

Trời ơi! Gien mạnh là phải vậy chứ! Giống mình rõ mồn một!

Cậu hoàn toàn quên mất việc đứa nhỏ kia không phải hồ ly!

Còn nhóc thứ tư thì chật vật hơn, vẫn là hồ ly, lăn lăn từ trong vỏ ra, mệt rũ rượi nằm gọn trong tay Mặc Uẩn Tề. Nhỏ xíu như nắm bông, nằm trong tay ba mà gọn bâng một cái.

Vẫn là giống mình!

Cố Giai Mính nước mắt lưng tròng, hai đứa đều giống cậu, ngoan quá! Đây mới là con nhà có tiền đồ!

Mặc Uẩn Tề ôm đứa nhỏ mệt đến mức bốn chân duỗi thẳng, bế cẩn thận đặt trong lòng bàn tay, rồi khẽ nhấc đuôi nó lên, quay sang nhìn Cố Giai Mính, nhịn cười.

Cố Giai Mính lập tức chạy tới. Vừa liếc nhìn phần mông nhỏ ....phập! trái tim như bị đâm một phát, cậu ôm ngực khựng lại!

Trời ơi...

Hi vọng có con gái... lại thêm một lần nữa bị trứng... và cu... chém cho nát bấy!

Cố Giai Mính ôm con, vừa cảm động muốn khóc, vừa thất vọng cũng muốn khóc. Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt thật sự rơi xuống. Cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn hai đứa nhóc này thôi là cậu lại muốn rơi nước mắt.

Lúc Mặc Trạch Dương ra đời, cậu cũng từng có cảm giác như thế: ôm con trong tay mà không dám ngủ, hai ngày hai đêm không nhắm mắt, sợ chỉ cần lơ là một chút là đứa bé sẽ biến mất. Là một yêu tinh, Cố Giai Mính cảm nhận được sự tiếp nối của sinh mệnh mạnh mẽ hơn con người rất nhiều.

Giờ nhìn hai nhóc sinh đôi này, tim cậu như bị bóp nghẹt - mềm nhũn cả người. Đây là máu mủ ruột thịt giữa cậu và Mặc Uẩn Tề, là phần nối dài sinh mệnh của cả hai. Cậu chỉ muốn đem những thứ tốt nhất trên đời trải hết ra trước mặt tụi nhỏ, che chở và cưng chiều đến tận cùng.

Mặc Uẩn Tề tưởng Cố Giai Mính vì thất vọng không sinh được con gái mà buồn quá, nên nhẹ nhàng an ủi: "Đừng buồn, sau này tụi mình sinh thêm con gái."

Cố Giai Mính chỉ muốn mắng anh một câu: cút dùm đi! Cút thật xa vào! Không sinh! Không sinh nữa!

Hai nhóc con này đã hút sạch hết linh lực của cậu rồi, lấy gì mà nuôi thêm nữa? Chưa kể trong nhà giờ đã đầy trẻ con lông lá. Chỉ riêng tiền sữa bột thôi cũng là cả một gia tài. Mặc Trạch Dương tới giờ vẫn còn đòi uống sữa mỗi ngày đó!

Tới sau này tụi nó còn phải cưới vợ, mua nhà, anh có biết giờ cưới vợ ở thành phố đắt cỡ nào không? Rồi còn chuyện công việc của cậu - cậu là diễn viên, suốt ngày chạy khắp nơi, thời gian đâu mà nuôi thêm con nữa?

Cố Giai Mính lau nước mắt, ôm lấy đứa nhỏ mới sinh, một tay bồng mỗi đứa, nhìn hai bé ngoan lành nằm trong tay mình, trái tim lập tức mềm nhũn. Thôi thì... con trai cũng được. Đứa nào cũng giống cậu, đáng yêu không nỡ ghét!

Cậu bắt đầu chấp nhận số phận: kiếp này không có số làm ba của con gái. Những bé gái mềm mềm thơm thơm, mộng đẹp vậy mà tan tành rồi. Tự khuyên mình, con gái lớn lên rồi cũng bị trai khác cướp mất, nghĩ tới là đau lòng. Với cái nhà này, đầy anh em trai thế này, ai dám bén mảng tới cưa con gái cậu, kiểu gì cũng bị hội đồng đánh chết!

