Cố Giai Mính vừa ra khỏi nhà chưa bao lâu đã nhận được tin nhắn từ Đổng Hân: anh ấy đã rời nhà, chỉ cần khoảng một tiếng nữa sẽ đến nơi, bảo cậu cứ chờ ở tiệm.
Cố Giai Mính nhắn lại hỏi: "Sao anh ra sớm vậy? Lại cãi nhau với mẹ à? Bị bắt đi xem mắt nữa hả?"
Đáp lại là một icon mặt đen mỉm cười từ Đổng Hân, dọa Cố Giai Mính rén luôn. Rõ rồi, hỏi nữa là ăn vạ.
Cố Giai Mính ngồi trước cửa tiệm đợi khoảng hai mươi phút thì Đổng Hân rốt cuộc cũng đến. Anh khoác áo phao màu xám, đội mũ, quấn khăn kín mít, chỉ chừa đôi mắt. Cố Giai Mính cười hí hửng, vừa định chọc vài câu thì nghe Đổng Hân ho một tiếng. Cậu lập tức nhíu mày: "Anh bị cảm à?"
Đổng Hân cười cười, kéo khăn xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch: "Cảm nhẹ thôi."
Tên tiểu nhị mèo manul đứng cạnh hừ một tiếng, rồi cùng tài xế dỡ đồ Tết từ trên xe xuống. Tuy trông như mới bảy, tám tuổi, mà sức lực không vừa. Vừa đi ngang qua Đổng Hân, nó lườm rồi nói: "Lo chuyện người ta làm gì cho lắm! Rồi thì bị lạnh đến đổ bệnh!"
Cố Giai Mính lập tức sa sầm mặt: "Có ai bắt nạt anh à?"
Cố tiểu yêu mà bênh bạn thì không đùa đâu-nếu là yêu thì quánh, nếu là người thì dọa cho sợ chết khiếp. Loại người hai chân yếu ớt, da thì mỏng như trứng cút, đụng một cái cũng bị thương-dám bắt nạt Đổng Hân thì chắc chắn không phải loại tốt!
Đổng Hân vẫn cười: "Không có gì đâu."
Tiểu nhị bực bội nói: "Không có gì cái gì! Giữa mùa đông mà ngã xuống nước, sao mà không sao cho được!"
Đổng Hân bất đắc dĩ đáp: "Năm ngoái cứu một bé gái ngã xuống nước, bị nhiễm hàn khí một chút thôi. Đi thôi."
"Còn gia đình kia-"
"Im miệng!" Đổng Hân gõ nhẹ lên trán tiểu nhị, giọng dịu hẳn: "Anh cứu người là do tự nguyện. Chuyện gì xảy ra sau đó, người ta làm gì, cảm kích hay không, là chuyện của họ. Có nhân có quả, người ta sống sao là việc của họ, chẳng liên quan gì đến anh."
Cố Giai Mính đứng đực ra. Giờ không biết nên khen là người tốt hay là đồ lạnh lùng. Người đâu mà như tiên không vướng bụi trần-cứ làm điều mình muốn, còn thiên hạ nghĩ sao thì mặc kệ. Lý luận kiểu gì kỳ quái thế?
Đổng Hân chìa tay ra: "Chuẩn bị tiền xong chưa?"
Cố Giai Mính: "......"
Đổng Hân cười tươi: "Đã mời tôi ra khỏi nhà thì chắc chắn là có việc nhờ, phải có phí công lẫn phí bồi dưỡng. Còn xe đưa xe đón, ăn uống đầy đủ. Xe mà không ra gì là tôi không lên đâu nha."
Cố Giai Mính cười lạnh: "Không lên thì tôi vác anh đi! Công chúa ốm thì càng phải trị!"
Đổng lão bản tưởng cậu chỉ nói đùa cho vui, ai ngờ Cố tiểu yêu chơi bài ngược. Cậu thật sự nhét Đổng Hân vào xe, bế bổng ô tô như xách giỏ, còn dùng phép che mắt, nhẹ nhàng khiêng người về nhà.
Cảm giác ngồi ô tô mà như đi máy bay, khiến Đổng Hân vừa bước xuống xe vừa nhìn Cố Giai Mính đang phủi bùn trên tay, khóe miệng co giật-sao lại dính phải cái hồ ly dở hơi này chứ?
Vừa vào đến nhà, Cố Giai Mính liền hỏi Mặc Thi Kỳ đang chơi dưới lầu với Mặc Trạch Dương: "Anh trai em đâu?"
