Sau Khi Bị Cha Ruột Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 22-3



Nằm ngửa không thấy rõ thì nằm sấp, Tiểu Mặc tổng nằm bò là sẽ không trông thấy đôi chân ngắn tũn của mình nữa.

Chạm vào đầu Cố Giai Mính, Mặc Trạch Dương hào hứng mời: "Cha cho con một lâu đài rất to trong văn phòng, ba có muốn đi xem thử không?"

Cố Giai Mính tưởng tượng ra cảnh đó, lập tức vui vẻ: "Trong văn phòng tổng tài mà cũng có lâu đài?"

"Có gì không đúng sao?" - Mặc tổng nghiêm túc hỏi lại, hoàn toàn không cảm thấy việc mình bày một chỗ chơi trong văn phòng cho con trai là kỳ lạ.

Cố Giai Mính bật cười thán phục: "Không sai gì cả, chỉ là tự nhiên thấy... anh chuyên nghiệp quá."

Về nghề bảo mẫu, Mặc tổng đúng là làm tới nơi tới chốn khiến người ta bội phục.

Không biết thư ký Vương mỗi ngày dọn dẹp văn phòng tổng tài, trong lòng rốt cuộc cảm thấy thế nào...

Câu nói vừa rồi nghe vào tai Mặc tổng chẳng khác nào đang mỉa mai anh không làm việc đàng hoàng. Nhưng Mặc tổng chỉ rũ mắt, tiếp tục nhìn báo cáo, thản nhiên giải thích: "Chỉ là chừa cho nó một góc để vẽ vời trong phòng làm việc thôi, nối với phòng nghỉ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới công việc. Thứ bảy anh vẫn phải xử lý một số việc, Trạch Dương ở bên một mình thì sẽ buồn."

Nói tới đây, Mặc tổng còn không quên khen con: "Thằng bé rất ngoan, chẳng hề làm phiền đến công việc của anh."

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương được khen liền cong khóe môi, cố nhịn cười, không dám cười quá rạng rỡ vì sợ bị nói là khoe khoang-dù Tiểu Mặc tổng thật sự rất sĩ diện!

Cố Giai Mính liếc nhìn con trai, không cam lòng ném cho một ánh xem thường: Khoe đi! Để xem mai mốt ba con bại lộ thân phận, người ta còn đối xử với con thế nữa không!

Mặc Trạch Dương rúc trong lòng ba, môi mím cười mà chẳng cười nổi. Bé có thể cảm nhận rõ ràng thiện ý phát ra từ Mặc Uẩn Tề-đặc biệt là với thể chất tiểu yêu tinh được khí thuần sinh dưỡng như bé, nhạy bén cảm nhận được thiện ác từ người khác. Ở bên Mặc Uẩn Tề, bé cảm thấy ấm áp, yên tâm, tự nhiên sinh ra cảm giác thân thuộc khó cưỡng, như máu mủ tương liên. Nếu một ngày nào đó Mặc Uẩn Tề vì bé không phải con người mà trở mặt, Mặc Trạch Dương chỉ có thể co ro thành một cục, cắn môi muốn khóc.

Cố Giai Mính lập tức cảm nhận được cảm xúc bất ổn từ tiểu thú con, kinh hoảng ngồi bật dậy, cuống cuồng bế bé lên, lắp bắp hỏi dồn: "Sao vậy bảo bối? Sao tự nhiên lại buồn? Giận bạn à? Bị bạn giành đồ chơi? Hay là bị sói con cắn hả?!"

Mặc tổng đang định bước tới phụ dỗ, nghe thấy hai chữ "sói con" thì ánh mắt khẽ lóe, cúi đầu như không nghe thấy gì, chỉ im lặng đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Mặc Trạch Dương.

Bàn tay ấm áp vừa đặt xuống, Mặc Trạch Dương lập tức mím môi, nước mắt kìm nén chẳng được nữa, bỗng dưng há miệng gào khóc "oa" một tiếng.

Lần này thì đến lượt Cố Giai Mính hoảng thật rồi-nhãi con nhà cậu lớn như vậy, thế mà bật khóc ầm ĩ!

Rõ ràng lúc nãy vẫn còn tốt mà... rốt cuộc là sao thế này?