Con trai cũng hay. Sau này cưới con gái nhà người ta về nuôi như con gái ruột, coi như có con gái rồi, giống nhau thôi, giống nhau... QAQ

Mặc Uẩn Tề thấy dáng vẻ buồn bã của cậu mà phải cười thầm, xoa đầu cậu dỗ dành: "Tụi mình cố thêm lần nữa, kiểu gì cũng có con gái. Nhóc thứ năm nhất định là bé gái, vừa thông minh vừa đáng yêu, giống hệt em."

Cố Giai Mính lập tức cáu: "Anh đừng dụ dỗ tôi nữa! Tôi không tin anh đâu! Lúc trước anh cũng nói kiểu đó rồi!"

Nếu không phải bị anh lừa ngon lành thì tôi đâu có bị mất ngủ vì thai nghén?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mặc tổng: "......"

Anh khôn ngoan chọn im lặng.

Mặc Uẩn Tề cũng không dám nói ra sự thật: đứa thứ ba có vẻ là người hoàn toàn, không có khả năng biến hình, năng lượng trong người giống hệ với anh. Còn đứa út thì giống Mặc Trạch Dương, có một khối năng lượng sấm sét trong cơ thể. Sau khi biết biến hình thì không biết sẽ giống ai.

Mặc tổng hơi lo - sợ sau này Cố Giai Mính phát hiện ra sẽ giận đến xù lông, rồi lại giận dỗi, lại đòi đánh nhau.

Dù không có em gái, Mặc Trạch Dương - người bạn nhỏ rất có trách nhiệm - tuy hơi buồn một chút, nhưng vẫn hừng hực khí thế làm anh cả. Không có em gái thì chăm em trai, đứa nào không nghe lời là vỗ một cái cho ngoan! Anh cả khí thế ngút trời, nói là làm liền!

Nhóc thứ hai ôm lấy chân Cố Giai Mính, cũng muốn nhìn mặt hai em. Nó tính tình nhút nhát, giống Mặc Trạch Dương hồi nhỏ, cứ dán lấy chân ba mà nhảy tới nhảy lui. Đứa này đúng là không giống mấy anh em khác, thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ lén lút cũng thấy tội. Có khi nào... nó biết bản thân là được nhặt về không ta?

Mặc Uẩn Tề bế cả Mặc Trạch Dương đang nhảy nhót lẫn nhóc thứ hai bám chân lên, để tụi nhỏ cùng nhìn mặt em. Đứng cạnh đó, Mặc Nguyên Bân rốt cuộc cũng hoàn hồn, tiến lại gần muốn nhìn hai đứa cháu. "Đều là... con trai hả?"

Với lại còn một đứa... là hồ ly... Mặc Nguyên Bân cảm giác nhịp tim mình hơi loạn.

Mặc tổng chợt nhớ tới một chuyện: mấy con thú nhỏ khi mở mắt lần đầu sẽ nhận người đầu tiên nhìn thấy làm bố mẹ. Thế là anh âm thầm dịch sang, lấy thân mình che chắn giữa em trai với hai đứa nhỏ.

Mặc Nguyên Bân: "......"

Hai nhóc sinh đôi trông tầm hai - ba tháng tuổi, ôm trong tay còn không xuể, nhất là đứa út vẫn còn nguyên hình hồ ly, bé tí như cục bông.

Tụi nhỏ đã mệt lắm rồi. Được Cố Giai Mính ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, hai đứa chỉ cọ cọ vài cái rồi ngủ ngay. Cố Giai Mính vội ôm tụi nhỏ vào phòng, lấy chăn mềm bọc lại.

Cả hai vợ chồng đều không ngờ hai đứa lại nở sớm như vậy. Tính toán sao cũng phải chờ đến lúc về nước, giờ còn chưa chuẩn bị gì. Không có đồ, không có quần áo, mặc gì bây giờ?

Cố Giai Mính vội gọi Buck đi mua, còn đang định nhắc mua thêm một bộ đồ che bụng cho bé hồ ly, thì thấy đứa nhỏ kia đang ngủ trên giường đột nhiên lóe sáng - bẹp! - biến thành một bé mũm mĩm, kích thước không khác gì anh trai mình!

