Ngủ chung? Cố Giai Mính nhìn Mặc Uẩn Tề bằng ánh mắt lạnh tanh hơn mười giây, cuối cùng khẽ hừ một tiếng qua kẽ răng: "Hừ!"
Không thèm cần anh bồi!
Mặc tổng chẳng giận chút nào, còn bật cười cầm sách lên đọc tiếp: "Thế thì tiếc thật." Nhưng không sao, tương lai còn dài mà.
Cố Giai Mính: "......"
Thật đấy, không có chút tiếc nào luôn!
Trước giờ đi ngủ, Mặc Trạch Dương chạy đến phòng Cố Giai Mính, nép vào cửa nhỏ giọng hỏi: "Ba, con mời bạn đến nhà mình chơi được không?" Khuôn mặt nhỏ tròn xoe tràn đầy mong đợi, háo hức muốn khoe lãnh địa mới của mình.
Cứ tưởng con trai đã suy nghĩ lại, không muốn xa ba nên mới tìm đến cậu. Sắc mặt Cố Giai Mính thay đổi vài lần, cuối cùng gật đầu một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Được chứ, con muốn mời ai cũng được. Ba sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ chơi cho các con, còn có thể mời bạn ở lại ăn cơm luôn."
Mặc Trạch Dương vui vẻ chạy ra, nhưng vừa mới nhúc nhích, đã bị Cố Giai Mính giữ lại. Cậu lạnh mặt hỏi: "Con đi đâu đấy?"
"Con muốn nói tin này cho cha!" Giọng bé nũng nịu mềm nhũn, vừa nghe là thấy đầy ỷ lại. Cố Giai Mính hít sâu một hơi, trong lòng như bị đổ cả thùng giấm chua.
"Ba," Mặc Trạch Dương nghiêm túc hỏi, gương mặt nhỏ nghiêm nghị lạ thường: "Nếu con không nói với cha rằng con không phải người thường, cha có mãi mãi là cha con không?"
Ánh mắt Cố Giai Mính thoáng run, trong lòng như có vật sắc đâm mạnh một nhát, nhói lên không dứt.
Nhìn vào ánh mắt chờ đợi ấy, Cố Giai Mính trầm mặc. Cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Có lẽ... sẽ rời đi chăng?
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, nhỏ giọng gọi: "Ba?"
Cố Giai Mính khẽ vuốt đầu bé, nói nhẹ nhàng: "Sẽ, cha sẽ luôn luôn yêu con. Mình chỉ cần giữ kín một chút là được."
Nhận được câu trả lời, Mặc Trạch Dương vui vẻ chạy xuống lầu tìm Mặc Uẩn Tề.
-
Thứ Bảy hôm đó, nhà Mặc Trạch Dương đón ba người bạn mới tới chơi.
Một bé trai đội mũ lưỡi trai xanh lam, mặt tròn như cái bánh bao nhưng lại cố tỏ vẻ ngầu ngầu. Mặc Trạch Dương giới thiệu với hai ba: đây là bạn thân nhất của bé - Vương Triết Nhan.
"Chào chú Mặc, chào chú Cố, đây là quà ba con gửi, làm phiền ạ." Bé con lễ phép đưa quà, ánh mắt Mặc Uẩn Tề thoáng hiện ý cười - con trai mình đúng là chọn bạn không tệ, đứa nhỏ này có giáo dục tốt.
Cố Giai Mính thì rõ ngay: dưới mũ bé là hai cái tai mèo, chắc còn chưa biết cách giấu. Một nhóc mèo con chính hiệu.
Đứa trẻ thứ hai tóc nhuộm màu hồng nhạt, nhỏ người nhưng nhìn lanh lợi. Có điều nhìn kỹ lại thấy nhát gan, rụt rè, cũng lễ phép mang theo quà.
Mặc tổng khẽ gật đầu, âm thầm đánh giá. Đứa trẻ này là kiểu lớn lên trong gia đình thế nào? Mình cần biết rõ bạn bè của con để còn lo được cho tương lai nó.
Cố Giai Mính nhìn là hiểu ngay - gà trống con mới hóa hình! Chính là quả cầu lông vàng mà Mặc Trạch Dương từng ôm ấp trong tay lúc mới vào lớp mẫu giáo. Tấm tắc... mới đó mà lớn rồi!
Cuối cùng là một bé trai trông hơi ngang tàng, đứng vắt vẻo đằng trước. Đừng thấy nhỏ tuổi, bé này xinh lắm: mũi cao, mắt dài, làn da trắng mịn mà ánh mắt lại có nét sắc sảo. Rõ ràng cha mẹ gen rất đẹp. Bé cúi gập người 90 độ, giọng lanh lảnh: "Chào hai chú, con là Bạch Kỳ Quân!"