Mặc Trạch Dương quay đầu, ôm lấy cổ Mặc Uẩn Tề, theo đà bò thẳng vào ngực anh. Mặc Uẩn Tề theo phản xạ ôm lấy bé, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Giai Mính, vẻ mặt nghi hoặc, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Cố Giai Mính giật mình, vươn tay định kéo bé về. Không ngờ thân hình nhỏ xíu mà sức lực lại không nhỏ, Mặc Trạch Dương ôm chặt lấy Mặc Uẩn Tề không buông. Cố Giai Mính do dự một thoáng rồi yên lặng buông tay.

Cậu đã cảm nhận được rõ ràng trong cảm xúc của Mặc Trạch Dương-có một loại không muốn rời xa thật sâu đậm.

Là tình thân giữa cha con, là huyết thống máu mủ. Dù cậu có muốn chia rẽ hai người đến đâu, thì ràng buộc bởi máu mủ vẫn tồn tại, không cách nào chối bỏ.

Đây là số mệnh, là nhân quả. Không thể dùng ngoại lực để cưỡng ép.

"Con muốn anh ôm thì cứ để anh ôm một lúc." - Cố Giai Mính thở dài bất lực. Đứa nhỏ này đã động chân tình rồi. Chỉ là... cậu vẫn lo. Mặc Uẩn Tề có thể chấp nhận chuyện họ không phải người thường không? Giờ thì đối xử tốt đấy, nhưng nếu một ngày kia biết sự thật, liệu có bị dọa cho bỏ chạy?

Huống chi... khoảng cách thọ mệnh giữa hai bên quá lớn. Mặc Uẩn Tề sống tối đa cũng chỉ một trăm năm.

Dù có cho hắn dùng linh dược, thì cũng chỉ kéo dài được thêm hai mươi năm. Cậu phải nghĩ cách khác-phải để Mặc Uẩn Tề sống lâu hơn nữa.

Coi như là... vì con.

Cố Giai Mính vì bản thân không nỡ buông tay, bèn tìm một cái cớ hoàn mỹ để tự thuyết phục.

Mặc Uẩn Tề bế lấy Mặc Trạch Dương, dịu dàng dỗ dành: "Hôm nay bà nội bên Y Quốc gửi cho cha nhiều đồ ăn ngon lắm, con muốn lên xem không? Chúng ta chọn một ít, mai đem chia cho bạn con nhé." Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, động tác ôm con mẫu mực như sách giáo khoa, một bên dỗ dành, một bên bế bé lên lầu.

Mặc phu nhân rất thích mua quà cho trẻ con, thường đích thân gói từng món rồi gửi đến, như một cách biểu lộ tình yêu làm mẹ. Dù sau này bà không còn nữa, những món quà ấy vẫn sẽ thay bà bày tỏ tình thương.

Từ sau khi chồng mất, niềm vui sống của bà càng lúc càng dồn vào các cháu. Có khi còn chuẩn bị cả đống đồ ăn vặt trẻ con thích. Đúng lúc hôm nay gửi tới, Mặc Trạch Dương lại được chia phần.

"Bà nội tự tay làm chocolate đấy, con có muốn ăn không?" Lúc tan làm, Mặc Uẩn Tề tiện tay để túi quà lên bàn làm việc cùng tài liệu trong thư phòng. Lúc này, anh ngồi tại bàn, ôm Mặc Trạch Dương trong lòng, lấy ra một hộp chocolate.

Mặc Trạch Dương chun chun mũi, đôi mắt ướt đẫm lập tức sáng rực lên.

Ở dưới lầu, Cố Giai Mính-vốn đang vắt óc nghĩ cách giúp Mặc Uẩn Tề kéo dài tuổi thọ-bỗng ngửi thấy mùi chocolate bay đến, sắc mặt lập tức tái xanh. Không nghĩ ngợi gì thêm, thân ảnh vừa lóe đã xuất hiện trước cửa thư phòng tầng hai, đẩy cửa xông vào: "Không được ăn!!"

Mặc Trạch Dương đã cầm một viên, chuẩn bị bỏ vào miệng, vừa thấy ba liền chớp chớp mắt... rồi ngửa đầu nhét vào miệng cái "ngoạm".

Cố Giai Mính: "......"

"A a a nhãi con muốn chết à?!" - Cậu lao tới, xách bổng con trai lên, bóp má ra, giận dữ hét: "Nhổ ra!"

"Ô ô ô......" - Mặc Trạch Dương hai tay che chặt quai hàm, sống chết không nhả. Bé đã lâu không được ăn chocolate rồi! Từ sau khi cha tới, ba liền quản chặt lượng chocolate. Nhưng mà-trước kia ba cũng ăn cùng bé vui vẻ lắm mà, sao giờ lại không cho?

