Các trang giải trí lớn đều đồng loạt đưa tin Cố Giai Mính tái xuất, thậm chí còn có phóng viên chụp được cảnh cậu xuất hiện ở sân bay. Lần này, Cố Giai Mính cùng người đại diện và trợ lý đến Đài truyền hình khu D để tham gia ghi hình tập cuối của chương trình 《Tôi muốn làm diễn viên》. Chương trình này phát sóng lâu rồi mà vẫn luôn có độ hot cao, phía truyền thông tất nhiên dốc toàn lực để quảng bá. Giờ có Cố Giai Mính góp mặt, chính quyền cũng phải nể mặt, vừa để tuyên truyền vừa để tạo tiếng vang, liền chủ động đưa tin ra ngoài.
Việc bị chụp ảnh ở sân bay lần này thật ra cũng là do Trịnh Học Thiệu sắp xếp. Đã muốn quảng bá thì cứ thuận nước đẩy thuyền thôi, ra trận thì phải có khí thế.
Cố Giai Mính đành phải hết sức phối hợp, bất đắc dĩ để mấy đứa nhỏ ở nhà, một mình đi kiếm tiền mua sữa.
Trên máy bay, Cố Giai Mính nói với Trịnh Học Thiệu: "Nếu gặp mặt Trần Huyên, anh đừng cản tôi, tôi muốn đối đầu trực diện. Tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa!"
Gần đây cậu chơi game toàn thích đánh nhau trực tiếp, không né tránh gì hết!
Cố tiểu yêu giờ đã phồng to vì tự tin. Không phải vì mình là phu nhân của tổng tài Mặc thị, mà vì-cậu có bốn đứa con!
Làm ba của bốn đứa nhỏ, Cố Giai Mính đi đứng đầy khí thế, mặt mày hớn hở, tự tin phơi phới! Gặp ai thấy không vừa mắt đều dám vươn vuốt kéo cho một phát! Ai sợ ai?
Trịnh Học Thiệu nhìn thái độ của cậu thì bắt đầu thấy hơi hối hận vì đã mang cậu tới.
Trần Huyên giờ đã vươn tầm quốc tế, chỉ một bộ phim đã ôm về hai giải ảnh đế, lại còn quen một nữ doanh nhân Hoa kiều rất nổi tiếng, được người ta nâng đỡ, tài nguyên vô cùng dồi dào, liên tục nhận lời mời từ Hollywood. Trong nước, anh ta cũng có tiếng tăm, được giới diễn viên gọi là "thầy Trần". So về thâm niên, Cố Giai Mính đúng là kém hơn hẳn. Trước đây Trịnh Học Thiệu chỉ muốn chứng minh mình có thể nâng đỡ một siêu sao quốc tế, mà Cố Giai Mính thì đang ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn tham gia 《Tình cảm mãnh liệt đua xe》-vai diễn mà Trần Huyên còn không giành được.
Giờ nghĩ lại, cảm thấy mình có hơi trẻ con. Nhỡ đâu chuyện này ảnh hưởng không tốt tới Cố Giai Mính, chẳng phải lại trái ngược mong muốn ban đầu sao?
Tiếc là lúc này Cố tiểu yêu chẳng thèm nghe, chỉ muốn vươn vuốt đánh người, còn hăng hái nữa là khác, đúng kiểu "ai chọc tôi là tôi cào".
Xe của tổ chương trình đến đón họ ở sân bay, đưa về khách sạn nghỉ ngơi, tám giờ tối bắt đầu ghi hình.
Cố Giai Mính vừa rời khỏi nhà, mấy đứa nhỏ đã bắt đầu náo loạn. Không có ba ba ở nhà, ngày thường trôi qua chẳng vui vẻ gì. Daddy pha sữa không ngon bằng ba ba, mấy đứa nhỏ chưa gì đã rơm rớm nước mắt, có đứa khóc mãi không nín, bế cũng không được. Mặc tổng đành phải giao toàn bộ công việc cho Mặc Nguyên Bân, bất đắc dĩ ở nhà trông con.
Nhưng mà, Cố Giai Mính không ở nhà, Mặc Trạch Dương thì đi học, tuy nhóc thứ hai còn khá nghe lời, ngoan ngoãn phụ daddy chăm em, nhưng hai đứa nhỏ kia thì không dễ trông chút nào-nói cáu là cáu, khóc là khóc. Nhóc út còn bám chặt lấy cổ Mặc Uẩn Tề không chịu buông, nhất định phải được ôm.