Mặc Thi Kỳ chỉ lên lầu: "Anh ấy gọi mẹ vào thư phòng, đến giờ vẫn chưa ra."
"Cha nuôi!" Mặc Trạch Dương vừa thấy Đổng Hân đã phấn khởi lao tới, đưa tay nhỏ ra đòi ôm, đòi hôn, đòi nâng cao như mọi khi.
Đổng Hân theo phản xạ đón lấy, nhưng vừa dùng sức thì... không nhấc nổi!
Phải đến lần thứ hai dùng hết sức mới bế lên được. Sờ cái thân tròn múp múp của Mặc Trạch Dương, anh mỉm cười hỏi: "Con lại cao lên rồi à? Nặng hơn hẳn đấy."
Cố Giai Mính khoanh tay lườm: "Mập thì có!"
Mặc Trạch Dương theo bản năng rụt bụng lại. Từ khi bà nội đến, hình như bé thật sự ăn hơi nhiều hơn một chút, chỉ một chút thôi mà.
Đổng Hân nhẹ nhàng đặt bé xuống đất, kéo khẩu trang lên che kín mũi miệng, không dám lại gần Mặc Trạch Dương quá, sợ lây cảm cho con nít.
Anh dịu dàng nói: "Tết này cha nuôi không chuẩn bị bao lì xì, nhưng có món quà nhỏ này, cầm chơi đi." Anh lục trong túi một lúc, lấy ra một cái mõ đỏ nhỏ, đưa cho Mặc Trạch Dương, xoa đầu bé một cái rồi quay người đi.
Mặc Trạch Dương hai tay nâng cái mõ nhỏ đỏ chói, nhìn kiểu gì cũng thấy nó... chỉ là cái mõ bình thường. Tiểu Mặc tổng lập tức nghi ngờ: cha nuôi tám phần là quên lì xì, lúc đó móc đại trong túi ra cái gì liền đưa cái đó.
Mặc Thi Kỳ cũng tò mò đánh giá Đổng Hân một lượt. Anh đẹp thật-đôi mắt như đọng nước suối trong, cả người thanh khiết như bước ra từ tranh thủy mặc. Nhưng lại quá giống tiên, không giống người thường, chỉ hợp để ngắm, không hợp làm bạn trai. Đáng tiếc.
Lúc này, Cố Giai Mính đã chạy lên lầu. Vừa mở cửa phòng liền thấy bà Mặc mắt đỏ hoe, tuy biểu cảm vẫn còn giữ được bình tĩnh. Cậu khẽ thở phào, chỉ sợ tinh thần bà lại sụp đổ lần nữa.
Đổng Hân hơi cong môi, đứng sau lưng Cố Giai Mính, giọng nhẹ nhàng: "Tôi có thể nói chuyện riêng với bác gái một chút không?"
Mặc Uẩn Tề đứng lên, thấy mẹ mình có vẻ ổn định, liền ngồi xổm xuống trước mặt bà, như đứa trẻ nhỏ ngẩng đầu hỏi: "Vậy con ra ngoài một lát nhé?"
Bà Mặc gật đầu, không nói gì. Ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đau đớn thế nào, chỉ có bà mới hiểu, và chỉ mình bà gánh lấy tất cả.
Đổng Hân gật đầu với hai người đứng ngoài cửa: "Đừng lo, một lát là ổn thôi."
Nói rồi anh đóng cửa lại. Mặc Uẩn Tề đứng ở cửa, không rời đi. Cố Giai Mính nhẹ nhàng kéo tay anh, không nói gì nữa.
Chuyện này họ chưa kể với Mặc Nguyên Bân và Mặc Thi Kỳ-dù sao hai người kia cũng là người thường, càng ít dính dáng đến chuyện này càng tốt. Một lần đau chia ly đã đủ, cần gì phải chịu đựng thêm lần nữa?
Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Đổng Hân mỉm cười bước ra, giọng nhẹ như gió: "Tôi đã tiễn ông ấy đi rồi."
Mặc Uẩn Tề nhìn về phía trong phòng, ánh mắt đầy lo lắng. Đổng Hân khẽ lắc đầu, giọng mỏi mệt: "Không sao, bác rất bình tĩnh. Có thể gọi ai đưa tôi về không? Tôi cần nghỉ ngơi."
Cố Giai Mính nhanh như chớp giơ tay: "Tôi đưa anh về!"