Cố Giai Mính tức đến run người. Mặc Trạch Dương có thói quen từ nhỏ: mỗi lần ăn chocolate là như mèo ngửi thấy catnip, vừa lười biếng vừa không kiểm soát được tai với đuôi, cứ thế mà... lộ ra!

Nếu để Mặc Uẩn Tề thấy cặp tai hồ ly trắng to đùng kia, không chừng ngất luôn giữa chỗ!

"Muốn chết thật à?!"

Thấy con đã nuốt xong, Cố Giai Mính không kịp la mắng tiếp, ôm vội Mặc Trạch Dương chạy về phòng mình. Mặc tổng đuổi theo phía sau nhưng bị đóng cửa lại, suýt đụng đầu.

Đặt con lên giường, vừa xoay người lại đã thấy trên đầu Mặc Trạch Dương nhú ra một đôi tai lông trắng muốt, bé còn vui vẻ rụt rụt hai tai, lăn một vòng trên giường, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi suýt bị bại lộ thân phận.

Mặc Uẩn Tề lo lắng gõ cửa. Cố Giai Mính chỉ hé mở một khe, dùng thân mình che chắn tầm mắt hắn: "Về sau đừng cho nó ăn chocolate. Nó... dị ứng đấy, sẽ nổi mề đay, gặp gió thì ngứa."

Mặc Uẩn Tề cau mày: "Anh gọi bác sĩ đến khám luôn nhé?"

"Không không!" - Cố Giai Mính vội vã giữ chặt tay anh, cười gượng: "Ngủ một giấc là hết rồi, không cần phiền bác sĩ đâu."

Mặc Uẩn Tề trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: "Được. Nhưng nếu có gì bất thường, nhất định phải nói anh biết."

"Ừm ừm ừm." - Cố Giai Mính gật đầu như gà mổ thóc. Dụ được đi rồi tính tiếp! "Anh bận thì cứ đi đi, thật sự không sao, có chuyện tôi gọi anh liền." Nói xong vội vàng đóng cửa.

Mặc tổng đứng ngoài, nhìn cánh cửa như ngăn cách hai thế giới, ánh mắt càng lúc càng trầm. Nếu thật sự chỉ là dị ứng mề đay do ăn chocolate, thì Cố Giai Mính không đến mức phản ứng mạnh như vậy.

Hơn nữa, mỗi ngày Mặc Trạch Dương đều nhét vài viên chocolate vào cặp mang đến trường...

Đêm xuống, một con hồ ly trắng nhỏ lặng lẽ lẻn vào thư phòng, trèo lên ghế, lần theo mùi ngọt tìm thấy hộp chocolate trên kệ sách. Hồ ly nhỏ ôm chặt hộp vào lòng, cẩn thận nhảy qua đống văn kiện rồi chạy về phòng.

Vừa bước vào cửa, đã bị tóm gáy.

Cố Giai Mính siết sau cổ nhóc, nhấc lên: "Nhóc khốn!"

Mặc Trạch Dương: "......"

Sáng hôm sau, Mặc Trạch Dương tỉnh bơ chạy ra ngoài, hoàn toàn không có dấu hiệu gì lạ, còn dạo quanh gương mấy vòng đầy tự tin. Cố Giai Mính thì mang túi đồ lên thư phòng, kể với Mặc Uẩn Tề: "Tối qua nhãi con lén trộm chocolate trong thư phòng anh, tôi bắt được, chocolate tôi đã tịch thu. Về sau không cho nó ăn nữa."

Mặc Uẩn Tề bật cười, nhìn con trai đầy thương xót mà không biết làm gì: "Được, nghe em."

Mặc Trạch Dương bị đả kích sâu sắc, lập tức cúi đầu, cảm thấy mình hôm nay... thật không đẹp trai.

Mặc tổng nhìn vết chân mờ mờ trên đống văn kiện, rũ mắt, trầm ngâm, rồi hỏi: "Giai Mính, gần đây có con thú hoang nào lọt vào nhà không?"

"Không đâu." - Cố Giai Mính vừa tìm mũ đội cho Trạch Dương vừa trả lời, "Động vật khác với người, chúng rất coi trọng địa bàn. Đây là địa bàn của tôi, không có tôi cho phép thì không thể vào. Nếu có việc khẩn thì cũng chỉ tới tìm tôi ngoài sân thôi." Cậu ho khan một tiếng, bổ sung: "Dĩ nhiên, đây là tôi... tự quan sát thấy."