Cố Giai Mính bật cười: thấy chưa! Mặc Trạch Dương mới sinh ra là biết biến hình, mấy con hồ ly nhà này đứa nào cũng thông minh, đứa út không thể nào không biết biến hình được!

Mặc tổng vừa cúi xuống định thơm lên má con một cái, thì đứa út vung chân đạp một cú ngay mặt cha, trở mình ngủ tiếp. Mặc tổng bị đá mà còn cười ngu ngốc, vui tới mức không buồn né.

Cố Giai Mính chỉ biết than: "Mang thai ngu ba năm!"

Mặc Nguyên Bân vẫn lặng lẽ đi theo sau Mặc Uẩn Tề, nhìn cả căn nhà giờ như biến thành một thế giới khác. Gương mặt anh càng lúc càng đơ. Mặc Uẩn Tề quay lại liếc anh một cái, nghi hoặc hỏi: "Sao còn chưa đi?"

Mặc Nguyên Bân: "......"

Mặc tổng lúc này mới nhớ ra, quay lại hỏi: "Sao em lại tới đây thế?"

Mặc Nguyên Bân mặt cứng đờ, bất lực trả lời: "Mẹ bảo em tới đón Trạch Dương về."

Mặc Uẩn Tề gật đầu: "Hôm nay về không được. Ngày mai đi, mai anh đưa tụi nhỏ về."

Mặc Nguyên Bân: "......... Anh tính đưa tụi nhỏ về thật hả? Lỡ ngay trước mặt mẹ mà tụi nó hóa hình, anh giải thích kiểu gì đây?"

Mặc tổng điềm tĩnh nói: "Anh sẽ làm bà không nhận ra đâu." Dù có bất ngờ xảy ra, anh vẫn có cách đánh lừa bằng ảo thuật để qua mặt. Hai đứa nhỏ này không thể nào không cho gặp bà nội được. Đợi tụi nhỏ lớn hơn chút, mẹ anh chắc chắn sẽ hỏi: tại sao mãi không cho bà gặp cháu? Tới lúc đó lại càng khó giải thích.

Cố Giai Mính quay phim không nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là xong cảnh. Đến khi đó, cậu sẽ đưa mấy đứa nhỏ về nước. Đợi khi nhóc thứ hai và đứa út học được cách điều khiển biến hình rồi thì sẽ đưa tụi nhỏ trở lại sau.

Mặc Nguyên Bân nhéo trán, cảm thấy đầu bắt đầu nhức lại. Kiểu gì cũng là di chứng bị cháu mình đạp cho choáng váng. Bị trứng đập trúng đầu thế kia, chắc trong họ cũng chỉ có mình anh chịu cảnh này.

Buổi nửa ngày hôm nay đúng là quá đỗi đặc sắc, đặc sắc tới mức khiến Mặc Nguyên Bân "ngộp thở tinh thần". Nhưng thôi, chuyện gì cần chấp nhận thì vẫn phải chấp nhận. Vừa lặng lẽ tiêu hóa hết những bí mật mà anh hai chưa từng nói ra, vừa phải nghĩ xem về nhà sẽ giải thích thế nào với mẹ.

Anh thở dài: "Thôi được rồi, em đi trước đây. Hồi nãy mẹ gọi giục một lần rồi, em mà không về bà sốt ruột chết mất."

Mặc Uẩn Tề vỗ vỗ vai em trai, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh giao cho em đó."

Mặc Nguyên Bân lập tức cảm thấy... mình vừa được giao một nhiệm vụ tối quan trọng.

Khi về tới nhà, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói là Mặc Uẩn Tề có việc nên dắt lũ nhỏ về ăn cơm. Anh còn nhắc mẹ một câu: "Mẹ chuẩn bị sẵn nhiều bao lì xì đi, anh hai con chuẩn bị cho mẹ một cú bất ngờ rất lớn."

Mẹ Mặc nghe vậy thì mừng rỡ: "Lúc Giai Mính còn ở nước ngoài từng nói sẽ về tạo bất ngờ cho mẹ, mà về đến giờ chẳng đả động gì, mẹ cứ chờ hoài, không lẽ là chuyện đó sao?"