Đổng Hân: "Tôi từ chối. Quản gia nhà cậu là được."
Cố Giai Mính: →_→Cảm giác bị chê thật rõ ràng.
Bà Mặc ngồi yên thêm mười mấy phút nữa rồi mới bước ra, mắt vẫn đỏ nhưng tinh thần không tệ. Bà mỉm cười nói: "Xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi."
Cố Giai Mính lo lắng liếc nhìn Mặc Uẩn Tề, ánh mắt như hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Mặc Uẩn Tề gật đầu. Nhìn vẻ mặt anh, cậu mới yên tâm được phần nào.
Đúng lúc đó, Mặc Trạch Dương từ dưới lầu chạy lên, chỉ tay ra sau lưng bà nội: "Cha nuôi con đi rồi, nhưng ông nội thì chưa có!"
Cố Giai Mính lập tức lườm: "Không được nói linh tinh!" Ngoài bà Mặc, những người khác không ai thấy được sự tồn tại của ông Mặc. Thế mà Mặc Trạch Dương lại thấy? Nhóc con này đúng là lợi hại.
Mặc Trạch Dương vội bịt miệng lại. Không được nói à?
Bà Mặc cười hiền, nói: "Vừa rồi cậu trai trẻ kia đã tiễn ông ấy đi rồi. Ông sẽ ở thế giới khác chờ tôi." Bà đưa tay ra, trên cổ tay xuất hiện một sợi tơ hồng, như mọc lên từ da thịt vậy. Bà mỉm cười, đầy bình yên: "Có cái này ở đây, ông ấy nhất định sẽ tìm được tôi. Kiếp sau, chúng tôi vẫn sẽ gặp lại nhau."
Nhìn nét cười dịu dàng trên mặt bà, Mặc Uẩn Tề cuối cùng cũng thật sự an tâm.
Còn Cố Giai Mính thì đã bắt đầu âm thầm tính toán: Đổng Hân lần này ra tay đúng là có tâm. Mình nên trả anh ta bao nhiêu mới hợp lý? 800 tệ được không? Hay mời ăn một bữa gà rán cho gọn?
Cố Giai Mính cũng không rõ Đổng lão bản thu bao nhiêu tiền, vì khoản chi đó là do Mặc tổng tính toán.
Bà Mặc sau đó ở lại thêm vài ngày rồi nhất quyết muốn quay về. Dù gì thì bà cũng không quen nếp sống bên này, Mặc Thi Kỳ vẫn phải đi học, mà trường học bên đó không nghỉ theo Tết của Hoa Quốc. Lần này sang đây đã là xin nghỉ đặc biệt rồi.
Thấy bà tinh thần ổn định, Mặc Uẩn Tề mới yên tâm tiễn cả hai về, còn hứa sẽ qua thăm mỗi hai ba tháng một lần. Mỗi tối cũng sẽ để Mặc Trạch Dương gọi video với bà nội.
Bà Mặc đều gật đầu đồng ý. Trước khi đi, còn nắm tay Cố Giai Mính, tình mẹ bùng nổ: "Nó mà dám bắt nạt con, cứ gọi điện cho mẹ, mẹ dạy lại nó cho. Con cái cũng lớn đến mức này rồi, kéo dài làm gì, rảnh rỗi thì mau tổ chức hôn lễ đi."
Cố Giai Mính chỉ dám nghe nửa câu đầu, vội vàng đỡ lời thay Mặc tổng: "Mẹ yên tâm, anh ấy không bắt nạt con đâu."
Bắt nạt hả? Nếu thật sự dám bắt nạt, cậu cũng chẳng cần ai giúp, một mình có thể đá bay Mặc Uẩn Tề ra tận Thái Bình Dương! Với tình hình hiện tại tuy pháp lực chưa hồi phục được một phần mười, nhưng để trị một Mặc đại tiên như hắn thì Cố tiểu yêu vẫn rất tự tin có thể đè ra mà ấn!
Lần này Mặc tổng không đoán được suy nghĩ trong bụng Cố Giai Mính, nhưng khóe miệng lại cong lên. Đây là lần đầu tiên, tiểu ngốc nhà mình chịu chủ động nói đỡ cho anh.
Bà Mặc rời đi rồi, lúc đi còn mỉm cười.
Cố Giai Mính dựa đầu lên vai Mặc Uẩn Tề, trong lòng chua xót. Nhìn thấy bà cười, tự nhiên lại muốn khóc.