Lạ cái là, hai đứa nhỏ vừa khóc, thời tiết cũng trở xấu. Từ chiều đã âm u, đến tối lúc chuẩn bị quay hình thì trời bắt đầu mưa tuyết to. Nhất là chỗ Cố Giai Mính đang ở, mưa đổ xuống ào ào.
Cố Giai Mính vừa gọi video về nhà dỗ con, vừa nhìn ra cửa sổ, trêu tụi nhỏ: "Các con coi nè, vừa khóc là ngoài trời mưa liền. Sau này ba ra khỏi nhà, người ta chắc sẽ đồn: 'Cố Giai Mính đi tới đâu là trời mưa tới đó!'. Rồi quốc gia lo quá, bắt ba tới sa mạc cầu mưa thì sao?"
Hai đứa nhỏ chẳng thèm quan tâm tới tâm trạng ba, chỉ biết khóc đòi ba về. Thấy Cố Giai Mính xuất hiện trên màn hình liền vươn tay muốn kéo ba ra ngoài. Nhóc út còn leo lên đập màn hình như muốn phá tung ra để ba chui ra được. Nhìn tuyết rơi mỗi lúc một dày, Cố Giai Mính cũng muốn nổi loạn theo.
Mặc tổng mặt mày đen thui, không biểu cảm gì, trông y hệt đứa em đang khó ở, hoàn toàn không biết chăm con cực nhọc cỡ nào.
Quản gia Buck thì như mất hết sức sống, cười cũng không nổi.
Mặc mẹ thì cứ lặp đi lặp lại với Mặc Uẩn Tề: "Con nít như vậy là chuyện bình thường, tụi nó ngoan lắm rồi, lần đầu tiên xa Giai Mính, con còn không cho tụi nó khóc một tí à?"
Mặc tổng: "Con đâu có..."
"Con cái gì? Mặt lạnh lùng vậy tính dọa ai? Tụi nhỏ thấy mặt con đã muốn khóc, chưa kịp hừ hừ gì mà bị con dọa sợ trước rồi!" Mặc mẹ giận dỗi mắng con trai, rồi ôm cháu nhẹ nhàng dỗ dành, "Ngoan, ngoan nào, đừng khóc nữa, cháu bà ngoan lắm, hồi nhỏ daddy còn không ngoan bằng mấy đứa đâu."
Mặc tổng đỡ trán, ấm ức không nói nên lời.
Mặc Nguyên Bân trở về cũng vào phụ dỗ con, để Mặc mẹ về nghỉ ngơi. Hai anh em mỗi người ôm một đứa, nằm trong phòng mà cũng không dám buông tay, cứ hễ đặt xuống là tỉnh, tỉnh rồi thì khóc.
Cố Giai Mính bên này cũng rầu rĩ, hai đứa nhỏ còn quá bé, mới rời cậu có chút đã nháo nhoi vậy, thật sự ngoài dự đoán. Ban đầu cậu nghĩ con mình vốn rất ngoan, có Mặc Uẩn Tề ở nhà thì chắc ổn thôi, ai ngờ tụi nhỏ vừa khóc là cậu cũng không yên lòng. Tới hơn bảy giờ, Giả Xuyên gõ cửa nhắc: "Anh Mính, bên chương trình cho xe tới đón rồi đó."
Cố Giai Mính đành tắt điện thoại, vừa ra cửa thì gặp Trịnh Học Thiệu.
"Anh không cần đi cùng em đâu, ở lại nghỉ đi." Cố Giai Mính lo Trịnh Học Thiệu gặp Trần Huyên sẽ mất bình tĩnh, ảnh hưởng tâm trạng.
Nhìn sắc mặt cậu bây giờ, Trịnh Học Thiệu cảm thấy vẫn nên đi theo thì hơn. Trên trán Cố Giai Mính như dán luôn dòng chữ: "Tôi đang bực, ai dám chọc thì ráng chịu!"
Lên xe cùng đoàn phim rồi, nhân viên cười nói: "Hôm nay đúng thật thời tiết xấu, thiệt thòi cho anh Mính rồi. Tụi em lát nữa tiện đường đón thêm một người nữa nha?"