Mặc Uẩn Tề gật đầu, không hỏi nữa: "Vậy anh đưa Trạch Dương tới nhà trẻ, tiện thể chở em tới đoàn phim."

Cố Giai Mính: "...... Tại sao?"

"Xe anh nhanh hơn xe em, đến K thị tiết kiệm được nửa tiếng." Mặc Uẩn Tề nói tỉnh bơ. Một lý do khác là-với thân phận tài xế của Mặc tổng, ai có mắt cũng nhìn ra Cố Giai Mính là người của ai. Muốn chọc cậu, cũng phải đủ bản lĩnh gánh hậu quả.

Cố Giai Mính vẫn chưa hiểu: "Ý tôi là... tại sao tôi phải nghe anh?"

Mặc tổng bật cười: "Bởi vì anh là ông chủ của em."

Cố Giai Mính: "..." Anh nói đúng quá, tôi không thể phản bác.

Đổi giày xong, Mặc Uẩn Tề cúi đầu, nói nhỏ với Cố Giai Mính: "Nếu cuối tuần em không về được, anh sẽ đưa Trạch Dương tới thăm."

Cố Giai Mính vừa định gật đầu thì đối phương đã tiến sát lại gần-một làn hơi mát mẻ phảng phất bạc hà lướt qua môi cậu.

Cậu ngây ra.

"Đi thôi." - Mặc Uẩn Tề dắt tay Mặc Trạch Dương bước ra cửa, để lại Cố Giai Mính một mình ngây ngốc, chậm rãi cảm nhận nụ hôn kia.

"A a a a!!" - Cậu ôm mặt dậm chân: "Đồ thú hai chân lưu manh!!"

-

Trước cổng nhà trẻ, Mặc Uẩn Tề dừng xe, đột nhiên hỏi: "Chocolate hôm qua ăn ngon không?"

Mặc Trạch Dương gật đầu, giọng thơm mùi sữa: "Ngon lắm ạ."

"Trên người có nổi hạt đậu nhỏ nào không?"

Mặc Trạch Dương lắc đầu: "Không có."

"Vậy tối qua sao con trèo lên bàn giỏi thế, càng ngày càng lợi hại."

Tiểu Mặc tổng ưỡn ngực đầy tự hào-leo lên bàn thôi mà, chuyện nhỏ.

Mặc Uẩn Tề nheo mắt, lấy ra một viên chocolate: "Muốn ăn thêm một viên nữa không?"

"Để con mang đến nhà trẻ ăn ạ!" - Mặc Trạch Dương nhanh chóng cất vào cặp. Dù bé thích ăn ngọt, nhưng lời dặn của ba bé vẫn nhớ kỹ: tuyệt đối không để cha thấy lỗ tai hồ ly, nếu không sẽ bị cha ruồng bỏ!

Dù Mặc tổng chỉ nhấc một ngón tay cũng khiến đối thủ thương trường ngã rạp, nhưng lại không dụ nổi chính con trai mình. Nhìn viên chocolate bị bé cất đi, Mặc tổng thở dài trong lòng-cũng không thể bóp miệng con mà nhét vào, dù trong đầu vẫn đầy nghi hoặc.

Mặc Trạch Dương tháo dây an toàn, tung tăng chạy đến cô giáo chờ sẵn ở cổng, còn quay đầu vẫy tay: "Bye bye cha!"

Mặc Uẩn Tề nhìn bé con hồn nhiên qua cửa sổ xe, khóe môi cũng cong lên theo, vẫy tay đáp lại rồi mới quay đầu xe rời đi.

Bất kể ba cha con nhà Cố Giai Mính còn giấu bí mật gì-hắn đã định rồi.

-

Sau khi về đến công ty, Mặc Uẩn Tề đưa một tài liệu cho trợ lý tình báo, dặn dò điều tra dấu chân lạ trên văn kiện.

Rất nhanh, trợ lý mang kết quả trở lại, cũng thấy kinh ngạc: "Đây là dấu chân của một con hồ ly nhỏ. Trên giấy còn dính một sợi lông trắng, phân tích DNA cho thấy 80% khả năng là cáo Bắc Cực-hay còn gọi là bạch hồ, tuyết hồ. Loài này chỉ phân bố ở lãnh nguyên Siberia và Bắc Mỹ. Nếu xuất hiện ở đây... chắc chắn là vật nuôi, không thể là thú hoang."

Mặc Uẩn Tề nghe xong, trầm mặc rất lâu.

Hồ ly trắng nhỏ?