Cố Giai Mính vừa nghe xong mặt liền biến sắc, xắn tay áo liền: A! Cậu còn chưa đi tìm thì nó tự mò tới tận cửa! Chính là sói con chuyên bắt nạt Mặc Trạch Dương! Dù có trắng muốt giống nhau, nhưng dám ăn hiếp con cậu là không tha!
"Nhóc, nhà nhóc ở đâu? Ba tên gì, làm nghề gì?" Cố Giai Mính vừa hỏi vừa bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị điều tra nhân thân.
Mặc Uẩn Tề đưa tay đè cái tay không yên của cậu lại, bình tĩnh nói với Mặc Trạch Dương: "Dẫn bạn đi chơi đi con."
Cố Giai Mính còn chưa kịp hỏi hết, không cam lòng liếc hắn: "Tôi còn chưa hỏi xong mà?"
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ: "Em hỏi để làm gì?"
Cố Giai Mính bày ra lý do rất chính đáng, nghiến răng: "Con của ông đó bắt nạt con tôi, tôi muốn đi tìm ba nó tính sổ!"
Mặc Uẩn Tề nhìn vẻ mặt hung dữ của cậu, bỗng bật cười: "Anh cứ tưởng em muốn đánh thằng nhỏ ấy. Chuyện trẻ con thì để tụi nó tự giải quyết."
Cố Giai Mính tức đỏ mặt, gõ tay vào ngực Mặc Uẩn Tề: "Tôi mà đi đánh con nít? Trong lòng anh tôi là hạng người nào hả?"
Mặc Uẩn Tề nghiêm túc suy nghĩ, đáp: "Dễ thương."
Cố Giai Mính phồng má biệt nữu, định tức tiếp thì thôi... hết giận luôn. A! Loài người hai chân thật gian xảo, nghĩ rằng khen tôi vài câu là tôi mềm lòng à?
Cậu hừ hừ rồi chọc thêm mấy cái cho hả giận, mà Mặc Uẩn Tề chỉ dịu dàng nhìn, ánh mắt đầy chiều chuộng. Cố Giai Mính bị nhìn tới ngượng chín mặt, rốt cuộc đành lảng đi.
Bốn đứa trẻ rúc vào phòng, chơi đùa lăn lộn. Một lúc sau, Mặc Trạch Dương nghiêm túc gọi các bạn lại, ra vẻ rất quan trọng: "Nghe nè, ai thấy cha tớ thì phải giấu đuôi và tai đi nha! Ba tớ nói, nếu cha mà thấy đuôi của tụi mình, ổng sẽ bắt lại... ăn luôn!"
Gà trống nhỏ nuốt nước bọt cái ực: "Trời ơi, cha của Mặc Trạch Dương đáng sợ vậy sao!"
Vương Triết Nhan giơ tay, gương mặt nghiêm trọng: "Tớ từng nghe ông bà kể, mấy yêu quái thời xưa dữ lắm, hay bắt mấy con yêu nhỏ hoặc con người làm đồ ăn sáng á. Nhưng bây giờ có nhiều luật rồi, yêu tinh sống y như người thường luôn."
Cát Minh Minh rùng mình, suýt bám chặt đuôi ai đó: "Trời đất... đáng sợ thiệt!"
Mặc Trạch Dương cũng gật đầu lia lịa, thật ra chẳng hiểu lắm Vương Triết Nhan nói gì, nhưng nghe giống như ba mình nói: bắt mình làm... thảm hồ ly? Nghe cũng đáng sợ phết.
Bạch Kỳ Quân đang nằm dài trên thảm, bắt chéo chân, hất cằm nói: "Hừ, mấy cậu nhát quá! Yêu quái thì có gì ghê gớm."
Mặc Trạch Dương quay lại tặng bé một cái tát gọn gàng, nghiến răng nói: "Coi cái mặt đó của cậu đi! Không đánh không được!"
Bạch Kỳ Quân bật dậy quát: "Ngươi dám đánh ta!"
Mặc Trạch Dương trợn to mắt, im re không nói lời nào, lại giơ tay chuẩn bị cào tiếp.
Ba cậu từng nói: lúc đánh nhau đừng mở miệng, nói nhiều là dễ thua, chỉ cần nhanh tay lẹ móng là được. Thế nên, Mặc Trạch Dương không giải thích gì, chỉ giơ vuốt lên sẵn sàng, ai nói thêm thì cào!
Hai đứa còn lại nhanh chóng bò đi, tránh xa khu chiến sự, tỉnh bơ ngồi một bên xem kịch vui.
Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân vốn là cặp đôi chuyên gây sự ở nhà trẻ, chiến thần của cả khối. Đánh nhau hoài, thầy cô cũng mặc kệ. Mà Bạch Kỳ Quân cũng đâu phải loại dễ bắt nạt, lập tức lao qua, hai đứa lại nhào vào đánh nhau.