Cố Giai Mính nhún vai: "Ừ, được thôi."
Xe này là loại dài, chín chỗ, cậu với người đại diện, trợ lý và một thợ trang điểm là bốn người, còn dư gần nửa xe, rõ ràng không chỉ đón một mình cậu.
Chẳng mấy chốc, xe chạy tới gần cửa khách sạn. Nhân viên gọi điện xong thì thấy từ trong đi ra bốn năm người, người đi đầu dáng thấp, người hơi mập, đi ra nhìn quanh rồi vẫy tay về phía sau. Lúc này, người đứng trong bóng tối mới bước ra, có vệ sĩ bung dù. Người kia mặc áo phao đen, quấn khăn cổ, trời tối vậy còn đeo kính râm như sợ ai phát hiện ra mình không giống người thường. Dáng thì cao, nhìn khá mảnh khảnh.
Trịnh Học Thiệu thấy người đó bước ra, ánh mắt lập tức lóe lên.
Cố Giai Mính nheo mắt lại, không ngờ người sắp lên xe lần này lại là Trần Huyên!
Gặp sớm vậy luôn? Cố Giai Mính cảm thấy nếu không làm gì đó thì thật có lỗi với trời mưa tuyết hôm nay.
"Anh Thiệu, anh nhìn kìa, hôm nay đường trơn dễ trượt lắm." Cố Giai Mính kéo tay áo Trịnh Học Thiệu, chỉ ra vũng nước ngoài cửa sổ, "Anh nhìn đi!"
Trịnh Học Thiệu nhíu mày, đang định hỏi sao tự dưng tâm trạng Cố Giai Mính lại tốt như vậy, thì đúng lúc đó, ảnh đế Trần Huyên dáng người cao to, hơn mét tám, lỡ chân trượt một cái, cả người té nhào ra mặt đường đầy mưa tuyết, nước bắn tung tóe. Trong xe Cố Giai Mính cũng nghe thấy tiếng "Bộp!" rõ ràng, chỉ nghĩ thôi mà thấy cả người đau thay.
Trịnh Học Thiệu cũng sững người, xong rồi thì "phụt! khụ khụ!"-vội nín cười, chỉnh lại nét mặt nghiêm túc như cũ, liếc nhìn Cố Giai Mính một cái, vẫn cố giữ nghiêm túc, nhưng giọng cười thì không giấu được: "Ha ha ha ha ha ~~ sống tới giờ chỉ chờ đúng giây phút vui vẻ này, trời ơi, té đau thấy thương ghê!"
Cả xe đều nhìn Cố Giai Mính với ánh mắt đầy khiếp sợ-kiểu này chắc có thù không đội trời chung thật rồi!
Trịnh Học Thiệu cười cũng không nổi, đúng là, Cố Giai Mính định làm loạn thật rồi. Có khi mai lên báo luôn: "Bí mật động trời! Đại ảnh đế và đối thủ cũ: thâm thù không thể nói!"
Trần Huyên sau cú ngã thì mặt mày tối sầm, lồm cồm bò dậy, kéo lại khăn cổ che mặt, sợ bị nhận ra. Người đại diện mập mạp đi theo vội vàng chắn tầm mắt mọi người, nhìn tình hình của Trần Huyên cũng thấy khó mà tiếp tục: "Hay là anh về thay bộ đồ khác đi, để họ chờ chút cũng được."
Trần Huyên mặt lạnh như tiền: "Ừ, đi."
Cố Giai Mính tặc lưỡi mấy cái, vừa mở cửa sổ định hét: "Ê cái cục bùn đối diện kia, mày không lên xe là tao không chờ, mà mày có lên thì tao cũng đuổi mày xuống!" Trịnh Học Thiệu hoảng hồn nhét ngay viên kẹo vào miệng cậu, khỏi cần đoán cũng biết mấy câu sau chắc không lọt tai nổi. Cố Giai Mính đúng kiểu muốn gây chuyện, như con mèo nhỏ xù lông chuẩn bị đánh nhau, còn trong xe thì đầy người của đài truyền hình, lỡ nói ra mấy câu khó nghe mà lan ra ngoài thì to chuyện.
Cố Giai Mính ngậm viên kẹo trong miệng, ráng nuốt giận xuống, bĩu môi hậm hực rồi nói với nhân viên: "Tôi không muốn đi chung xe với hắn, chở tôi trước đi, rồi hãy quay lại đón hắn."