Mặc Nguyên Bân mặt vẫn lạnh tanh, không bình luận gì, bởi vì... chính anh cũng không biết chắc có phải chuyện đó không.

Mẹ Mặc nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Hai đứa nó lại nuôi thêm một đứa nữa đúng không? Tính ra thời gian cũng khớp mà. Ở với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không đẻ thêm cho Trạch Dương một đứa bạn?"

Mặc Nguyên Bân: "......"

Làm mẹ rồi, quả thật nhạy cảm đáng sợ.

Ai bảo bà là người đơn giản chứ. Rõ ràng là thông minh đến đáng gờm thì có!

Ngày hôm sau, Cố Giai Mính cứ đi được mấy bước lại ngoái đầu, vừa lầm bầm vừa bị Mặc tổng thúc đi quay phim cho sớm, như vậy mới có thể nhanh chóng quay xong để ở nhà chăm con.

Cố Giai Mính rầm rì nhỏ mọn: "Anh đuổi tôi đi, rồi ở nhà một mình với tụi nhỏ, là muốn bồi dưỡng tình cha con riêng với tụi nó đúng không? Vậy là sau này bốn đứa đều không thân với tôi nữa! Mặc Uẩn Tề, tôi nhìn lầm anh rồi!"

Mặc tổng bình thản nhìn Cố Giai Mính đang nổi giận: "Em cũng từng hai lần bế con chúng ta bỏ chạy."

Cố Giai Mính nghẹn họng: "...... Anh thắng. Ở nhà trông con cho đàng hoàng, tôi quay xong sẽ về tìm hai người liền." Nói rồi còn không quên quay đầu lườm Mặc Uẩn Tề một cái, cảnh cáo: "Anh đừng có mơ bế bốn đứa con tôi bỏ trốn đấy!" (▼皿▼#)

Mặc Uẩn Tề cố nhịn cười, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói hai chữ: "Chờ em."

Cố Giai Mính lại trừng thêm một cái nữa, sau đó mới chịu đến đoàn phim.

Kết quả chứng minh! Cậu lo đúng rồi! Mặc Uẩn Tề thật sự dám ôm tụi nhỏ chạy mất!

Khi Cố Giai Mính quay xong về đến biệt thự, chỉ thấy mỗi quản gia Buck trông nhà, liền ngơ ngác hỏi: "Mặc Uẩn Tề với tụi nhỏ đâu?"

Buck cười nói: "Ông chủ đưa mấy cậu nhóc về nhà cũ rồi, bảo tôi ở lại chờ cậu."

Cố Giai Mính: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Chồng tôi bế hết bốn đứa nhỏ chạy rồi!

"Dám không nói một lời mà đem hết con tôi đi?! Anh muốn tạo phản hả?!" Cố Giai Mính tức điên lên. Cậu quay phim cả ngày mệt bở hơi tai, chỉ trông chờ được về nhà thấy chồng con, ai ngờ vừa mở cửa ra, nhà cửa vắng tanh, cảnh tượng hạnh phúc biến mất không dấu vết. Ai hiểu được nỗi lòng uất ức của cậu?! Hận không thể túm Mặc Uẩn Tề về, đánh một trận cho hả giận!

Ở nhà họ Mặc, Mẹ Mặc gần như ngất trong hạnh phúc. Bao lì xì chuẩn bị sẵn cũng thiếu, vì bà chỉ tính trước hai đứa, cùng lắm thêm Mặc Trạch Dương, đâu ngờ Mặc Uẩn Tề bế về ba đứa!

Giờ bà phải nhét thêm tiền vô bao lì xì, cái nào cũng phải dày cộm! Còn phải lì xì cho con dâu một bao thật bự, thưởng cho Cố Giai Mính dù bận rộn công việc vẫn biết lo cho gia đình. Còn cung cấp gen ưu tú như vậy nữa chứ, nghĩ tới cũng đau lòng thay!