Ngươi tóm ta một cái, ta cào ngươi một cái, móng vuốt nối tiếp móng vuốt. Bàn tay hồ ly quất lên đầu đối phương bạch bạch, ai cũng không nhường ai. Sói con sức mạnh vượt trội, nhanh chóng đè được hồ ly nhỏ xuống đất. Nhưng Mặc Trạch Dương không chịu lép vế, vừa bị đè vừa phản công, móng cào loạn xạ, để lại hơn mười vết trên mặt đối phương, khiến khuôn mặt nhỏ của Bạch Kỳ Quân trông như một đóa hoa nở rộ.
Bạch Kỳ Quân há miệng thở dốc, tức tới mức suýt nhào xuống cắn người. Nhưng Mặc Trạch Dương lại giáng thêm một móng vuốt nữa, lần này nhắm thẳng vào mặt.
Sói con cuối cùng vẫn không dám cắn thật. Khuôn mặt be bét thương tích, bị Cố Giai Mính gọi xuống ăn cơm.
Nhìn cái mặt sưng húp của nhóc sói, Cố Giai Mính yên lặng gắp thêm hai miếng sườn cho nhãi con nhà mình: làm tốt lắm, mặc kệ là sói hay chó, hồ ly nhà mình không sợ ai hết!
Sói trắng nhỏ thở hồng hộc, tay cầm khúc xương sườn, vừa gặm vừa uất ức đến mức muốn khóc!
Mặc tổng: "......"
Nhìn ba đứa nhóc trước mặt, lại đang trong chính ngôi nhà của mình, Mặc Uẩn Tề cảm thấy... hình như mấy đứa này không giống con nít bình thường thì phải?
Ăn xong bữa, mấy vết cào trên mặt sói trắng nhỏ dần biến mất, không để lại chút dấu tích nào. Cố Giai Mính nhìn qua Mặc Uẩn Tề, lòng căng như dây đàn, tim suýt nhảy ra khỏi cổ. Chỉ muốn xách cổ sói con này mà ném thẳng ra ngoài cho khuất mắt!
Nhưng Mặc tổng vẫn im lặng ngồi ăn, dáng vẻ như chẳng phát hiện điều gì. Hắn vừa gắp đồ ăn cho con trai, vừa nhấp một ngụm canh, động tác thong thả như thường.
Cố Giai Mính sợ Mặc Uẩn Tề phát hiện manh mối, ăn xong liền làm bộ vô tình hỏi: "Anh có thấy bạn của con mình... hơi kỳ lạ không?"
Mặc Uẩn Tề nhìn dáng vẻ cậu căng thẳng, nghiêng tai lắng nghe câu trả lời, khóe môi khẽ cong. Từ đầu cứ "con của anh", giờ đã đổi thành "con mình", rõ ràng trong lòng cậu đã mềm xuống, dần không còn bài xích nữa.
Hắn đã ý thức được, người yêu và con trai hắn đều không phải người bình thường. Với chuyện này, hắn chọn cách tiếp nhận. Dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không buông tay.
Mặc Uẩn Tề bước đến ôm lấy eo Cố Giai Mính từ phía sau, giọng nhẹ nhàng như đang thủ thỉ: "Đối với trẻ con mà nói, chỉ cần giúp con lớn lên đúng hướng, thì bạn là người hay là yêu, hay chỉ là một món đồ biết chia sẻ, đều không quan trọng. Chỉ cần con xem đó là bạn, anh cũng sẽ chấp nhận. Anh cũng có thể chấp nhận bí mật của em, chấp nhận rằng em và con không giống người thường. Điều kiện duy nhất là: hai người đều thuộc về anh, đừng rời xa."
Cố Giai Mính bỗng sững lại, quay đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm ấy. Trong ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc chân thật khiến cậu như rơi vào, quên luôn phản ứng, chỉ ngơ ngác để đối phương ôm, thậm chí cả hơi ấm trong lòng ngực hắn cũng thấy... quen thuộc vô cùng.
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ: Mặc Uẩn Tề từng ôm cậu như thế, cũng từng nhìn cậu bằng ánh mắt thế này. Không rõ là ký ức thật hay ảo giác, vì sao lại có cảm giác như từng trải qua?
Lúc ấy, Mặc Trạch Dương chạy tới, thấy hai người đang ôm nhau liền nhào tới ôm luôn cả hai cái đùi. Cố Giai Mính lập tức hoàn hồn, nhanh chóng đẩy Mặc Uẩn Tề ra, xoay mặt nhìn sang chỗ khác, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt con trai.
Dạy hư con rồi!
Không thể có lần sau!
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu, khẽ cười, bế bổng Mặc Trạch Dương lên: "Bạn con đâu rồi?"