Nhân viên khó xử nhìn cậu: "Anh Mính, vậy sẽ chậm trễ lắm, lỡ mất thời gian ghi hình thì không ổn đâu."
Lúc này họ cũng đoán ra hai người này chắc chắn có xích mích gì đó, ban đầu còn dễ nói chuyện, giờ thì gay rồi.
Cố Giai Mính suy nghĩ rồi nói: "Thôi được, tôi không làm khó mấy người."
Nhân viên cảm kích nhìn cậu: "Cảm ơn anh Mính thông cảm."
Trịnh Học Thiệu đỡ trán, cảm giác có điềm chẳng lành.
Cố Giai Mính liếm môi, chìa tay ra với Trịnh Học Thiệu: "Cho tôi thêm một viên nữa."
Trịnh Học Thiệu cười méo xệch, lục trong túi lấy thêm hai viên kẹo đưa cho cậu. Hồi đó thấy kẹo này đóng gói đẹp mắt nên mua về cho con trai ăn, ai ngờ vừa gặp Cố Giai Mính thì tiện tay nhét vài viên theo. Không ngờ Cố Giai Mính lại thích kẹo thật, Trịnh Học Thiệu cũng bó tay với cái tật ham ăn vặt của cậu.
Cố Giai Mính bóc một viên, vừa nhét vào miệng vừa nghiêm túc nói: "Hôm nay miệng tôi hơi đắng, chắc là có tiềm năng thành cái miệng quạ đen đó, ăn viên kẹo cho nó đỡ chút."
Trịnh Học Thiệu không nói gì, lại đưa thêm hai viên nữa, linh cảm càng lúc càng mạnh là sắp có chuyện.
Đáng tiếc, mấy viên kẹo của Trịnh ba cũng không cản được vận đen sắp tới. Cố Giai Mính vừa thấy Trần Huyên thì cái miệng lại bắt đầu lẩm bẩm: "Chỗ đó mặt đường vẫn còn trơn lắm, mong là Trần Huyên đừng dẫm trúng lần nữa."
Cậu dùng tay chỉ ngay chỗ Trần Huyên vừa trượt lúc nãy. Trịnh Học Thiệu quay đầu nhìn, vừa thấy thì đúng lúc Trần Huyên - trong bộ đồ mới toanh - lại trượt chân tiếp phát nữa, "bẹp" một tiếng, nằm nguyên giữa vũng nước.
Cố Giai Mính che mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh vui vẻ, thở dài một cái: "Trời ơi, xui dữ thần! Miệng tôi nói câu nào trúng câu đó!"
Tổ chương trình: [......]
Đúng là linh thật sự!
Trịnh Học Thiệu cũng bị chọc cười, đúng là có tiềm năng "miệng độc". Trần Huyên xui đến mức nào mới có thể té đúng một chỗ đến hai lần, lần nào cũng oanh liệt. Nhìn cái người từng đẩy anh vào chỗ chết, giờ nằm sõng soài giữa đường, sắc mặt Trịnh Học Thiệu dần lạnh xuống. Một người có thể bất chấp thủ đoạn như vậy để leo lên, thì còn chuyện gì hắn không làm được? Trịnh Học Thiệu đúng là hận đến nghiến răng, vẫn luôn muốn kéo hắn khỏi cái ghế cao kia, nhưng chưa phải lúc. Trần Huyên lăn lộn bao năm trong giới, các mối quan hệ đều rộng, không dễ gì đụng vào.
Ở bên kia, Trần Huyên tức muốn nổ phổi. Dù là người có văn hoá cỡ nào, mà bị té hai lần giữa đường như vậy thì mặt mũi cũng chẳng còn gì. Nhất là với một người đã có tiếng có tuổi, từng được tâng bốc như minh tinh giữa trời. "Mẹ nó!" - Trần Huyên nhìn bộ đồ ướt sũng, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Cố Giai Mính nheo mắt, quay sang Trịnh Học Thiệu nói: "Người đại diện của hắn không đẹp trai bằng anh, mắt nhìn cũng kém hơn anh, hắn thì càng không bằng tôi, cả mặt lẫn tố chất. Tôi mà bực cũng không thốt ra 'mẹ nó', cùng lắm thì mắng vài câu 'điên mẹ ông đát' là cùng!"