Mặc Uẩn Tề khẽ nhéo mũi cậu, dịu dàng nói: "Chỉ cần thích nghi một thời gian là ổn. Bà đã có hy vọng sống tiếp, sinh lão bệnh tử vốn là điều thường tình của con người. Bà ấy còn may mắn hơn rất nhiều người, vì họ đã hẹn được kiếp sau, tiếp tục hạnh phúc của mình."
Cố Giai Mính mỉm cười gật đầu: "Ừ."
----
Sang năm mới, lịch trình của Cố Giai Mính lại kín như nêm. Trước tiên là chương trình 《Mang theo bảo bối đi du lịch》 tiếp tục khởi quay. Lần này hơi gấp, tổ chương trình đã chọn được địa điểm, chuẩn bị khởi hành ngay.
Sau khi tập thứ hai được phát sóng, khán giả lập tức quỳ rạp trước chỉ số thông minh của Mặc tổng khi mặc quần tây, đồng thời cũng có cái nhìn hoàn toàn mới về Cố Giai Mính-quả thật là hình mẫu nam nhân lý tưởng trong gia đình. Còn Mặc Trạch Dương thì thông minh, đáng yêu, hiểu chuyện, đúng chuẩn "tiểu nam thần" khiến fan mê mẩn.
Trước đây từng có người mỉa mai: Cố Giai Mính tại sao lại đi yêu một ông doanh nhân, nghe thôi đã thấy kém sang. Như thể đang nói Mặc Uẩn Tề là kiểu nhà giàu mới nổi, Cố Giai Mính ở bên là vì tiền.
Thế nhưng hiện tại vừa nhìn Mặc tổng xuất hiện, ai ai cũng phải ngậm miệng: phong độ tao nhã, khí chất cao quý, nhân cách độc đáo, một mình chơi xoay cả tổ chương trình như chong chóng-khán giả gào lên:
[Đây chính là gia đình có giá trị nhan sắc cao nhất vũ trụ! Là tổ ấm rắc cẩu lương ngon nhất thế gian!!]
Cần phải giữ gia đình nhỏ này ở bên nhau!
Chia tay là cho nổ tung trụ sở Mặc thị!
Dẹp luôn tổng bộ!
Tóm lại: không được chia tay!
Chia tay là fan không chấp nhận!
Nhưng đến kỳ quay thứ ba, chủ đề sinh tồn nơi hoang dã siêu kích thích... đáng tiếc, cả nhà Cố Giai Mính lại đúng đợt nghỉ phép nên không tham gia. Vừa chiếu lên, netizen lập tức ầm ầm đánh giá 1 sao: Vì sao không có Trà Trà và Mặc tổng? Mau thả Tiểu Mặc ra đi! Thiếu cả ba người họ, chương trình coi như mất luôn linh hồn! Bao giờ họ mới quay lại vậy?!
Vì mức độ hot của gia đình này quá khủng, đài truyền hình cũng không muốn họ nghỉ nữa, liền đề nghị từ năm sau quay tiếp luôn, nếu có chuyện gì đặc biệt hãy bàn lại sau.
Cố Giai Mính vốn có nguyên tắc "đi làm là đi chơi", nên nghe vậy liền hào hứng đồng ý: Dù sao cũng là du lịch, cả nhà cùng đi, lại còn được Mặc đại lão bao tiền, đi thì đi, ai sợ ai!
Sau đó, Trịnh Học Thiệu còn giúp cậu nhận thêm hai bộ phim. Một là phim điện ảnh ma huyễn hài kịch 《A! Yêu tinh tung hoành thế giới!》 do chính Cố Giai Mính đề xuất từ trước. Trong đó cậu không phải nam chính, chỉ cameo vai nam phụ số ba - một yêu tinh đào hoa bị rối loạn nhân cách.
Một nhân cách nhõng nhẽo, mít ướt, còn yếu đuối hơn cả Lâm muội muội; nhân cách còn lại thì ác bá cực đoan, giết người đốt nhà, hở chút là đòi lật tung thế giới. Hai nhân cách đụng độ nhau liên tục, lúc nào cũng kéo nhau xuống hố. Diễn vai này phải thay đổi cảm xúc cực nhanh, lại còn là hài kịch, nên yêu cầu kỹ thuật diễn cực cao.
Trịnh Học Thiệu vì muốn dỗ Cố Giai Mính mới giành được vai này cho cậu. Nói thật, bản thân hắn cũng không chắc Cố Giai Mính có diễn nổi hài kịch hay không. Chủ yếu là hình tượng của cậu trong mắt khán giả đã ăn sâu quá rồi, giờ bắt người ta cười vì cậu liệu có nổi?