Mặc Trạch Dương phồng má đáp: "Đang trong phòng con xem hoạt hình. Con tới chia đồ ăn ngon cho mọi người nè!" Nói xong, bé rút một viên kẹo từ trong hộp nhỏ nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, rồi lại lấy một viên khác đưa cho Cố Giai Mính.
Mặc tổng mỉm cười xoa đầu con trai: "Trạch Dương lớn rồi, càng ngày càng hiểu chuyện."
Mặc Trạch Dương hãnh diện đấm đấm ngực: bé sắp trở thành người đàn ông thật sự rồi đó nha!
Cố Giai Mính nhìn bé, thở dài trong lòng: nhóc này không có lương tâm, vậy mà không đưa viên kẹo đầu tiên cho ba nó!
Cậu nghiêng người nhéo ót bé: "Cố Đại Tráng! Không được để bị hắn dụ dỗ! Con là con của ba!"
Mặc Trạch Dương lè lưỡi đáp tỉnh queo: "Con đâu có bị dụ! Hai ba đều là ba con, ai cũng đừng hòng chạy!"
Mặc tổng gật gù ra chiều hài lòng: "Giỏi, đúng là con trai cha."
Cố Giai Mính câm nín. Đúng là hai cha con nhà họ Mặc, giống nhau từ miệng tới thái độ!
Cậu nghiến răng thầm nghĩ: tối nay phải bỏ thêm thật nhiều muối vào canh! Cho hai người biết ai mới là chủ cái nhà này!
Sáng hôm sau, Cố Giai Mính đầu bù tóc rối bò dậy, thừa lúc Mặc Uẩn Tề còn chưa tỉnh, nhanh chóng chui vào phòng tắm gội đầu, rửa sạch một lượt bộ lông.
Vừa tắm xong định chuồn ra thì đã bị Mặc Uẩn Tề chặn ngay cửa phòng tắm. Người kia lạnh mặt sấy tóc cho cậu đến khi khô ráo mới chịu thả cho đi.
Cảm giác như bản thân bị nhân loại kia nắm gọn trong lòng bàn tay, có trốn thế nào cũng không thoát, Cố Giai Mính lập tức ủ rũ, mặt đỏ bừng đi về phía phòng Mặc Trạch Dương. Rõ ràng lúc ngủ nhãi con còn nằm rất nghiêm chỉnh, đầu hướng bắc chân duỗi về nam, vậy mà giờ nằm xoay ngang, cái bụng hình chữ X uốn éo lên trời, chăn đã rơi tứ tán xuống đất. Cố Giai Mính liền nhào tới ôm lấy bé lăn một vòng, trong lòng gào thét: nhóc con nhà cậu sao lại có thể đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu thế này chứ!!
Mặc Trạch Dương lim dim mở mắt ra, thấy gương mặt ửng hồng của ba mình liền lo lắng hỏi: "Ba bị sốt hả?"
Cố Giai Mính ôm lấy bé, dụi mặt cọ tới cọ lui: "Ba nhớ con, đồ nhóc không có lương tâm."
Mặc Trạch Dương bị cọ đến bật cười khúc khích, lập tức hết buồn ngủ, ôm cổ ba làm nũng không rời. Cố Giai Mính vội vàng đóng cửa, để Mặc Trạch Dương biến thân thành hồ ly nhỏ, nằm lăn qua lăn lại trên người cậu.
Hai cha con chơi đùa một trận, bên ngoài Mặc Uẩn Tề gõ cửa, giọng nói ôn hòa vang lên: "Hai người các em, xuống ăn sáng đi."
Mặc Trạch Dương bật dậy đáp rôm rả: "Dạ!" Sức sống bừng bừng, như thể có thể nhảy vọt lên trời.
Hôm nay Mặc Uẩn Tề có việc phải đến công ty, trước khi đi không quên dặn dò: "Nhớ chăm sóc ba con cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho cha ngay."
Mặc Trạch Dương móc ngoéo, khí thế phất tay như một đại tướng: "Cha cứ yên tâm đi làm kiếm tiền! Cả cái nhà này con lo hết!"
Cố Giai Mính →_→ Quan hệ giữa nhãi con nhà cậu và Mặc Uẩn Tề đúng là ngày càng thân thiết, cậu thật sự rất muốn đá Mặc Uẩn Tề ra khỏi nhà cho rồi!
Dù hắn không có mặt, cả căn nhà vẫn vương mùi hương quen thuộc của hắn. Từng chút từng chút, Mặc Uẩn Tề đã để lại dấu vết rất sâu đậm trong căn nhà này, như thể đã hòa vào mọi ngóc ngách, dính lấy cậu không cách nào phủi đi. Cố Giai Mính bỗng thấy rùng mình - bản thân đã bắt đầu quen với sự hiện diện của người đó rồi.
Đáng sợ thật!
Nhân loại này... chắc chắn có độc!