Trịnh Học Thiệu lập tức nhét ngay viên kẹo vào miệng cậu, không cho nói nữa. Nhân viên trong xe đã nhìn Cố Giai Mính bằng ánh mắt kỳ lạ rồi, Trịnh ba cũng thấy hơi mệt, nhưng ngẫm lại... thì đúng là cậu nói thật.
Lúc này, mấy nhân viên trong xe đều giả vờ không nghe thấy gì. Hai "thần tiên" đang gây chiến, tốt nhất là giả điếc cho lành.
Sau khi được người đại diện khuyên nhủ, Trần Huyên đen mặt nhưng cũng không quay lại thay đồ. Giờ mà còn đi thay nữa thì chắc trễ hết cả lịch trình. Trước khi lên sân khấu vẫn phải đọc lại kịch bản cơ mà.
Nhân viên nhanh chóng mở cửa xe, sắp xếp cho Trần Huyên và Cố Giai Mính ngồi tách nhau ra, tránh để hai người lại có dịp đụng độ.
Trần Huyên vừa lên xe, thấy Cố Giai Mính đã ngồi sẵn, sắc mặt lập tức cứng đờ. Nhìn thấy cả Trịnh Học Thiệu, mặt anh ta càng đen.
Bầu không khí trong xe lập tức ngột ngạt.
Người đại diện của Trần Huyên biết rõ giữa hắn với Trịnh Học Thiệu có xích mích, nên vội cười làm lành. Ông ta tròn trịa, vừa cười lên là trông rất hiền: "Tôi nghe nói hôm nay có một khách mời đặc biệt, không ngờ lại là Giai Mính. Hai người còn trẻ, chào hỏi làm quen đi, biết đâu hợp nhau."
Chưa kịp để Trịnh Học Thiệu phản ứng, Cố Giai Mính đã lạnh nhạt nói: "Ủa không, tôi nhỏ hơn anh ta nhiều lắm đó. Người ta là thịt khô lâu năm, tôi vẫn còn non trẻ lắm."
Mặt Trần Huyên lập tức trầm xuống, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, không đáp lại, giả vờ rộng lượng như bậc tiền bối, chỉ có ánh mắt là lộ rõ vẻ khó chịu.
Trần Huyên đúng là đẹp trai, kiểu ngũ quan rõ nét, mắt sâu, dáng người lại lịch lãm. Đôi mắt dài, hơi hẹp, pha chút khí chất bất cần khiến hắn có thể diễn đủ loại vai. Mắt như vậy mà lộ vẻ lạnh lùng thì đúng là hơi dọa người thật.
Cố Giai Mính bật cười, giọng lè nhè cố tình khiêu khích: "Ui cha ~ tôi sợ quá đi ~ tiền bối bắt nạt người mới ~ thật là... mất mặt quá!"
Trịnh Học Thiệu lục lại trong túi, tìm kẹo để chặn miệng cậu nhưng bóp mãi không thấy. Giờ thì Cố Giai Mính thật sự nổi cơn rồi, không kiêng nể gì nữa.
Trần Huyên cứng đờ cả mặt. Cố Giai Mính rõ ràng không coi hắn ra gì! Hai người vốn không dây dưa gì nhau, nếu có mâu thuẫn, chắc chắn là vì chuyện của Trịnh Học Thiệu. Vì chột dạ nên Trần Huyên chỉ nghiến răng, không dám đáp.
Nhưng im lặng thì được tha chắc? Không đời nào. Với Cố tiểu yêu thì càng im càng bị khiêu khích.
"Nói thật nè, tôi cũng chẳng muốn ngồi cùng xe với anh, người vừa bẩn vừa xấu tính như vậy, tôi thấy ảnh hưởng cả tín hiệu điện thoại của tôi đó." - Cậu lôi điện thoại ra nhìn rồi nhíu mày - "Đấy, sóng yếu đi rồi kìa, đúng là xui thật."
Người ta nói đất sét cũng có ba phần nóng, bị chọc tới vậy thì ai mà nhịn được. Trần Huyên lại là người có thâm niên, sao chịu nổi? Hắn lập tức trở mặt: "Cố Giai Mính, giữ miệng chút đi."
Cố Giai Mính nhe răng cười: "Ờ, ờ!"