Bộ phim còn lại là điện ảnh huyền huyễn 《Yêu Thần》, kể về một tiểu hồ ly ngây thơ khờ khạo, sau khi bôn ba khắp ba giới Tiên - Yêu - Ma thì dần trở thành yêu thần một đời.
Ngay khi đọc kịch bản, Cố Giai Mính đã thích mê: Đây đúng là "đo ni đóng giày" cho mình! Cậu vốn muốn được diễn hồ ly tử tế từ lâu, lần này nhất định không làm mất mặt loài hồ ly!
Mặc tổng vừa nhìn qua kịch bản cũng cực kỳ hứng thú. Hễ là hồ ly lông trắng là anh có cảm tình. Không nói không rằng, Mặc tổng lập tức mua bản quyền phim, đầu tư thêm 200 triệu, chuẩn bị bấm máy!
Đạo diễn phim là Vương đạo - cũng là người quen cũ, Mặc tổng bảo: Người nhà cả, hợp tác cho dễ!
Vương đạo xem cốt truyện xong cũng gật gù thấy hay, nhưng đang quay dở một phim truyền hình khác, phải ít nhất ba tháng nữa mới trống lịch.
Mặc Uẩn Tề chẳng gấp, trà ngon thì không sợ chờ. Tiện thể, anh tranh thủ thời gian đi tìm diễn viên phù hợp.
Vương đạo đập tay cái chát: "Cần gì tìm! Dàn diễn viên cũ của tụi mình lên luôn là được!"
Cố Giai Mính vào vai Yêu Thần, tóc bạc như tuyết, áo đỏ rực như lửa. Lúc thì linh hoạt lanh lợi, khi ra tay thì lạnh lùng tà khí, ánh mắt vừa chính nghĩa vừa thanh thuần. Chính tà lẫn lộn, trong lòng có cả trời đất - đẹp! Quỷ! Xuất sắc!
Bùi Bằng vào vai đại lão Tiên giới, từ nhỏ sống trong Tiên giới, khí chất đại sư huynh chính hiệu, đạo mạo nghiêm túc, lúc nào cũng miệng nói "vì chúng sinh", ngoài thì cấm dục lạnh nhạt, trong thì mê một con hồ ly đến nghẹn hai chục tập chưa dám tỏ tình. Quá hợp vai!
Đặng Hưng thì diễn đại phản diện Ma giới, mắc hội chứng "bá chủ thế giới" thời kỳ cuối. Ngày nào cũng hét đòi hủy diệt vạn vật, bị cả người tốt lẫn kẻ xấu tranh nhau đập - chuẩn Ma giới tâm thần.
Tiểu Bạch Vũ thì làm tùy tùng cho Cố Giai Mính, vào vai hắc hồ ly có tâm tư mờ ám với chủ nhân nhưng không dám nói ra, ngày nào cũng lượn quanh bờ vực hắc hóa. Dù là vai phụ, nhưng cũng là thử thách với Bạch Vũ - kỹ thuật diễn phải nâng lên một level!
Vương đạo sắp xếp đâu ra đó, từ dàn cast tới logic nội dung đều chỉnh chu. Vừa có tình, vừa có lý.
Chỉ tiếc là Bùi Bằng không phải tay mơ nữa. Từ lúc được Mặc tổng nâng đỡ, tài nguyên của anh tăng vọt, kịch hay xếp hàng dài chờ ký. Năm nay lịch trình dày đặc, không còn thời gian cho phim mới.
Bùi Bằng tiếc đứt ruột: Một bộ phim điện ảnh chất lượng như thế, không ai đặt lịch từ trước nửa năm sao?! Nói quay là quay, ai mà đỡ nổi?!
Cố Giai Mính →_→: Không phải tôi đòi diễn, là ông Mặc ép tôi quay! Không cho quay là tuyệt thực!
Lão mặc nhà tôi đó! Không dạy là trèo nóc bóc ngói! Tôi làm được gì ngoài ngoan ngoãn theo? Tôi cũng bất lực lắm chứ bộ!
Mặc tổng tuyệt thực dỗi thật, một tay xách lớn, một tay xách nhỏ - nhét cả hai cha con hồ ly lên xe, trực tiếp chở đến chỗ quay 《Mang theo bảo bối đi du lịch》!