Cố Giai Mính vội về tới nơi, chưa kịp chất vấn Mặc Uẩn Tề đã bị mẹ chồng tặng cho một bao lì xì to tổ chảng, ngẩn cả người: "Mẹ, cái này...... Sao mẹ lại tặng con bao lì xì to thế, có phải đang giữa Tết đâu, ha ha ha ha......" Cậu ôm bao lì xì, thử lắc lắc túi mà không lắc nổi - dày quá!

Mặt Cố Giai Mính rạng rỡ như hoa, mà cũng hơi ngại thật!

Mặc tổng đứng bên nhìn cậu cười, một tay đặt lên nôi em bé, nhẹ nhàng dẫn linh khí, giúp hai đứa đang ngủ hấp thu linh khí đều đặn, lớn lên khỏe mạnh.

Cố Giai Mính cảm nhận được ánh mắt kia, liền quay sang lườm lại: Ha hả! Giỏi lắm, dám chạy!

Mặc Uẩn Tề dịu dàng hỏi: "Không thấy ai chắc giận lắm hả?"

Cố Giai Mính lập tức nhào tới sau lưng hắn, siết chặt cổ: "Anh nói thử coi?!"

Mặc tổng thản nhiên đáp: "Anh từng bị em bỏ rơi hai lần kiểu này."

Cố tiểu yêu tay đang véo cổ lập tức rút lại, vội vuốt ve an ủi, cười nịnh: "Ai da, cái đó là... lỗi của em, anh bụng to có thể chở thuyền mà, đương nhiên là tha thứ cho em rồi đúng không!"

Mặc tổng nháy mắt lật người đè xuống: "Biết cảm giác đó rồi, sau còn dám bỏ chạy nữa không?"

Cố Giai Mính vội giơ tay thề: "Không chạy!"

Mặc tổng bóp bóp tay cậu, nói: "Đưa bao lì xì đây, để anh giữ hộ."

Cố Giai Mính lập tức nộp lên! Sau đó quay đầu chạy đi xem con. Nhóc thứ hai vẫn chưa ổn định hình người, Mặc Uẩn Tề định giấu thêm một thời gian nữa. Dù sao cũng là con nuôi, chỉ cần nói nhận nuôi muộn hơn là được, giờ thì giả vờ là thú cưng của Mặc Trạch Dương, giống như anh em.

Hai đứa nhỏ này hắn còn kiểm soát được, vì dù sao cũng là con ruột, linh lực tương thông, nên có thể giữ bé út trong hình người.

Cố Giai Mính cẩn thận ngắm nghía gương mặt hai cục cưng, nhìn nhóc út bầu bĩnh liền nhịn không được chọc nhẹ: "Đứa này nhìn hơi giống anh cả hồi nhỏ, sao lông dài mà nhìn không giống em gì hết trơn?"

Mặc tổng lúc đó... rất đúng lúc im lặng.

Cố Giai Mính nhìn sang mặt đứa thứ ba, tức thì được chữa lành: Không sao, có một đứa giống là được rồi!

Mẹ Mặc thật sự quá mê cháu, cứ quanh quẩn bên ba đứa nhỏ mãi. Tối đó bà nhất quyết không cho họ về, bắt ở lại ngủ. Đợi đến khuya mọi người ngủ hết, Cố Giai Mính len lén bế nhóc thứ hai qua phòng, ba anh em nằm chụm đầu ngủ cùng nhau. Hai đứa lông dài ôm lấy một bé người, được một lát thì nóng quá, nhóc thứ ba tung tay tung chân đá bay hai anh em.

Nhóc thứ hai bị đánh tỉnh, ngồi dậy mắt mơ màng, thấy nhóc út lăn lại gần muốn ngủ cùng nhóc thứ ba. Kết quả là hai đứa bắt đầu dùng tay chân đẩy nhau - một đứa muốn gần, một đứa thấy lông nhiều quá nóng không chịu được, nhắm mắt mà vẫn đánh nhau.

Bị vạ lây, Mặc Trạch Dương đang ngủ trong nôi bên cạnh cũng phải nhảy xuống, ngậm một cái gối nhỏ đặt giữa hai em. Nhưng chưa kịp nằm xuống, nhóc út lại lăn qua, đá một phát trúng mặt anh trai, nhóc thứ ba cũng thức dậy, tính khí không tốt, giơ chân đạp lại. Cảnh sắp loạn, nhóc thứ hai ngẩn ra rồi chạy đi tìm Mặc Trạch Dương: Lúc này chỉ còn đại ca mới cứu được!

Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề cũng thức dậy, nhìn chiếc nôi chỉ còn một đứa bé người, dở khóc dở cười: "Thằng ba bị phân biệt rồi, vì không có lông."

Mặc tổng tự nhận lỗi: "Do anh, lỗi này là của anh."

Cố Giai Mính lo quá, đuổi theo sang phòng Mặc Trạch Dương xem thử. Thấy cậu cả đang ôm hai nhóc hồ ly ngủ ngon lành, lúc này mới an tâm quay về. Sáng sớm hôm sau, trước khi mọi người dậy, lại bế tụi nhỏ về, kịp cho nhóc út biến thành người, tránh bị phát hiện.

Cố Giai Mính sốt ruột: "Không ổn đâu, lâu ngày thằng hai sẽ thấy mình không giống chúng ta. Nó thông minh lắm, sẽ nhận ra thái độ mọi người nhà họ Mặc với nó và với hai đứa kia không giống nhau."

Mặc Uẩn Tề suy nghĩ: "Em tranh thủ quay cho xong, chúng ta nhanh chóng quay về. Mấy ngày này đành để thằng bé chịu thiệt chút."

Cố Giai Mính vừa thay đồ vừa thấy xót cho mẹ, thở dài: "Vậy là mẹ lại phải xa chúng ta. Anh nói thử xem, mẹ em có phải hơi phản ứng chậm không, sao không thấy hai đứa này lớn bất thường? Nhìn là biết quá tuổi sơ sinh rồi."

Hồi đó cậu từng thấy con người khác mới sinh, nhăn nheo như cụ non, đầu cũng không lớn bằng con mình, vậy mà mẹ vẫn không hỏi?

Mặc Uẩn Tề lắc đầu, khẽ nói: "Bà thông minh hơn ai hết. Vì thông minh nên mới chẳng hỏi gì tới giờ."

Cố Giai Mính mặc xong quần áo, vội uống hết một ly nước, chuẩn bị chạy đi quay phim: "Tính ra cũng sắp tới lễ trao giải đạo đức mẫu mực gì đó, em phải tranh thủ quay xong sớm. Anh hỏi giúp mẹ em xem, vài hôm nữa bọn mình quay về đón mẹ, có muốn qua ở chung với tụi mình một thời gian không."

Mặc Uẩn Tề mỉm cười, nhéo nhẹ má cậu. Sau bao chuyện, nhìn rõ lòng người, mà hồ ly nhỏ của hắn vẫn thiện lương như thế.

Cố Giai Mính nhân lúc thuận tay ôm mặt Mặc Uẩn Tề, nhào qua hôn một cái rõ to, rồi thơm thêm mấy cái lên mấy nhóc con: "Em đi quay đây, tối về gặp cả nhà, tạm biệt nhé!"

Mặc Uẩn Tề kể lại đề nghị của Cố Giai Mính cho mẹ mình nghe, nói rõ tình hình: "Chuyện là như vậy, tụi con tính vài hôm nữa sẽ cho người đến đón mẹ sang nhé?"

Mẹ Mặc dịu dàng nhìn đứa cháu cưng, không thèm liếc đến đứa con trai lớn lấy một cái: "Ừ, đợi mấy bữa nữa, xem tiện lúc nào thì tính."

Mấy lời nhẹ nhàng ấy khiến trong lòng Mặc Uẩn Tề có chút khó chịu. Dù mẹ giữ gìn tốt, trông vẫn trẻ trung, nhưng thật ra bà đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Là con trai mà chẳng mấy khi được ở bên chăm sóc mẹ, anh luôn thấy áy náy.

Dường như thấy được sự do dự trong ánh mắt con, mẹ Mặc mỉm cười ngẩng đầu lên: "Đừng nghĩ nhiều. Tụi con cứ làm điều mình cần làm. Tụi con sống tốt, là mẹ yên tâm rồi."

"Mẹ, mẹ......"

"Ta sẽ không hỏi gì hết, mà con cũng không cần phải giải thích gì với ta. Điều duy nhất ta chắc chắn, là con là đứa con mà ta mang nặng đẻ đau mười tháng. Chừng nào điều đó còn đúng, thì chẳng có chuyện gì khác đáng bận tâm." Bà vẫy tay, ngăn Mặc Uẩn Tề định nói tiếp, rồi nhẹ giọng: "Ta với thằng Nguyên Bân bàn với nhau rồi, cho dù hôm nay con không rủ mẹ dọn qua ở chung, vài hôm nữa tụi này cũng sẽ tìm đường qua."

Mặc Uẩn Tề không ngờ mẹ lại nghĩ chu toàn đến vậy, hơi cúi đầu mỉm cười: "Vậy được, vài hôm nữa con quay lại đón mẹ."

Mẹ Mặc buông tay cháu ra, giục: "Thôi, trước mắt lo tổ chức tiệc đầy tháng cho mấy đứa nhỏ đi đã. Bây giờ con đi in thiệp mời ngay, làm vào cuối tuần này, không được từ chối."

Mặc tổng: "......"

Trên đời này, dù có là người đàn ông oai phong cỡ nào, cũng có hai người không dám đụng vào - một là vợ, hai là mẹ ruột.

-----

Cuối cùng cũng đến ngày Cố Giai Mính quay cảnh cuối cùng của bộ phim. Cảnh này yêu cầu cậu điều khiển xe đua, lao vào một tấm ván sắt dựng đứng, sau đó xe phải xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung rồi tiếp đất an toàn, lại tiếp tục chạy đi, để lại một hình ảnh vừa ngầu vừa bí ẩn, rồi biến mất khỏi cả bộ phim.

Đạo diễn sắp xếp cảnh quay kết như vậy là để chừa đường mở cho phần sau. Người trẻ tuổi này rốt cuộc đi đâu? Đang làm gì? Sau này có còn xuất hiện nữa không? Nếu đến phần 9 thấy ổn, biết đâu sẽ mời Cố Giai Mính quay lại.

Tổ đạo cụ kiểm tra lần cuối, xác nhận kể cả khi xe lật, người trong xe cũng sẽ không bị thương nặng. Đạo diễn vẫn chưa an tâm, hỏi lại lần cuối: "Thật sự không cần người đóng thế à?"

Ông thấy rõ, nếu Cố Giai Mính mà có chuyện gì, Mặc Uẩn Tề chắc chắn sẽ giết ông ngay tại chỗ.

Cố Giai Mính thản nhiên phẩy tay: "Không cần!"

Là yêu tinh mà, sợ gì nguy hiểm? Lại đâu phải cảnh quay giường chiếu, cần gì đóng thế?

Người phụ trách kiểm tra lại phần đạo cụ phía trước, xác nhận mọi thứ ổn, giơ tay ra hiệu "OK". Đạo diễn vỗ tay ra hiệu chuẩn bị, báo hiệu bắt đầu quay.

Nhận được tín hiệu, Cố Giai Mính lập tức đạp ga hết cỡ, lao về phía tấm ván sắt dựng đứng phía trước. Chiếc xe như một mũi tên bật khỏi dây cung, lao thẳng lên không trung, bắt đầu xoay vòng theo đúng yêu cầu kỹ xảo, cảnh này chỉ cần bay đẹp là coi như hoàn thành.

Thế nhưng đúng lúc đó - cậu chợt nghe một tiếng "rắc" giòn tan.

Một linh cảm cực xấu ập đến trong chớp mắt, trong đầu Cố Giai Mính chỉ hiện lên một từ mới học: "Nổ tung!"

Nhân viên đoàn phim chỉ thấy chiếc xe của Cố Giai Mính lao đi cực nhanh, rồi trong nháy mắt - ẦM! - một tiếng nổ vang trời, khói đen cuồn cuộn, ngọn lửa cao cả mấy mét bùng lên giữa trời.

Chiếc xe... phát nổ!

Đạo diễn nhìn cảnh tượng trước mặt, cả người như bị sét đánh, đầu ong ong, tim thắt lại: Toang rồi.